Hoán Tình Kiếp

Chương 61




Tương truyền:

"Thứ Đó" không phải là độc nhất. Nó là một thực thể tồn tại dưới hai bản thể, liên kết với nhau cùng tồn tại và lan toả tai hoạ.

Thực thể đầu tiên là Thượng Ma Khí, có bản chất là một luồng khí tập hợp các hạt vật chất, không ngừng sinh sôi từ hư vô. Đồng thời kết hợp thành và điều khiển các món thần khí mạnh ngang với một Ngũ Hành Bảo. Nó chính là hiện thân nổi tiếng nhất về cơn ác mộng kinh hoàng năm nghìn năm trước.

Thực thể thứ hai gọi là Tuyệt Vọng Lộ. Khiêm tốn hơn, nó chỉ là một con đường luôn trải dài vô tận, lấp đầy và xuyên phá không gian.

Cả hai cùng kết hợp để tồn tại, bổ khuyết cho nhau và đủ sức chống chọi bất kì thế lực nào. Chúng là một tồn tại phi thực, đi ngược lại mọi sắp đặt của Tạo Hoá. Kẻ thù của toàn bộ sinh linh tứ giới.


Nay, Minh Nguyệt một lần nữa điểm tên chúng lên. Phá vỡ giới hạn sợ hãi cuối cùng của người ở thời đại này. Từ trong sảnh đường, lan ra ngoài quảng trường rộng lớn xung quanh ở bên ngoài, bao phủ toàn Thanh Linh là sự tĩnh lặng, pha lẫn bầu không khí run sợ của mọi người.

Vương Tông trưởng lão, Mạc Nghiên trưởng lão trợn to mắt mà nhìn nữ nhân trước mặt, lùi bước và vấp ngã.

Những người còn lại cũng không ai dám nói gì, chỉ đứng bất động vì cú sốc vừa đến. Ngay cả Huyền Sư trưởng lão vốn tươi cười từ trước đó, nay cũng bày ra một thái độ không dám tin.

Giữa tình thế ấy, Minh Nguyệt thu hồi Áp Chế. Nhàn nhạt nhìn thẳng hai vị trưởng lão ngã trên nền đất, dùng một thanh âm không nặng không nhẹ, cất lời:

"Trốn tránh nỗi sợ chỉ khiến con người ta ngày càng trở nên yếu đuối. Ta khuyên tất cả mọi người tại đây nên dũng cảm đối diện với nó."


"Sư muội..." Trưởng Thành bỗng lên tiếng. Nhưng hắn lại bị Dễ Tính ngăn lại, khiến hắn nhìn tam sư huynh của mình như có đôi điều khó hiểu.

Minh Nguyệt lại nói tiếp:

"Ngay tại đây, ta muốn đề nghị ngũ đại phái thông qua việc xoá bỏ Luật Ngầm. Để mọi người từ nay có thể tự do mà chiến đấu với tà giáo bằng tất cả khả năng của mình."

Cô nhìn Vương Tông và Mạc Nghiên, tiếp tục nói:

"Mộc Cương Giáo đã bị huỷ, về cơ bản nó đã được giải quyết. Còn về việc Kim Bài Bắc hướng, hi vọng ngài đồng ý đề nghị trước đó."

Vương Tông và Mạc Nghiêm từ từ đứng lên. Bọn hắn vẫn còn run rẩy vì hành vi trước đó của Minh Nguyệt, khiến mọi quyết tâm kháng cự đều triệt để biến mất.

"Chuyện đó... tuỳ ngươi."

Nói xong thì xoay người bỏ đi, hành động có đôi chút vội vàng như muốn được giải thoát. Những người còn lại của Thiên Tôn và Mộc Tử cũng nối tiếp rời khỏi, một số kẻ còn len lén nhìn lại Minh Nguyệt, thầm thán phục cùng kính sợ.


Ngay trong đó, ánh mắt từ Cửu Thành nhìn đến lôi kéo sự chú ý của Minh Nguyệt. Hắn nở một nụ cười thân thiện và gật đầu ngỏ ý tạ lỗi thay bổn phái. Minh Nguyệt nhìn hắn thầm thấy quen thuộc, có cảm giác là đã từng gặp nhau.

Ngay khi cô muốn lên tiếng hỏi thì Huyền Sư trưởng lão ở sau bỗng bật cười:

"Ha ha ha! Thật là thú vị!" Vuốt chòm râu của mình, lại nói tiếp: "Được. Ta thay mặt Hồng Ngọc phái, tán thành việc phá bỏ Luật Ngầm."

"Ta cũng không có ý kiến gì, cứ làm theo quyết định của mọi người đi!" Nguyên Anh trưởng lão ở một bên nhàn hạ nhấp một ngụm trà đáp lại.

Cùng lúc đó ở bên ngoài, nhóm người Kiều Anh cũng dự tính rời khỏi. Ngữ Yên thấy Kim Yến còn bần thần thì vội lay gọi. "Này, mau đi thôi! Cô còn nhìn cái gì nữa?"

"A, xin lỗi." Kim Yến đáp lại.
Những ngày này quả thật có quá nhiều thứ đặc biệt xảy đến. Minh Nguyệt hiện lên trong mắt cô càng lúc càng phi phàm. Nếu ngày trước, Kim Yến biết đến một Minh Nguyệt dịu dàng, tài giỏi, lương thiện,... thì bây giờ lại được mở mang tầm mắt trước một Thánh Thượng uy phong, mạnh mẽ, không sợ hãi trước bất kì thế lực nào. Một người dám nói dám làm, không bị ràng buộc bởi các luật lệ thủ cựu. Một người hoàn hảo như thế, Kim Yến tự thấy tiếc cho nữ nhân mà chị ấy đã toàn tâm toàn ý dành cả tình cảm của mình. Đồng thời thấy may mắn cho người nào đó trong tương lai vô tình được Minh Nguyệt để mắt đến.

Ở bên trong, Thúc Hạo tiễn đưa Huyền Sư và Nguyên Anh trưởng lão trở về.

Bỗng, Huyền Trân và Huyên Thuyên xin phép hai lão được ở lại Thanh Linh vài ngày. Huyền Sư không nghi ngờ gì, nghĩ rằng nữ đệ tử của mình muốn vui chơi nên lập tức chấp thuận. Nguyên Anh thì nhíu mày khó hiểu, nghĩ đến mối ơn nghĩa sâu xa giữa Huyên Thuyên và Minh Nguyệt, chưa kể bà còn muốn tiếp cận vị Thánh Thượng này của Thanh Linh phái, nên sau đó cũng đồng ý, còn không quên dặn dò đôi điều với Huyên Thuyên.
Một phía khác, Trưởng Thành tiến đến bên cạnh Dễ Tính, thú vị dò hỏi:

"Tam sư huynh, thường ngày huynh luôn nhắc đi nhắc lại luật lệ, bối phận tôn ti,... Tại sao hôm nay lại không ý kiến gì về việc làm của sư muội đây?" Ngừng một lát, lại nói tiếp: "Hay là... huynh cũng thay đổi rồi?"

"Đệ..." Dễ Tính nhìn Trưởng Thành ấp úng, còn chưa kịp giải thích thì An Tĩnh cũng đi đến bên cạnh, thú vị xen vào:

"Còn phải hỏi sao? Chẳng phải vì sự trở lại của Lưu Nguyên huynh ư?"

Dễ Tính nghe vậy thì cúi mặt, một lát sau lại gật đầu xác nhận. Con người hắn từ trước đến nay luôn tuân thủ luật lệ và hay nổi nóng, tất cả cũng vì việc đại huynh Lưu Nguyên mất tích. Nay huynh ấy đã trở lại, hắn cũng nên dần thả lỏng mà thay đổi.

An Tĩnh nhìn thấy thái độ của Dễ Tính, lập tức bật cười. Nhìn bóng lưng Minh Nguyệt đang trao đổi đôi điều với Thúc Hạo, nhàn nhạt cảm thán:
"Sư muội đúng là Hoán Kiếp của thế giới này. Bất kì việc gì muội ấy làm, dù vô tình hay cố ý, tất cả đều có khả năng thay đổi người khác."

Trưởng Thành nghe kết luận đó thì vội xen vào:

"Nhưng hiện tại theo đệ thấy thì đại sư huynh và tứ sư huynh là vẫn không thay đổi."

"Việc đó... ta cũng có hứng thú. Không biết tương lai ta sẽ thành người như nào đây?" Phe phẩy cây quạt trên tay, An Tĩnh ngày càng tò mò về mọi thứ xung quanh vị tiểu sư muội của mình.

----------

Mặt đất tại Thiên giới, gần toà thành của Huyết Mạch giáo, ẩn sâu bên trong công trình dưới lòng đất, Lai Sát bất an đi qua đi lại trước cửa mật thất. Hắn nay không chỉ làm mất Mộc Cương Giáo, mà còn bị cướp đi Kim Bài vừa lấy được. Nếu người đàn bà kia mà biết thì không biết hắn sẽ thê thảm ra sao.
Bỗng một tín hiệu từ xa truyền đến, ngay lập tức bức Lai Sát ngã khuỵ và ho ra một ngụm máu. Trấn Tiên Tri ở một bên thấy vậy thì lo lắng:

"Giáo Chủ... người không có chuyện gì chứ?"

Lai Sát không đáp lại, thầm suy nghĩ nguyên nhân là do đâu. Bỗng nhớ đến việc gì đó, hắn liền hoá phép kiểm tra toàn bộ chú thuật liên kết với bản thân mình. Khi tìm ra nguồn cơn, hai mắt liền đỏ rực, cắn môi đến bật máu.

Khế ước chủ nhân với Mộc Cương Giáo đã bị huỷ. Đấy chính là nguyên do dẫn hắn đến tình trạng này. Tự hỏi là kẻ nào có khả năng làm được việc ấy?

Suy xét thật kĩ, thấy mọi câu trả lời đều quy về một người duy nhất. Sự căm tức không được kìm nén, Lai Sát lập tức phát tán ra mà làm rung chuyển mọi thứ xung quanh. Tiên Tri thấy thế thì vội lùi lại, cẩn thận giữ khoảng cách cũng như tính mạng của mình.
Một cơn giông tố kéo tới, Lai Sát liền ngẩng mặt lên trời thét to: "Khổng Minh Nguyệt, ta thề không đội trời chung với ngươi."

Khi phát tiết xong thì hắn cũng bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét tình huống này. Nhận thấy Minh Nguyệt lại có khả năng phá huỷ một Ngũ Hành Bảo, chứng tỏ ả ta là người cực kì nguy hại, cần phải báo cáo khẩn cấp.

Mạnh dạng đẩy cửa bước vào trong, Tiên Tri cũng đi theo. Khi cả hai đến trước khối thạch nhũ vẫn còn chễm chệ ngự trị bên trên, lập tức hành lễ mà thông báo:

"Mẫu thân, nhi thần có việc muốn bẩm báo."

Không nghe thấy tiếng đáp lại, hắn liền khó hiểu ngẩng mặt lên.

Bất ngờ, khối thạch nhũ liền chấn động, vài vết nứt trên đó bắt ngờ xuất hiện, len giữa các khe là những vệt sáng đỏ không ngừng thoát ra, cảnh tượng trông cực kì kinh khiếp.
Lai Sát và Tiên Tri theo dõi hồi lâu, sau một lúc thì hắn cũng nhàn nhạt phân phó:

"Tiên Tri, ngươi mau về lại bổn phái. Truyền khẩu dụ của ta, phái thêm người đến bảo vệ nơi này, cũng như mọi việc lớn nhỏ ta sẽ tạm giao quyền lại cho tứ đại giáo đầu các ngươi lo liệu."

Tiên Tri nghe vậy thì nhíu mày khó hiểu, ả không rõ đây là ý gì, mạnh dạng hỏi:

"Giáo Chủ, rốt cuộc Thánh Quân đã xảy ra chuyện gì?"

Lai Sát mắt vẫn nhìn phía trước. "Thánh Quân các ngươi, sắp sửa tái xuất. Ta sẽ ở đây theo hầu."

Nghe đến câu đó, toàn thân Tiên Tri liền chấn động. Không nói hai lời lập tức rời khỏi.

Bỏ lại bên trong mật thất, Lai Sát chăm chú quan sát khối thạch nhũ không ngừng phát quang kia, bóng dáng người đàn bà trong đó ẩn hiện mờ ảo, ánh mắt xẹt qua một tia hi vọng. Nhớ lại thất bại nhục nhã mình đã phải chịu, gương mặt Minh Nguyệt bất ngờ hiện lên trong tâm thức, hắn liền nghiến răng nghiến lợi tuyên bố:
"Khổng Minh Nguyệt, xem ra... ngày tàn của ngươi sắp đến rồi."

----------

Sau khi người của Hồng Ngọc và Hàn Linh rời khỏi, Huyền Trân không biết vì lí do gì lập tức bám lấy Minh Nguyệt, đòi hỏi được thăm thú Hậu Linh điện của cô.

Dẫu cho muốn ghé qua chỗ Kim Yến, nhưng Huyền Trân nàng ta cũng là khách, Minh Nguyệt không còn cách nào khác đành chấp nhận. Huyên Thuyên ở một bên vốn có nhiều điều muốn tâm sự, thấy vậy cũng tạm thời gác qua một bên, lòng dâng lên chút khó chịu.

Thúc Hạo nhìn tình cảnh ấy, thấy ánh mắt của Huyền Trân nhìn Minh Nguyệt đầy tư tình, anh đành mắt nhắm mắt mở cho qua, thầm lắc đầu ngao ngán.

Dễ Tính không nhịn được tiến gần Thúc Hạo, nói: "Đại sư huynh, còn chuyện ấy thì sao? Chúng ta cần sư muội nói rõ."

Anh vội đưa tay ngăn cản, nhàn nhạt đáp: "Người ngoài còn ở đây, đừng vội. Đợi đến lúc thích hợp thì ta sẽ tập trung mọi người lại cùng làm sáng tỏ."
Dễ Tính nghe thế thì cũng thôi nói nữa. Dẫu thế, hắn cũng rất sốt ruột, chuyện của đại huynh Lưu Nguyên một ngày không được nói rõ ra thì lòng hắn không thể nào yên.

Kim Yến sau khi về lại phòng ở của mình sắp xếp xong xuôi mọi thứ thì lập tức đến Hậu Linh điện. Nhưng khi vừa đến thì tận mắt trông thấy Minh Nguyệt cùng Huyền Trân bước vào trong.

Thắc mắc hai người họ từ bao giờ lại thân nhau đến vậy? Dẫu muốn tìm hiểu nhưng nghĩ đến không phải lúc thích hợp, cô đành xoay người rời đi.

Bỗng vừa bay ngang một dãy phòng kín cửa gần đấy, Kim Yến lại nghe thấy những âm thanh kì lạ phát ra:

"A... a... đừng mà..."

Tiếng rêи ɾỉ nghe rất quen tai, cô thầm đoán mình như có quen biết. Quan sát xung quanh nơi mình đang đứng, lập tức nhận ra đây vốn là dãy phòng ở của Thu Hỷ cùng Thiên Nhi.
Nhận thấy có điều không ổn, vội vàng tìm đến nơi phát ra thanh âm ấy, Kim Yến dâng lên nhiều lo lắng, sợ rằng có kẻ xấu hãm hại hai người họ.

"Đừng... ta chịu không nổi..."

Thanh âm càng rõ ràng hơn khi tiếp cận, đấy chính xác là giọng của Bùi Thiên Nhi. Đến trước cửa phòng, Kim Yến không chần chừ một khắc, một chưởng đánh bay cánh cửa gỗ, hét lên:

"Thiên Nhi, tôi đến cứu cô đây!"

Lời vừa dứt, không khí trong phòng bỗng nhiên nóng đến lạ, sáu con mắt nhìn nhau không nói nên lời. Kim Yến từ lo lắng, căm phẫn dần dần chuyển thành kinh ngạc rồi xấu hổ.

Thu Hỷ đang nằm trên người Thiên Nhi. Tuy hai người họ có một lớp chăn che đi những chỗ cần che nhưng bờ vai bóng loáng, tấm lưng trần phơi ra ngoài cùng hai đôi chân trắng noãn ẩn hiện dưới lớp quần áo xộc xệch đã tố cáo hành vi của họ. Đến nước này đây, dù cho có ngây thơ ra sao thì Kim Yến cũng hiểu ra được đây là tình cảnh gì.
Thu Hỷ mắt và miệng mở to không nói nên lời, gương mặt đỏ như vừa nốc rượu. Thiên Nhi thì trầm tĩnh hơn nhưng cũng không giấu được vẻ sững sờ trong chốc lát.

"Aaaaaaaaaaa!"

Vội nhặt cánh cửa bị phá mất bản lề lên, Kim Yến vụng về khép nó lại nhằm che chắn đi hình ảnh trước mắt. Sau một lúc khó khăn sửa chữa, cô đành bỏ mặc cửa nẻo như vậy mà xoay lưng đi, thở dốc nói vọng lại:

"Ta không thấy gì hết, ta không thấy cái gì hết!"

Vừa dứt lời liền phi thân chạy mất, bỏ mặc lại hai con người bần thần trước tình cảnh trần trụi giữa phòng với cánh cửa không hề được khép lại. Thu Hỷ nghiến răng bức xúc:

"Kim... Yến..."

Vội chỉnh lại y phục trên người, cô muốn chạy đi dạy dỗ cho cái người không biết lễ độ kia một bài học. Dám phá rối cảm xúc thăng hoa của cô và nàng ấy, thật sự không thể tha thứ.
Bỗng Thiên Nhi nằm dưới thi phép sửa lại cửa phòng, kéo Thu Hỷ đang định rời đi một lần nữa nằm xuống, vung tay xé rách y phục đối phương, nhẹ nhàng mở lời:

"Chuyện này từ từ hãy giải quyết. Bây giờ... ta muốn nằm trên."

Nhìn đôi mắt du͙ƈ vọиɠ của Thiên Nhi cùng hành động mạnh bạo chưa từng thấy này, Thu Hỷ tâm tình cũng dần thả lỏng, quên đi sự sỗ sàng trước đó của "kẻ phá rối", cấm dục lần nữa trào dâng, nở một nụ cười đáp lời:

"Được thôi! Để xem tay nghề của nàng tiến bộ đến đâu."

----------

Lời tác giả:

Cảm thấy thật có lỗi vì đã bỏ rơi độc giả mấy tuần nay, lâu không ra chương bởi vì... vì... "bận" cày anime! Ahuhu! :(