Lúc này đây, Nhan Hoa cực kỳ đau đớn.
Nguyên chủ là một minh tinh. Sau khi tiến vào thế giới mới, gần như không có chút thời gian để nghỉ ngơi, tỉnh dậy từ trong bóng tối, vừa mở mắt liền thấy một đám người đang bận rộn.
Ký ức của nguyên chủ vẫn chưa được truyền tới.
May mắn là sự kiện đã kết thúc, chuyên gia trang điểm tẩy trang xong, Nhan Hoa giống như con rối gỗ bị đẩy vào phòng thay đồ thay quần áo, sau đó bị đám người vây quanh đi vào thang máy, cuối cùng vội vội vàng vàng lên xe bảo mẫu. Bên ngoài trời đã tối đen, hiển nhiên đang lúc đêm khuya.
Tình cảnh không biết chuyện gì đang và sắp xảy ra khiến cho Nhan Hoa hết sức tuyệt vọng. Vừa lên xe, cô liền dựa vào cửa sổ xe, nhắm hai mắt lại giả bộ như rất mệt mỏi. Ký ức truyền đến lúc nào không phải là chuyện mà cô có thể khống chế được, đại khái là thời điểm thay quần áo cô liền có cảm giác như nhớ lại những chuyện trong quá khứ, nhưng bên ngoài lại có người không ngừng nói chuyện với cô, cảm giác mâu thuẫn không đồng nhất giữa bên trong và bên ngoài khiến cho Nhan Hoa vô cùng khó chịu.
Trong xe, nhân viên dường như cũng rất hiểu chuyện, tất cả bọn họ đều im lặng để cô nghỉ ngơi cho tốt.
Nơi làm việc có vẻ khá xa nhà, đương nhiên cũng có thể là do tài xế sợ bị theo dõi nên cố tình đi loanh quanh thêm vài vòng. Cho đến khi một người phụ nữ gọi Nhan Hoa dậy, gần như tất cả ký ức đều đã được cô tiếp nhận rồi.
Thân thể này, ba ngày mới chỉ ngủ được chưa đầy 6 tiếng đồng hồ... Cô xoa cái đầu đau nhức sau đó nói lời tạm biệt với những người trong xe, dựa theo trí nhớ mơ mơ hồ hồ lên lầu trở về căn hộ.
Kể ra thì thật buồn cười, lần này vậy mà cô lại xuyên tới nước H cách vách, cô vẫn luôn cho rằng trong mười tám bộ đều là người của đất nước mình, thế nhưng còn có người của đất nước khác nữa.
Nguyên chủ là một nữ diễn viên, ca sĩ, tên thật là Lưu Ái Nhân, nghệ danh Mặc Mặc. Vốn chỉ là một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, trong một lần tình cờ, vẻ xinh đẹp tự nhiên của cô được một người tìm kiếm minh tinh phát hiện, từ đây bước chân vào giới giải trí.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Mặc Mặc đã trở thành "yêu tinh quốc dân" được mọi người biết đến, thu hút đông đảo người hâm mộ. Dưới ánh đèn sân khấu, cô là một người cô gái xinh đẹp dịu dàng, tốt bụng và ân cần, phảng phất giống như một cô công chúa nhỏ sinh ra ở vạch đích. Nhưng trên thực tế, trong ba năm, từ lúc là một vô danh tiểu tốt ở một công ty nhỏ cho đến khi đi đến đỉnh cao, cô đã phải nỗ lực không ngừng, trong ba năm này, thời gian nghỉ ngơi của cô chỉ bằng một phần ba so với người bình thường, thường xuyên mệt đến mức chỉ cần nằm xuống là hai mắt tự động nhắm lại ngủ, giây tiếp theo, đèn sáng lên là ngay lập tức phải diễn phim hoặc là vừa hát vừa nhảy ở trên sân khấu.
Đồng thời, vẻ ngoài ôn nhu thiện lương thật ra cũng không giống với Mặc Mặc. Tính cách thật sự của cô gái này có chút kiêu ngạo độc miệng, người không có tính cách như vậy khả năng sẽ không cảm nhận được rõ. Đối với người kiêu ngạo mà nói, hàng ngày những lúc gặp người ngoài, họ rõ ràng cảm thấy xấu hổ trước những lời dịu dàng và quan tâm đó, huống chi còn muốn họ đáp lại bằng vẻ ôn nhu thiện lương, đây đúng là một thách thức khiến họ nổi da gà vì xấu hổ. Thời điểm ban đầu, khuôn mặt cô gái nhỏ cứng đờ lại, hai tai đỏ bừng, hận không thể lấy tay che mặt để không ai nhìn thấy cô nữa.
Về sau, lịch trình công việc dày đặc, chịu nhiều áp lực, Mặc Mặc càng ngày càng không muốn đè nén bản thân, thường xuyên không nhịn được bộc lộ ra tính cách thật của mình. Chủ tịch công ty nhận thấy tình trạng này không được tốt, hơn nữa công ty cũng đang dần đi vào quỹ đạo, liền giảm bớt khối lượng công việc của Mặc Mặc đi, muốn cho cô ấy thời gian thư giãn. Về phần hình ảnh của cô trong mắt công chúng, công ty đã suy xét đến việc chuyển hình, nhưng ngẫm lại Mặc Mặc mới hai mươi ba tuổi, lượng fans cũng chưa hoàn toàn ổn định, lúc này chuyển hình có vẻ còn quá sớm.
Nhưng người tính không bằng trời tính, trong khoảng thời gian này, Mặc Mặc lại va phải nhóm A.N.JELL, người ta nữ giả nam trang lừa người hâm mộ thì không chịu ảnh hưởng gì, còn Mặc Mặc lại hoàn toàn bị bôi đen, danh tiếng sụt giảm nghiêm trọng, mất đi một số lượng lớn người hâm mộ, sự nghiệp bị hủy hoại.
Nhưng mà, dường như Mặc Mặc cũng đã chán ngấy với cuộc sống suốt ngày phải mang theo bộ mặt giả tạo rồi, nên cô cũng không mấy bận tâm với sự nghiệp của mình. Ngược lại, đối với người mà Mặc Mặc thích, không những không thích cô mà còn nói cô là "kẻ lừa đảo" khiến cô canh cánh trong lòng cả một đời. Đồng thời, Mặc Mặc cũng rất bất mãn, rõ ràng là cô phối hợp với Hoàng Thái Cảnh nói dối, giả vờ yêu đương với anh ta, rốt cuộc tại sao Hoàng Thái Cảnh cũng cho rằng cô là kẻ lừa đảo chứ?
Câu hỏi này, Mặc Mặc tự hỏi suốt mấy trăm năm, cuối cùng cho rằng là do lần đầu tiên cô và Hoàng Thái Cảnh gặp mặt quá khó coi, để lại ấn tượng không tốt cho Hoàng Thái Cảnh.
Nghĩ đến đây, Nhan Hoa không nhịn được bật cười, tuy rằng Mặc Mặc kiêu ngạo lại độc miệng nhưng vẫn chỉ là tính tình trẻ con của cô gái nhỏ. Mặc dù cô giúp người ta che giấu nhưng chính cô cũng uy hiếp người ta mà, làm sao người bình thường có thể yêu thích cô được chứ? Hơn nữa đây còn là một cô gái nhỏ tự luyến, cho rằng bản thân có nhan sắc, có sự nghiệp, có tài hoa, tại sao Hoàng đầu to không nhìn thấy được điểm tốt của cô mà lại đi thích một tiểu bạch thỏ vô dụng.
Sau khi sắp xếp lại tất cả ký ức, Nhan Hoa có chút khó xử, lúc này đã qua một khoảng thời gian kể từ khi bước chân vào giới giải trí, chấp niệm lớn nhất của nguyên chủ khả năng là tình yêu dành cho Hoàng Thái Cảnh nhưng không được đáp lại, vậy cô nên hoàn thành nó như thế nào đây? Cho dù là bản thân Nhan Hoa hay là Hoàng Thái Cảnh, loại chuyện yêu đương này không phải thứ mà hai người có thể khống chế! Xoa xoa hai bên Thái Dương vẫn còn đau nhức, cô thở dài một hơi sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác như vừa mới ngủ được không bao lâu liền có một giọng nói không ngừng gọi cô. Nhưng mi mắt Nhan Hoa dường như bị keo dính chặt lại, thật sự không thể nào mở ra được.
"Mặc Mặc... Mặc Mặc... dậy đi! Buổi sáng còn phải đến viện dưỡng lão thăm hỏi người già, quay phim công ích tuyên truyền! Mặc Mặc... Lưu! Ái! Nhân!" Giọng nói kia chuyển từ ôn nhu sang nổi trận lôi đình.
Nhan Hoa bực bội vì bị làm phiền, kéo chăn trùm qua đỉnh đầu.
"Ơ! Con bé này! Thức dậy ngay cho chị!" Người đại diện tức giận xốc chắn lên.
Thân thể này thật sự rất ít khi được ngủ, hơn nữa đời trước cô là quý phụ nhân, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều sắp xếp hợp lý, chưa từng bị thiếu ngủ, lúc này Nhan Hoa thật sự không chịu nổi.
Người đại diện lần đầu tiên phát hiện nghệ sĩ của mình lại thích ngủ nướng đến vậy: "Lưu Ái Nhân! Đừng tưởng rằng Chủ Tịch giảm bớt khối lượng công việc cho cô, cô liền có thể lười biếng nhá! Cô lập tức dậy rửa mặt cho tôi, ngay và luôn!"
Nhan Hoa bị ép buộc đẩy đi rửa mặt thay quần áo, sau đó vài người xuống lại tô tô vẽ vẽ trên mặt cô, toàn bộ quá trình cô đều mơ màng, dù linh hồn mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống cự lại cơn buồn ngủ.
Nửa giờ sau, Nhan Hoa ngồi trên xe bảo mẫu hút sữa bò. Người đại diện thấy cô vẫn còn buồn ngủ, vừa đau lòng vừa tức giận, liền đập cô một cái không mạnh không nhẹ: "Tỉnh táo lại cho chị!"
"Biết rồi... Biết rồi mà..." Nhan Hoa cắn ống hút cố gắng mở to mắt nhìn người đại diện, bằng chứng chứng minh rằng cô đã tỉnh táo.
Thấy gương mặt hơi hơi có thịt và đôi mắt to tròn, người đại diện lấy tay che ngực, không thừa nhận bản thân bị dáng vẻ đáng yêu đánh bại, điều chỉnh biểu cảm một chút sau đó liền bắt đầu lải nhải căn dặn nghệ sĩ của mình những việc lát nữa cần chú ý: "Cả đạo diễn lẫn những diễn viên hợp tác trong phim công ích tuyên truyền lần này đều là tuyến một, cho nên em nhất định phải ôn nhu! Phải chú ý đến tính tình của em! Không được để lộ tính cách thật! Ngay cả những lúc sau máy quay cũng không được thả lỏng! Chỉ cần bước ra khỏi cửa, em nhất định phải nhỡ kỹ, em là một 'yêu tinh quốc dân ' vừa xinh đẹp vừa tốt bụng!"
Nhan Hoa âm thầm bĩu môi, đã là yêu tinh lại còn ôn nhu lương thiện nữa chứ.
Khi họ đến viện phúc lợi, người trong tổ đạo diễn đã chuẩn bị đầy đủ các loại thiết bị từ sớm, người đại diện nhét bó hoa vào tay Nhan Hoa, mỉm cười xuống xe. Nhan Hoa nhìn bó hoa trong tay, người đại diện chuẩn bị tuyệt đối không có vấn đề gì, Tuy rằng cô vẫn chưa quen với tiết tấu và cường độ công việc cao như này, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức làm việc, đi đến đâu tính đến đó vậy.
Xuống xe, đi vào viện phúc lợi, dọc đường nhận được vô số ánh mắt nhìn theo cô. Không ngừng vang lên: "A... Là Mặc Mặc..." "Đẹp quá..." "Người thật còn đẹp hơn trong ảnh..." Những giọng nói kinh ngạc, cảm thán và phấn khích, hơn nữa đa số là xuất phát từ nhân viên nam...
Nhan Hoa chào đạo diễn và viện trưởng, sau đó cùng nhân viên công tác tặng hoa cho người già.
Ngoài Nhan Hoa, trong phim tuyên truyền còn có một thành viên trong nhóm nhạc nam khác, Nhan Hoa không ngủ đủ giấc dẫn đến việc càng thêm đau đầu nên cô cũng không tới chào hỏi, hai người cũng được chia ra hai tổ A, B để quay, không liên quan đến nhau.
Nhan Hoa nói chuyện phiếm với các người cao tuổi, rất nhiều người đều đã không còn bạn đời, con cái bận rộn cho nên mới sống ở viện phúc lợi, cũng có người lâm vào hoàn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bơ vơ không nơi nương tựa. Mặc dù có con, nhưng trên thực tế có rất nhiều người một năm cũng không gặp con được một lần.
Người già luôn thích kể về những chuyện đã qua, nghe nói Nhan Hoa biết hát liền bảo cô hát các bài nhạc cũ. Nhan Hoa thấy đạo diễn nhắc nhở, bảo cô cứ thoải mái, thuận theo tự nhiên, hòa nhập với họ đi, cố gắng hết sức cùng họ hát những bài hát kỳ lạ mà cô chưa từng nghe qua.
Ở chung với người cao tuổi cũng là một chuyện vô cùng mệt mỏi, Nhan Hoa mặc kệ kết quả quay ra sao, sau khi kết thúc lập tức nhanh chóng đến chỗ nghỉ ngơi, định đi ngủ một chút.
Chỗ nghỉ ngơi là văn phòng của viện phúc lợi, để bảo đảm sự riêng tư của nghệ sĩ nên tất cả rèm cửa đều được kéo xuống, Nhan Hoa chỉ muốn tìm một chỗ để ngủ nên cũng không bật đèn, trực tiếp trong bóng tối tới gần ghế sô pha rồi dựa vào. Lúc này, thần kinh Nhan Hoa mới được thả lỏng, công việc dồn dập, dáng vẻ của một người già cô đơn, sau khi xuyên qua cơ thể vô cùng mệt mỏi, một cuộc đời hoàn toàn mới... Nhan Hoa xoa huyệt Thái Dương đau nhói.
Rõ ràng là đã vô cùng mệt mỏi, nhưng không hiểu vì sao, trong đầu cô cứ không ngừng hiện lên hình dáng của những người già đó, nhớ lại vừa rồi có vị bật khóc vì nhớ đứa con không may qua đời lúc còn trẻ, Nhan Hoa đột nhiên nghĩ đến cha mẹ của Mặc Mặc, kiếp trước khi nguyên chủ chạy ra nước ngoài để trốn Cao Vĩ Lam thật theo đuổi đã cắt đứt liên lạc với gia đình cô ấy, sau khi bước vào giới giải trí mấy năm, số lần Mặc Mặc gọi điện thoại cho người nhà gần như bằng không. Mà cha mẹ nhà họ Lưu và anh trai của Mặc Mặc từ nhỏ đã rất yêu thương cô, ngay cả khi lúc đó điều kiện gia đình họ không được tốt.
Nghĩ tới đây, Nhan Hoa ấn mạnh huyệt Thái Dương, lấy điện thoại ra, tìm một dãy số rồi bấm gọi.
"Alo? Mẹ à--"
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói đầy phấn khích của một người phụ nữ, còn lớn tiếng nói với chồng, nói con gái gọi điện thoại tới.
Toàn thân Nhan Hoa như được thư giãn, thậm chí cũng không còn đau đầu như trước nữa, trên mặt bất tri bất giác nở một nụ cười.
"Dạ, con vừa kết thúc công việc... Đúng vậy, chính là đến viện phúc lợi thăm người lớn tuổ..."
"Cha mẹ đừng lo... Con vẫn luôn nghỉ ngơi đầy đủ..."
"Khả năng mấy ngày nữa con sẽ có ngày nghỉ... Lúc đó con sẽ về nhà... Mẹ phải chuẩn bị đồ ăn ngon cho con đấy... Vâng vâng, nhất định sẽ ăn hết, mẹ yên tâm, nhìn thấy món ăn mà mẹ nấu là con không thể nào ăn kiêng được nữa..."
Không biết đã qua bao lâu, ba mẹ thay nhau trò chuyện, một lúc lâu sau cuối cùng mới lưu luyến cúp máy.
Nhan Hoa đặt điện thoại xuống, xoa xoa mắt, ngáp một cái thật dài rồi chậm rãi ngủ trên ghế sô pha.
Hoàng Thái Cảnh, người bị Mặc Mặc phớt lờ sau khi vào phòng: "..."