Sau ngày các phi tần được về nhà thăm người thân, kinh thành liền chậm rãi yên ắng trở lại. Nhiều nhất cũng chỉ là một đám vương công quý tử nơi này tranh con hát, chỗ đó đoạt đồ cổ hoặc là chuyện tình cảm chăn gối gì đó mà thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, xuân đi thu tới mấy hồi, bọn nhỏ cũng dần dần trưởng thành.
Bảo Ngọc ngày càng lớn, nhưng nghe nói hắn vẫn như cũ không thay đổi được tính khí lúc còn nhỏ, bên người có một đám nha hoàn vây quanh. Vương thị nhìn trúng Bảo Thoa, còn Giả mẫu lại coi trọng Tương Vân, hai người liên tiếp mời cháu gái tới ở lại một thời gian, hoặc là cùng nhau trò chuyện, ăn uống. Mẹ chồng nàng dâu suốt ngày giằng co không ai chịu nhường nhịn.
Hai người họ còn chưa kịp tranh ra kết quả thì Tương Vân đã bị thúc thúc nàng định hôn sự, cũng không cho phép nàng ấy tùy tiện qua lại với Giả gia nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thanh danh của tất cả cô nương Sử gia đều sẽ bị hủy hoại!
Vương thị không đánh mà thắng, ngay lập tức đính hôn cho Bảo Ngọc và Bảo Thoa.
Đại Ngọc cũng đã tới tuổi cập kê, nhưng mà Nhan Hoa lại càng ngày càng lo lắng hơn.
Kỳ thật, ngọn nguồn của chuyện này cứ tưởng đã sớm bị chôn vùi từ lúc tiểu Thái Tử nhờ cô giao đồ vật cho Đại Ngọc! Sau khi nghe Lâm Như Hải giải thích, Nhan Hoa liền yên tâm, nhưng đến hiện tại, Thái Tử cũng đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa chọn được Thái Tử Phi! Hơn nữa, mấy năm nay Hoàng Hậu còn liên tiếp ám chỉ với cô, quả thực khiến cho Nhan Hoa càng thêm lo lắng.
Cánh tay của Lâm Như Hải gần như đã bị Nhan Hoa tâm phiền ý loạn nắm đến mức không thể nhìn ra hình dạng ban đầu nữa rồi, chính hắn cũng cau mày nói: "Nhưng mà từ trước đến nay chưa bao giờ có trường hợp thiên kim nội các lên làm Thái Tử Phi mà!"
Nhan Hoa tức giận đập bàn: "Người ta nói rồi! Không nhất thiết phải tuân theo quy củ, đâu phải ai cũng có phẩm chất làm quan giống như Lâm đại nhân chàng đâu!"
Lâm Như Hải lo lắng cô nhất thời nóng giận sẽ làm tay bị thương, vội vàng nắm lấy tay cô xoa xoa: "Vậy thì cũng chưa chắc đã là Đại Ngọc mà!"
Nhan Hoa trừng mắt nhìn hắn: "Chuyện này mà còn cần nói thẳng ư? Mấy năm nay Hoàng Hậu đã ám chỉ biết bao lần rồi? Thiếp chỉ nói một câu đang xem xét hôn sự cho Đại Ngọc, Hoàng Hậu liền bảo với thiếp có sẽ Hoàng Đế sẽ thay phu thê chúng ta làm chủ! Đây còn không phải rõ ràng là không cho chúng ta tự định hôn sự cho Đại Ngọc sao? Hoàng Đế ngoại trừ làm chủ hôn sự cho nhi tử hắn, hôn sự của nhi nữ đại thần khác hắn nào có quan tâm!"
Lâm Như Hải khựng lại, rốt cuộc cũng không thể tự lừa mình dối người, thở dài một cách nặng nề. Đột nhiên hắn nghĩ tới Lâm Dục, "Tên tiểu tử thúi Lâm Dục này thì sao! Ngày nào nó cũng đi theo bên người Thái Tử, chẳng lẽ một chút tâm tư của Thái tử mà nó cũng không biết?"
Nhan Hoa nghĩ một chút, ừ ha, trước đây cô không biết tâm tư của Thái Tử, nhưng hôm nay vào cung, ý tứ của Hoàng Hậu chỉ thiếu điều nói thẳng ra thôi. Nếu Thái Tử có ý với Đại Ngọc từ lâu thì tên tiểu tử Lâm Dục này sớm chiều ở chung với Thái Tử chẳng lẽ không nhận ra một chút động tĩnh nào sao? Vậy nếu nó biết, đây chẳng phải là ăn cây táo rào cây sung hả! Đúng thật là nhi tử ngốc!
Ngay khi Lâm Như Hải đang dặn dò hạ nhân chờ đến lúc tiểu tử thúi kia trở về liền gọi hắn tới thì đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía ngoài rèm cửa: "Phụ thân, mẫu thân, hai người không cần phải gọi Dục Nhi đâu, nữ nhi có chuyện muốn muốn nói với hai người.". truyện đam mỹ
Nhan Hoa và Lâm Như Hải kinh ngạc nhìn nhau, đồng thanh nói Bảo Ngọc tiến vào.
Đối với nữ nhi Đại Ngọc này, phu thê hai người thương thế nào cũng không đủ. Tài giỏi xinh đẹp, thông minh lanh lợi, một thân tài hoa so ra thì hầu hết đám nam tử còn không sánh bằng. Hơn nữa, mấy năm nay nàng còn tiếp nhận gần như toàn bộ sản nghiệp từ tay Nhan Hoa, sau đó quản lý chúng một cách cẩn thận ngăn nắp. Một nữ nhi khiến cho phụ mẫu không cần phải lo lắng ngược lại còn rất hãnh diện như nàng, ngoại trừ phải càng thêm yêu thương thì cô không biết nên làm gì khác nữa.
Nhưng nữ nhi vốn vẫn luôn hoàn mỹ vô khuyết ở trong mắt phu thê bọn họ như vậy, lại đột nhiên nói ra một chuyện khiến cho bọn họ choáng váng.
"Cái gì?! Từ lâu con đã trao đổi thư từ với Thái Tử rồi? Làm thế nào mà con liên lạc được?" Lâm Như Hải kinh ngạc, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Đại Ngọc đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại không có ý định lùi bước nào cả: "Là chúng con nhờ Dục Nhi..."
Nhan Hoa, người vừa mới tràn đầy bất mãn và lo lắng, đột nhiên bình tĩnh trở lại: "Ngọc Nhi, hai người đây là lén lút qua lại, chẳng lẽ con không cần thanh danh nữa sao?"
Vẻ mặt đột nhiên bình tĩnh của Nhan Hoa làm cho Đại Ngọc bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng Nhan Hoa có thể nhìn thấu được, Đại Ngọc chỉ có bất an không có hối hận. Thấy vậy, cô vừa đau đầu lại vừa thở dài.
"Nữ nhi biết." Giọng nói Đại Ngọc tuy ôn nhu nhưng rất kiên định, " Nhưng mẫu thân đã từng nói rồi, chỉ cần làm việc không vi phạm pháp luật, không bị người đời lên án, đó là tự do. Nữ nhi không cảm thấy việc con và Thái Tử trao đổi thư từ là điều đáng xấu hổ, chúng con đàm cổ luận kim, cảm phục lẫn nhau, cũng giống như phụ thân và người khác trao đổi thư từ vậy, chẳng lẽ do con là phận nữ nhi nên chuyện này liền biến thành việc đáng xấu hổ ư?"
Lâm Như Hải cũng trầm mặc.
Nhan Hoa xác nhận: "Hai người các con chỉ là đàm cổ luận kim thôi sao? Vậy thì Ngọc Nhi, con nghĩ gì về Thái Tử? Bây giờ mẫu thân và con hai mặt một lời, Thái Tử có ý định muốn chọn con làm Thái Tử Phi, việc này con có biết không?"
Đại Ngọc gật đầu: "Con biết. Là do Thái Tử ca ca đã hỏi con trước sau đó con mới nói cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu."
Nhan Hoa kinh ngạc, thật không ngờ, cái vấn đề khiến cô đau đầu này lại là do chính nữ nhi của cô đứng sau lưng thúc đẩy!
"Con thích Thái Tử? Con có biết, dù là ở Đông Cung hiện tại hay nói xa hơn sẽ là hậu cung, Thái Tử vĩnh viễn sẽ không chỉ có một nữ nhân duy nhất là con, dần dần, Thái Tử ca ca sẽ không còn là của một mình con nữa! Ngọc Nhi, con vẫn luôn thấu hiểu mọi chuyện, tại sao trong việc này con lại hồ đồ như vậy?"
Đại Ngọc lại dường như không để ý: "Nữ nhi đều biết điều đó. Nhưng mà phụ thân, mẫu thân à, gả cho ai mà không như vậy chứ? Khi còn bé, nữ nhi hy vọng sau này sẽ có được một phu quân giống như phụ thân, lớn lên một chút con mới phát hiện việc này thật sự cực kỳ khó khăn, trong nhà làm nông mà còn có tiểu thiếp huống chi là nhà giàu có giống nhà chúng ta chứ? Sau này con lại nghĩ, nếu không thì "chất bản khiết lai hoàn khiết khứ"*, nhưng trong thiên hạ có rất nhiều khổ đau, được sinh ra đã là may mắn của con rồi, đâu thể nào từ bỏ cuộc sống của mình một cách dễ dàng, khiến cho phụ mẫu thương tâm? Bây giờ nữ nhi đều đã nhìn thấu, chuyện nữ nhi thường tình chỉ là chuyện nhỏ, nếu có thì tất nhiên con sẽ trân trọng, còn nếu mất thì con sẽ tự tận hưởng bản thân. Người nhìn đại bá mẫu đi, chẳng phải đại bá mẫu cũng sống rất vi vẻ đó sao?"
*"Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ" nghĩa đen là bông hoa rụng sạch thì hãy để nó trôi đi trong sạch chứ đừng để rơi xuống mương rồi hòa vào bùn nhơ. Trên thực tế, đây là biểu tượng cho sự lương thiện của Đại Ngọc. Ở hiện thực bị đè nén, nàng thà rằng duy trì sự thuần khiết như một đóa hoa, cho dù có chết đi nàng cũng sẽ mong muốn được trong sạch. Đây là một câu thơ trích từ "Táng Hoa Ngâm" của Lâm Đại Ngọc trong hồi 27 Hồng Lâu Mộng.
Nhan Hoa và Lâm Như Hải trong lòng khó chịu, không nói lên lời.
Đại Ngọc ngày thường thích khóc vậy mà hôm nay lại không rơi một giọt nước mắt nào, nàng từ từ kể hết tâm tư, suy nghĩ của mình: "Nữ nhi không phải là suy nghĩ tiêu cực, chỉ có điều suốt mười lăm năm qua cha mẹ vẫn luôn thương yêu con, nuôi dạy con như là một nam tử, vậy nên con cũng không muốn để bản lĩnh của con bị mai một ở nơi hậu trạch bình thường, nơi thê thiếp phân tranh này."
"Phụ thân thường nói, năng lực của con không kém hơn rất nhiều quan viên trên triều, chỉ khi con gả cho Thái Tử ca ca mới có cơ hội thể hiện bản lĩnh này. Làm Thái Tử Phi, thậm chí sau này... là hình mẫu cho tất cả nữ nhân trong thiên hạ, có trong tay tự do và quyền lực lớn nhất của một nữ nhân, hôm nay mẫu thân làm Lâm phu nhân nhưng đã có thể làm được nhiều việc như vậy, sau này con... con cũng có thể thay đổi càng nhiều điều hơn nữa!"
Khi nói ra những lời này, hai mắt Đại Ngọc dường như sáng lên.
Nhan Hoa đột nhiên phát hiện ra rằng cô và Lâm Như Hải thật sự đã dạy dỗ Đại Ngọc trở thành một người trong lòng có cả thiên hạ chứ không phải là một nữ tử khuê các bình thường. Ánh mắt và khát vọng của Đại Ngọc, cô đã hoàn toàn không thể theo kịp, có lẽ Lâm Như Hải còn có thể ngang hàng với cô.
Nhan Hoa không thể ngăn cản, đối xử với Đại Ngọc như vậy, cưỡng ép nàng sống ở nơi hậu trạch, cho dù gả cho trượng phu nhất thế song nhân thì nàng ấy cũng sẽ buồn bực, đau khổ trong thất bại: "Ngọc Nhi, con đường này rất khó đi, một khi con lựa chọn nó thì chính là chuyện dùng hết tâm huyết cả đời!"
Đại Ngọc trịnh trọng gật đầu: "Mẫu thân, con hiểu! Con sẽ không xung đột với Thái Tử ca ca đâu, con chỉ cần có thể đứng ở phía sau phụ thân âm thầm làm việc giống người là đã rất mãn nguyện rồi, chỉ vì nhân dân, không màng danh lợi. Hơn nữa..." Không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt vẫn luôn kiên định của Đại Ngọc hơi hơi ửng đỏ, nàng cắn môi, mãi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Thái Tử ca ca cũng đã hứa với con, sau này sẽ chỉ có một mình con, không có ai khác..."
Nhan Hoa nhìn bộ dạng thiếu nữ hoài xuân của nàng, lại bắt đầu lo lắng, mấy lời hứa hẹn của Thái Tử... ha ha.
Đại Ngọc từ trước đến nay vẫn luôn mẫn cảm, vội vàng giải thích: "Thái tử ca ca làm được một ngày, con liền tin một ngày, hắn trao tâm cho con đương nhiên con cũng sẽ trao tâm cho hắn; còn nếu hắn lấy đi con nhất định cũng sẽ không lưu lại. Nữ nhi sẽ không quên lời mẫu thân dạy bảo, vạn sự lấy mình làm trọng."
Nhan Hoa liên tục gật đầu, đột nhiên cảm thấy hài tử thật sự đã trưởng thành rồi, cũng không còn gì để dạy dỗ nữa, yêu thương ôm lấy Đại Ngọc vào lòng: "Vậy thì con phải nhớ kỹ, nhất định đừng để mất tâm, nữ nhân sợ nhất là hồ đồ. Con yên tâm, chỉ cần con khỏe mạnh, Lâm gia chúng ta sẽ vĩnh viễn ở phía sau con."
Lâm Như Hải ở bên cạnh không ngừng gật đầu, vuốt tóc nữ nhi, âm thầm quay lưng đi lau nước mắt. Hài tử lúc trước hắn ôm trong ngực vẫn còn đỏ hỏn vậy mà bây giờ đã trở thành dáng vẻ yêu kiều thướt tha, lập tức phải gả đi rồi.
Trong nhà một mảnh êm đềm, về cơ bản thì Lâm gia cũng sẽ không phản đối việc Đại Ngọc gả vào Đông Cung nữa.
Đương nhiên, vào buổi tối, Lâm Dục từ hoàng cung trở về, Lâm Như Hải đã cầm thước đợi ở cửa từ lâu, dám lừa cha mẹ truyền thư cho tỷ tỷ và Thái Tử, nhất định phải dạy hắn một bài học, đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ?
Hoàng Đế và Lâm gia đạt được sự đồng thuận, hôn sự của Đại Ngọc cơ bản đều đã âm thầm quyết định.
Trước khi Hoàng Đế hạ chỉ đính hôn thì phải xử lý hết một đám người lộn xộn này xong đã. Trong đó, phủ Ninh quốc công, nơi 'bẩn' đến mức chỉ còn lại tượng sư tử bằng đá trước cửa là sạch, phải đứng mũi chịu sào.
Trong kiếp này, rất nhiều sự tình đã thay đổi, Hoàng Đế cũng xuôi gió xuôi nước hơn so với kiếp trước, cho nên coi như là phủ Ninh quốc công xui xẻo. Hoàng Đế dành ra mấy năm thời gian để nhổ cỏ tận gốc, nhổ lên mấy cây củ cải mang bùn, hàng loạt các vụ án được đưa ra xét xử làm cho cả triều choáng váng.
Phủ Ninh quốc công bị lục xét, tất nhiên phủ Vinh quốc công cũng bị liên lụy, nhưng bởi vì đại phòng được Liễu thị quản lý cẩn thận, còn Vương thị nhị phòng thì lại âm thầm làm không ít chuyện. Có điều xem xét nàng ta là mẫu thân của quý phi nên không bị xử tội chết, chỉ bị xử nhẹ, Hoàng Hậu hạ chỉ khiển trách một phen sau đó đoạt đi chức Cáo Mệnh; không lâu sau, chức quan của Giả Chính cũng bị tước đi vì tội "trị gia không nghiêm".
Trong cùng một ngày bảng tên của hai phủ Quốc công đều bị gỡ xuống. Giả Xá sai người thay thế bằng phủ của nhất đẳng tướng quân. Những khu vực vượt qua quy chế cũng đều bị đưa vào quốc khố.
Nguyên Xuân ở trong cung vốn đã khó khăn đủ đường, nghe được chuyện của nhà mẹ đẻ thì càng thêm kinh sợ. Đặc biệt là nhà đại bá lại bình yên vô sự, phụ mẫu đều bị liên lụy, nàng vừa lo vừa sợ, ban đêm không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, tâm trạng nặng nề lại còn bị bệnh, cuối cùng bệnh nhỏ chuyển biến thành bệnh nặng, sức khỏe càng ngày càng yếu.
Hoàng Hậu nể tình Nhan Hoa nên vẫn chiếu cố cho nàng, nhưng Nguyên Xuân vốn đã nhạy cảm, người quá thông minh thì dễ dàng nhìn thấu mọi chuyện, cũng dễ suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Nhị phòng mất đi trưởng tử trưởng nữ, chỉ còn lại một người văn dốt võ nát là Bảo Ngọc, đến nay đã hoàn toàn lụi tàn.
Vương gia cùng chung cảnh ngộ với phủ Ninh quốc công, Vương Tử Đằng qua đời, chuyện xấu trong quá khứ bị lôi ra, Vương phủ bị liên lụy, lục xét toàn bộ.
Gần nửa năm nay kinh thành sợ bóng sợ gió, dường như cứ cách một khoảng thời gian là lại có thể nhìn thấy một đội ngũ xét nhà vội vã đi qua.
__
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Ngọc cầm khăn khóc: Đệ đệ, thật xin lỗi, là ta nhất thời lanh mồm lanh miệng khai ra đệ... hu hu...
Lâm Dục che mông lại khóc lóc: Là ai ỷ vào việc hắn nhỏ tuổi liền lừa gạt hắn, sau đó lúc hắn hiểu chuyện lại bắt nạt hắn, bây giờ chuyện hắn truyền thư bị phát hiện thì hắn còn bị đánh, bị đánh thì cũng bỏ đi. Thái Tử, không phải ngươi nói là muốn thỉnh giáo học vấn à? Sao lại nhân tiện bắt cóc tỷ tỷ luôn rồi [gào khóc]