Bùi Hồi Quang cũng vừa đến không lâu trước khi Thẩm Hồi vào chỗ.
Chỗ ngồi cao nhất vốn nên dành cho Hoàng đế bị bỏ trống, Thẩm Hồi ngồi ghế bên trái, Bùi Hồi Quang ngồi ghế bên phải ghế trống.
Thẩm Hồi ngừng quan sát cô nương hồng y, lặng lẽ liếc sang Bùi Hồi Quang. Y rũ mi, ngón tay thuôn dài kẹp một ly rượu nhỏ tinh xảo bằng ngọc bích, hờ hững xoay ly.
Quan viên địa phương nói vài câu khách sáo, thị nữ nối gót nhau bê thức ăn tiến vào. Yến tiệc bắt đầu chưa bao lâu, Quận trưởng địa phương đứng dậy cười mở lời: "Xứ nhỏ có một lối múa đặc biệt. Hôm nay tiểu nữ may mắn được góp vui cho Chưởng ấn, quả là một chuyện may mắn."
Khi nói câu này, ông ta nhấn hai chữ "đặc biệt" rất mạnh.
Cô nương hồng y đứng dậy rời chỗ bước vào trung tâm bữa tiệc. Khi tiếng đàn vang lên, nàng ấy bắt đầu múa.
Thẩm Hồi xem, thật sự không nhìn ra điệu múa này có gì đặc biệt. Cô nương hồng y nọ diện mạo xinh đẹp, dáng dấp cũng thon gọn mềm dẻo, dáng múa quả đúng là uyển chuyển, vô cùng động lòng người. Nhưng điệu múa này tuy đẹp, lại rất đỗi tầm thường, chẳng có điểm gì riêng biệt. Thậm chí Thẩm Hồi cảm thấy nàng ấy múa vũ điệu này còn không khiến người ta ưng lòng đẹp mắt bằng lúc xem Lệ phi múa.
Thẩm Hồi đang nghĩ, tiếng đàn đột nhiên tăng nhanh. Cô nương hồng y đang múa đưa hai tay lên bắt đầu xoay tròn. Tốc độ xoay của nàng ấy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...
Chẳng riêng Thẩm Hồi mà cô nương hồng y xoay tròn hoá thành một đoá hoa diễm lệ ấy còn thu hút ánh nhìn của tất cả những người đang ngồi.
Thẩm Hồi không biết múa, nhưng nhìn dáng vẻ xoay tròn khiến người ta loá mắt của cô nương hồng y, không hiểu sao Thẩm Hồi lại cảm thấy... có vẻ như điểm khác biệt của vũ điệu này sắp xuất hiện rồi.
Thẩm Hồi chợt nghĩ đến việc mỹ nhân ấy được hiến cho Bùi Hồi Quang. Nàng lại một lần nữa len lén liếc sang Bùi Hồi Quang.
Bùi Hồi Quang cũng đang thưởng thức điệu múa này giống như những người khác trên yến tiệc. Chỉ có điều sắc mặt y dửng dưng không để lộ bất kỳ biểu cảm gì, khiến người khác không đoán được suy nghĩ của y.
Khi tiếng đàn sắp lên cao trào, mỹ nhân vận hồng y đang múa đột ngột ngừng hẳn lại. Cũng không biết nàng ấy dùng mánh nhỏ gì mà trong phút chốc, tầng tầng lớp lớp y phục múa màu đỏ trên người nàng ấy trượt xuống, chậm rãi chất chồng dưới đất tựa hoa rơi.
Một bộ y phục bằng ngọc trai ôm lấy cơ thể mảnh khảnh trắng ngần của nàng ấy, trong óng ánh có nõn nà, khiến người ta mơ màng. Thắt lưng ngọc trai với bề rộng tầm bàn tay bọc sát vào làn da mịn màng, quấn dọc lên từ giữa hai chân rồi dần tách ra thành hai phần đai mỏng che khuất bầu ngực, vòng qua cần cổ thon nhỏ và được buộc lại sau gáy.
Điệu múa này thật sự là vũ điệu đặc biệt ở nơi này, chẳng xa lạ gì với quan lại địa phương, nhưng các quan viên đến từ kinh thành trong yến tiệc hôm nay xem cảnh tượng này lại không kiềm được mà hít một hơi thật sâu.
Hồng Ánh ướt đẫm mồ hơi thơm, dù trong lòng căng thẳng thế nào, nàng ấy vẫn giữ nét cười xinh đẹp nhất mà nhìn nam nhân ngồi trên cao, một người nam nhân không được xem là nam nhân.
Từ nhỏ nàng ấy đã sống ở nhà Quận trưởng, là biểu cô nương ăn nhờ ở đậu. Vì dâng lên điệu múa hôm nay, Quận trưởng địa phương tuy là di trượng*, lại nhận nàng ấy làm con, cho Hồng Ánh thân phận "nữ nhi". Có rất nhiều chuyện chính mình chẳng thể làm chủ được, nàng ấy không được lựa chọn. Sau cùng di mẫu vẫn thuyết phục được nàng ấy, nếu kết cục đều là lấy sắc thờ người, vậy lựa chọn người có địa vị cao quý tột đỉnh nào có gì sai? Không sai. Dù y không được xem như nam nhân, chỉ cần có thể cho nàng ấy vinh hoa phú quý là đủ rồi.
*Di trượng: chồng của dì.
Thẩm Hồi ngơ ngác nhìn màn múa ấy.
Chuyện này...
So với ngày trước khi Bùi Hồi Quang ép nàng học khúc múa kích tình kia với Lệ phi, việc này còn... đáng sợ hơn.
Yến hội lặng ngắt. Có vài thần tử đánh mất lễ nghi đã ý thức được đây là trò vui mà quan lại địa phương tặng cho Bùi Hồi Quang, ai nấy cũng cúi đầu hạ mắt, không xem thêm nữa.
Ấy thế nhưng Bùi Hồi Quang lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Có vài người hiếu kỳ, trộm quan sát sắc mặt của Bùi Hồi Quang. Thấy y thật sự đang nhìn Hồng Ánh, chẳng qua ánh mắt y sâu thẳm, ánh mắt ấy trông như đang ngắm Hồng Ánh, lại phảng phất chẳng xem nàng ấy.
Quận trưởng nháy mắt với Hồng Ánh.
Hồng Ánh hiểu rõ mình đã trả giá tất thảy cho hành động hôm nay, nếu nàng ấy thất bại, thể diện bị giẫm dưới chân, cả đời này của nàng ấy cũng chỉ đến đây thôi. Hồng Ánh ưỡn ẹo eo thon bước về phía Bùi Hồi Quang.
Hồng Ánh từ từ đến gần, cách càng gần, lòng càng hốt hoảng.
Người trong thiên hạ đều biết đến tiếng xấu của Bùi Hồi Quang. Khoảnh khắc đầu tiên trông thấy Bùi Hồi Quang, Hồng Ánh kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không ngờ Chưởng ấn thái giám Ti lễ giám tiếng nhơ rành rành lại có vẻ ngoài gió mát trăng thanh tựa tiên mắc đoạ thế kia.
Rõ ràng y đang nhìn mình, nhưng Hồng Ánh xem kỹ đôi mắt lạnh nhạt đen như sơn của Bùi Hồi Quang, trong lòng lại nảy sinh nỗi sợ khó nói thành lời. Đợi đến khi nàng ấy bước tới trước mặt Bùi Hồi Quang, y lại chầm chậm dời mắt xuống cơ thể của nàng ấy.
Chỉ là một ánh nhìn mà thôi, chân Hồng Ánh lại mềm nhũn ngã ngồi thẳng xuống đất. Cuối cùng nàng ấy cũng hiểu ra, vừa rồi Bùi Hồi Quang hoàn toàn không nhìn mình!
Bùi Hồi Quang cười mỉa, đặt ly rượu ngọc bích đang được kẹp giữa hai ngón tay thon dài xuống. Rõ ràng chỉ là một động tác quá đỗi bình thường, âm thanh khi ly rượu chạm vào bàn cũng không lớn, nhưng tiếng vang cực nhỏ ấy vẫn chấn vào lòng dạ của những người dự yến, khiến họ lạnh cả lưng.
Y thong thả cầm khăn trắng lau ngón tay kẹp ly rượu, lên tiếng: "Đây là phong tục của Dung Dương?"
Quận trưởng địa phương thầm nghĩ hỏng rồi, hấp tấp đứng dậy rời chỗ, quỳ xuống nhận tội: "Do tiểu thần thu xếp thiếu thoả đáng!"
Bùi Hồi Quang không trả lời ông ta, từ tốn nói thẳng: "Thói đời khác xưa, đồi phong bại tục, bẩn tai nhơ mắt."
Trong sảnh chỉ còn lại giọng nói lạnh nhạt khắc nghiệt của y.
Lúc này, Thẩm Hồi không liếc qua nhìn trộm Bùi Hồi Quang nữa mà nghiêng đầu sang nhìn y. Không thể không nói, dáng vẻ nghiêm trang nói những lời này của Bùi Hồi Quang quả thực... tràn đầy chính khí.
Thẩm Hồi tán thưởng hành động không vào bùn nhơ không chung thói xấu của y, song trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy những lời này được nói ra từ miệng y... hơi là lạ. Trong thời gian ngắn Thẩm Hồi không nghĩ ra rốt cuộc là quái lạ ở đâu.
Hồng Ánh quỳ dưới đất cả người run bần bật, trên mặt lại nóng bừng. Nghe y nói thế, nàng ấy nhục nhã không thôi, thật sự nảy sinh vài phần cảm giác rằng hành vi của mình làm ô uế đôi mắt của người khác.
Lau tay xong, Bùi Hồi Quang đặt khăn xuống, bấy giờ mới nhìn Quận trưởng đang quỳ ngay ngắn dưới đất. Y chợt bật cười, nét lộng lẫy dần lan khắp đôi mắt đen như sơn.
"Hiến nữ nhân cho một hoạn quan như nhà ta, tên súc sinh nhà ngươi có mưu đồ gì?"
Mồ hôi lạnh của Quận trưởng lăn xuống từng giọt từng giọt lớn, lắp bắp giải thích: "Nghe... nghe đồn Chưởng ấn cưới thê tử. Tiểu... tiểu thần mới... mới... mới... mới muốn..."
Ông ta dập đầu, dồn sức dập đầu.
Bùi Hồi Quang ngửa người ra sau tựa lên lưng ghế, y vẫn cười, nhưng sắc mặt dần trở nên tối tăm: "Thế nào, nhất quyết phải để nhà ta giết vài tên giải khuây thì đám chó chết các ngươi mới thôi làm phiền nhà ta đúng không?"
Lần này toàn bộ quan lại địa phương đều đứng lên rời chỗ quỳ xuống.
Còn thần tử đến từ kinh thành dù vẫn ngồi trên ghế nhưng lại chẳng ai dám động đũa, sợ tên gian hoạn ác ma này thật sự giết người.
Thẩm Hồi cầm muỗng múc viên thịt cá trong chén. Viên thịt cá vừa tròn vừa trơn, nàng thử mấy lần mới múc được một viên tròn tròn vào muỗng.
Muỗng sứ chạm vào chén sứ phát ra tiếng vang trong trẻo, nghe rõ mồn một trong yến tiệc tĩnh lặng.
Cuối cùng Thẩm Hồi cũng múc được một viên thịt cá, nàng hơi rướng người tới, cẩn thận từng li từng tí bỏ viên thịt cá vào miệng ăn. Nàng nghiêng đầu trông qua Bùi Hồi Quang cách một chiếc ghế trống, nói: "Hương vị của viên thịt cá này vô cùng tươi ngon, Chưởng ấn cũng nếm thử xem."
Bùi Hồi Quang cũng nhìn sang đây, chạm mắt với Thẩm Hồi cách chiếc ghế trống kia.
Nét rực rỡ sâu trong đôi mắt đen láy phai dần, trở lại vẻ bình tĩnh thâm sâu và lạnh nhạt. Y nhìn Thẩm Hồi, một lần nữa ung dung lên tiếng: "Nhà ta không thích nữ nhân, chớ lại có ai tự tiện bày trò đến làm bẩn mắt nhà ta."
Kế đó, Bùi Hồi Quang múc một viên thịt cá nếm thử, nhận xét: "Hương vị đúng là không tệ."
Y buông muỗng, bảo "Mọi người tiếp tục" rồi đứng lên rời yến.
Ai nấy trong yến hội cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Hồng Ánh mất hồn bạt vía ngã ngồi dưới đất, Thẩm Hồi gọi người khoác một bộ y phục to rộng cho nàng ấy và tìm cớ rời yến.
Thẩm Hồi trở lại Phất Phong viện, hỏi: "Chuẩn bị nước nóng xong chưa?"
Nàng muốn tắm thoải thoải mái mái một phen từ lâu rồi.
Cung tỳ còn chưa trả lời, giọng nói của Bùi Hồi Quang đã truyền đến từ sau bình phong: "Lát nữa đến hồ nước nóng."
Vòng qua bình phong, Thẩm Hồi trông thấy Bùi Hồi Quang ngồi dưới cửa sổ, tay đang vân vê thưởng thức một cây trâm cài tóc của nàng. Một hộp gỗ thật dài được đặt trên bàn vuông trước mặt y.
Thẩm Hồi hỏi: "Sao Chưởng ấn lại đến?"
"Tặng một món quà cho nương nương." Bùi Hồi Quang chỉ hộp gỗ trên bàn trước mặt, "Nương nương mở ra xem xem có thích không."
Thẩm Hồi bước tới, tò mò mở hộp gỗ ra. Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là thật nhiều ngọc trai nhẵn mịn trắng sáng. Sau một thoáng ngây người Thẩm Hồi mới phản ứng kịp... vật được đặt trong chiếc hộp này tương tự với bộ y phục ngọc trai mà cô nương hồng y mặc trên người vừa rồi!
Thẩm Hồi nhanh tay đóng nắp hộp gỗ lại, trừng Bùi Hồi Quang, hung dữ nói: "Ngươi đừng mơ!"
Bùi Hồi Quang đứng lên, nói: "Hồ nước nóng còn đang được thu dọn, ước chừng hai khắc sau là có thể sử dụng. Chốc nữa bảo Thuận Niên đưa nương nương sang."
Y liếc hộp gỗ chứa y phục ngọc trai trên bàn, nói: "Sau khi tắm gội, mặc vào cho nhà ta nhìn xem."
Thẩm Hồi cắn môi, đôi môi non mềm bị hằn một vết cắn màu trắng hình trăng lưỡi liềm. Nàng trừng y thật hung: "Chẳng phải Chưởng ấn không thích nữ nhân sao!"
Cách bàn vuông, Bùi Hồi Quang cúi người tiến gần đến bên tai Thẩm Hồi, gần như kề sát vào tai nàng: "Nhà ta không thích nữ nhân. Nhưng trong đầu lại tràn ngập dáng vẻ nương nương bị xé nát xiêm y. Vậy phải làm thế nào cho phải đây, Khấu Khấu?"
Y đọc tên nàng, cắn tai nàng.
Tai Thẩm Hồi hơi ngứa, trong lòng cũng sinh ra một loại cảm xúc khó thốt thành lời. Nàng luống cuống tránh sang một bên, tầm mắt cũng dời đi.
Rốt cuộc nàng cũng biết Bùi Hồi Quang trên yến tiệc khác lạ ở đâu rồi. Cái gì mà tràn đầy chính khí, cái gì mà không vào bùn nhơ không chung thói xấu, giả dối, hết thảy đều là giả dối.
Thẩm Hồi chưa từng gặp ai háo sắc vô sỉ hơn Bùi Hồi Quang!
"Nương nương lẩm bẩm cái gì?" Bùi Hồi Quang liếc nàng.
Thẩm Hồi xoay người nhìn Bùi Hồi Quang, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai y, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại hoà lẫn yêu kiều: "Hồ nước nóng dễ chịu không? Chưởng ấn tắm cùng với Khấu Khấu có được chăng?"
Thẩm Hồi biết trước mặt nàng, trang phục của Bùi Hồi Quang luôn luôn chỉnh tề, nàng đánh cược sự kiêng kỵ của y, hiển nhiên sẽ không tắm cùng nàng.
Thẩm Hồi đoán không sai.
Bùi Hồi Quang cười khẽ, dùng lưng ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má Thẩm Hồi: "Nhà ta thích xem nương nương tắm."
Vẻ yêu kiều vô hạn trên mặt Thẩm Hồi cứng lại.
... Thế này không quá giống với dự đoán.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Hồi lâu, nàng buông Bùi Hồi Quang ra, hừ khẽ một tiếng tựa oán giận, đoạn quay người ra ngoài đi về phía hồ nước nóng. Sau lưng truyền đến tiếng nói thản nhiên của Bùi Hồi Quang: "Nương nương quên xiêm y ngọc trai rồi."
•
Hồ nước nóng vuông vuông vắn vắn, nước nóng được dẫn vào từ bên ngoài, trên hồ sương khói vờn quanh. Bốn phía hồ được xây dựng vuông vức, dùng lụa trắng và bình phong gỗ che khuất, lại đặt ba chiếc giường gỗ chỉ cách mặt đất một bàn tay cho người ta nghỉ tạm.
Lúc này, Bùi Hồi Quang đang nằm trên giường gỗ, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa lắng nghe tiếng nước nho nhỏ mà Thẩm Hồi phát ra trong hồ nước nóng.
Y yên tĩnh quá lâu, nơi này lại ấm áp như vậy, Thẩm Hồi cứ ngỡ y ngủ rồi. Bởi thế nên khi ra khỏi hồ, Thẩm Hồi bước đi khẽ khàng, cố hết sức làm tiếng nước nhỏ tí tách nhỏ một chút, tránh đánh thức Bùi Hồi Quang.
Bùi Hồi Quang nằm nghỉ trên chiếc giường ở ngay cạnh hồ.
Thẩm Hồi giẫm lên bậc thang bằng đá trong hồ nước nóng, bước lên từng bước một, nàng đi đến trước mặt Bùi Hồi Quang, khi cúi người nhìn y, Bùi Hồi Quang bất ngờ mở mắt.
Thẩm Hồi giật mình, lập tức xoay người, nhưng dưới chân ướt sũng, nàng chuyển người nhanh như vậy, thế là trượt chân ngã ngồi ra sau.
—— Ngã ngồi lên mặt Bùi Hồi Quang.
Thẩm Hồi hoảng sợ bật thốt lên, cuống quýt bỏ chạy.
Sau hồi lâu, Bùi Hồi Quang sờ miệng của mình.