Hôm nay là sinh nhật bốn tuổi của Tề Dục, vì không phải tuổi tròn nên yến tiệc sinh nhật này sẽ không mời cả triều thần mà chỉ đãi yến ở hậu cung, là gia yến. Chẳng qua trong cung có bảy mươi lăm vị Công chúa, ngoại trừ những cô bé ê a học nói còn chưa biết đi, các Công chúa khác đều phải đến dự yến. Hơn nữa lại sắp cuối năm, Thân vương các nơi mang theo gia quyến tiến cung chầu vua, một số Hoàng tử và Tiểu thế tử hôm nay cũng đến.
Tuy đều là con nhà quyền quý, song sau sự khuôn phép ban đầu cũng đã dần dần nô đùa.
Vì thế cả ngự hoa viên gần như trở thành nơi chơi đùa của bọn trẻ.
Dù Thẩm Hồi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe tiếng cười đùa ầm ĩ của bọn nhóc nàng vẫn thấy đau đầu.
"Nương nương, Tôn ma ma đến rồi." Thập Tinh vén rèm đi vào, một bà lão tóc mai hoa râm bước theo sau.
"Nương nương kim an." Tôn ma ma uốn gối thi lễ.
Thẩm Hồi kịp thời cho Thập Tinh đỡ bà lên, không để bà quỳ thật. Nàng đứng dậy bước tới, đích thân dìu bà ngồi xuống giường La Hán lót đệm, cảm thán: "Mấy năm qua vất vả cho ma ma."
Trong ấn tượng của Thẩm Hồi, Tôn ma ma là một ma ma hung dữ, mặt nghiêm, ai cũng sợ bà. Thuở nhỏ nàng cũng sợ Tôn ma ma. Nhưng hôm nay gặp lại, thấy tóc mai bà đã hoa râm, già đi rất nhiều, lòng nàng buồn bã lạ thường.
Tôn ma ma ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồi trước mặt, nỗi lòng phức tạp. Tiểu chủ nhân người người lo lắng "đứng không vững" của Thẩm gia nay đã khôn lớn thế này. Nghĩ đến việc đây là tiểu chủ nhân còn sót lại của Thẩm gia, trong phút chốc tình yêu thương hiện lên trên khuôn mặt bà. Bà nói: "Nô nên đến dập đầu với nương nương từ sớm. Nhưng dạo ấy hầu hạ ở biệt cung, đợi khi nương nương vào biệt cung hai ngày để đón Thái hậu và Tiểu điện hạ thì thất vọng thay, nô lại ngã bệnh, mãi tới hôm nay mới sang đây được."
Giọng bà hơi khàn, có lẽ còn chưa khoẻ hẳn.
"Đang mùa đông giá rét, ma ma nên chú ý sức khoẻ hơn."
Thẩm Hồi vừa dứt lời, Tề Dục xông vào nói to: "Sao ma ma không nằm mà lại chạy đến đây!"
Trong thời gian bị bệnh, tất nhiên Tôn ma ma cũng sợ lây hơi bệnh cho Tề Dục nên đã nhiều ngày Tề Dục không được gặp bà. Nghe Tôn ma ma đến đây, cậu liền chạy tới ngay.
Tôn ma ma thu vẻ yêu thương trên mặt, lập tức sầm mặt. Bà vẫy tay: "Điện hạ đến đây."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hồi thấy Tề Dục bước đi ngay ngay ngắn ngắn. Không biết có phải ảo giác của Thẩm Hồi hay không, nàng cảm thấy thậm chí Tề Dục còn cố tình ưỡn thẳng eo nhỏ lên.
"Hoàng hậu nương nương là muội muội ruột thịt của mẫu hậu Điện hạ, là di mẫu của Điện hạ, cũng là mẫu hậu hiện tại của Điện hạ. Sau này Điện hạ phải nghe lời Hoàng hậu nương nương, phải hiếu thảo, kính trọng, yêu thương và bảo vệ người." Tôn ma ma nghiêm mặt dạy bảo.
Tròng mắt Tề Dục xoay qua xoay lại, cậu thoáng nhìn Thẩm Hồi rồi dời mắt trông qua Tôn ma ma. Cậu hỏi: "Với di mẫu hay mẫu hậu ạ?"
Thẩm Hồi kinh ngạc. Nàng lại nhìn kỹ Tề Dục lần nữa, giống như lần đầu gặp đứa bé này vậy.
"Mặc kệ là di mẫu hay mẫu hậu!"
Thế là, Thẩm Hồi ngạc nhiên trông thấy Tề Dục quỳ xuống dập đầu với nàng một cách quy củ: "Tề Dục bướng bỉnh, những ngày qua khiến mẫu hậu lo âu. Sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẫu hậu."
Thẩm Hồi vội kéo Tề Dục lên. Nàng trộm liếc sang Tôn ma ma. Tôn ma ma đã làm việc ở Thẩm gia từ khi nàng chưa chào đời. Nếu không phải tin tưởng tuyệt đối, nói không chừng Thẩm Hồi còn nghi ngờ bà âm thầm ngược đãi Tề Dục, doạ dẫm khiến cậu bé nghe lời.
Sắc mặt Tôn ma ma dịu hơn, bà nói với Tề Dục: "Hôm nay là sinh nhật của Điện hạ, người ra ngoài chơi đi thôi. Ma ma muốn nói chuyện với nương nương."
Tề Dục cười toe toét, vừa quay người đi hai bước đã trở lại, vô cùng nghiêm túc mà cúi chào Thẩm Hồi, kế đó lại nói với Tôn ma ma: "Ma ma còn chưa khoẻ, buổi chiều gọi Thái y đến khám lại đi ạ." Bấy giờ mới chạy ra ngoài chơi.
Thẩm Hồi ngơ ngẩn nhìn theo hướng Tề Dục rời đi.
Dường như biết điều Thẩm Hồi đang nghi hoặc, Tôn ma ma giải thích: "Nương nương, ở nơi cung thẳm này điều mắt thấy chưa chắc là thật, thật thật giả giả đều chỉ vì bảo vệ bản thân."
Lòng Thẩm Hồi chợt nhói lên, trong một khoảnh khắc, thậm chí nàng hy vọng Tề Dục thật sự bướng bỉnh. Đứa bé ấy mới bốn tuổi mà thôi, đã phải học thật thật giả giả bảo vệ chính mình rồi sao?
Tôn ma ma quan sát tỉ mỉ nét mặt của Thẩm Hồi, thấy nàng đã hiểu, bà ngừng lại đúng lúc rồi đổi chủ đề. Tôn ma ma hỏi vài câu về tình hình của Thẩm gia, Thẩm Hồi lại chuyển trọng tâm câu chuyện sang Tề Dục. Nàng cũng không hỏi vấn đề khác, chỉ hỏi chút chuyện bình thường vụn vặt, sau cùng không biết hỏi thêm gì, đành cau mày nói: "Ma ma kể thêm chuyện của Tề Dục cho ta đi. Chuyện gì cũng được."
Ngày thường Tôn ma ma rất nghiêm khắc với Tề Dục, nhưng hôm nay kể lại từng chi tiết về Tề Dục trong bốn năm qua, mặt mày lại chan chứa tình thương.
Cậu bé là đứa con duy nhất của Thẩm Bồ, cũng là người thân duy nhất của Tôn ma ma, là mạng sống của bà.
Thẩm Hồi yên lặng lắng nghe, khi thì bởi Tề Dục bướng bỉnh mà vui vẻ, khi lại vì cậu sinh bệnh mấy hồi mà chau mày.
Tôn ma ma lặng lẽ quan sát Thẩm Hồi.
Trong lòng bà cất giấu một bí mật, bí mật này to lớn nhường nào, nhiều năm qua đè ép bà đến độ đêm đêm không thể ngủ. Xưa nay bà luôn làm việc quyết đoán, song giờ đây nhìn Thẩm Hồi trước mặt, lần đầu tiên bà do dự như vậy.
Ở trong mắt bà, Thẩm Hồi vẫn là một đứa trẻ. Nàng có thể nhận lấy một bí mật như thế sao? Bí mật ấy có khiến nàng sợ không? Huống hồ chỉ có người chết mới hoàn toàn giữ được bí mật, thêm một người biết, tăng một phần nguy hiểm.
Nhưng bà biết bí mật kia không thể vĩnh viễn giấu kín. Lần đổ bệnh này khiến Tôn ma ma bắt đầu sợ hãi, bà sợ sau khi mình đi rồi Dục nhi sẽ thật sự lẻ loi một mình.
Tôn ma ma trìu mến xoa đầu Thẩm Hồi.
Thoáng chốc đã có phi tần dẫn theo các Công chúa đến vấn an. Tôn ma ma cũng không nán lại lâu. Bà vòng qua bọn trẻ đang đuổi nhau đùa giỡn để trở về.
Không biết Tề Dục chạy đến từ đâu, cậu đột ngột chặn trước mặt bà.
"Con đi với ma ma!"
Tôn ma ma thở dài, bà ngồi xuống sửa vạt áo cho Tề Dục, nói: "Không phải đã nói rồi sao? Hôm nay là sinh nhật của Điện hạ, Điện hạ tự mình đi chơi."
"Nhưng con muốn ở cùng ma ma trong sinh nhật!"
Tôn ma ma nghiêm mặt, Tề Dục bĩu môi, lầu bầu se sẽ: "Con biết rồi, lát nữa con ra đằng trước chơi ngay!"
Cậu tiến lại gần tai Tôn ma ma, hỏi nhỏ: "Ma ma nói cho người đó chưa?"
Tôn ma ma đang sửa vạt áo cho cậu, nghe thế thì khựng lại, nói: "Vẫn chưa."
"Người đó có ngốc không ạ?" Tề Dục lại hỏi.
"Tóm lại là thông minh hơn con." Tôn ma ma nhịn cười, chọt chọt cái ót của cậu bé.
"Chỗ nào chứ..." Tề Dục trông không phục.
Tôn ma ma đứng dậy, nói: "Điện hạ đi chơi đi. Tự chú ý một chút."
Một giây trước Tề Dục còn mang vẻ ngoan ngoãn, đột nhiên làm mặt xấu, lộ rõ ngang bướng, lại biến thành Tiểu điện hạ ai ai cũng ghét kia.
•
Ở phía này, mỗi khi có phi tần dẫn theo các Công chúa đến vấn an, Thẩm Hồi đều khách sáo vài câu rồi bảo họ tuỳ ý. Về sau, nàng cho người truyền lời rằng hôm nay chớ quá gò bó, lễ tiết miễn được cứ miễn, bọn trẻ chơi vui vẻ là được, không cần tất cả phải sang vấn an nàng.
Còn nàng đứng trước cửa sổ nhìn trẻ con đùa vui trong sân, nghe tiếng cười của chúng, mặt mày bất giác hiện ý cười khao khát, tựa như ngày nàng còn bé.
Thập Tinh nhìn sắc mặt của Thẩm Hồi, hỏi: "Nương nương có muốn ra ngoài đi dạo không ạ?"
Lúc này Thẩm Hồi mới choàng đấu bồng thật dày vào, mang theo Thập Tinh ra khỏi điện.
Tuyết rơi mấy ngày liên tiếp, hôm nay hiếm khi quang đãng. Tuyết đọng trên đường sớm đã được cung nhân quét sạch kỹ càng, nhưng tuyết đọng nơi đầu cành của mai đỏ trồng hai bên đường vẫn trĩu nặng như trước, dường như đang tỏ rõ ngày xuân còn xa, giá lạnh chưa rời.
Thẩm Hồi đi dưới mai đỏ, ngửi hương mai thoang thoảng quanh chóp mũi, vô tình ngẩng đầu thì thấy một tiểu thái giám đứng ở đằng xa. Thoạt đầu nàng không cảm thấy điều gì khác lạ, ngẫm lại mới phát hiện có vẻ hắn đang đợi ai đó.
Thẩm Hồi đi lên trước hai bước, thấy tiểu thái giám nọ toét miệng cười, lộ ra hàng răng trắng nhỏ, thi lễ với nàng từ xa.
Tim Thẩm Hồi đập nhanh một nhịp, chợt nhớ tiểu thái giám nọ chính là người dẫn đường cho nàng ở Thương Thanh các đêm ấy. Lòng Thẩm Hồi hoảng hốt, bình tĩnh nói với Thập Tinh: "Em về đi."
Thập Tinh mù mờ không hiểu, hỏi: "Một mình nô tỳ về? vậy nương nương thì sao ạ?"
"Ta đi trông Tiểu điện hạ, bảo Xán Châu đến đây đợi ta."
Thập Tinh vẫn khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều mà xoay người quay về.
Thẩm Hồi đứng yên ở chỗ cũ một lát mới tiến tới gần tiểu thái giám nọ, nàng im lặng theo sau hắn, nghe tiếng bước chân của mình, đi hồi lâu, đi về hướng một gian nhà ấm trồng hoa nho nhỏ.
Trong cung có rất nhiều nhà hoa như vậy. Có nơi cung cấp nơi tránh gió mưa cho thợ trồng hoa, có nơi đặt bàn cho các thợ trồng tạo hình hoa cảnh. Nhà hoa trước mặt thuộc vế sau.
Tiểu thái giám dừng chân, đẩy cửa gỗ kêu "kèn kẹt", đợi Thẩm Hồi đi vào thì đóng cửa gỗ lại cho nàng.
Nhà ấm trồng hoa xây ở nơi râm mát, hai cánh cửa sổ đã được đóng, trong nhà mờ tối, chỉ có một ngọn đèn trên bàn của thợ trồng hoa. Thật nhiều chậu cảnh vốn nằm trên bàn của thợ nay bị đặt ngổn ngang dưới đất, chỉ để lại một chậu hoa mơ.
Bùi Hồi Quang ngồi trên chiếc ghế chân cao duy nhất sau bàn của thợ, ung dung sửa sang màu vẽ.
"Nương nương đến đây ngồi." Y lên tiếng.
Thẩm Hồi nhìn lướt qua màu vẽ trên bàn, đi tới dừng bên Bùi Hồi Quang. Cũng không phải nàng không muốn ngồi mà là trong nhà hoa không còn chiếc ghế thứ hai.
Bùi Hồi Quang nhẹ liếc nàng, bỗng "À" một tiếng, chỉ vào chân mình.
Thẩm Hồi mím môi thật chặt, nhìn thoáng qua y, cứng đờ nhích lên trước nửa bước, lòng dạ hãi hùng mà ngồi lên chân y.
"Quay người lại." Bùi Hồi Quang không nhìn nàng, nghiêm túc xử lý màu vẽ.
Thẩm Hồi làm theo, xoay người chầm chậm. Bùi Hồi Quang duỗi tay vòng qua eo nàng, ôm cả người nàng vào lòng, tiếp tục pha màu.
Thẩm Hồi như ngồi bàn chông, sầu não xem y thong thả pha màu. Nàng nhìn đủ loại màu vẽ trên bàn, lờ mờ cảm giác có điều là lạ...
Cuối cùng Bùi Hồi Quang cũng hài lòng về màu vẽ đã pha, bấy giờ y mới trông qua Thẩm Hồi.
Thấy y nhìn qua, Thẩm Hồi giật thót, bỗng nhiên hiểu ra khác thường ở đâu, trên bàn không có giấy vẽ!
Nàng không thể tin được mà ngước mắt, chạm mắt với Bùi Hồi Quang.
Bùi Hồi Quang rất mực kiên nhẫn mà đợi nàng.
Y không thích ép buộc người khác, y thích đợi họ chủ động dâng tới cửa.
Từ đằng xa, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.
Tay Thẩm Hồi siết chặt khiến váy in vết hằn sâu, hình thêu tinh xảo gần như bị móng tay của nàng cắt rách. Đột nhiên nàng buông tay, cúi đầu cởi y phục.
Con đường này do chính nàng chọn.
Đã là lối đi chính mình lựa chọn, vậy không cần rơi lệ tủi thân, dẫu đầu rơi máu chảy cũng phải mỉm cười đi đến cuối cùng.
Phần y phục phía trên được cởi hết xuống, tầng tầng lớp lớp xếp chồng quanh eo, xiêm y nhiều và dày càng tôn lên vòng eo thon của nàng, ôm trọn một tay.
Thẩm Hồi xoay qua lấy bút vẽ phác thảo thân mảnh trên đế gác bút, đoạn quay lại đưa bút cho Bùi Hồi Quang.
"Chưởng ấn." Nàng mỉm cười nhìn y, đuôi mắt khẽ nhướng, nhuốm ba phần kiều mị.
Bùi Hồi Quang nhìn sâu vào mắt nàng, nhận bút vẽ nàng đưa. Y dời mắt xuống, bắt đầu đặt bút vẽ chậu hoa mơ trên bàn, nghiêm túc vẽ từng nét từng nét lên tấm giấy vẽ độc nhất vô nhị này.
Trong nhà hoa không đốt lửa than, hơi lạnh.
Bút và mực chạm vào người cũng lạnh.
Thẩm Hồi gắng gượng chịu đựng, cố chống chọi với cơn lạnh bao vây tứ phía ấy, lòng thầm mong mỏi lần tra tấn này nhanh chóng kết thúc.
"Ngươi chờ ta một chút!"
"Chúng ta vào nhà hoa chơi!"
"Đúng, trốn trong nhà hoa cho mẫu phi tìm không ra!"
Bên ngoài vang lên tiếng cười đùa của vài đứa nhỏ, sát theo sau là tiếng cung nhân dặn dò tiểu chủ nhân chạy chậm thôi. Hình như còn xen lẫn âm thanh nói cười từ các phi tử.
Tiếng bước chân và cười đùa càng lúc càng gần.
Thẩm Hồi ngước mắt nhìn Bùi Hồi Quang, tay y cầm bút thân mảnh, đang vẽ nhuỵ hoa, vẽ cực kỳ chuyên chú.
"Chưởng ấn..." Thẩm Hồi run giọng khẽ gọi, cơ thể cũng run lên, nét vẽ nhuỵ hoa của Bùi Hồi Quang lệch ra.
Y nhíu mày, lại chấm màu vẽ, không có ý dừng lại.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hồi: Mẹ nó, muốn bóp chết hắn quá!!!