Hoạn Sủng - Lục Dược

Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Suối Qua Khe Núi
Nhìn cảnh này, Thẩm phu nhân sớm đã sợ đến choáng váng, lại trông thấy Thẩm Hồi đứng dậy, bà theo bản năng muốn bảo vệ út nữ ốm yếu, đứng lên định kéo con ra phía sau.

Thẩm Nguyên Hồng cầm tay của bà ngăn bà lại.
“Lão gia!”
Thẩm Nguyên Hồng không lên tiếng, ông nhìn bóng lưng của con, chân mày nhăn chặt.
Thẩm Hồi từ nhỏ đã được bảo vệ cực kỳ cẩn thận, ngoại trừ người nhà cùng đại phu chữa bệnh thì nàng gần như chưa từng tiếp xúc với người lạ.

Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện lớn tiếng như vậy trước mặt người ngoài.
Nàng có hơi sợ.
Nhưng nàng vẫn đứng lên.
Không ai nghe lệnh của Hoàng hậu, tuy nhiên cũng không ai dám làm gì Hoàng hậu trừ tên Hoàng đế súc sinh phát điên khi say kia.
Thẩm Hồi đi xuyên qua các bàn, lướt qua mỗi một phi tần cùng thần tử đang gục đầu, tiến về phía tên Hoàng đế hoang dâm.
Tiếng khóc của người phụ nhân xinh đẹp nọ vô cùng chói tai.
Bước chân của Thẩm Hồi bất giác nhanh hơn, đến cuối cùng biến thành chạy chậm.
Mũ phượng trên tóc nàng nặng trĩu, rèm châu lay động, âm thanh ngọc trai va đập vào nhau vờn quanh trong tòa cung điện tĩnh lặng.

Khi nàng chạy ngang qua bên người Bùi Hồi Quang, một góc của phi bạch* màu vàng nhạt trượt xuống và buông thõng dưới nền.
*Phi bạch:

Bùi Hồi Quang rũ mi, ánh nhìn đuổi theo mảnh phi bạch uốn lượn trên nền điện kia.
Thẩm Hồi hơi dùng sức giữ chặt cổ tay Hoàng đế, nàng cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh: “Hoàng thượng, ngài say rồi.

Thần thiếp dìu ngài về nghỉ ngơi.”
Hoàng đế mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn xem, nhất thời không nhận ra nàng là ai.
Một lúc sau hắn mới lẩm bẩm: “A Đồ, trẫm cũng đã lên làm Hoàng đế rồi, sao nàng còn kiểm soát trẫm đủ điều…”
Hẳn là nhận nhầm Thẩm Hồi thành nguyên Hoàng hậu, trưởng tỷ của Thẩm Hồi.
Hoàng đế say rượu, hành động thô bạo, đứng cũng đứng không vững.

Hắn muốn trèo lên mặt bàn nhưng leo mãi vẫn chưa lên.
Thẩm Hồi càng thêm gắng sức kéo cổ tay của Hoàng đế, dùng hết tất cả sức lực muốn túm hắn lùi về phía sau, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ lên.

Trong miệng vẫn lặp lại câu nói kia: “Hoàng thượng, ngài say rồi.

Thần thiếp dìu ngài về nghỉ ngơi!”
Thập Tinh toan qua giúp nàng, Trầm Nguyệt kéo nàng ấy lại.
Trầm Nguyệt đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình.


Nhưng nàng hiểu rằng với tình huống hôm nay, người bên cạnh Hoàng hậu không giúp được.
Đội thị vệ có chút do dự.

Có người hình như muốn đi lên đằng trước nhưng lại bị người bên cạnh dùng lực túm một cái.
Chuyện như vậy không phải lần đầu xảy ra.

Đầu năm cũng từng có một lần, người bị làm nhục trước mặt mọi người không phải thê tử của quan lại mà là muội muội của một vị phi tử.

Phi tử nọ gọi nội thị đến vừa khuyên vừa kéo để đỡ Bệ hạ đi.
Chờ đến hôm sau tỉnh lại, Bệ hạ nổi trận lôi đình, không chỉ phạt nặng phi tử mà còn triệu muội muội của nàng ta vào cung thị tẩm, sau khi thị tẩm đã thả ra cung, đến cả một danh phận cũng không cho.

Hoàng đế tuyên bố nữ tử trong thiên hạ đều là của hắn, hắn mặc ý sử dụng.

không chỉ thế còn hạ lệnh giết toàn bộ nội thị dìu hắn hôm đó.
Cũng chính bởi chuyện này nên Thái hậu tức giận đến hôn mê mấy bận, sau cùng mang theo tiểu Hoàng tử chuyển khỏi hoàng cung trong cơn giận dữ, sống tại biệt cung.
Người thứ nhất đứng lên là tướng công của phụ nhân kia.
Nam tử ấy mặc trang phục thư sinh, sắc mặt xám xịt.

Chạy qua cởi áo ngoài bọc lấy thê tử của mình.

Mặc dù chuyện tồi tệ kia còn chưa diễn ra nhưng y phục của người phụ nhân mỹ miều ấy cũng đã nhăn nhíu hết cả.
Vóc người của Thẩm Hồi nhỏ xinh, kéo Hoàng đế say rượu thật sự tốn sức.
Nàng cảm thấy cổ tay đau cực kỳ, sắp không chịu được nữa.

Nàng ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn về phía thị vệ đứng cách đó không xa, lạnh mặt mắng to: “Không nghe thấy mệnh lệnh của bản cung sao!”
Thị vệ trẻ tuổi trước đó đã muốn đi qua, bây giờ không do dự nữa, đẩy cánh tay đang ngăn cản của người làm cùng ra và bước nhanh đến giúp Thẩm Hồi dìu Hoàng đế.

Tiếp đó bình bịch mấy tiếng, một số thị vệ cùng đội cũng chạy tới.
Bùi Hồi Quang cười khẽ.
Y nhìn Thẩm Hồi, nhớ lại ngày đầu tiên gặp nàng, một cô nương nho nhỏ ngồi trên long sàng quấn chăn khóc đến bay cả linh hồn nhỏ bé, ánh mắt nàng nhìn y dường như xem y là người có thể cứu mạng nàng, dùng đôi mắt đẫm nước mắt chứa đựng một loại khao khát nhường ấy mà nhìn chằm chằm vào y.

Giờ đây mới mấy ngày, lá gan của nàng lại lớn hơn không ít.
Chẳng qua dáng vẻ phản kháng vừa cố chấp vừa vụng về của nàng vẫn trước sau như một.
“Hoàng hậu nương nương ra lệnh, các ngươi lại làm việc lề mề như thế?” Cuối cùng Bùi Hồi Quang cũng lên tiếng.

Giọng nói trầm thấp, ngữ điệu từ tốn không mang theo cảm xúc gì.
Trong nháy mắt những người vừa nãy đứng im như tượng đều sống lại.

Cả người Thẩm Hồi giống như mệt lả, gió lạnh thổi tới nàng mới nhận ra lưng mình đã đầy mồ hôi lạnh.

Nàng đứng tại nơi ấy, mím môi xem những người này.
—— Dìu Hoàng đế, mời thái y, nâng kiệu rồng, dọn tàn cuộc…
Bùi Hồi Quang bước tới, y cúi người nhặt tấm phi bạch vàng nhạt phết đất lên, chậm rãi khoác vào cho Thẩm Hồi một lần nữa.

Kế đó y nhẹ khom lưng và đưa cánh tay về phía nàng.
“Nương nương?”
Thẩm Hồi ngoái đầu nhìn y, sau đó mới đưa tay đặt lên cánh tay y, cố nén không run rẩy, được y dìu trở về.
Nàng thật sự không còn sức lực.
Thẩm Hồi rũ mi, nhìn bóng hai người in trên nền điện mạ vàng, thầm nghĩ chắc hẳn y biết nàng “ngoài mạnh trong yếu”, vì cánh tay của nàng vịn lên tay y vẫn luôn run rẩy.
Không nhịn được…
Bùi Hồi Quang đã dời ánh nhìn khỏi người Thẩm Hồi, hai mắt y nhìn đằng trước, hờ hững lướt qua quần thần bên bàn tiệc.

Nhìn từng gương mặt hoặc căm giận hoặc sợ hãi, thất vọng.
Haa, thật là thống khoái.

Cung yến cũng tan, đại thần dẫn theo gia quyến nhanh chóng rời cung, ai nấy đều mang vẻ buồn bực, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng thở dài.
Tuy hôm nay người gặp họa không phải là mình, nhưng có một quân chủ thế kia, nào tránh được ngày ngày lo nghĩ? Biết bao nhiêu đại thần can gián đã bị giết.

Cũng không biết hôm nay lại có bao nhiêu trung lương nảy sinh ý nghĩ thoái ẩn về quê.
Thấy sắp đến xe ngựa của nhà mình, Thẩm Nguyên Hồng dừng bước: “Bà lên xe trước đợi ta, ta quay lại một chuyến.”
“Trở về làm gì? Giờ này đi gặp A Hồi nữa e là không thích hợp!” Thẩm phu nhân nói.
Thẩm Nguyên Hồng do dự một lát mới nói thật: “Đi tìm Bùi Hồi Quang.”
Thẩm phu nhân giật mình: “Ông tìm hắn làm gì?”
Thẩm Nguyên Hồng cũng không rõ giờ đây ông lấy ra chút “ân tình” năm ấy, liệu Chưởng ấn thái giám nay đã một tay che trời có còn chấp nhận hay không.
Nhưng ông chỉ còn một đứa con là Thẩm Hồi, vì út nữ, cho dù là tự rước lấy nhục cũng phải đi chuyến này.
Thẩm Nguyên Hồng chờ trên con đường mà Bùi Hồi Quang nhất định phải đi qua để về Thương Thanh các.
Ông đợi hai khắc đồng hồ mới nhìn thấy bóng dáng của Bùi Hồi Quang.
Thương Thanh các là nơi ở của Bùi Hồi Quang trong cung, xây tại nơi cực kỳ vắng vẻ, cách tiền điện khá xa.

Mặc dù Bùi Hồi Quang có thể ngồi kiệu trong cung nhưng phần lớn thời gian y thích đi chầm chậm dọc theo bức tường đỏ ngói xanh này.
Vương Lai giơ dù lên cao, đi cách nửa bước sau lưng Bùi Hồi Quang.

Dáng người của Bùi Hồi Quang thon dài, Vương Lai gần như phải nhón chân.
Bùi Hồi Quang thoáng liếc sang Thẩm Nguyên Hồng, không ngừng bước.

Thẩm Nguyên Hỗng nỗ lực căng ra một gương mặt tươi cười, lưng hơi cong, lên tiếng: “Thời gian trước có duyên tìm được một cái nghiên mực vàng khắc mây, nghe nói trước đó Chưởng ấn đang tìm, nay đưa đến cho Chưởng ấn.”
Bùi Hồi Quang hơi kinh ngạc nhìn về phía ông: “Việc này không giống tác phong của Thẩm lão tướng quân.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyên Hồng lập tức hiện vẻ lúng túng.
Chuyện tặng lễ vật này đúng thật là lần đầu tiên trong cuộc đời mấy chục năm qua của ông.
Thấy Bùi Hồi Quang muốn đi, ông có hơi gấp: “Chưởng ấn quyền cao chức trọng, tất nhiên lời nói nặng tựa Thái Sơn! Cho, cho dù là lời bông đùa thuở nhỏ.”
Chuyện này phải kể từ thời điểm Bùi Hồi Quang vừa mới vào cung, bởi vì y quá mức nổi bật nên Thẩm Nguyên Hồng đã chú ý tới y.

Loại việc như tịnh thân kia, không phải ai cũng có thể sống sót.

Thẩm Nguyên Hồng thuận miệng sai người tặng thuốc.
Nô bộc đưa thuốc khi về có truyền lời.
“Bùi Hồi Quang ghi lòng.”
Ngày đó Thẩm Nguyên Hồng chỉ cười cười, không để trong lòng.

Sau này quyền thế trong tay Bùi Hồi Quang càng lúc càng lớn, hãm hại trung lương làm đủ việc xấu, đã trở thành gian hoạn người người căm hận lẫn khiếp sợ.
Thẩm Nguyên Hồng gặp lại y, không ít lần mắng to quở trách, hơn nữa còn hối hận hành động tặng thuốc.

Cũng không phải chưa từng nói thẳng mặt rằng thà lúc trước đưa thuốc cho chó hoang còn hơn tặng cho loại thiến cẩu như y giữ mạng.
Hiện tại ông hết cách, lại đỏ mặt lôi ra chuyện tặng thuốc năm xưa.
Bên đường có một tòa đình nhỏ nghỉ mát xây tại đống đá vụn trên núi giả.

Bùi Hồi Quang cất bước đi lên.
Gần đây nhiều tuyết, mặc dù thềm đá được quét dọn mỗi ngày nhưng bây giờ tuyết vẫn chồng chất.

Thềm đá cũng không phải là gạch xanh ngay ngắn mà là đá núi, tuyết đọng đầy trong hố.
Bùi Hồi Quang có tính sạch sẽ quá mức, đây là điều ai nấy đều biết.
Thẩm Nguyên Hồng chỉ do dự trong một cái chớp mắt, ông nhanh chóng chống quải trượng đi qua trước một bước, vừa đi vừa cởi áo bông trên người, vội vàng trải áo bông lên cái hố đọng tuyết trên núi đá nọ.
Ông cúi đầu, môi mím thật chặt, nhìn giày của Bùi Hồi Quang đạp lên áo bông mới nhẹ nhàng thở ra.

Cùng lúc với việc thở phào nhẹ nhõm là một loại cảm giác đắng chát trong lòng không thể nói ra.
Bùi Hồi Quang ngồi xuống băng ghế đá trong đình nghỉ mát, nhìn về phía núi non hùng vĩ nguy nga đằng xa.
“Thẩm lão tướng quân, lòng ngài có hận không?” Y hỏi.
Thẩm Nguyên Hồng há to miệng, trong lúc nhất thời không biết làm sao trả lời.
“Trưởng tử của ngài võ nghệ siêu quần dụng binh như thần, khiến tướng địch nghe tên khiếp vía.

Hắn vốn nên lưu danh sách sử, thế nhưng Bệ hạ nghe lời gièm pha vội vã cho lui viện binh, hại hắn cố thủ trong thành chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, kiệt sức mà chết, lại bị vó ngựa quân địch giẫm xác thành bùn.”
“Thứ tử của ngài tuổi trẻ tài cao, mới mười lăm tuổi đã có quân công trong người.

Nhưng lại bị gian thần hãm hại vu tội mưu phản, chết dưới loạn tiễn, một bầu chí hướng cao xa chẳng thể phát huy.”
“Trưởng nữ của ngài là bậc nữ trung hào kiệt, văn võ song toàn chẳng kém nam nhi.

Nước địch xâm lấn, chúng ép Bệ hạ hiến dâng Hoàng hậu.

Nàng thả người nhảy xuống thành lâu, lấy thân đền nợ nước.”

“Nhị nữ của ngài tư sắc diễm lệ, duyên trời tác hợp cùng tiểu Thế tử, lắm kẻ ngưỡng mộ.

Đã bái cả thiên địa lại bị bắt nhập cung, chịu đánh chửi khắc nghiệt, gương mặt xinh đẹp bậc nhất kinh đô kia cũng bị Bệ hạ thiêu hủy.

Khi nàng chết thê thảm nhường nào, khản giọng kêu cha gọi mẹ.

Lão tướng quân và phu nhân quỳ rạp không lên cầu gặp một lần, thế nhưng Bệ hạ còn đang ôm mỹ nhân mới tìm về tại biệt cung.”
Giọng nói của Bùi Hồi Quang chầm chậm, không chút xao động cảm xúc khi kể về quá khứ.

Thời điểm những việc này xảy ra y đều không ở gần Bệ hạ.

Chỉ nghe kể lại cũng đủ cảm nhận được sự thảm thiết của Thẩm gia.
Y nói mỗi một câu, sắc mặt Thẩm Nguyên Hồng lại tái nhợt thêm một phần, chẳng biết ngã ngồi trên mặt đất từ khi nào, há miệng thở hổn hển.

Ông đè tay lên lồng ngực của mình, ngay cả thở gấp cũng trở nên khó khăn.
Bùi Hồi Quang đứng dậy, y ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Nguyên Hồng rồi nhích lại gần: “Nhìn xem, đấy chính là quân chủ mà ngài dốc lòng cống hiến, là Đại Tề mà ngài bán mạng.”
Thẩm Nguyên Hồng không trả lời, ông ngồi đấy run rẩy, nỗi hận tràn đầy hai mắt.
Bùi Hồi Quang cười.
Lòng y lại một lần nữa sinh ra niềm sung sướng.
Y đứng lên đi xuống dưới đình, Thẩm Nguyên Hồng dùng tay kéo vạt áo của Bùi Hồi Quang lại.
Bùi Hồi Quang nghiêng mắt nhìn ông từ trên cao.
“Tiểu nữ* trẻ người non dạ, kính nhờ Chưởng ấn chiếu cố thêm vài phần…” Thẩm Nguyên Hồng nói, ông dùng sức nắm chặt quải trượng, giãy giụa định đứng dậy, bộ dáng như muốn quỳ xuống.
*Tiểu nữ: cách gọi khiêm tốn khi nhắc về con gái mình trước mặt người khác (một trong nhiều nghĩa).
Bùi Hồi Quang giữ ông lại.
Thẩm Nguyên Hồng vừa cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng thì đã đứng lên rồi.
“Lão tướng quân, loại cẩu như nhà ta đây, không đáng.” Bùi Hồi Quang cười khẽ, phủi nhẹ tuyết rơi trên vai Thẩm Nguyên Hồng, “Tiễn lão tướng quân trở về.

Trời giá rét, bảo Lý thái y đi cùng để khám thân mình cho lão tướng quân.”
Bùi Hồi Quang đưa mắt nhìn Thẩm Nguyên Hồng đi xa, y ngồi một mình trong đình nghỉ mát thật lâu.
Tuyết rơi dần lớn hơn rồi từ từ ngưng lại, trăng khuyết treo cao.
Trò chơi báo thù này, y trả giá bất cứ thứ gì, không chừa đường lui, ngay cả bản thân cũng hủy hoại đến tận cùng.
Hiện tại, vừa mới bắt đầu.
Bùi Hồi Quang đứng dậy, không về Thương Thanh các mà trước tiên đi Vĩnh Phượng cung.
Cửa sổ mở ra, Thẩm Hồi ngồi dưới cửa sổ, cầm một cuốn sách trong tay.

Ánh đèn mờ nhạt trên bàn rơi lên mặt nàng, kéo hàng mi của nàng ra thật dài.
“Nương nương thật là chuyên chú.” Bùi Hồi Quang cất tiếng.
Mi mắt Thẩm Hồi run lên, quay đầu nhìn về phía Bùi Hồi Quang đứng ngoài cửa sổ.

Nàng nhẹ nhàng cong môi, ánh đèn chiếu lên gương mặt nàng, hiện ra đôi phần ấm áp mềm mại khó tả.
“Bản cung đã nói sẽ học hành nghiêm túc.”
Bùi Hồi Quang đưa tay vào từ ngoài cửa sổ, cầm quyển xuân cung đồ trên tay nàng, đổi chiều, đưa lại cho nàng, đoạn nhướng mày nhìn nàng: “Nương nương cầm ngược sách.”.