Lúc chạng vạng, Thịnh Tuyết Tản đưa nàng về cung, Lê Nô đã ở cửa cung chờ nàng.
Lô Vãn quay đầu lại nhìn Thịnh Tuyết Tản một cái, Thịnh Tuyết Tản giải thích: “Nàng ấy vẫn luôn theo dõi ta, sau khi bị bắt thì lại không chịu nói gì cả, sau này mới biết là tỳ nữ của ngươi.”
Lô Vãn nhìn Lê Nô ngoan ngoãn cúi đầu, không biết nàng ấy đã chịu bao nhiêu khổ, mới có thể đứng trước đứng về trước mặt mình một lần nữa.
“Cô nương ngốc, cho dù không về Vân Điền, thì cũng tự mình tìm một nơi để sống tốt cũng được mà.” Lô Vãn sờ đầu Lê Nô, Lê Nô đáp lại nụ cười chân thành của nàng.
Lô Vãn lại trở về ngày trước. Mỗi ngày đều lừa gạt Lý Cảnh Hòa, hạ dược dệt mộng đẹp cho ông ta, sau đó lại đợi đến ngày hôm sau chờ được ban thưởng.
Nhưng Lý Cảnh Hòa đã đổi hương hay dùng, mà nàng cũng không dám dùng phấn hoa ánh trăng nữa.
Còn nữa, rõ ràng thời gian nàng nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản đã nhiều hơn. Không biết Thịnh Tuyết Tản dùng thủ đoạn gì mà thường xuyên đi cùng Lý Cảnh Hòa ra vào hậu cung. Thịnh Tuyết Tản kiềm chế hơn Lô Vãn nhiều, mấy lần Lô Vãn hạ dược trên người Lý Cảnh Hòa xong, sau đó dựa vào trên người Thịnh Tuyết Tản, đều bị Thịnh Tuyết Tản từ chối.
Lô Vãn bĩu môi, tuy rằng biết không phải là kế tốt, nhưng Lý Cảnh Hòa đã điều trị thân thể, khó mà bất ngờ đột tử được. Dược phấn chỉ làm cho ông ta sinh ra ảo giác, không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ cả đời nàng đều bị Lý Cảnh Hòa nuôi nhốt trong hậu cung sao?
Nhưng nàng nhận ra tâm tư của mình đã thay đổi. Bị ca ca đưa vào trong cung đồng nghĩa với việc bị vứt bỏ, không còn quê hương nữa. Vốn Lô Vãn cũng không ôm hy vọng, nàng chỉ mong Lý Cảnh Hòa chết sớm, cho dù mình có bị chôn cùng thì nàng cũng có thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ, Lô Vãn nghĩ, ngoại trừ Lý Cảnh Hòa chết thì nàng còn muốn ở bên cạnh Thịnh Tuyết Tản. Suy nghĩ cùng chết chung với Lý Cảnh Hòa dấu sâu trong lòng từ lâu đã không còn hiện lên nàng nữa.
Nàng ngước mắt lên nhìn gương mặt vô cảm của Thịnh Tuyết Tản đang ngồi ở một bên, nàng không nhìn thấu suy nghĩ của Thịnh Tuyết Tản, không biết Thịnh Tuyết Tản có cùng suy nghĩ với nàng hay không, hay chỉ coi mình là một rắc rối không thể bỏ qua. Trong lòng nàng luôn nhắc nhở bản thân vậy là sai, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà muốn tới gần hắn.
“Ngày mai tới lượt hoàng hậu thị tẩm.” Lô Vãn thấy Thịnh Tuyết Tản vẫn không nói lời nào thì tiến lên nhẹ giọng nói.
Hơi thở của Lô Vãn phả qua bên tai, Thịnh Tuyết Tản cảm giác nửa người có chút tê dại: “Ngày mai ta sẽ đến.”
Lô Vãn nhận được đáp án mình muốn, nàng áp sát vào Thịnh Tuyết Tản, tựa như hờn dỗi: “Ngươi hôn ta một cái đi, ta phải quay lại rồi, ông ta sắp tỉnh rồi.”
Thịnh Tuyết Tản muốn trách nàng càn quấy, nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của nàng lại nói không nên lời trách cứ. Qua loa hôn một cái, khi nàng đuổi theo tiếp tục đòi hôn thì hắn đứng dậy tránh né.
Ánh mắt Lô Vãn u oán, như đang trách hắn bội tình bạc nghĩa. Nhưng Thịnh Tuyết Tản không dám, hắn sợ mình nhất thời ý loạn tình mê sẽ làm hại đến mạng sống của Lô Vãn.
“Vậy ta quay lại đây.” Lô Vãn nhìn hắn một cái, xoay người trở lại trên giường, bò vào bên trong, hơi kéo vạt áo ra, làm ra tư thế ngủ say.
Thịnh Tuyết Tản nhìn Lý Cảnh Hòa đang ngủ thật sâu, trong lòng chợt sinh ra ý định bóp chết Lý Cảnh Hòa. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi ra ngoài nhìn đồng hồ nước, đúng lúc đến giờ nhắc nhở Hoàng thượng rời giường.
Sau khi Lý Cảnh Hòa thức dậy thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, ông ta nhìn Lô Vãn đang ngủ say, đang muốn cúi người hôn lên gò má ửng đỏ của nàng, nhưng Thịnh Tuyết Tản lại như không có mắt, nói: “Bệ hạ, hôm qua Thẩm đại nhân lại dâng tấu xin phế phi.”
Lý Cảnh Hòa tức giận đấm xuống giường, xoay người xuống giường, đá vào người Thịnh Tuyết Tản: “Đồ vô dụng. Về sau đừng lấy mấy loại chuyện này ra làm phiền trẫm.”
“Nô tài tuân chỉ.” Thịnh Tuyết Tản cung kính hành lễ.
Lý Cảnh Hòa không còn tâm trạng vuốt ve nữa, ông ta để Thịnh Tuyết Tản thay mình mặc triều phục, sau đó đi ra ngoài.
Thịnh Tuyết Tản đi ở phía sau, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lô Vãn. Lô Vãn mở mắt ra, đối diện với tầm mắt của hắn, đôi mắt sáng như sao, bên trong đong đầy sự dịu dàng.
Đêm thứ hai, Thịnh Tuyết Tản không đến như đã hẹn. Lô Vãn ngồi trước cửa sổ, nhìn chằm chằm ngoài sân. Xung quanh yên tĩnh, ngay cả Lê Nô cũng bị đuổi đi ngủ. Mãi đến khi Lô Vãn có chút buồn ngủ, dựa vào bệ cửa sổ ngủ gật thì có một cơ thể áp sát gần nàng, trên người mang theo mùi gỗ quen thuộc, cũng trộn lẫn chút mùi máu.
“Ngươi bị thương?” Lô Vãn tỉnh táo lại ngay lập tức.
Thịnh Tuyết Tản lắc đầu, y bào màu đen trên người dính máu dù có nhìn cũng không nhìn ra, chỉ có thể ngửi thấy mùi máu tươi: “Máu của người khác, ta đi xử lý chút chuyện.”
Thịnh Tuyết Tản thấy hơi mệt mỏi, hắn ôm eo Lô Vãn, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên tóc nàng, hồi lâu sau tâm trạng mới bình phục lại.
Lý Hoán Vĩ có chút hoài nghi bọn họ, ông ta một mực tìm chuyện ngáng chân hắn, tối nay chỉ là một nhiệm vụ bắt giữ bình thường, nhưng không ngờ Lý Hoán Vĩ lại chen ngang, ông ta dẫn theo một đội Ngự lâm quân nghênh ngang đi trên đường phố, còn không cẩn thận làm rơi mất ám khí, bị phạm nhân nhặt được, Tây xưởng vì thế mà tổn thất mất không ít người.
Nhưng hắn chưa điều tra rõ vì sao Lý Hoán Vĩ lại làm như vậy, hắn không biết ông ta chỉ đơn giản là tạo bất lợi khiến hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ hay là có thâm ý gì khác, dù sao mọi việc khó mà kiểm chứng được.
Trái tim căng thẳng cả ngày khi nghe Lô Vãn quan tâm lập tức buông xuống, thân thể hắn mềm nhũn xuống, dựa vào Lô Vãn, một tay chơi đùa với ngọn tóc của Lô Vãn, thân mật hôn lên hai má Lô Vãn.
“Đi tắm rửa một chút đi, ta để Lê Nô đun nước.” Lô Vãn xoay người ôm eo Thịnh Tuyết Tản, khuyên nhủ.
“Không cần, tối nay không thể ở bên ngươi được.” Vốn Thịnh Tuyết Tản không muốn đến, nhưng lại lo lắng Lô Vãn phải chờ một đêm, cho nên trên đường trở về Tây xưởng hắn đã lặng lẽ rời đi, sau đó trở lại trong cung để đến đây nói chuyện với nàng một lát.
Lô Vãn chớp mắt mấy cái, thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Thịnh Tuyết Tản, nàng lại ôm một chút, sau đó mới lưu luyến buông tay, đứng dậy cầm một bình ngọc đưa cho hắn: “Đây là thuốc trị nội thương.”
“Ngươi quá coi thường ta, bị thương còn muốn giấu ta.” Lô Vãn bĩu môi.
Thịnh Tuyết Tản cười, siết chặt bình ngọc, cất vào trong ngực, lại hôn khóe môi Lô Vãn một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Thấy Thịnh Tuyết Tản biến mất trong đêm tối, Lô Vãn ngửi mùi bất thường trên đầu ngón tay, đánh thức Lê Nô.
“Chủ tử, đây là Tầm Hồn Thảo. Người dính Tầm Hồn Thảo có thể bị đom đóm đã được huấn luyện tìm ra.” Lê Nô ngửi một chút đã phân biệt ra.
“Là đồ của Miêu Cương bên kia.” Lô Vãn búng ngón tay, Lê Nô tri kỷ đốt hương, xua đi mùi Tầm Hồn Thảo còn sót lại trên người Lô Vãn.
“Là ai? Lý Hoán Vĩ sao?” Sắc mặt Lô Vãn thản nhiên, huynh đệ ruột thịt Lý gia, nếu đã muốn vậy thì chết cùng nhau đi.