Người trong Cung của Dư thị đưa cho nàng một bức thư.
Sau khi đọc xong, Lô Vãn đưa giấy viết thư vào ngọn nến, ngọn lửa lập tức bắt lên tờ giấy viết thư dễ cháy, sau đó chỉ còn lại một đám tro đen, bị thổi bay trong không khí.
“Ngân Đĩnh.” Lô Vãn gọi.
Pass chương sau: tên nhân vật mà Lô Vãn gọi ở dòng trên, viết liền không dấu, không viết hoa.
Ngân Đĩnh lập tức chạy tới, cúi người xuống bên cạnh chờ lệnh của nàng.
Lô Vãn thì thầm mấy câu vào tai hắn ta, vẻ mặt Ngân Đĩnh vẫn như thường, cười trả lời, nhưng sau khi rời đi, hắn ta đã chạy nhanh hơn một chút, có thể nhìn ra hắn ta là người luyện võ.
Hôm nay thời tiết không tệ, Lô Vãn đang chơi đùa với chiếc trâm bạc trong tay, vở kịch kéo dài lâu như vậy, cũng đến lúc thu lưới rồi.
Sau khi con quạ đen của Thịnh Tuyết Tản dừng lại ở cửa sổ và kêu năm lần, thì Lô Vãn đi thay một thân xiêm y, rất thích thú mà vẽ thêm lông mày, nhưng nàng luôn vẽ không được đẹp, kẻ từ khi Thịnh Tuyết Tản giúp nàng vẽ lông mày thì nàng không muốn tự vẽ nữa, cho nên bây giờ mới không quen tay như vậy.
Nghĩ đến Thịnh Tuyết Tản là Lô Vãn càng cười nhiều hơn. Sau ngày hôm nay, hai người bọn họ có thể quang minh chính đại ở bên nhau mãi mãi.
Lê Nô thu dọn đồ đạc cùng nàng đi ra ngoài. Nguyên Bảo đang đợi ngoài cửa, thì chợt nghe thấy tiếng leng keng vang lên khi Lê Nô bước đi, Lê Nô bật cười khi thấy dáng vẻ muốn hỏi nhưng không dám mở miệng của hắn ta.
“Chủ tử đã chuẩn bị rất chu đáo. Người chỉ mang theo mấy đồ vật nhỏ để bảo toàn tính mạng mà thôi.” Lê Nô giải thích: “Mấy viên thuốc sáp trước đó cho người ăn, người đều ăn hết đúng không?” ”
Nguyên Bảo vội vàng gật đầu: “Ăn, ăn. Ta và Ngân Đĩnh đều ăn hết không còn sót lại chút gì. Ngân Định còn sợ không an toàn, cho nên ăn cả tờ giấy trắng bọc viên thuốc luôn.”
Lê Nô bật cười, Lô Vãn cũng cười, đầu ngón tay hơi run của nàng được Lê Nô nắm lấy, trong mắt Lê Nô vẫn còn ý cười, nàng ấy nhìn Lô Vãn, cho nàng một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Trong đêm tối, đoàn người đến Ngự Thư Phòng.
Thái giám chủ quản đứng ngoài cửa, khi thấy nàng đến thì hắn ta vội vàng mở cửa cho nàng vào.
Lô Vãn đi vào, bên trong còn có Thịnh Tuyết Tản, Ngân Đĩnh và cả Dư thị, Lý Hoán Vĩ đang nằm trên mặt đất, miệng bị bịt lại, đang trợn tròn mắt nhìn bọn họ.
Thịnh Tuyết Tản thấy nàng thì trong con ngươi hiện lên ý cười dịu dàng, Lô Vãn vén vạt váy chạy vài bước rồi nhào vào vòng tay hắn, không thèm để ý đến ánh mắt đột nhiên trợn to của Dư thị.
Thịnh Tuyết Tản vuốt ve mái tóc của Lô Vãn, hắn liếc nhìn Dư thị một cái, sau đó cùi đầu nhìn Lô Vãn: “Nàng đến gấp quá, kiệu ta sai người đến đón nàng vẫn đang trên đường tới.”
Lô Vãn dụi mặt vào ngực hắn, nhón chân hôn lên cằm hắn: “Vậy mà chàng không để lại nét bút, nói mình đã chuẩn bị kiệu cho ta trước.”
Thịnh Tuyết Tản mỉm cười nói phải.
Dư thị đã bình tĩnh lại từ sự kinh ngạc lúc đầu. Bà ta không bao giờ ngờ rằng hai người này có thể ở bên nhau.
Nhưng danh tiếng bên ngoài của Đốc chủ Tây Xưởng cũng không tốt, bây giờ hắn khúm núm trước mặt Lô Vãn như vậy, không giống như đang giả vờ, nhưng thật ra một đôi ăn nhịp như bọn họ thật sự đẹp như ngọc bịch vậy.
Lúc này Lô Vãn mới nhớ tới việc chào hỏi Dư thị: “Để Hoàng hậu nương nương chờ lâu rồi.”
Dư thị mỉm cười gật đầu, bà ta thấy Lô Vãn nhìn Lý Hoán Vĩ dưới chân với vẻ mặt rất lạnh lùng.
“Nàng định rút miếng vải ra khỏi miệng ông ta sao?” Thịnh Tuyết Tản hỏi.
“Rút nó ra, giữ chặt quai hàm của ông ta, ta không muốn nghe ông ta chửi bới.” Lô Vãn ra lệnh.
Ngân Đĩnh và Nguyên Bảo biết điều, Ngân Đĩnh dùng tay siết chặt quai hàm Lý Hoãn Vĩ, Nguyên Bảo rút miếng vải nhét trong miệng ông ta ra, Lê Nô lấy ống tre từ tay ra, đổ hết bột thuốc vào miệng ông ta.
Lý Hoán Vĩ vừa rồi vẫn đang giãy giụa dữ dội, đột nhiên trở nên im lặng.
“Ông ta chết rồi sao?” Dư thị run rẩy hỏi.
Lô Vãn lắc đầu nói: “Chưa chết, chỉ là một loại bí dược mà thôi.”
“Hoàng hậu nương nương ra phía sau chờ đi, vở kịch sắp bắt đầu rồi.”
Lý Cảnh Hòa nhận được tin tức Lý Hoán Vĩ thông đồng với Dao phi trong Ngự Thư Phòng từ thị vệ.
Bất kể là địa điểm hay là người, thì đều khiến Lý Cảnh Hoà cảm thấy vô cùng tức giận, ông ta không có thời gian chú ý đến phi tần xinh đẹp vẫn đang nhảy múa, ngay cả kiệu cũng không ngồi, mà trực tiếp cưỡi ngựa đuổi đến Ngự Thư Phòng.
Vừa đẩy cửa vào, Lý Hoán Vĩ quay lưng về phía ông ta, miệng không ngừng nói: “Tiểu nương tử, đến đây, ta thương nàng, ta sẽ thương nàng hơn cả hoàng huynh của ta.”
Dường như nhìn thấy có người tới, Lô Vãn bị ông ta ép không có đường thoát lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng hai mắt lưng tròng gọi Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, cứu.. cứu thần thiếp với.”
Lý Cảnh Hoà tức giận đến mức gần như tắt thở, ông ta lớn tiếng quát: “Lý Hoãn Vĩ!”
Lý Hoán Vĩ quay đầu nhìn ông ta, khinh thường hừ một tiếng rồi lại quay đầu lại.
Đám thị vệ đi theo Lý Cảnh Hoà là Ngự tiền hộ vệ Ngự Lâm Quân, trên người bọn họ ai nấy đều mang theo đao. Lý Cảnh Hoà rút con dao trong tay ra chém về phía Lý Hoãn Vĩ. Lý Hoán Vĩ bị ông ta chém vào tay, máu phun ra, bắn tung tóe lên mặt Lô Vãn.
Lô Vãn kinh hãi ngã ngồi xuống đất, không ngừng lùi về phía sau.
Lý Hoán Vĩ bị đâm trúng thì trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, ông ta lấy ra một con dao găm từ trong tay đâm thẳng vào cổ Lý Cảnh Hoà, khí quản bị đâm thủng, Lý Cảnh Hoà muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng và miệng lại chảy ra bọt máu, khiến ông ta không nói rõ được câu nào.
Lý Cảnh Hoà ngã xuống, đao vẫn cắm vào cổ, Lô Vãn hét lớn, bảo thị vệ đi mời thái y.