Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 44




Sáng sớm hôm sau, trước triều lại là tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Mặc dù đã cứu về được một mạng của Tả tướng, nhưng những năm cuối đời của mình, ông ta phải dựa vào thuốc thang để sống qua ngày. Hoàng hậu tự biết việc ở Thái y viện chờ phụ thân của mình vượt qua cửa ải khó khăn đã là niềm an ủi lớn nhất của Hoàng Thượng dành cho bà ta, bà ta cả đêm không ngủ, đến khi thấy phụ thân mở mắt thì mới dám rời đi.

Người hạ độc kia khăng khăng là Yến gia xúi giục, Hữu tướng dựa vào lý lẽ để tranh luận, không chịu gánh nỗi oan này, hơn nữa các triều thần cùng huyết mạch với Yến gia cũng dâng thư mong Hoàng Thượng điều tra kỹ lưỡng.

Lý Cảnh Hoà đọc mật báo của Thịnh Tuyết Tản, ba nhà khác cấu kết một lòng, làm như biết Hoàng Thượng muốn đập tan từng nhà một, cho nên lúc này mới kết một lòng, sau khi Tả tướng hồi phủ cũng truyền tin, nói Hữu tướng là người quang minh lỗi lạc, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện hoang đường như vậy, chỉ mong Hoàng Thượng minh sét.

Độc đương nhiên không phải Hữu tướng hạ, chẳng qua cũng chỉ đơn giản là thử một lần, Lý Cảnh Hoà biết rõ phong cách của triều thần, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ không ngừng dâng tấu chương ép vua thoái vị, điều này khiến ông ta cảm thấy rất tức giận.

“Khụ khụ, tiếp tục làm.” Lý Cảnh Hoà ho dữ dội, mặt đỏ lên: “Để Hành Diệp đi làm.” 

Lý Hoán Vĩ giỏi mưu kế xảo quyệt, ông ta là người thích hợp nhất để hạ độc thế gia.

Thịnh Tuyết Tản lui ra khỏi Ngự Thư Phòng, lúc đi ra khỏi cửa cung thì thủ thỉ vài câu với nam tử chào hỏi mình, sau đó trở về Tây Xưởng.

Trong vòng vài ngày, trước triều và hậu cung đều có tin đồn rằng Hoàng Thượng cho rằng Tả tướng công cao chấn chủ*, cho nên mới ra lệnh hạ độc giết chết ông ta, nhưng không ngờ Vương gia lại cứu người về, huynh đệ ở hoàng cung còn ly gián, khiến người biết chuyện đều thổn thức không thôi.

(*)Công cao chấn chủ (功高震主): chỉ kẻ bề tôi có công lao hiển hách đến mức lấn át cả chủ quân, khiến người ở ngôi cao phải thấy lo lắng không yên

Lý Cảnh Hoà biết tin thì vô cùng tức giận, giết chết không ít người. Trong lúc nhất thời, trong lòng ai cũng cảm thấy lo lắng, nhưng những tin đồn không rõ đầu đuôi như vậy lại càng có vẻ chân thật hơn.

Nếu không có, thì cần gì phải che giấu?

Mỗi ngày Hoàng hậu đều lấy nước mắt rửa mặt, ngày ngày ở trong điện khóc đến mức không kìm chế được. Bà ta vừa hận, vừa trách. Hận Lý Cảnh Hoà làm tổn hại tình cảm, lại trách bản thân mình bất lực không làm được gì. Ngày ngày bà ta ở trong thâm cung, nhìn thì như cai trị hậu cung, một người trên vạn người, nhưng cuối cùng bà ta cũng chỉ là đồ chơi của Hoàng Thượng, tác dụng duy nhất của bà ta là quản lý tốt đám mỹ nhân trong hậu cung của ông ta.

Bà ta khóc vài ngày, Lý Cảnh Hoà cũng ngại phiền, cho nên cũng không đặt chân đến tẩm điện của bà ta. Mà thuốc lúc trước Lý Hoán Vĩ đưa cho Lô Vãn, trong thời gian uống thuốc lại không được hành phòng*, chuyện này càng khiến ông ta thấy phiền muộn hơn, cuối cùng chỉ đành nán lại trong cung của mấy mỹ nhân cấp thấp trong cung.

(*)quan hệ vợ chồng

Khi Dư thị đang viết thư nhà, thì cung nữ đột nhiên đến báo lại, nói Dao phi nương nương xin gặp.

Tay cầm bút của Dư thị khựng lại, một giọt mực rơi trên giấy, làm nhoè đi một mảnh. Bà ta vốn không muốn gặp nàng, nhưng sau khi nghĩ lại, bà ta vẫn dặn dò cung nữ: “Để nàng vào đi.” 

Lô Vãn ăn mặc rất tao nhã, hình như nàng không quá thích mặc trang phục lộng lẫy. Ngoài những lúc tham gia cung yến ra, còn thỉnh thoảng thấy nàng trong cung, đều chỉ thấy nàng mặc một chiếc váy trơn, trâm cũng chỉ cài một chiếc.

“Tham kiến Thái hậu nương nương.” Lô Vãn hành lễ rất chu đáo, Dư thị cũng không có ý định làm nàng xấu hổ, vì vậy bà ta bảo cung nữ mang một chiếc ghế mềm đến cho nàng ngồi.

“Dao phi đến có chuyện gì sao?” Dư thị cầm chén trà lên thổi nhẹ, còn chưa kịp uống, Lô Vãn đã ngang nhiên ghé vào tai bà ta, dùng giọng chỉ có bà ta mới có thể nghe thấy: “Hoàng hậu nương nương, tam hoàng tử đã cập kê rồi, nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa phong Thái tử, chẳng lẽ nương nương không thấy sốt ruột sao?” 

Dư thị vội vàng đặt chén trà xuống như bị trà nóng làm phỏng tay, bà ta dùng ánh mắt dò xét nhìn khắp người Lô Vãn, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Lô Vãn, không hiểu sao bà ta lại cảm thấy nữ nhân không có ác ý này đang quấy nhiễu hậu cung, bà ta trầm tư một lát, sau đó khoát tay cho cung nhân xung quanh lui ra.

“Dao phi nói lời này là có ý gì?” Dư thị không đoán được suy nghĩ của nàng. Tam hoàng tử là con trưởng của bà ta, theo lẽ thường đáng ra nên được phong Thái tử từ lâu rồi, nhưng Hoàng Thượng lại liên tục kéo dài chuyện này, bây giờ phụ thân bà ta bị bệnh, chuyện của hoàng trữ* càng khiến bà ta đau đầu hơn.

(*) người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua

“Thần thiếp chỉ cảm thấy, làm Hoàng hậu chẳng thà làm Thái hậu cho thoải mái.” Lô Vãn nhìn Dư thị với ánh mắt sáng rực: “Người nói có đúng không?” 

Dư thị vỗ bàn như thể đang tức giận, nói: “Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nếu bổn cung bẩm báo với Hoàng Thượng thì Dao phi cũng đừng mong sẽ có kết cục tốt.” 

Lô Vãn không bị bà ta dọa sợ, nàng chỉ cười nhẹ: “Nương nương không cần doạ dẫm nô tì làm gì, người cảm thấy hứng thú là được rồi.” 

Nàng tán gẫu với Dư thị một canh giờ, đến lúc rời đi thì trời đã xâm xẩm tối. Dư thị sai cung nữ thường xuyên hầu hạ bên cạnh mình đến tiễn nàng.

Lô Vãn nắm chặt túi hương trong tay áo, kết thúc lúc nào cũng là một chuyện tốt, dù sao nàng cũng không muốn giết người khác.

Những ngày ngoài mặt yên tĩnh, nhưng bên trong lại nổi sóng mãnh liệt.

Lô Vãn không biết mình đã đạt được thỏa thuận gì với Dư thị, hôm nay Tả tướng cáo bệnh không vào triều, ngay cả Dư thị cũng cấm túc không xuất cung, chỉ nói với bên ngoài là ở trong cung chép kinh cầu bình an.

Cuối cùng ngọn lửa cũng bùng lên hai nhà còn lại. Thứ tử Yến gia bị Thịnh Tuyết Tản lừa vào đường chợ truy bắt, sau khi mang người về Tây Xưởng cũng không có bất kỳ tin tức gì, tấu chương buộc tội Yến gia trình lên nhiều như bông tuyết rơi, ngọn lửa trước triều cũng sắp bùng phát.

Lô Vãn phối thuốc đã lâu, cuối cùng cũng xong. Nhìn bột phấn màu hồng trong bát bạc nhỏ, Lô Vãn đột nhiên mỉm cười.

Đột nhiên nàng rất muốn gặp Thịnh Tuyết Tản để nói cho hắn biết thành quả của mình.