Sau khi bế Lô Vãn đi tắm rửa, hắn sai người vào thay nệm rồi lại nằm xuống.
Nghe tiếng thở đều đặn của Lô Vãn, trong lòng Thịnh Tuyết Tản cảm thấy rất hài lòng. Hắn nhắm mắt lại dựa vào cổ nàng ngủ.
Ngày hôm sau, Lô Vãn còn chưa tỉnh, nhưng Thịnh Tuyết Tản đã phải vội vàng đến chờ ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng.
Nhìn sắc trời, có lẽ thuộc hạ được cử đi truyền tin đã sắp đến nơi, đến khi hắn ta trình sổ sách lên, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ triệu hắn đến.
Thịnh Tuyết Tản nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường rời đi để không đánh thức Lô Vãn, khi hắn đẩy cửa ra, người canh gác bên ngoài đã đổi thành Nguyên Bảo.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, Thịnh Tuyết Tản vừa đến ngoài tẩm cung, cách cánh cửa gỗ hoa lê vàng dày đã nghe thấy giọng nói tức giận của Lý Cảnh Hoà.
Một lúc sau, một tên thái giám sắc mặt tái nhợt vội vàng mở cửa, khi nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản đang đứng bên ngoài, thì trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Đốc chủ, ngài tới rồi. Ngài mau vào trong đi, Hoàng Thượng đang triệu kiến ngài!”
Thịnh Tuyết Tản sải bước đi theo thái giám tổng quản về phía trước, xuyên qua đại sảnh và vài tấm bình phong, hắn thấy Lý Cảnh Hoà đang tức giận trước án thư.
“Lẽ nào lại như vậy!” Lý Cảnh Hoà ném vỡ chén trà còn chưa đủ, ông ta còn gạt nghiên mực trên bàn xuống: “Những con sâu mọt trong triều này, đúng là không coi ai ra gì.”
“Tra! Tiếp tục tra cho trẫm! Nếu có người vi phạm thì giết bất luận tội.”
Chiếc bút lông sói quý giá nhất của Hoàng Thượng bị ném đến trước chân Thịnh Tuyết Tản, nó giống như một lệnh bài hỏi trảm giờ ngọ. Sát ý trong lòng Thịnh Tuyết Tản bị khơi dậy, hắn khom người đáp.
“Nguyện cống hiến hết sức vì Hoàng Thượng.”
Lý Cảnh Hoà ban cho hắn một lệnh bài có thể ra lệnh cho một ngàn cấm quân, cấm quân nghe hắn sai sử, đi bắt giữ những người liên quan đến tham ô lương quân đội.
Sáng sớm tức giận trong tẩm cung làm lỡ chút thời gian. Đến khi Thịnh Tuyết Tản đi theo Lý Cảnh Hoà lên triều thì cũng đã hơi muộn.
Thịnh Tuyết Tản đứng ở phía dưới bên phải, khi thấy vẫn còn triều thần không rõ tình hình, muốn yết kiến về việc Hoàng Thượng coi thường triều đình, thì bị ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Tuyết Tản làm cho sợ hãi. Lời vừa nói ra khỏi miệng ông ta đã nuốt vội vào trong bụng.
Thịnh Tuyết Tản thu lại tầm mắt, lẽ ra những người có liên quan đến vụ án này đêm qua đã nhận được thông báo của Vương gia, vậy nên sẽ tự mình biết thân biết phận. Vậy mà còn muốn yết kiến với Hoàng Thượng, vừa nhìn thì thấy là gia tộc trong sạch, hắn cũng không quá quan tâm đến người nọ, sau này giữ lại chỉ mang đến phiền phức cho Hoàng Thượng.
Các triều thần hành lễ xong còn chưa kịp đứng dậy thì một cái nghiên mực bị ném từ trên đài cao xuống, đập vào đầu Vương Tiển.
Vương Tiển là phụ thân của Vương Ngao, thấy phụ thân mình bị đánh, Vương Ngao có chút lo lắng, hắn ta hơi cong người, nhưng lại bị đồng nghiệp bên cạnh giữ chặt.
Ngươi không muốn sống, nhưng ta đây vẫn chưa sống đủ đâu. Đồng nghiệp nghĩ.
Nếu như nghiên mực thứ hai của Hoàng Thượng ném xuống bị lệch, thì cái thân thể nhỏ bé không bằng thân thể võ tướng này sợ rằng phải tu dưỡng một thời gian.
Trán Vương Tiển nhanh chóng rỉ máu, ông ta không dám đứng dậy, cung kính dập đầu tạ tội.
“Tạ tội thì có ích gì?” Lý Cảnh Hòa chế nhạo: “Dựa theo luật pháp của triều đình, tham ô quân lương sẽ bị xử lý như thế nào?”
Ông ta nhẹ giọng hỏi, nhưng không ai dám trả lời.
Ngay khi ông ta sắp nổi giận lần nữa, thì Lại bộ Thượng Thư lên tiếng: “Dựa theo luật pháp của triều đình, người tham ô quân lương sẽ lập tức bị chém đầu hành quyết, nam quyến sẽ bị lưu đày đến biên giới, nữ quyến đày đến Giáo Phường Ti, ba đời không được làm quan.”
Hai mắt Vương Tiển như sắp nứt ra, trên đầu có vết máu, ánh mắt nhìn Lại bộ Thượng Thư đầy căm hận.
“Oan uổng, Hoàng Thượng, thần bị oan.” Vương Tiển không đếm xỉa tới những người khác, ông ta dập mạnh đầu xuống đất, nhưng Lý Cảnh Hoà không hề ngẩng đầu nhìn ông ta lấy một cái, khi máu của Vương Tiển chảy đầy trán, Lý Cảnh Hoà ném tấu chương trong tay, đứng dậy đi ra ngoài, sau đó còn nhẹ nhàng để lại một câu: “Xử lý theo pháp luật. Bãi triều.”
Vương Tiển quỳ trên mặt đất, trên mặt nhuốm đầy máu như một con ác quý. Ông ta đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Thịnh Tuyết Tản đang đứng ở đó, ông ta run rẩy chỉ vào hắn: “Ngươi, là ngươi. Tên thái giám chết tiệt nhà ngươi. ”
Trong tay Thịnh Tuyết Tản không còn chuỗi Phật châu quen dùng, sát ý trong lòng hắn càng trở nên mãnh liệt hơn, hắn vô thức xoa ngón tay, khi chạm vào ngọc bội treo bên hông, thì trong lòng hắn mới bình tĩnh hơn một chút.
Ngọc bội này là Lô Vãn tặng hắn, nàng nói đây là ngọc bội mẫu thân nàng để lại, có thể giúp bình tĩnh lại.
“Sao còn không lôi xuống đi, định để ta tự mình kéo xuống sao?” Thịnh Tuyết Tản nhìn cấm quân do dự ngoài cửa, sắc mặt không tốt.
Vương Tiển bị lôi xuống nhưng vẫn tiếp tục chửi rủa Thịnh Tuyết Tản, con trai Vương Ngao của ông ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn biết làm bạn với vua như làm bạn với hổ.
Không ngờ thế gia trăm năm như nhà hắn ta lại sụp đổ trong ngày hôm nay, bây giờ hắn ta vẫn chết lặng ngồi đó, sau đó cũng bị lôi xuống cùng phụ thân mình.
Thấy bọn họ bị kéo xuống, Thịnh Tuyết Tản nhìn thoáng qua các triều thần vẻ mặt khác nhau. Hắn cường nhạo một tiếng, rồi dẫn đầu rời đi.
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên bất ngờ của ba gia tộc khác, số quân lương kếch xù đó không chỉ một mình quân bộ nhỏ bé của Vương gia chiếm đoạt, bọn họ chia nhau chiến lợi phẩm, nhưng người bị bắt mới chỉ có con chim đầu đàn mà thôi.
Ngọc bội hắn nắm trong tay trơn bóng mát lạnh, an ủi trái tim bồn chồn và khát máu của hắn.
Hắn rất muốn trở về ôm nàng một cái. Thịnh Tuyết Tản cúi đầu nhìn những tường vân* được khắc trên ngọc bội, nhưng hắn không thể làm như vậy, cuối cùng hắn lại nhấc chân đi tới Ngự Thư Phòng.
(*)祥雲 cũng có nghĩa là mây lành, báo hiệu điều tốt lành.
Bắt Vương gia cũng không phải chuyện nhỏ, phải có được thánh chỉ của Hoàng Thượng mới có thể ra tay được.