Thiếu hụt quân lương là một vấn đề nghiêm trọng.
Lý Cảnh Hòa vốn tưởng có ai đó lan truyền tin đồn thất thiệt trong triều, nhưng khi Thịnh Tuyết Tản điều tra kỹ lưỡng, thì hắn thật sự phát hiện ra có người tham ô quân lương, chứng cứ trực tiếp chỉ thẳng vào Bộ Binh Thượng Thư.
Khi Thịnh Tuyết Tản trình chứng cứ lên Ngự Thư Phòng, Lý Cảnh Hòa lập tức nổi trận lôi đình. Ông ta hạ lệnh cho Thịnh Tuyết Tản điều tra kỹ càng, ai dám cản đường thì giết hết. Bởi vì ông ta quá tức giận, cho nên cảm thấy khó thở và chóng mặt, làm cho đám cung nhân lo sợ một hồi, lập tức đi truyền thái y.
Lý Cảnh Hoà khó thở dẫn đến tức ngực, thái y bảo ông ta nằm trên giường dưỡng bệnh.
Hoàng Thượng cáo bệnh, đám Hoàng hậu và phi tần càng sốt ruột hơn, các phi tần đều mang theo canh và điểm tâm to nhỏ đến tẩm cung của Hoàng Thượng để hầu bệnh.
Lô Vãn đương nhiên cũng phải ra vẻ theo, Nguyên Bảo xách canh tổ yến do nàng làm, sau đó dẫn theo một nhóm người đến tẩm điện của Hoàng Thượng.
Thấy Lô Vãn đến, thị vệ ở cửa nhanh chóng tiến vào bẩm báo.
Thịnh Tuyết Tản đang báo cáo tiến độ điều tra trước giường, trước mắt đã có nhân chứng, nhưng việc thu thập chứng cứ lại chậm chạp mãi không thu thập được. Lý Cảnh Hòa tỏ vẻ bất ngờ, ông ta lệnh cho Thịnh Tuyết Tản bằng bất kỳ thủ đoạn nào cũng phải lấy được chứng cứ.
Ngay lúc ông ta đang tức giận thì có thị vệ vào bẩm báo Dao phi nương nương đến. Thịnh Tuyết Tản dừng lại, di chuyển sang bên cạnh, khi ngẩng đầu lên thì thấy Lô Vãn vén rèm hạt châu đi tới.
“Hoàng Thượng, thần thiếp có hầm canh tổ yến mang đến cho người.” Lô Vãn mặc một chiếc váy cung màu hồng nhạt, trên làn váy rực rỡ gấm hoa, ngoại sam là một chiếc áo lụa mỏng màu hồng cánh sen nạm vàng, con bướm màu hồng trên đầu nhẹ nhàng lắc lư theo động tác của nàng, rõ ràng chỉ là một bộ y phục trẻ trung nhưng khi nàng mặc lên người lại vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
“Được rồi, ái phi.” Lý Cảnh Hòa rất vui vẻ, ông ta xê dịch thân mình: “Ngồi xuống bên cạnh trẫm đi.”
Lô Vãn đi tới, khi đi ngang qua Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản cảm thấy ngón tay của Lô Vãn nhẹ nhàng móc vào tay mình, nhưng nàng không dừng lại, mà nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thượng, lấy bát canh ngọt từ hộp thức ăn trong tay Nguyên Bảo ra.
Sau khi Lý Cảnh Hòa uống xong, ông ta vẫn nắm tay Lô Vãn, nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của nàng thì trong lòng ông ta cảm thấy rất vui vẻ. Ông ta chưa nói được mấy câu với Lô Vãn đã cảm thấy hơi buồn ngủ, Lô Vãn ân cần quan tâm, nói tối nay mình sẽ đợi trước điện, hy vọng Hoàng Thượng sớm khỏe lại.
Đám thị vệ thông báo, đêm nay Hoàng Thượng không gặp ai khác, để Lô Vãn ở lại trong cung.
Khi thái giám chủ quản đóng cửa lại thì không thấy bóng dáng của Thịnh Tuyết Tản sau màn trướng đâu nữa, chỉ nghĩ rằng vị tiền bối có tính tình không tốt đã rời đi rồi.
Nguyên Bảo rất có mắt nhìn, cậu ta ngồi vào vị trí của Lô Vãn, tay trong tay với Lý Cảnh Hoà rồi ngồi xuống mép giường ông ta.
“Trùng hợp quá nha, Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn nhìn Thịnh Tuyết Tản, nàng nhớ tới đây là đâu thì cười càng quyến rũ hơn.
“Ta chỉ đúng lúc đến báo cáo công tác mà thôi.” Thịnh Tuyết Tản bước lên phía trước, nắm lấy tay Lô Vãn xoa nắn.
Chất liệu vải này là do hắn chọn, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ đi ngang qua cửa hàng vải, khi nhìn thấy vải sa tanh này, hắn lập tức nghĩ đến việc nếu mặc trên người Lô Vãn sẽ đẹp đến mức nào.
“Không ngờ nương nương lại mặc bộ y phục này đến gặp ông ta.” Thịnh Tuyết Tản ẩn ý nói.
Lô Vãn che miệng cười, Nguyên Bảo đáp: “Đại nhân, Ngân Đĩnh đã thấy ngài vào cung từ trước đó rồi.”
Thịnh Tuyết Tản không cảm thấy đuối lý, hắn sờ tóc Lô Vãn, nàng vẫn đang cài chiếc trâm hắn tặng ở sau đầu.
“Lần sau ta sẽ làm thêm mấy cây trâm màu sắc phù hợp hơn.” Chiếc trâm cài tóc màu xanh này không hợp với màu hồng.
“Vậy đa tạ đại nhân.” Lô Vãn mỉm cười, trong mắt đều là hình bóng của hắn.
Thịnh Tuyết Tản liếc nhìn lại Nguyên Bảo, Nguyên Bảo lập tức hiểu ra. Đứng dậy buông rèm trước giường Lý Cảnh Hòa xuống, sau đó ra gian bên ngoài canh gác.
“Lá gan của đại nhân càng ngày càng lớn.” Lô Vãn thở ra bên tai hắn.
“Ta vốn định kết thúc công việc bên này sẽ đến điện của nàng.” Thịnh Tuyết Tản nói: “Là nàng làm đảo lộn kế hoạch của ta.”
Lô Vãn bĩu môi: “Vậy chàng có kế hoạch gì.”
Thịnh Tuyết Tản nắm lấy tay nàng, mò mẫm vào bên trong, chạm vào một chuỗi hạt châu tròn buộc bằng dây thừng.
“Đông Châu. Rất hợp với nương nương.” Thịnh Tuyết Tản bảo nàng lấy nó ra, nhìn chuỗi hạt trơn nhẵn to tròn bằng quả táo tàu, Lô Vãn đột nhiên cảm thấy không ổn.
Hai đầu của chuỗi hạt không được nối lại với nhau, nàng cũng không quá muốn đeo, nhưng không đeo lại không được, bởi vì bình thường chỉ có người già mới xâu Đông Châu thành vòng cổ để đeo, bọn họ luôn dùng Đông Châu làm trang sức chính, mỗi món trang sức đều sẽ được đính một viên.
Càng nghĩ càng xa, cho nên nàng cũng không nhận ra ánh mắt nguy hiểm của Thịnh Tuyết Tản, ngón tay hắn tùy ý niết hạt châu, ấn cổ để nàng ngẩng đầu lên hôn mình.
“Bọn ta phải mất rất nhiều thời gian để mài bóng những hạt châu này, vì vậy mong nương nương đừng làm thần bận rộn thêm.” Thịnh Tuyết Tản mút lấy cổ nàng, để lại một vết nông vừa đủ để cổ áo che lại.
“Khoan đã, đừng mà.” Lô Vãn còn chưa nói xong lời từ chối, thì Thịnh Tuyết Tản đã nâng mông nàng lên, để nàng ngồi lên bàn. Hắn kéo nội khố của nàng ra, sau đó vén váy của nàng lên, vùi đầu vào dùng lưỡi liếm.
“Đừng mà. Ưm..ưm… A Tản.” Lô Vãn cầu xin tha thứ, nhưng đầu lưỡi của hắn lại không hề có ý định rút ra, trái lại càng quấy phá hơn, hết liếm lại mút.
Cho đến khi nàng cảm nhận được có một thứ tròn trịa đè ở miệng huyệt, Lô Vãn liên tục cầu xin tha thứ, nàng lắc eo từ chối, nhưng tay đang ôm eo Lô Vãn của của Thịnh Tuyết Tản lại không chút lưu tình ghì chặt nàng lại.
Dưới váy nàng không thể nhìn rõ động tác của Thịnh Tuyết Tản, chỉ thấy mặt Thịnh Tuyết Tản ló ra dưới thân dưới của mình, ngón tay hắn nhẹ nhàng đẩy hạt châu đầu tiên vào trong.
Mỗi khi một hạt được nhét vào là Lô Vãn lại không thể chịu nổi. Nàng vừa thấy sướng, vừa thấy lo lắng, sợ rằng hạt châu sẽ vỡ ra bên trong, nàng muốn Thịnh Tuyết Tản moi từng viên ra. Nhưng càng nghĩ dưới thân càng khó chịu, nước cũng chảy ra nhiều hơn.
“Vãn Vãn giỏi quá, ăn được năm hạt châu rồi.” Lô Vãn kiệt sức thất thần, Thịnh Tuyết Tản còn báo cáo thành quả cho nàng.
Sau đó, hắn cũng không vội tiếp tục nhét hạt châu vào, trái lại ngón tay hắn lại tiến vào, dán vào các hạt châu, ngón tay và hạt châu cùng đâm vào rút ra, ma sát trong miệng huyệt của nàng.
Giọng điệu của Lô Vãn dần thay đổi từ rên rỉ sang vẫy đuôi cầu xin tha thứ.
Nhưng Thịnh Tuyết Tản vẫn tàn nhẫn, không chỉ ngón tay ra vào, mà còn kéo theo cả chuỗi hạt ra, sau đó lại nhét vào.
Lô Vãn mất sức, nàng nằm xuống bàn, rên rỉ, muốn khơi dậy sự thương hại của Thịnh Tuyết Tản. Nhưng Thịnh Tuyết Tản lại vén vạt váy của nàng lên, thân trên của nàng ăn mặc chỉnh tề, nhưng thân dưới lại trần trụi ẩm ướt, Thịnh Tuyết Tản vừa hôn nàng vừa tiếp tục chơi đùa miệng huyệt đáng thương của nàng.
Từng viên hạt châu cứ từ từ được kéo ra, rồi lại bị nhét vào, không lâu sau hai chân Lô Vãn bắt đầu run rẩy, nhìn biểu cảm của Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản biết nàng sắp đến cao trào.
Hắn xấu xa bóp cả hoa huy*t của nàng, Thịnh Tuyết Tản nhẹ nhàng nói: “Vãn Vãn, bắn nhiều quá sẽ không tốt cho thân thể.”
Lô Vãn vung vẫy chân, nàng muốn, nhưng lại không thể đạt cao trào, nàng rên rỉ nức nở, khiến nam nhân liên tục cúi xuống hôn lên mặt nàng, nhưng tay của hắn vẫn không hề nới lỏng ra.
“Cho ta đi mà.” Lô Vãn khẽ nói: “Đốc chủ, A Tản, cho ta đi mà.”
Thịnh Tuyết Tản khẽ thở dài: “Vãn Vãn chẳng khiến người ta bớt lo được chút nào hết.” Cuối cùng hắn không tiếp tục tra tấn nàng nữa, hắn đâm mạnh vài lần, chẳng mấy chốc đã đưa Lô Vãn đến cao trào, nước dâm bắn ra khắp nơi, thân dưới co rút lại siết hạt châu chặt hơn.
Khi hơi thở của Lô Vãn trở lại bình thường, Thịnh Tuyết Tản mới chậm rãi rút ra, Lô Vãn vừa sợ vừa ngứa, mặt nàng đỏ bừng, ôm cổ Thịnh Tuyết Tản không buông tay, hơi thở nóng rực phả vào gáy Thịnh Tuyết Tản, vừa nũng nịu vừa quyến rũ.
Khi hạt châu được lấy ra, chúng còn đang nhỏ nước, Thịnh Tuyết Tản giơ lên để Lô Vãn nhìn kỹ hơn: “Nương nương luôn như vậy, cả bên trên và bên dưới đều thích khóc.”