Ngày thường đội mũ thái giám, sắc mặt lại âm trầm, cho nên có rất ít người để ý tới mỹ mạo của Thịnh Tuyết Tản, không, không phải rất ít, mà là không có người để ý tới mới đúng.
“Người ta đều nói Thịnh Đề Đốc lòng dạ độc ác, thủ đoạn âm hiểm, làm người xảo trá.” Lô Vãn đứng lên, dựa sát vào Thịnh Tuyết Tản, hai tay khoác lên bả vai Thịnh Tuyết Tản, tháo mũ quan cho hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ Thịnh Tuyết Tản, sau đó kề mặt lại gần, dán môi lên yết hầu của Thịnh Tuyết Tản: “Không biết tối nay Đề Đốc định thẩm tra ta như thế nào.”
Ngón tay Thịnh Tuyết Tản luồn vào tóc Lô Vãn, trượt từ hông xuống mông, ngón tay không ngừng di chuyển xuống khe hở, nhưng ngoài miệng lại rất đường hoàng: “Từ nhỏ bọn ta đã mất đi dương v*t, thẩm tra nữ tử như thế nào đương nhiên cũng đã học xong từ lâu, không biết nương nương có cao kiến gì.”
Dao phi nương nương cười xùy một tiếng, tự mình đưa tay cởi áo lụa mỏng, chỉ còn sót lại một cái yếm và nội khố.
Người Lô Vãn rất gầy, nhưng trước ngực lại mềm mại đàn hồi, búp tay tròn trịa, dẫn Thịnh Tuyết Tản đến bên giường, bảo hắn ngồi xuống trước, còn mình thì ngồi trên đùi hắn, ngón tay móc lấy vạt áo hắn, nói: “Cao kiến thì không có, nhưng lại có chút chủ ý, không biết Đề đốc có hứng thú không?”
Thịnh Tuyết Tản không trả lời, đưa tay kéo tủ gỗ ở đầu giường ra, một ngăn kéo đầy ắp đồ, mặc dù không thể phân biệt tác dụng của từng vật, nhưng một hai cây hình trụ cũng thể hiện công dụng của những vật này.
“Nương nương chuẩn bị lại rất đầy đủ.” Thịnh Tuyết Tản cười khẽ.
“Mỗi lần muốn Đề Đốc thì ta lại sai người đi chuẩn bị một món.” Lô Vãn làm nũng nói, thân trên dán vào Thịnh Tuyết Tản.
Nàng không mặc áo đơn mà chỉ mặc một cái yếm, phần lớn da thịt đều lộ ra ngoài. Chạm vào áo ngoài cứng ngắc của Thịnh Tuyết Tản, cảm giác làn da có chút run rẩy.
Dương như Thịnh Tuyết Tản không nhận ra tình cảnh khó khăn của Lô Vãn, hắn đưa tay lột yếm ra, một tay vuốt ve núm vú của Lô Vãn, núm vú vốn mềm mại nhanh chóng dựng thẳng dưới sự kích thích, Lô Vãn cũng xoay người, hạ thân cọ nhẹ lên đùi Thịnh Tuyết Tản.
“Gấp vậy sao?” Thịnh Tuyết Tản đưa tay xuống, hắn không cởi khố, mà chỉ luồn tay vào, sờ nơi vắng vẻ kia, nơi đó đã ẩm ướt, ngón tay đều dính chút chất lỏng trong suốt.
Bôi chất lỏng ở đầu ngón tay lên đầu v* Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản cúi đầu xuống, ngậm núm vú vào miệng.
Lô Vãn cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của hắn, nàng nắm lấy tay hắn, trong lúc động tình làm tuột mái tóc búi buộc gọn của Thịnh Tuyết Tản.
Mái tóc dài buông xuống, quấn lấy đuôi tóc đen của Lô Vãn, triền miên như bọn họ.
Ăn một lát, sắc mặt Lô Vãn càng ngày càng ửng hồng, nàng phải dựa vào tay Thịnh Tuyết Tản đỡ sau lưng mới có thể ngồi thẳng. Thịnh Tuyết Tản đặt nàng lên giường, đưa tay cởi khố của nàng ra.
Dưới thân đã ướt đẫm, ngón tay vừa sờ vào búp hoa, Lộ Vãn đã ầm ĩ rên rỉ.
“Dao phi nương nương nhạy cảm thật đấy.” Thịnh Tuyết Tản cười nói.
“Sao có thể so với Đề Đốc đại nhân tài nghệ cao siêu được.” Toàn thân Lô Vãn mềm nhũn, chỉ có miệng là cứng.
“Đúng vậy.” Thịnh Tuyết Tản không giống giả vờ, hình như hắn thật sự rất kiêu ngạo.
Lô Vãn chưa kịp nghĩ cách trả đũa thì hai ngón tay đã thò vào trong.
Nàng lập tức co chặt người lại, siết chặt hai ngón tay hắn.
“Chặt như vậy là muốn để hai ngón tay này của ta ở lại trong cơ thể Dao phi nương nương mãi mãi sao?” Thịnh Tuyết Tản cúi người phủ lên người Lô Vãn, Lô Vãn không một mảnh vải che thân, Thịnh Tuyết Tản lại ăn mặc chỉnh tề, làm cho nàng sinh ra cảm giác xấu hổ đã lâu không xuất hiện.
“Không… ưm...” Lô Vãn vừa lên tiếng phủ nhận thì Thịnh Tuyết Tản ngoắc ngón tay, cử động trong huyệt. Lý do Lô Vãn vừa nghĩ ra lập tức quên mất, trực tiếp tan tác.
Động tác của Thịnh Tuyết Tản càng lúc càng lớn, ngón tay ra vào rất nhanh, đầu ngón tay còn luôn chạm đến nơi mẫn cảm nhất của nàng, sau đó xoa nắn, Lô Vãn chưa kịp tổ chức ngôn ngữ thì từng đợt khoái cảm đã sắp ăn mòn lý trí của nàng, nàng chỉ lo xoay eo lắc mông phụ họa, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.
“Đừng… ưm… làm ơn.” Giọng Lô Vãn bị đứt quãng, kêu la lung tung. Lúc thì bảo Thịnh Tuyết Tản tha cho mình, lúc lại ôm Thịnh Tuyết Tản không cho hắn ra ngoài.
Thịnh Tuyết Tản lại không hảo tâm như vậy, hắn thấy Lô Vãn sắp đạt cao trào thì tay chợt dừng lại, ung dung nhìn nàng đang nằm ngửa, bộ ngực vẫn dựng thẳng không ngừng phập theo theo hô hấp, mặt lại đỏ đến bất thường, vệt ửng đỏ kéo dài từ gò má đến thái dương, khiến nàng càng giống yêu tinh hơn.
“Đề Đốc, thương ta.” Lô Vãn nhìn ra Thịnh Tuyết Tản muốn giở trò xấu, nàng đưa tay kéo hắn. Thịnh Tuyết Tản lại tránh né tay nàng, cúi người chọn lựa trong ngăn kéo.
“Phải dùng thứ này thì mới khiến Dao phi nương nương đạt cao trào được.” Thịnh Tuyết Tản chọn một ngọc thế không tính là nhỏ, đặt ở bên cạnh mặt Lô Vãn, so với khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thì ngọc thế này lại to đến mức khiến người ta sợ hãi.
“Đừng.” Lô Vãn tránh ngọc thế, cọ cọ đầu ngón tay Thịnh Tuyết Tản: “Thứ này lạnh lắm. Thiếp chỉ muốn Đề Đốc đại nhân thôi.”
Thịnh Tuyết Tản cười kỳ quái, không giống như tình nhân vừa quấn quýt: “Dao phi nương nương cứ nói đùa, ta làm gì có gì để cho Dao phi nương nương.”
Hắn còn kéo tay Lô Vãn sờ về phía hông không phồng lên của mình, sắc mặt không phân biệt được là tốt hay xấu.
Lô Vãn biết rõ tính tình của Thịnh Tuyết Tản, cho nên nàng cũng không tức giận, nàng kéo tay hắn, ngậm đầu ngón tay vào miệng, ánh mắt nhìn hắn giống như nước mùa thu, từ từ nhấn chìm Thịnh Tuyết Tản trong đó.
Thịnh Tuyết Tản mất bình tĩnh, hắn ném ngọc thế sang bên cạnh, cúi người hôn tiểu huyệt vừa bị chơi đùa của nàng. Hắn chỉ mới liếm búp hoa đã thấy Lô Vãn không thể nhịn được, lắc mông cọ hoa huy*t lên mặt hắn.
Nhưng hiện tại hắn không rảnh nói mấy chuyện kỳ quái, Lô Vãn như làm bằng nước, từng dòng nước dâm chảy ra ngoài, hắn nuốt vài ngụm, nhưng vẫn còn rất nhiều nước chảy từ sườn mặt đến cổ áo hắn. Cảm thấy cổ áo ướt, trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ: “Lại phải tự giặt y phục rồi.”
Miệng Lô Vãn vẫn không lựa lời mà kêu rên, lúc thì gọi Đề đốc, lúc thì gọi tên hắn, lúc sảng khoái chỉ hừ hừ. Đầu Thịnh Tuyết Tản di chuyển lên trên, hắn không duỗi đầu lưỡi dò xét sâu vào bên trong, ngược lại mút viên châu trên giữa búp hoa, còn cách một khoảng để đưa ngón tay vào trêu chọc.
Lần này không kiên trì mấy chục cái, giọng Lô Vãn đã có chút bén nhọn kêu lên, đồng thời cảm giác được bụng dưới của nàng co rút lại, một luồng nhiệt ập đến, xuôi theo ngón tay hắn, làm ướt ống tay áo của hắn.
Sau khi đạt cao trào, Lô Vãn nằm trên giường ồ ồ thở hổn hển, nhưng ngón tay lại không yên phận mò mẫn xung quanh, nàng giữ chặt lấy y phục của Thịnh Tuyết Tản, nhẹ nhàng dùng sức để hắn nâng người lên.
Thịnh Tuyết Tản theo lực của nàng đứng thẳng dậy, ánh mắt Lô Vãn có chút mê ly, nàng có chút mất tập trung nhìn mặt Thịnh Tuyết Tản, đồng thời hơi há miệng, vươn đầu lưỡi mời gọi. Thịnh Tuyết Tản dừng một chút, vẫn dựa theo ý muốn của nàng mà cúi người xuống, hôn lên môi nàng.
Trái ngược với nụ hôn đơn thuần của Thịnh Tuyết Tản, Lô Vãn lại vội vàng dùng đầu lưỡi miêu tả viền môi Thịnh Tuyết Tản, tìm kiếm góc độ khác nhau muốn vươn đầu lưỡi vào trong miệng Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản cố ý giở trò xấu, đầu lưỡi Lô Vãn không thăm dò vào được, cho nên đành phải mút cánh môi Thịnh Tuyết Tản, đầu lưỡi cạy mở vào miệng Thịnh Tuyết Tản từng chút một.
Thịnh Tuyết Tản chơi một hồi, vẫn quyết định buông tha Lô Vãn đã hơi gấp gáp, hắn hé miệng, nghênh đón đầu lưỡi đang vùng vẫy lung tung giữa môi răng hắn của Lô Vãn.
Sau nụ hôn sâu, Thịnh Tuyết Tản khẽ liếm nước bọt lưu lại trên khóe miệng Lô Vãn, cười hỏi: “Tối nay có hài lòng không?”
Lô Vãn đan mươi ngón tay với hắn, tìm lại được một chút lý trí, trả lời: “Đương nhiên là hài lòng rồi.”
Lúc thân mật dựa vào hắn, tay nàng cũng không nhàn rỗi, nàng đưa tay lột y phục của Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản để mặc động tác của nàng. Quan phục của Thái giám mặc rất rườm rà, Lô Vãn đến từ tiểu quốc xa xôi, bình thường ngay cả cung phục của mình cũng không biết cách mặc, cuối cùng hoàng hậu phải sai tập ma ma dạy tỳ nữ của nàng hồi lâu, mới miễn cưỡng biết từng bước mặc y phục. Nhưng nàng mặc và cởi y phục của Thái giám rất thuận tay, chỉ chốc lát sau, trên người hắn cũng chỉ còn lại mỗi chiếc nội khố.
Tay Lô Vãn dừng ở bên hông hắn, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của hắn.
“Cũng không phải là lần đầu tiên, cần gì phải cẩn thận như vậy.” Thịnh Tuyết Tản ngoài miệng không chút để ý, nhưng Lô Vãn có thể cảm nhận được cơ bắp trên lưng của hắn căng thẳng trong nháy mắt. Mặc dù sau đó nhanh chóng thả lỏng, nhưng Lô Vãn vẫn bắt được sự bất an của hắn.
Nhưng Lô Vãn không buông tay ra, nàng tiếp tục cởi khố của hắn. Trong phòng hơi tối, nhưng không khó nhìn thấy một vết sẹo lớn giữa háng Thịnh Tuyết Tản, ở giữa chỉ còn lại một chút chồi thịt dùng để đi tiểu hàng ngày.
“Hừ.” Phát hiện ánh mắt Lô Vãn dừng lại, Thịnh Tuyết Tản lập tức cảm thấy hơi khó chịu, thậm chí còn sinh ra xúc động muốn rút người rời đi, nhưng hắn còn chưa hành động thì một chân của Lô Vãn đã chen vào giữa đùi Thịnh Tuyết Tản, sau đó hai chân nàng bắt đầu quấn quanh đùi của Thịnh Tuyết Tản, chất lỏng chưa được xử lý giữa đùi nàng dính đầy lên đùi Thịnh Tuyết Tản.
Hai cơ thể nóng bỏng quấn quýt vào nhau, Lô Vãn rất biết cách phân tán lực chú ý của Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản vốn có chút tự giễu nhưng lại nhanh chóng bị cơ thể của Lộ Vãn mê hoặc, thân thể nàng trắng nõn như ngọc, lại mềm mại như tơ lụa, nàng nằm thấp dưới thân hắn, cùng hắn đạt cao trào như thể linh hồn hai người hòa quyện vào nhau. Hạ thể hắn bị hao tổn, nhưng khoái cảm lại truyền đến từ sống lưng, làm cho hắn cảm thấy tê dại từ da đầu đến gót chân, dường như chỉ hoà Lô Vãn vào trong thân thể mới có thể giảm bớt.
Cho đến khi tờ mờ sáng, Thịnh Tuyết Tản mới buông Lô Vãn đã hoàn toàn không còn sức lực mềm nhũn nằm trên người hắn ra, hắn ôm nàng đi lau chùi, cùng lúc gọi Lê Nô vào thay chăn đệm.
Mắt Lô Vãn khép hờ, nàng nhìn Thịnh Tuyết Tản mặt bình tĩnh thay nàng mặc y phục thì dán lên hôn lên mặt hắn vài cái, Thịnh Tuyết Tản không ngăn được, cho nên chỉ đành để mặc nàng híp mắt làm loạn. Không đợi Thịnh Tuyết Tản thu dọn xong, Lô Vãn đã ngủ say.
Từ trên giường đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhìn thoáng qua Lô Vãn đang ngủ say, Thịnh Tuyết Tản nhẹ nhàng rời đi.
Hắn đẩy cửa ra, nha hoàn tên Lê Nô đang canh ở cửa, cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi, mũi nhìn tim. Nhìn tẩm cung trống rỗng xung quanh không một bóng người, Thịnh Tuyết Tản sải bước rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng Thịnh Tuyết Tản biến mất ngoài cổng cung, Lê Nô mới đánh thức hạ nhân đang ngủ.
Trong tẩm cung Dao phi rất ít khi sai người trực đêm, một đêm có thể ngủ thẳng đến bình minh, những cung nhân khác cũng không nghi ngờ gì nhiều, đứng dậy bắt đầu công việc của mình.