Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 15




Thịnh Tuyết Tản bị Lô Vãn ôm lăn xuống giường, hắn nhớ tóc Lô Vãn vẫn còn ướt, nhất định phải lau khô tóc cho nàng trước. 

Thịnh Tuyết Tản dùng khăn nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài vẫn đang nhỏ giọt của Lô Vãn, Lô Vãn không khách khí, trực tiếp nằm trong lòng Thịnh Tuyết Tản, ngồi ở giữa hai chân hắn, kiên nhẫn chơi đùa chuỗi phật châu kia. 

Thịnh Tuyết Tản dùng nội lực giúp Lô Vãn nhanh chóng lau khô tóc, Lô Vãn cất phật châu trong tay đi, xoay người lột quần áo của Thịnh Tuyết Tản. 

“Nương nương.” Thịnh Tuyết Tản kéo vạt áo, cuối cùng muốn giãy dụa một chút. 

Lô Vãn không cho hắn cơ hội, trực tiếp cởi ngoại bào của mình ra. Thân thể trắng nõn như ngọc hiện ra trước mặt Thịnh Tuyết Tản. Hai bầu vú dựng thẳng đứng, vòng eo nhỏ nhắn thon thả, tầm mắt chuyển xuống dưới, nhìn thấy nơi u tĩnh ẩn giấu trong rừng rậm thưa thớt kia. Hô hấp của Thịnh Tuyết Tản lập tức trở nên dồn dập, Lô Vãn cúi người xuống, đưa tay áp lên má Thịnh Tuyết Tản: “Thịnh đốc chủ.”

Môi lưỡi quyện vào nhau, Thịnh Tuyết Tản không khắc chế được nữa, hai tay nắm bên hông Lô Vãn, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi của nàng, dục vọng chưa từng có bỗng dâng lên. 

Lô Vãn thành công cởi áo choàng của Thịnh Tuyết Tản, nhưng nội khố vẫn mặc trên người, Lô Vãn không muốn làm Thịnh Tuyết Tản khó xử, cũng không ép hắn cởi ra. Nàng vuốt ve làn da trước ngực hắn, quả nhiên nơi đó đã ửng đỏ. Thịnh Tuyết Tản hô hấp dồn dập, cầm lấy bàn tay làm loạn của Lô Vãn, thấp giọng nói: “Nương nương, người nghĩ kỹ chưa?”

Không đợi Lô Vãn trả lời, hắn đã xoay người đè Lô Vãn dưới thân, hai tay kiềm chế đã lâu phủ lên ngực của nàng, nhẹ nhàng nắn vuốt. Lô Vãn mặc động tác của hắn, cảm giác xa lạ tựa như thủy triều vỗ lên người nàng, khiến nàng như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong vùng biển không biết tên. 

Thịnh Tuyết Tản hôn từ cổ nàng xuống dưới, khi liếm qua núm vú đỏ hồng, trên đầu lưỡi còn để lại vết nước, hắn lại hôn xuống phía dưới, hôn qua bên hông, cuối cùng dừng trên vùng đất sạch hoang vắng kia. 

Hắn dùng tay nhẹ nhàng nâng hai chân Lô Vãn lên, khi tách chân ra thì nhìn thấy búp hoa hồng hào đang căng thẳng co rút lại kia. 

Thịnh Tuyết Tản phủ môi lên, vừa liếm được hai lần thì giọng của Lô Vãn lập tức thay đổi. Phát hiện sự thay đổi của Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản cười khẽ một tiếng, hắn dùng đầu lưỡi gạt môi âm hộ đóng chặt ra, xâm nhập sâu vào hành lang chật hẹp. Thỉnh thoảng răng xẹt qua hạt châu nhỏ nhỏ giữa búp hoa thì khiến Lô Vãn kích thích đến da đầu tê dại, nàng cúi đầu nhìn đỉnh đầu Thịnh Tuyết Tản và tấm lưng nhô lên của hắn, hiện giờ hắn đang quỳ gối giữa hai chân nàng, hầu hạ nàng. 

Cảm giác có chất lỏng chảy ra, Thịnh Tuyết Tản ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lô Vãn, nói: “Nương nương có thỏa mãn không?”

Đáp lại hắn là tiếng nhóp nhép khi ngón tay hắn cắm vào hoa huy*t. 

Nhưng điều khiến Thịnh Tuyết Tản không ngờ tới đó là, ngón tay của hắn tiến vào không quá thuận lợi, thịt non mềm bên trong chồng lên nhau siết chặt ngón tay hắn, còn chưa vào sâu được bao nhiêu thì có xúc cảm kỳ lạ, có máu chảy ra. 

Thịnh Tuyết Tản không thể ngờ rằng Lô Vãn vẫn màng trinh. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lô Vãn, Lô Vãn cũng đang nhìn hắn, giống như đang cố gắng bình phục cảm xúc: “Thịnh đốc chủ, ta là người của ngài, ngài phải đối xử tốt với ta.”

Thịnh Tuyết Tản cảm giác máu toàn thân như đang sôi trào, hắn không kịp nghĩ ngợi đã ôm lấy Lô Vãn, hôn thật sâu, giống như muốn nuốt Lô Vãn vào bụng. 

Lô Vãn dần không theo kịp thế tiến công của hắn, nàng bị động nuốt nước bọt, đầu lưỡi bị Thịnh Tuyết Tản mút chặt trong chốc lát, lúc thì dùng răng cắn nhẹ. Ngón tay Thịnh Tuyết Tản lại tiến vào phía dưới, hai ngón tay duỗi vào, nông sâu trêu chọc. Lô Vãn có chút thất thần, hai tay vô lực ôm lấy vòng eo gầy của Thịnh Tuyết Tản, bên tai còn nghe được tiếng cười khẽ của Thịnh Tuyết Tản: “Nương nương đã hài lòng chưa.”

Chết tiệt, trong mơ và ngoài đời, hành vi trên giường của Thịnh Tuyết Tản đều vô cùng ác liệt. Chuyện liều chết trước đó chắc chắn là đầu óc nàng bị mê hoặc cho nên mới cố ý diễn kịch như vậy. 

Một tay Thịnh Tuyết Tản ở dưới, Lô Vãn chỉ có thể ôm lấy tay kia của hắn làm chỗ dựa, động tác của hắn càng lúc càng lớn, dưới thân có vết nước, Lô Vãn vô thức vặn vẹo thắt lưng theo động tác của hắn, đầu óc có chút choáng váng, nhưng hết lần này tới lần khác Thịnh Tuyết Tản đều ở bên tai nàng hỏi: “Nương nương, người có thoải mái không?”

Lô Vãn phản kháng không nổi, nàng liều chết quấn lấy tay Thịnh Tuyết Tản, hận không thể chui vào trong cơ thể hắn. Thịnh Tuyết Tản không ngừng nghỉ, hắn hôn nàng trong tiếng thét chói tai của Lô Vãn, dưới thân có một luồng nhiệt chảy ra, sau khi cao trào Lô Vãn thất thần một lúc, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng nhìn ánh mắt cười như không cười của Thịnh Tuyết Tản, mặt lại đỏ bừng. 

“Vì sao nương nương lại thẹn thùng.” Thịnh Tuyết Tản đưa ra một tay ôm lấy nàng, môi cọ vào tóc nàng: “Không phải nương nương dụ dỗ ta sao?”

Là nàng dụ dỗ, cả hai lần đều là nàng dụ dỗ. 

Lô Vãn nắm tay hắn, Thịnh Tuyết Tản thuận theo đan mười ngón tay với nàng: “Thịnh đốc chủ, ta thích ngài.”

Thịnh Tuyết Tản thở một hơi thật sâu, hắn không dám dễ dàng đồng ý, chỉ cúi đầu hôn nàng, thấy hô hấp nàng đã vững vàng hơn một chút, tay hắn lại mò mẫm xuống phía dưới. 

Mãi đến khi Lô Vãn khóc nói không cần, khàn giọng cầu xin tha thứ, Thịnh Tuyết Tản vẫn không buông tha cho nàng. Không nhớ rõ đã là lần thứ bao nhiêu, trên tay dính đầy mật dịch chảy ra khi Lô Vãn cao trào, Thịnh Tuyết Tản nâng tay lên môi liếm, hương vị mê người như bản thân nàng vậy. 

Lô Vãn có chút thất thần, nàng nằm trên giường không còn bao nhiêu sức lực. Thịnh Tuyết Tản nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, người bên ngoài đã lặng lẽ biến mất từ lâu, bên ngoài chỉ còn tỳ nữ của Lô Vãn đang chờ. 

“Chuẩn bị nước.” Thịnh Tuyết Tản phân phó một tiếng, thấy tỳ nữ ngoài cửa nghe lời rời đi, Thịnh Tuyết Tản lại cúi đầu nhìn nữ tử  bị mình ôm vào trong lòng, hai má nàng vẫn ửng đỏ, ngay cả khóe mắt cũng đỏ, nàng đang ngoan ngoãn nằm trên người hắn, ngủ thiếp đi. 

Giúp Lô Vãn dọn dẹp xong, lúc ôm nàng về chăn đã được thay mới. 

Tỳ nữ kia của nàng vừa nhìn đã biết là luyện võ, nhưng Lô Vãn không có ý che dấu với hắn. Lô Vãn hao hết tâm tư dệt lưới, hắn một lòng lao vào, cam tâm tình nguyện bị bắt. 

Lô Vãn ngủ ngon lành trong chăn, Thịnh Tuyết Tản nhìn nàng thật sâu, đứng dậy trở về phòng tắm. 

Dùng khăn mặt lau người, Thịnh Tuyết Tản dừng một chút, đưa tay cởi nội khố. Lúc nhỏ đã bị thiến, lão thái giám tịnh sự xuống tay rất lưu loát khiến hắn không phải chịu đau lần hai. Khi hắn còn ngây thơ không hiểu chuyện đã mất đi thứ này, hiện tại cũng đã quên đi nỗi đau đơn khi ấy từ lâu. 

Hắn chưa bao giờ hối hận, mặc dù ở trong cung, lúc chưa có quyền có thế ở chung với người khác, tiểu thái giám bên cạnh luôn che háng mà khóc, nhưng hắn chưa từng khóc. Sau khi hắn lập công, trở thành tâm phúc bên người Hoàng thượng, lại rời ngự tiền đến chưởng quản Tây xưởng, hắn cũng chưa từng nghĩ nếu như mình vẫn là nam nhân hoàn chỉnh sẽ như thế nào. 

Nhưng tối nay, hắn có chút hối hận. 

Hắn nghĩ, nếu như hắn vẫn còn nguyên vẹn, vậy có phải hắn sẽ không chật vật đến mức không dám cởi khố trên giường Lô Vãn hay không, khi nàng thất thần khát vọng hắn chỉ có thể dùng tay giúp nàng đạt tới cực lạc. 

Cảm giác hốc mắt có chút chua xót, Thịnh Tuyết Tản hít sâu vài hơi, múc nước lạnh dội lên mặt, sau đó mới trở lại tẩm cung. 

Ít nhất là vào lúc đó nàng đã cảm thấy hạnh phúc, đúng không?

Nhìn khuôn mặt ngủ say của Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản suy nghĩ một lúc, hắn nhìn sắc trời, quyết định vẫn nằm xuống ôm nàng ngủ. Hắn vừa chìm vào giấc ngủ, Lô Vãn như chim mỏi về tổ, tự nhiên dịch về phía hắn, nằm vào trong lòng hắn, ngửi mùi hương của hắn ngủ một cách yên bình.