Hoạn Sư Kí Lục - Bất Thị Tri Canh

Chương 2




Không biết đứa nhỏ đã trải qua những gì nhưng Phó Trí hoàn toàn thấy rõ sự hung ác cùng lãnh đạm trong đôi mắt của cậu nhóc, tựa như một chú sư tử con đang tự mình liếm láp vết thương, chờ đợi thời cơ trả thù.

Hắn nhất thời cảm thấy tò mò vì thế đem thằng nhỏ nhét vào trong xe chở về biệt thự. Suốt quãng đường đi hắn cố gắng kiểm tra thân phận đối phương, không biết là ông trùm thuốc phiện phương nào lừa bịp nó nên hắn không tra được gì. Tóm lại thằng nhóc đã bị nhốt ở đó gần mấy năm, ngay cả cha mẹ cũng không nhớ rõ chỉ còn nhớ mỗi tên của mình.

Đối với công việc của họ, không có thân phận lại là thân phận tốt nhất. Phó Trí cảm thấy vật nhỏ này khá phù hợp liền quăng nó cho Cố quản gia chăm sóc.

Từ đó cái tên Cố Niệm ra đời.

Phó Trí lấy lại tinh thần sau đó nhìn bức ảnh trên xấp văn kiện một chút. Tám năm trôi qua thằng nhóc năm ấy cũng đã trở thành một người đàn ông chín chắn, duy chỉ có gương mặt kia vẫn thanh tú và tinh xảo như trước, ở trong một đội toàn những tên to con cơ bắp thì khá khập khiễng.

Nhưng Tiết Tắc chỉ đơn giản bình luận một câu "Kết quả đào tạo của cậu ta cực kì tốt, chả trách hôm nay lại dám đơn thương độc mã đi giết người."

Phó Trí khép lại văn kiện, trầm ngâm một lát rồi nói "Lát nữa kêu cậu ta lại đây."

Tuy không rõ vì sao Phó Trí lại chỉ thị như thế nhưng Tiết Tắc vẫn theo thói quen gật đầu tuân theo

Tiết Tắc vừa đi ra ngoài. Điện thoại bàn của Phó Trí vang lên, là một nhà doanh nhân giàu có ở tỉnh A gọi điện mời hắn tham dự bữa tiệc tối. Loại tiệc này trên danh nghĩa là để bàn chuyện làm ăn hợp tác nhưng thực ra phía sau chính là những trò chơi cá cược bẩn thỉu của lũ nhà giàu mới nổi. Gần đây thị trường của tỉnh A có biến động không hề nhỏ do đó Phó Trí cũng không thể xem thường liền tự nhiên đồng ý.

Cúp điện thoại, hắn dựa lưng vào ghế muốn tìm kiếm thông tin của những người dự tiệc tối mai, mãi cho đến khi Tiết Tắc nhẹ nhàng gõ cửa "Thưa ngài,"

Phó Trí không ngẩng đầu, "Ừm."

Có người bước đến, một giọng nói trầm thấp và mềm mại vang lên "Ngài Phó, chào buổi tối."

Phó Trí lúc này mới thả tài liệu trong tay xuống giương mắt nhìn người kia. Thiếu niên một thân tây trang màu đen tôn lên cái eo nhỏ nhắn, vai rộng mông cong, thân hình có chút gầy gò, so với Tiết Tắc bên cạnh thì có thể xem như khá yếu ớt.

Dung mạo thanh tú và ôn hòa, lộ ra mười phần anh khí. Đủ khiến người khác thoải mái và mất cảnh giác.

Tóc Cố Niệm được nhuộm thành màu nậu đậm khiến làn da cậu trở nên trắng hơn một chút. Đám đàn em của Phó Trí luôn cho rằng dáng vẻ này thấy thế nào cũng không phải là người tay sẽ nhiễm qua máu tươi.

Phó Trí lấy tay chống cằm, Tiết Tắc hiểu ý đóng cửa đi ra ngoài. Cố Niệm đứng yên ở đó, không giống những kẻ lần đầu tiên thấy hắn đã khúm núm cúi thấp. Đôi mắt màu mâu đen nhìn thẳng vào Phó Trí, trong mắt hoàn toàn không có sự sợ hãi.

Người đàn ông ngồi sau bàn âm thầm đánh giá "Cố Niệm?"

Cố Niệm khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên đầy quyến rũ "Vâng, ngài Phó."

"Chuyện cậu làm hôm nay rất tốt." Phó Trí vứt văn kiện lên trên bàn, muốn nhìn thử người này có tâm tư hư vinh nào hay không, "Cậu tự tìm chú Trương nhận thưởng."

Cố Niệm nhu thuận lắc đầu, hơi nheo mắt lại, "Tôi không cần mấy thứ đó."

Phó Trí hứng thú dựa lưng vào ghế, tay trái chống đầu, im lặng chờ đợi câu kế tiếp của cậu.

"Tôi muốn ở bên ngài Phó."

Trong mắt Phó Trí lóe lên tinh quang, dường như mơ hồ đoán ra Cố Niệm đang muốn che giấu tâm tư của mình, hắn nhíu mày hỏi "Ở bên tôi? Để làm gì?"

"Để có thể làm việc cùng ngài nha." Cố Niệm thản nhiên cười đáp. Mỗi khi cậu cười rộ khóe mắt sẽ hơi cong lên, nhìn rất chân thành khiến người khác không tự chủ được mà tin tưởng cậu.

Thật vậy sao?

Phó Trí vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như cũ, giống như đã tin vào lời nói của cậu. Một lát sau, bàn tay tùy ý gõ lên mặt bàn gật đầu đáp ứng, "Vậy sau này cậu cứ nghe theo sự sắp xếp của Tiết Tắc."

Cố Niệm cao hứng lui ra, đáy mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc hoàn toàn không giống như đang làm bộ. Phó Trí từng gặp qua vô vàn nam nữ ở trước mặt mình diễn kịch đủ kiểu nhưng không có ai thật như người này. Nếu những gì Cố Niệm thể hiện nãy giờ chỉ là giả thì cậu ta đủ sức để đi đóng phim rồi.

Nhưng Phó Trí không tin, không thể nào có người chỉ vì được làm việc cùng hắn lại vui vẻ như vậy.

Chốc lát, Tiết Tắc quay lại lấy văn kiện, Phó Trí vừa ký tên vừa dặn dò, "Nhớ chú ý kỹ cậu ta cho tôi."

Tiết Tắc rất nhanh phản ứng lại, cậu ta ở đây hình như là Cố Niệm thì phải, "Ngài không yên tâm về Cố Niệm?"

Những người hắn không tin tưởng, từ trước đến giờ cách tốt nhất để giải quyết là đặt họ dưới mí mắt mình mà quan sát. Phó Trí luôn tự cho hắn có mắt nhìn người rất tốt. Tên nhóc Cố Niệm này rõ ràng tâm tư không trong sạch, hắn muốn nhìn thử một chút rốt cuộc cậu ta có thể nghĩ ra mánh khóe nào để qua mặt hắn.

Tiết Tắc nhìn sang hướng phòng ngủ, theo thói quen mở miệng hỏi "Ngày hôm nay có cần tôi gọi Từ tiểu thư đến?"

"Không cần." Hôm nay Phó Trí không có hứng thú chơi đùa với nữ nhân, chợt nhớ đến bữa tiệc ngày mai vội dặn dò, "Nhớ dặn cô ta chuẩn bị kỹ càng, tiệc tối ngày mai sẽ có xe qua đón."

"Vâng."

Tiệc tối ngày hôm sau được tổ chức tại một khách sạn của người bạn thân của Phó Trí, Tưởng Húc Văn. Tưởng Húc Văn gần đây rất mê chơi cá cược đua ngựa, ít khi nào ở trong nước. Tuy nhiên tiệc tối ở tỉnh A đêm nay lại xem như là một cuộc hội tụ các thế lực lớn ở Đài Loan vì thế hắn buộc phải trở về tham dự.

Phó Trí dẫn theo bạn gái trên danh nghĩa mình đi đến, Tưởng Húc Văn bước ra chào đón "Bạn cũ, đã lâu không gặp."

Cô bạn gái kia thức thời lui đi, Phó Trí nhận lấy ly rượu của Húc Văn, đụng nhẹ vào ly đối phương, "Tưởng tổng gần đây lại thua độ rồi sao?"

"Mày hết chuyện để nói rồi à!" Tưởng Húc Văn cười gằn mắng.

Phó Trí chỉ cười không đáp, vào thẳng vấn đề chính, "Lão K bên kia thế nào?"

Tưởng Húc Văn cười híp mắt, giống như đang cùng Phó Trí nói về những cuộc đua ngựa gần đây, y nhẹ giọng trả lời, "Lão ấy thông minh lắm, xem ra muốn để mày với Diệp Văn Lệ lưỡng bại câu thương rồi."


Phó Trí dường như cũng không ngạc nhiên mấy, "Bàn cờ này cũng không phải mình ông ấy biết đánh. Cụ thể thế nào?"

"Lão muốn mở một tuyến đường vận chuyển hàng mới, khéo thay chỗ đó lại có hai bến cảng thuộc quyền sở hữu của mày. Nghe ý của lão thì Diệp Văn Lệ đã cam đoan có thể giúp lão mở được đường này."

Có người đi đến bàn chuyện, Phó Trí theo thói quen lịch thiệp cười đáp, nhìn Diệp Văn Lệ ở phía xa cười nhạt một tiếng, "Khẩu khí của Diệp Văn Lệ quả nhiên không nhỏ."

Tưởng Húc Văn nhún vai, "Mày có muốn tao đánh thằng đó một trận không?"

Phó Trí thấp giọng cười nhạo. Tưởng Húc Văn thấy tâm tình hắn không tệ mới dám nói suy nghĩ nãy giờ của mình "Mày hôm nay mang người tới, trong đó người kia..." Hắn nhìn chằm chằm Cố Niệm đang đứng dựa ở cửa "Kiếm được ở đâu vậy?"

Tưởng Húc Văn là một tay chơi lão luyện, trai gái gì hắn cũng ăn tất và đặc biệt yêu thích thiếu niên có ngoại hình thuần khiết như Cố Niệm. Phó Trí nghe xong thì đoán được tâm tư của Húc Văn, hắn không có hứng thú với đàn ông và cũng không nhúng tay vào chuyện tốt của bạn mình bao giờ "Là người mới của Tiết Tắc."

Bởi vì ánh mắt thèm thuồng quá trớn của Tưởng Húc Văn nên Phó Trí cũng không kiềm lòng được nhìn sang.

Cố Niệm mặc một bộ suit đen nhã nhặn, thoạt nhìn không giống là người sẽ cầm súng bắn người khác mà càng giống một vị thiếu gia quý tộc nào đó hơn. Cậu dường như cảm nhận được Phó Trí đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu hướng hắn mỉm cười. Nụ cười xinh đẹp này khiến Văn Húc càng thêm tin tưởng đây chính là tình nhân mới của bạn mình. "Bảo bối quyến rũ thế này mà mày cũng đành lòng giao cho Tiết Tắc sao?"

Phó Trí quay sang "Thế nào? Mày cũng muốn?"

Tưởng Húc Văn phúc hắc cười "Người đẹp vậy giao cho mày đúng là uổng phí của trời."

Đã bắt đầu có người bước lên bục đọc diễn văn, tiệc tối xem như cũng đã bắt đầu. Phó Trí không rảnh cùng Húc Văn nói chuyện phiếm nữa bắt đầu tiếp rượu với mọi người. Sau ba lượt đi, Diệp Văn Lệ cuối cùng cũng đi đến chỗ Phó Trí, mọi người xung quanh rất tự giác cách xa ra.

Tình huống dầu sôi lửa bỏng hiện nay của Trọng Cảnh không ai là không biết nhưng hôm nay cả hai người đều rất bình tĩnh nói chuyện với nhau tựa như hai người bạn cũ lâu ngày không gặp, hoàn toàn nhìn không ra thái độ thù địch gì. Đương nhiên đó là với những kẻ không có mắt còn đối với đám cáo già lâu năm trên thương trường thì đều thấy rõ không khí giương cung bạt kiếm của cả hai, ai nấy đều rất thức thời im lặng lui xuống.

Diệp Văn Lệ ngoài cười nhưng trong không cười nói chuyện với hắn "Dạo gần đây động tác của Phó tổng ngày càng lớn."

Phó Trí ôn hòa cười, lịch sự chạm ly "Làm sao so được với đường làm quan rộng mở của Diệp tổng."

"Làm sao mà rộng mở khi vẫn có người gây khó dễ." Diệp Văn Lệ châm chọc đáp. . ngôn tình sủng

"Thật vậy sao?" Phó Trí vờ ngạc nhiên, sau đó rất bình thản kêu người lái xe đến rước hắn, nói nhà có chuyện muốn về trước.

Không khí căng thẳng này đến khi Phó Trí ra khỏi khách sạn mới từ từ lắng xuống. Phó Trí có chút say, ngồi trong xe im lặng tính toán tình thế hiện nay thông qua mấy cuộc trò chuyện vừa rồi. Có lẽ uống hơi nhiều rượu, vừa về đến nhà hằn liền lên thẳng trên phòng đi ngủ.

Tuy nhiên giấc ngủ này cũng không có sâu. Khoảng sáu giờ, bởi vì khát nước Phó Trí tỉnh dậy đi xuống nhà rót nước, uống xong cơn buồn ngủ cũng biến mất. Hắn mặc áo ngủ lẳng lặng đứng ở cửa sổ đặt sát mặt đất trong phòng ngủ, trong lúc lơ đãng nhìn thấy chỗ tập bắn súng vẫn sáng đèn.

Mùa đông, mặt trời mọc muộn, trời lúc này vẫn còn tối đen.

Phó Trí xuống lầu đi thẳng ra khu tập bắn ở bên ngoài, nhìn thấy đèn bên trong vẫn còn mở sáng trưng. Hắn đẩy cửa bước vào, thiếu niên đang thay đạn đột nhiên sửng sốt một chút sau đó rất nhanh mỉm cười chào hắn "Chào ngài Phó."

Cố Niệm mặc một bộ quần áo vận động đơn giản. Phó Trí đi đến, đeo tai nghe lên ra lệnh "Tiếp tục tập cho tôi."

Thiếu niên chăm chú tập luyện, một phát bắn ra nhưng lần này lại không trúng mục tiêu. Phó Trí đứng phía sau cậu, mùi nước hoa nhàn nhạt như có như không vây lấy chóp mũi Cố Niệm "Khi bóp cò đừng dùng lực quá nhiều."

Khoảng cách của hắn và Cố Niệm chỉ có vài tấc. Cố Niệm cố gắng đóng băng suy nghĩ mình, lần nữa nhắm ngay hồng tâm, nhẹ nhàng bóp cò, nòng súng hơi hướng lên trên, viên đạn cứ thế xuyên qua đích ngắm.

Phó Trí lạnh lùng gật đầu "Đúng vậy."

Cố Niệm đặt súng xuống, không để ý cánh tay hơi đau nhức của mình, hướng đến chỗ Phó Trí giải thích. "Mới vừa rồi là tôi mất tập trung, tôi không nghĩ ngài sẽ đến."

"Tập bắn súng kỵ nhất là mất tập trung."

Cố Niệm chớp mắt nhìn hắn, tự nhiên nói "Ngài Phó đến, tôi không thể nào không mất tập trung."