“Cố Niệm!” Nhìn thấy người nọ quay đầu chạy về phía cầu thang, Phó Trí giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng súng đạn xối xả, hòa cùng tiếng gió thổi phần phật trên tầng cao. Phó Trí đứng bất động một lúc lâu, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu mỏi nhưng vẫn cố lắng tai phân biệt mớ tạp âm ngoài kia. Mãi đến khi hai chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống sân, tiếng ồn dưới lầu mới bị át đi.
Ánh đèn pha nhấp nháy trên đỉnh đầu của Phó Trí, tốc độ của quạt gió mạnh mẽ như muốn hất văng mọi thứ ra xa. Sau khi hạ cánh, Tiết Tắc nhanh chóng cho người đi dìu Phương Dịch còn bản thân thì chạy tới chỗ Phó Trí.
Phó Trí không quan tâm tới còng tay trên người mình, hắn lạnh lùng ra lệnh, “Cố Niệm đang ở dưới lầu, cậu xuống lôi em ấy lên đây cho tôi.”
Tiết Tắc nhìn thử còng tay, là loại chuyên dụng của nhóm thi hành nhiệm vụ đặc biệt. Hắn vừa giúp ông chủ tháo khóa vừa đáp, “Đang có hai đội đi từ dưới lên, cậu Cố nhất định sẽ không sao.”
Phó Trí trầm ngâm, biểu cảm hiển nhiên không vui, lạnh giọng hỏi, “Chuyện gì đây?”
Tiết Tắc thầm kêu khổ trong lòng, lén nhìn sắc mặt của ông chủ, cuối cùng quyết định phản bội Cố Niệm, “Tôi và cậu Cố vô tình gặp nhau ở sân bay. Vừa nhận được tin của Phương Dịch rằng ngài gặp tập kích, cậu ấy…”
Đoạt luôn hai khẩu súng của tôi, một mình lái xe đuổi đến đây luôn. Nhưng lời này có cho tiền, Tiết Tắc cũng không dám nói ra.
Phó Trí thử cử động cổ tay một chút, sau đó đứng dậy muốn xuống dưới xem tình hình thế nào. Nhưng vừa đi được vài bước, một nhóm người bao gồm cả Cố Niệm chậm rãi đi tới.
Trên người Cố Niệm không có máu, xem ra không bị thương, chỉ là gương mặt có chút đỏ do vừa mới vận động mạnh. Cậu nhìn còng tay của Phó Trí đã được tháo, nở nụ cười ngây thơ, sau đó cởi áo khoác đã dính đầy mồ hôi ném xuống đất.
Gió một lần nữa thổi qua, khẽ đong đưa tà áo sơ mi trắng của cậu. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, làn da Cố Niệm gần như trong suốt. Vết thương trên vai phải cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Tầm mắt vừa chạm phải vết thương kia, cơn giận trong lòng Phó Trí cũng vơi đi một nửa. Bước chân của hắn ngừng lại, không màng để tâm đến vật nhỏ đang lẽo đẽo đằng sau, Phó Trí xoay người tiến về phía máy bay trực thăng.
Trong không gian buồng lái chật hẹp, Tiết Tắc ngồi ghế trước cảm thấy áp lực đè nặng như núi, cố ý dịch ra xa thấp thỏm báo cáo, “Dựa vào tin nhắn của Hứa Y, chúng tôi đã cho người truy đuổi Diệp Văn Lệ thông qua định vị từ cuộc gọi.”
“Mấy công ty với chỗ căn cứ chúng tôi đã giải quyết xong. Ngoài ra người ở bến cảng cũng bắt đầu hành động.”
Phó Trí gật đầu, hài lòng với sự sắp xếp của hắn.
Sau đó buồng lái lại rơi vào không khí im lặng lần nữa, chỉ có tiếng động cơ ồn ào và tiếng cánh quạt trên nóc trực thăng.
Máy bay lướt ngang qua thành phố, hạ cánh xuống khu vực gần căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô. Đây mới là nơi ở thật sự của Phó Trí.
Tiến vào biệt thự, Cố Niệm im lặng ngồi trong góc phòng ngủ, nhìn bác sĩ khử trùng và xử lí vết thương cho Phó Trí. Kể cả khi bác sĩ đã rời đi một lúc lâu, cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên bất động ở đó.
Phó Trí dựa lưng vào thành giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Phòng ngủ lặng thinh không một tiếng động, xung quanh yên ắng đến lạ thường. Mãi một lúc sau, Phó Trí nhịn không được kêu một tiếng, “Lại đây.”
Cố Niệm không nhúc nhích, trên gương mặt vẫn là dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Phó Trí mở mắt, nhìn chằm chằm vào cậu, giọng điệu nhẹ nhàng hơn đôi chút, “Niệm Niệm, lại đây.”
Thiếu niên nghe thế chợt híp mắt cười, đi tới ngồi xuống kế bên hắn, cẩn thận hôn lên môi người kia.
Nhưng Phó Trí đã sớm rõ tính cách thích né tránh vấn đề của cậu, hắn nghiêm túc kéo đối phương ra khỏi mình ốc, gương mặt lạnh lùng không vui.
Cố Niệm nâng tay trái hắn lên, ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay nhằm lấy lòng người nọ, giọng điệu mềm mại mang theo chút ý làm nũng, “Giận gì chứ, em có bị thương đâu.”
Phó Trí không thuận tay trái lắm nhưng hắn cũng không định dùng sức nhiều, khẽ véo má Cố Niệm, “Tôi kêu em ở yên chỗ bác Cố đúng chứ?”
“Nhưng ở đó buồn lắm.” Cố Niệm tận dụng mọi cách để vòng tay qua người đối phương, chậm rãi châm lửa.
Phó Trí nắm nhẹ cổ áo người kia, buộc cậu nhìn vào mắt mình, “Vậy ở bên tôi em không buồn sao?”
Cố Niệm cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh, “Ừm!”
Chỉ một từ nhưng lại khiến cơn giận vừa mới nhen nhóm dập bị tắt hoàn toàn.
Ngày hôm nay, Phó Trí đã sớm biết rõ, tuy Cố Niệm là một đứa nhỏ bướng bỉnh, hay tự phụ nhưng thật ra lại rất cố chấp với những ý nguyện của bản thân. Nếu cậu đã muốn ở bên cạnh hắn, vậy cậu nhất định sẽ không nhượng bộ, sẽ không chỉ biết sợ hãi trốn sau lưng đối phương.
Mà Phó Trí cũng hiểu mình không thể bảo vệ cậu mãi được.
Người đàn ông nhìn Cố Niệm, bỗng nhiên ý thức được Cố Niệm so với suy nghĩ của hắn thì ngoan cường, mạnh mẽ hơn nhiều.
Và cũng yêu hắn bằng tất cả mọi thứ.
Nhìn ra được sự thả lỏng của Phó Trí, đứa nhỏ nhân cơ hội nhào tới bất mãn nói, “Ngài Phó đã từng hứa, sẽ không mang em đi đâu hết mà.”
Phó Trí biết Cố Niệm cố ý hiểu sai lời mình nhưng hắn cũng chẳng biết làm thế nào. Bởi vì trong đôi mắt xinh đẹp của cậu, thứ quý giá của riêng mình hắn…
Đó là sự ấm áp, rạng rỡ, là sự chân thành đến từ trái tim. Phó Trí cam tâm tình nguyện trả giá đắt vì nó.
Hắn xoa tóc đối phương, dịu dàng nói, “Ừm.”
Đêm hôm đấy Diệp Văn Lệ cho người chặn Phó Trí ở bãi giữ xe là để câu thời gian, sai người tới gài bom chỗ hắn đang ở. Từ trước đến nay, Phó Trí vẫn luôn là người ăn miếng trả miếng, hắn hạ lệnh truy sát nhóm người của gã, nhất quyết không để lọt lướt một ai. Ngay hôm sau, trên báo đài rầm rộ đưa tin: công ty Trọng Cảnh tuyên bố Diệp Văn Lệ đã bất ngờ chết vì “tai nạn xe”
Không còn đối thủ cạnh tranh, những cuộc đàm phán làm ăn sau này cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Mấy ngày sau, Phó Trí trở về nhà cũ, trừ những lúc buộc phải làm việc, phần lớn thời gian còn lại hắn đều nghỉ ngơi dưỡng thương.
Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn phải cẩn thận, tránh va chạm mạnh. Cố Niệm nhanh chóng nắm lấy cơ hội hiếm có này, suốt ngày trêu chọc Phó Trí.
“Mấy chục năm nữa ngài Phó cũng sẽ như thế này.” Cố Niệm vừa giúp Phó Trí mặc quần áo vừa nói, “Ngay cả mặc quần áo củng phải nhờ em giúp.”
Phó Trí nheo mắt nhìn cậu, vươn tay ôm đối phương vào trong ngực nguy hiểm hỏi, “Sao thế? Chê tôi già?”
Đứa nhỏ vừa bước qua tuổi 20 lém lỉnh cười, thoạt nhìn có chút lay động lòng người.
Phó Trí cúi người chậm rãi hôn cậu, vờ như không thèm để ý về câu chuyện tuổi tác của cả hai.
Vài ngày sau đó Cố Niệm mới hiểu “lão năm nhân” này không chỉ thù dai mà còn thích âm thầm sau lưng tính toán với cậu.
Gần đến ngày 23 Tết, vết thương của Phó Trí gần như đã khôi phục hoàn toàn. Không cần phải làm bảo mẫu chăm sóc người nọ, Cố Niệm hào hứng vào bãi tập luyện bắn súng, mãi đến tận khuya mới trở về phòng ngủ của mình.
Phó Trí không ở đây, có lẽ hắn đang bận họp ở phòng làm việc bên cạnh. Cố Niệm không tính tìm hắn, cậu tắm rửa rồi làm ổ trên giường chăm chú đọc cuốn «Chim sơn ca và bông hồng đỏ» (1). Tiếng Anh của cậu không tốt, nhưng Phó Trí đã từng kể sơ qua câu chuyện này nên cậu vẫn có thể một mình đọc tới say sưa ngon lành.
Lúc này một bàn tay vươn tới giật lấy cuốn sách, cẩn thận đặt qua một bên, Phó Trí dịu dàng hôn một chút lên khóe môi người yêu, “Đang đọc gì thế?”
Cố Niệm ngoan ngoãn đặt hai tay vòng qua cổ hắn, suy nghĩ một lát rồi đáp, “Câu chuyện tình yêu của một chú chim.”
Phó Trí bật cười, cảm thấy người nọ đáng yêu tới mức tâm can ngứa ngáy, vì thế động tác càng thêm cuồng nhiệt. dương v*t dưới nụ hôn nóng bỏng dần dựng đứng, chọt vào giữa hai chân Cố Niệm. Cậu làm sao có thể nhắm mắt không cảm thấy, thấy chí còn nghịch ngợm duỗi tay xoa nắn vài cái.
Phó Trí nhanh chóng giữ tay cậu, tiếp tục nụ hôn sâu, vành mắt thiếu niên dần đỏ hoe, nước mắt sinh lý cũng bất chợt trào dâng. Miệng nhỏ phát ra chuỗi âm thanh rên rỉ mềm mại, vừa giống như kháng cự nhưng hệt như nỉ non mời gọi, “Ưm…ngài Phó…”
Người đàn ông khóa chặt hai tay cậu lên đỉnh đầu, mạnh mẽ đè thiếu niên xuống giường lột sạch quần áo. Cố Niệm hiện tại đã chìm vào biển tình, chỉ tập trung hôn môi đối phương, không hề để ý động tác nhỏ của hắn. Mãi đến khi cảm giác lành lạnh của kim loại chạm vào da, cậu mới ngẩng đầu lên xem.
Không biết từ lúc nào Phó Trí đã khóa tay trái cậu vào thành giường.