Bởi vì người của Diệp Văn Lệ nhúng tay nên Tiết Tắc nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ ở Nam Mỹ, sáng ngày thứ hai hắn dẫn người quay về tỉnh A báo tin cho tổ chức.
Phó Trí nghe báo cáo xong liền gọi vài cuộc điện thoại, bàn bạc cũng hơn nửa ngày trời. Tuy không đến mức sứt đầu mẻ trán nhưng cả biệt thư đều rơi vào bầu không khí căng thẳng và khẩn trương. Giằng co hai ngày, hắn mới nhớ tới Cố Niệm. Ở ngoài, thiếu niên dựa cửa chờ lệnh, nghe người trong phòng làm việc gọi tên mình, cậu chậm rãi đẩy cửa tiến vào, "Ngài Phó."
Không biết tại sao, vẻ mặt Cố Niệm thoạt nhìn không tốt lắm. Phó Trí nghĩ cậu vẫn còn giận dỗi vì cuộc điện thoại lần trước, hắn nâng cằm cậu hướng tới bệ cửa sổ, "Về rồi thì tự thay nước cho nó đi."
Cố Niệm ngoan ngoãn đến chỗ bình hoa, nhưng vừa chạm nhẹ thì vài ba cánh đã khẽ rơi xuống, màu hoa bắt đầu vàng úa, không còn xinh đẹp như lúc trước.
"Rụng rồi." Cậu nói.
Bằng cách thức kì diệu nào đó cảm xúc của Cố Niệm vẫn ảnh hưởng đôi chút tới Phó Trí, khiến lòng hắn trở nên nặng nề và ảm đảm hơn bình thường.
Phó Trí nghi ngờ đây là mánh khóe vặt vãnh của cậu nhưng nhìn Cố Niệm không giống như đang giả vờ.
Tình huống này làm hắn khó chịu vô cùng.
"...Vậy đổi bó khác." Phó Trí hoàn toàn mù tịt trong việc khiến người khác vui vẻ, hắn nhìn chăm chăm sườn mặt của cậu, cuối cùng gượng gạo nói.
"Sau này tùy em chọn."
Cố Niệm nghe thế suy nghĩ một chút rồi quay đầu mỉm cười với hắn. Dù có hơi miễn cưỡng nhưng so với bộ dáng gì cũng không hứng thú thì tốt hơn nhiều, "Ừm."
Được chủ nhân đồng ý, Cố Niệm vui vẻ cầm bình hoa đi vào nhà kính tiếp tục sự nghiệp cắm hoa của mình. Phó Trí nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa, thầm nghĩ tính tình Cố Niệm vẫn còn trẻ con, không quá đặt nặng chuyện gì. Nhưng uống xong tách trà thứ hai, người kia vẫn chưa quay lại, hắn quay đầu nhìn xuống dưới cửa sổ.
Cố Niệm vẫn ở trong nhà kính. Chỉ là không chỉ có mình cậu.
Hứa Y cũng xuất hiện ở đó.
"Cậu và ngài Phó bắt đầu từ khi nào?"
Phó Trí vừa đặt chân đến nhà kính, loáng thoáng nghe thấy câu hỏi của người phụ nữ. Thiếu niên kế bên cẩn thận cắt cành hoa, mơ hồ đáp, "Lâu rồi."
"Năm nay cậu nay bao nhiêu tuổi?" Hứa Y ngạc nhiên hỏi tiếp.
Giọng điệu của cô có vẻ thoải mái, gần gũi nhưng lại như chứa chủ ý gì đó. Phó Trí đứng ở bên ngoài không tiến vào, để Hứa Y tiếp tục chất vấn Cố Niệm.
Nhưng lần này Cố Niệm không đáp, Phó Trí nhìn thấy cậu quay người, đưa cho Hứa Y một cành hoa hồng, "Tặng cô."
Hứa Y trông hơi sửng sốt, "Tặng tôi?"
Cố Niệm híp mắt cười, nếu đổi lại là Tô Mục – cộng sự lâu năm của cậu thì vừa nhìn hắn sẽ biết cậu lại đang kìm nén ý nghĩ xấu tính nào đó nữa rồi. Nhưng người kia là Hứa Y, cô cũng chẳng thể đoán ra được.
Người phụ nữ thấy cậu gật đầu nói "Đúng thế." thì vươn tay nhận lấy, vừa chạm vào đầu ngón tay lập tức chảy máu. Cố Niệm nhìn dòng máu đỏ trên tay Hứa Y, vẻ mặt hối lỗi nhưng giọng điệu lại thờ ơ vô cùng: "Tôi không biết xử lí vết thương, cô nên đi tìm quản gia nhờ ông ấy băng lại."
Hứa Y không giận dữ chút nào, chỉ xua tay nói không cần làm quá như thế sau đó đi về phòng tự sát trùng.
Chờ cô đi xa, Phó Trí mới bước vào nhà kính. Cố Niệm cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chăm chú cắt tỉa mấy đóa hồng rồi cắm vào bình.
Phó Trí đứng ở phía sau cậu, nửa ngày cũng không thấy người kia hỏi một câu, có chút không vui ho nhẹ một tiếng.
Lúc này Cố Niệm xoay người lại, giả vờ kinh ngạc nói, "Ngài Phó."
Ở nơi yên tĩnh thế này, nếu Cố Niệm không phát hiện ra hắn thì cậu cũng không cần tiếp tục ở bên hắn làm gì nữa. Phó Trí biết cậu đang giả vờ nhưng hắn cũng không nhỏ nhen đến mức đi tính toán chuyện này. Hắn tiến đến hai bước, ép sát đối phương.
Dù Phó Trí có nguy hiểm, Cố Niệm vẫn theo bản năng đặt cây kéo qua một bên, giống như chú mèo con giấu đi mọi nanh vuốt của mình, lộ ra phần bụng mềm mại mặc hắn xoa nắn.
"Ngài sao thế?" Phó Trí ôm eo Cố Niệm nhưng cậu không chống cự ngược lại còn nhẹ nhàng hỏi hắn.
Gương mặt Phó Trí thờ ơ, không biết đang vui hay giận, chỉ có âm thanh là hơi không được hài lòng, "Muốn chơi phụ nữ?"
Lời nói đầy xấu hổ được thốt ra rất tự nhiên, giống như Cố Niệm không phải người được hắn bao nuôi, mà giống thiếu niên nào đó đang cùng hắn bàn luận về chuyện tình cảm- à không là chuyện thường ngày mới đúng.
Đáy mắt Cố Niệm hiện lên ý cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận, "Chỉ là tặng một cành hoa." Cậu cố ý dính sát lên người đối phương, khiến cả thân thể hắn đều phủ lên mùi hương nhàn nhạt của cây xanh, "Em nghĩ em muốn chơi ai, chẳng phải ngài Phó rõ điều này nhất sao?"
Phó Trí cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hiện vài tia uy hiếp. Tuy nhiên trong mắt Cố Niệm sự uy hiếp ấy cũng chỉ như cọp giấy, cậu nhón chân hôn lên cằm Phó Trí, nửa oán giận nửa giải thích, "Cô ta quá ồn ào, bị thương rồi sẽ không ở đây nhiều chuyện nữa."