Vì thế ngày hôm nay, khi rèm xe của Quân Lệnh Hoan bị gió thổi lên, trong lúc ngẩn ngơ, nghĩ mình đã hoa mắt.
Ngoài cửa sổ, có một con hắc mã, người trên hắc mã đó, chính là Đoạn Thập Tứ.
Quân Lệnh Hoan vội nghiêng người về phía trước, trong chiếc xe ngựa đang lắc lư, suýt chút đã đụng phải nóc xe.
Nàng không quan tâm, mở toang rèm xe.
Nàng bắt gặp ánh mắt của Đoạn Thập Tứ.
Hắn cưỡi ngựa đi bên hông xe, vừa hay gần trước cửa sổ của Quân Lệnh Hoan. Hắn dường như nghe thấy động tĩnh trong xe, lúc này hơi quay đầu nhìn về phía Quân Lệnh Hoan.
Ánh mắt hắn vẫn không có chút hơi ấm nào, giống như chim ưng từ trên cao nhìn xuống. Ngũ quan của hắn vô cùng sắc nét, đặc biệt khi nhìn góc nghiêng, có thể thấy được những đường nét sắc bén vượt trội từ sống mũi đến dưới cằm.
Từ nhỏ đến lớn, Quân Lệnh Hoan đã thấy không biết bao nhiêu người đẹp. Các ca ca của nàng đều rất đẹp, đặc biệt là Ngũ hoàng tử ca ca.
Nhưng chỉ có Đoạn Thập Tứ cứ như phát sáng vậy.
Quân Lệnh Hoan một tay giữ rèm xe, nằm trên cửa sổ, khi nhìn thấy Đoạn Thập Tứ, trên mặt bất giác nở một nụ cười.
Nàng thậm chí còn không nhận ra mình đang cười, nhưng đôi mắt sáng ngời, mắt mày cong cong của nàng lại trở nên nóng rực trong mắt Đoạn Thập Tứ.
Hắn thu hồi tầm mắt, xoay mặt đi.
Bình thường hắn không vui buồn giận ghét điều gì, chẳng qua mấy ngày nay, hình như lúc nào cũng thấy ngột ngạt, rõ ràng mỗi ngày đều là trời xanh mây trắng, nhưng vẫn thấy ảm đạm.
Giống như mặt trời nhỏ lặng lẽ bỏ nhà ra đi.
Vừa nãy, khoảnh khắc mà Quân Lệnh Hoan nhìn hắn cười, mây đen đột nhiên tan đi.
Trời mây nắng đẹp, không khí quang đãng ngàn dặm.
Đoạn Thập Tứ cau mày, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao.
Thật kỳ lạ.
Đoàn người đến hành cung, sau khi nghỉ ngơi một ngày, liền tiến hành săn bắn.
Chó săn và chim ưng của Tiết Yến đều được nuôi ở đây, con nào cũng béo khỏe, làm mọi người háo hức muốn thử.
Tiết Yến dắt chó săn, chim ưng đậu trên vai, thuận thế lên ngựa mà Quân Hoài Lang đang cưỡi, kéo y cùng đi săn. Các đại thần và con cháu thế gia cũng lần lượt lên ngựa, tiến vào trong núi.
Quân Lệnh Hoan đứng cạnh doanh trại, Đoạn Thập Tứ đứng cạnh nàng, trong tay dắt một con ngựa thấp mà Quân Hoài Lang đã chuẩn bị cho nàng.
Chỉ là nàng chưa cưỡi ngựa bao giờ, Quân Hoài Lang vốn muốn ở lại dạy nàng, nhưng bị Tiết Yến kéo đi.
"Đoạn Thập Tứ dạy." Tiết Yến ra lệnh.
Đoạn Thập Tứ ôm đao đáp vâng.
Vì thế lúc này hắn đang dắt ngựa, Quân Lệnh Hoan đứng bên cạnh nhìn hắn.
Đoạn Thập Tứ dắt ngựa đi tới, điều chỉnh phương hướng, để ngựa đứng ngang trước mặt nàng.
"Lên đi." hắn nói.
Thật ra Đoạn Thập Tứ chưa từng học cưỡi ngựa một cách bài bản. Lúc ấy hắn bước ra từ ngục tối của Đoạn Sùng, giết hết những đối thủ cạnh tranh của mình, mới giữ được một mạng này, nhân tiện trở thành 'nghĩa tử' của ông ta.
Làm nghĩa tử của Đoạn Sùng, dĩ nhiên không phải làm con nối dõi gì, mà là trở thành chó săn nghe lời của ông ta.
Truy đuổi giặc cùng đường, bắt giữ tội phạm đào tẩu, dĩ nhiên cần phải biết cưỡi ngựa. Lúc ấy tình huống cấp bách, ngựa đứng trước mặt hắn, nào còn quan tâm biết hay không biết.
Ngồi trên lưng ngựa, đương nhiên sẽ học được.
Kết quả là Đoạn Thập Tứ không biết bắt đầu từ đâu, Quân Lệnh Hoan đối mặt với yên ngựa cao, cũng không biết làm sao để leo lên.
Hai người nhìn nhau một lúc.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa chạy nhanh đến gần.
Quân Lệnh Hoan ngẩng đầu, thấy một thiếu niên mười mấy tuổi mặc y phục cưỡi ngựa, mặt mày sáng sủa, phong thái ưu tú.
Thiếu niên trên ngựa lập tức mỉm cười với nàng.
"Có phải là muội muội Quân gia?" y hỏi.
Quân Lệnh Hoan ngoan ngoãn gật đầu, y liền nhảy xuống ngựa, một tay dắt ngựa, chắp tay chào Quân Lệnh Hoan nói "Tại hạ là Giang Viễn Đạo, thứ tử của Sử bộ Thị lang."
Cử xử lễ độ tự nhiên, khí chất của con cháu thế gia, khắc sâu từ trong xương cốt.
Quân Lệnh Hoan mơ hồ nhớ ra, y là cháu trai của Giang tướng, mẫu thân có từng nhắc với nàng.
Có lẽ y cũng được trưởng bối trong nhà nhắc nhở đến làm quen với nàng.
Quân Lệnh Hoan vô thức nhìn sang Đoạn Thập Tứ, nhưng chỉ thấy nét mặt lạnh lùng của Đoạn Thập Tứ, đứng tại chỗ dắt ngựa, coi như không thấy.
Trong lòng Quân Lệnh Hoan có hơi khó chịu.
Nàng gượng cười, gật đầu nói "Thì ra là Giang công tử."
Nàng không để ý, ánh mắt Đoạn Thập Tứ dừng lại trên má lúm đồng tiền bên môi nàng.
Ngay khi tiểu tử đó đến, ánh mắt Đoạn Thập Tứ đã lặng lẽ đánh giá một lượt.
Theo lý mà nói, chuyện của chủ tử và triều thần không phải chuyện hắn nên quan tâm, nhưng hắn không khỏi có chút cảnh giác với tên tiểu tử này.
Hắn tạm thời chưa biết, loại cảnh giác này không phải là loại cảnh giác mà hắn phải có khi làm nhiệm vụ, mà là sự thù địch trong tiềm thức của động vật giống đực khi lãnh thổ của chúng bị xâm phạm.
Hắn thu hồi tầm mắt.
Con cháu thế gia, phong thái điềm đạm, không gò bó cũng không cợt nhả.
Tiểu cô nương mỉm cười với y, dường như rất là thích.
Mà bên kia, Giang Viễn Đạo gật đầu với Quân Lệnh Hoan, hỏi "Muội muội Quân gia sao còn đợi ở đây? Nếu không biết cưỡi ngựa, ta có thể giúp muội."
Quân Lệnh Hoan lắc đầu.
"Không phải đâu!" nàng nói "Chỉ là không muốn cưỡi. Bọn họ đi xa rồi, công tử đi nhanh đi, nếu không sẽ không đuổi kịp!"
Giang Viễn Đạo liếc nhìn về phía xa.
Thật vậy, con cháu thế gia và triều thần vào trường săn trên núi, lúc này đã đi xa.
Y chỉ nghĩ Quân Lệnh Hoan không thích cưỡi ngựa, chỉ muốn đi dạo quanh trại nên cũng không ép nữa, gật đầu chào nàng, sau đó lên ngựa phi đi.
Quân Lệnh Hoan nhìn Đoạn Thập Tứ bằng đôi mắt sáng ngời.
Sống lưng Đoạn Thập Tứ căng cứng không thể giải thích được.
"Không cưỡi ngựa nữa?" hắn nhẹ nói "Vậy thì trở về."
Quân Lệnh Hoan vội lắc đầu, mắt cười cong cong.
"Cưỡi chứ!" nàng nói "Không phải Ngũ hoàng tử ca ca nói, để huynh dạy muội sao? Muội chỉ đuổi y đi thôi!"
Sống lưng Đoạn Thập Tứ càng căng cứng hơn, hắn lặng lẽ dời ánh mắt đi nơi khác.
"... vậy lên ngựa đi." hắn nói.
Hắn vẫn không biết phải dạy làm sao, chỉ miễn cưỡng bảo Quân Lệnh Hoan giẫm lên bàn đạp, nhưng tiểu cô nương cứ nằm bò trên lưng ngựa, hồi lâu cũng không lên được.
Đoạn Thập Tứ bước tới, dĩ nhiên muốn đỡ nàng từ phía sau.
Nhưng vừa định đưa tay ra, thì thấy vòng eo thon thả mềm mại dưới bộ y phục cưỡi ngựa ôm người.
Tay hắn chợt dừng lại, không dám tiến thêm nữa.
Mà Quân Lệnh Hoan phía trước không phát hiện được. Nàng cố gắng giữ yên ngựa, gắng gượng xoay người, cuối cùng cũng ngồi lên được lưng ngựa.
Lưng ngựa không êm ái cho lắm, nhưng đối với một tiểu cô nương chưa từng cưỡi ngựa, cảm giác này thật mới lạ và thú vị.
Quan trọng hơn, cuối cùng nàng cũng làm được một chuyện, cảm giác thành tựu này nhất định phải chia sẻ với người quan trọng.
Nàng quay đầu, vui mừng mỉm cười nhìn Đoạn Thập Tứ "Thập Tứ ca ca!"
Giọng nói trong trẻo mềm mại như gà con mới nở.
Đoạn Thập Tứ trong phút chốc muốn khen nàng, hoặc là xoa xoa tóc nàng.
Nhưng kiểu suy nghĩ này với hắn mà nói đã vượt quá giới hạn.
Hắn chỉ khẽ nhìn Quân Lệnh Hoan, ừm một tiếng, xoay người lên ngựa của mình, bước tới nắm lấy dây cương của Quân Lệnh Hoan.
"Ngồi vững." hắn nói.
Giọng Quân Lệnh Hoan thấp đi vài phần, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại "Ò ..."
Đoạn Thập Tứ dắt ngựa của nàng đi về phía ngọn núi.
Hắn luôn quen cưỡi ngựa nhanh, nhưng khi dắt ngựa của tiểu cô nương, hắn vô thức ghìm dây cương ngựa của mình.
Hai người họ chậm rãi cưỡi ngựa về phía ngọn núi.
Ban đầu Quân Lệnh Hoan hơi sợ hãi, con ngựa cứ lắc lư làm cả người nàng căng thẳng. Chẳng mấy chốc, nàng đã quen với tiết tấu này, dần cảm nhận được thích thú.
Đoạn Thập Tứ đi chậm rãi, trên đồng cỏ rộng lớn không còn ai, chỉ có tiếng săn bắn yếu ớt phát ra từ trường săn và dãy núi phía xa.
Quân Lệnh Hoan dần thả lỏng.
Cả hai không nói lời nào, chỉ có tiếng vó ngựa sột soạt trên bãi cỏ. Quân Lệnh Hoan ngồi trên ngựa, khi nhìn lên thì có thể thấy bóng lưng của Đoạn Thập Tứ.
Bên môi nàng lại hiện lên má lúm đồng tiền.
Thật là tốt. Nàng thầm nghĩ.
Cả hai dần dần tiếp cận trường săn.
Quân Lệnh Hoan không phải đến để đi săn, chỉ muốn hít thở không khí trên đồng cỏ và ngắm nhìn phong cảnh.
Vì vậy, nàng không vội, cứ để Đoạn Thập Tứ chậm rãi dắt ngựa.
Nhưng đúng lúc này, tiếng mũi tên xuyên qua bầu trời mà đến.
Không biết là kỹ năng bắn cung tệ hại của công tử thế gia nào, mũi tên đi sai hướng, lao về phía hai người họ.
Mũi tên không bay cao, cũng không có sức lực, Đoạn Thập Tứ rút đao khỏi vỏ chém vào không trung, cắt đôi mũi tên.
Mũi tên làm con ngựa của Quân Lệnh Hoan giật mình.
Tiểu bạch mã hí dài, hai vó trước giơ cao. Quân Lệnh Hoan không biết cưỡi ngựa, không thể ngồi vững trên lưng ngựa, cũng không nắm chặt dây cương.
Nàng hét lên, ngã khỏi lưng ngựa khi con ngựa giương cao vó trước.
Trong lúc đang quay cuồng, Quân Lệnh Hoan nghe thấy bên tai có một luồng gió.
Nàng rơi vào một vòng tay cứng chắc.
Lần này, mùi hương trong vòng tay này thật sạch sẽ mát lạnh, không còn là mùi tanh của máu nữa, mà là mùi bồ kết thoang thoảng.
Làm người khác rất an tâm.
Nhưng Quân Lệnh Hoan bị trẹo chân rồi.
Nàng khẽ kêu một tiếng, ngã vào vòng tay của Đoạn Thập Tứ.