Hoạn Quan Quyền Thế Thật Ra Là Trung Thần Lương Tướng

Chương 13




Đoạn Thập Tứ dường như chưa từng gặp phải chuyện gì khiến hắn chịu đựng không nổi.

Từ lúc hắn có trí nhớ, hắn đã bị Đoạn Sùng nhốt trong ngục tối, tàn sát những người cùng tuổi, luyện hóa bản thân thành một vũ khí hình người. Những thứ mà người thường không thể chịu được như máu tanh, tàn sát và âm mưu, là những điều bình thường nhất đối với hắn

Nhưng có một ngày, hắn không thể chịu đựng được một nụ cười.

Trong chợ đèn lồng tấp nập, tiểu cô nương đó mỉm cười với thiếu niên khác.

Hô hấp của Đoạn Thập Tứ có hơi hỗn loạn, có chút gấp gáp.

Đôi môi dưới môi hắn như hoa đào còn nụ trên cành, mềm mại ngọt thanh, là hương thơm mà tiểu cô nương mới có. Hắn đè lên nó, dây dưa thưởng thức theo bản năng, thậm chí thỉnh thoảng lại va chạm vào nàng do động tác vụng về và gấp gáp.

Chẳng mấy chốc, hô hấp của Quân Lệnh Hoan cũng trở nên hỗn loạn, thậm chí còn phát ra vài tiếng đáng thương vì không thở được.

Đoạn Thập Tứ đưa tay giữ sau đầu nàng, ép nàng đón nhận.

Mãi đến khi hắn buông Quân Lệnh Hoan ra, hơi thở của Quân Lệnh Hoan hỗn loạn và đứt quãng, trong mắt phủ một tầng sương mù.

Đoạn Thập Tứ thở gấp, trầm mặc nhìn nàng, nhất thời không nói gì.

Quân Lệnh Hoan nhìn thấy ngọn lửa đang cháy trong đôi mắt đó.

Nàng nhỏ giọng thút thít.

"Huynh tránh xa muội ra." giọng nàng dịu đi đôi chút, mang theo nũng nịu khó nhận ra, nhưng nàng vẫn cứng miệng "Huynh là thái giám, không thể thành thân, không thể sinh con!"

Đoạn Thập Tứ thấp giọng nói "Ta có thể."

Sắc mặt Quân Hoài Lang tái xanh.

Đoạn Thập Tứ trực tiếp quỳ xuống trước mặt y, dáng vẻ thành khẩn thừa nhận lỗi lầm nhưng không chịu hối cải.

Tiết Yến đứng bên cạnh, cẩn thận nhìn biểu hiện của Quân Hoài Lang, cũng không dám nói lời nào.

Hắn không ngờ, tên ranh này to gan như vậy, ngày thường lầm lì ít nói, nhưng một khi gây chuyện, lại gây ra chuyện lớn như vậy.

"Thuộc hạ có tội, cam lòng chịu phạt." Đoạn Thập Tứ nói.

Quân Hoài Lang nghiến răng nghiến lợi.

Ngươi chịu phạt, ngươi chịu phạt cái gì chứ! Hiện giờ y không muốn phạt Đoạn Thập Tứ, chỉ muốn thu lại nhân từ ban đầu, bổ cho Đoạn Thập Tứ một đao, cạo sạch lớp da của Đoạn Thập Tứ.

Lát sau, y nghiến răng nói "Nếu ngươi biết sai, thì phải hối cải."

Đoạn Thập Tứ lại nói "Thuộc hạ cam lòng chịu phạt."

Ý chính là, mặc cho Quân Hoài Lang phạt, nhưng muội muội này của y, nhất định phải tha đi.

Y không ngờ, bản thân phòng tới phòng lui, tiểu tử các nhà đại thần trong triều đều suy xét hết một lượt, đến cuối cùng, muội muội nhà mình lại bị tên ranh thuộc hạ của Tiết Yến tha đi mất.

Quân Hoài Lang khác với Tiết Yến, dù có tức giận thế nào cũng không có thói quen động tay với người bên cạnh. Y tức giận phát run, cuối cùng phất tay áo, xoay người bỏ đi.

Chỉ để lại hai người Tiết Yến và Đoạn Thập Tứ.

Tiết Yến đánh giá Đoạn Thập Tứ một lượt, khẽ cười một tiếng.

"Tiểu tử giỏi lắm." hắn nói.

Tiết Yến rõ ràng đang xem náo nhiệt chuyện không liên quan gì mình.

Nhưng không ngờ, Quân Hoài Lang vô cùng tức giận, liên lụy luôn cả hắn, suốt mấy ngày liền, hắn còn không bước được vào viện của Quân Hoài Lang.

Mãi đến mấy ngày sau, Tiết Yến bị từ chối ngoài cửa một khoảng thời gian, mới được phép bước vào cửa phòng của Quân Hoài Lang.

Tiết Yến sáp đến gần ôm y, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Quân Hoài Lang "Nói với thuộc hạ của ngươi, muội muội ta còn nhỏ, bảo hắn chờ đi!"

Tiết Yến vội đồng ý "Chờ, nhất định phải để hắn chờ!"

Quân Hoài Lang bổ sung thêm "Còn ngươi nữa, mau chuyển Đoạn Thập Tứ khỏi Đông Xưởng."

Tiết Yến gật đầu "Đúng đúng, thái giám quả thật quá khó nghe rồi."

"Ngươi cũng phải quản cho tốt thuộc hạ, dù muội muội ta thích hắn, cũng không thể cứ gặp riêng mãi được, càng không được để hắn bắt nạt muội ấy!"

Tiết Yến liên tục đồng ý.

Chẳng qua, loại chuyện này, dĩ nhiên không phải bọn họ nói là sẽ được.

Ngày hôm nay, nắng trời rực rỡ, cây hạnh trong viện của Quân Lệnh Hoan nở rộ rất đẹp, cành hoa xì xào bên tường viện.

Một bóng người màu đen ngồi trên tường, dáng cao thon dài, gương mặt sắc bén, đôi mắt một mí như chim ưng.

Trên gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm.

Dưới tường, tiểu cô nương mặc váy lụa màu mơ đang đứng cạnh xích đu, ngẩng đầu cười với hắn.

--- HOÀN ---