Trước mắt đã vào tháng Bảy.
Mồng Bảy tháng Bảy hàng năm, trên phố Trường An đều sẽ bày chợ đèn lồng. Vừa vào đêm, dãy phố rực rỡ ánh đèn, nhìn vô cùng đẹp.
Xưa nay Trường An có lệnh giới nghiêm, chỉ vào những ngày lễ thế này, lệnh giới nghiêm mới được dỡ bỏ. Vì càng như vậy, Trường An sẽ càng náo nhiệt hơn.
Mấy ngày trước mồng Bảy, vài cửa tiệm đã lần lượt treo đèn. Đến ngày mồng Bảy, đêm vừa xuống, phố phường rực rỡ ánh đèn, nhìn từ xa đã sáng trưng.
Quân Hoài Lang thấy mấy ngày qua tâm trạng của muội muội nhà mình vẫn luôn không tốt, nên hôm nay bất chấp ý kiến của Tiết Yến, y đưa Quân Lệnh Hoan cùng đi xem hoa đăng.
Tiết Yến buồn bực nhưng không dám nói, còn phải tươi cười chào đón Quân Lệnh Hoan.
Đêm đến, cả ba người cùng nhau đi dạo phố chợ xem đèn lồng.
Chợ đèn lồng nằm bên sông trong thành Trường An. Ngoài những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, trong chợ còn có nhiều sạp hàng, những chiếc đèn lồng thả trôi trên sông, những ngọn nến trong đèn lồng thắp sáng rực rỡ, nhìn từ xa rất đẹp mắt.
Dòng người tấp nập náo nhiệt, Tiết Yến ở trong đám đông, lén nắm tay Quân Hoài Lang.
Nhưng lại bị Quân Hoài Lang gạt đi mấy lần.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trước mặt họ.
"Quân đại ca!" là giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
Quân Hoài Lang nhìn sang, thấy đứng cách đó không xa là cháu trai của Giang hoàng hậu, Giang Viễn Đạo.
Y đã gặp thiếu niên này mấy lần, quả thật là người đa tài, khiêm tốn, học hành cũng rất tốt. Mẫu thân y xem tới xem lui, có vẻ đặc biệt thích thiếu niên này, thậm chí nhắc với Quân Hoài Lang tận mấy lần.
Giang Viễn Đạo chuyển tầm mắt sang bên cạnh, liền nhìn thấy Tiết Yến.
Thiếu niên mỉm cười, khá bình tĩnh phóng khoáng hành lễ với Tiết Yến "Vương gia cũng ở đây."
Tiết Yến hơi gật đầu, không nói gì.
Quân Hoài Lang nói "Thì ra là Viễn Đạo, khéo thật, lại có thể gặp trong chợ đèn lồng này."
Giang Viễn Đạo gật đầu cười nói "Chợ đèn lồng nhiều người, đệ thất lạc với mấy huynh đệ trong nhà rồi, chạy khắp nơi tìm, không ngờ lại gặp được Quân đại ca."
Quân Hoài Lang nhìn Lệnh Hoan bên cạnh.
Cả ngày hôm nay Quân Lệnh Hoan không nói gì nhiều, lúc này đang đứng bên cạnh, tâm trí lơ đãng đâu đâu.
Quân Hoài Lang lịch sự cười "Nếu đã như vậy, chi bằng cùng đi?"
Nhìn dáng vẻ của tiểu tử này, hẳn không phải cố ý đến gặp họ, từ lúc chạm mặt, ánh mắt cũng không nhìn loạn, không lả lướt trên người Lệnh Hoan, xem ra cũng rất giữ lễ.
Quân Hoài Lang không thể phát hiện điều gì khác thường trên người thiếu niên, tạm thời cho tiểu tử này qua ải.
Giang Viễn Đạo phóng khoáng đáp lại.
Vài người không để ý, ánh mắt Tiết Yến dừng ở một nơi nào đó, sau một lúc thì thu lại.
Nhóm người lại đi về phía trước.
Trên phố quả thật rất nhiều người, nhưng không đến mức sẽ thất lạc. Nhưng dần dần, Quân Hoài Lang phát hiện, y đi ngày càng khó khăn hơn.
Cho đến khi bọn họ bị đám đông phân tán, Giang Viễn Đạo và Quân Lệnh Hoan biến mất, chỉ còn lại hai người họ, Quân Hoài Lang mới chắc chắn chính Tiết Yến đang làm loạn.
"Ngươi đang làm gì vậy!" y tỏ vẻ không đồng ý, trừng mắt nhìn Tiết Yến.
Nhưng y chỉ thấy Tiết Yến hiên ngang nắm tay y, nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Dĩ nhiên muốn cùng ngươi đi ngắm đèn." hắn cong môi cười nói.
"Vậy Lệnh Hoan ..."
"Không cần lo cho Lệnh Hoan." Tiết Yến nói "Không phải còn có tiểu tử Giang Viễn Đạo đó sao?"
Quân Hoài Lang gấp gáp "Ta vẫn chưa đồng ý!"
Tiết Yến chỉ mỉm cười, ôm y vào lòng.
Quân Hoài Lang không đồng ý, hắn đương nhiên cũng không đồng ý.
Hắn hao hết tâm tư nghĩ cách gạt hai người kia đi, đương nhiên không phải tạo cơ hội cho tiểu tử Giang Viễn Đạo kia.
Một là, hắn thật sự muốn nắm tay y, trải qua thế giới hai người với Quân Hoài Lang.
Hai là ......
Hắn cũng muốn xem, tiểu tử ẩn trong bóng tối kia, rốt cuộc muốn làm gì.