Trong thành Trường An, không ai biết Đoạn Thập Tứ, nhưng ai cũng biết Đoạn xưởng công.
Từ khi Hoàng thượng gặp nạn, bệnh nằm liệt giường, giang sơn đã thành thiên hạ của Nhiếp chính vương.
Trong ngoài triều đình, dĩ nhiên có nhiều quan viên bất đồng với Nhiếp chính vương, không cùng trận doanh, hoặc từng có lục đục. Khi tân hoàng cầm quyền, khó tránh chuyện thanh tẩy triều đình, lập lại trật tự.
Vì vậy, sau khi Nhiếp chính vương nắm quyền, trong hai ba năm kế, trên dưới triều đình, thậm chí cả thành Trường An cũng không yên ổn.
Mà nhiệm vụ khám xét nhà cửa, bắt gia quyến quan viên đương nhiên rơi vào tay Đông Xưởng.
Đông Xưởng vốn mang tiếng xấu, khi vua Thanh Bình còn tại vị, vì không được tín nhiệm nên im hơi lặng tiếng một thời gian, rồi khuất dần trong triều.
Nhưng hiện giờ đã khác.
Ngày nay, ai mà không biết vị Đoạn xưởng công nắm quyền Đông Xưởng hiện giờ là tay sai của Nhiếp chính vương Điện hạ.
Vị Đoạn xưởng công đó năm nay còn chưa qua tuổi hai mươi, nghe nói lúc mới sinh ra đã được Xưởng công Đoạn Sùng tiền nhiệm nhận làm nghĩa tử. Khi tầm mười tuổi, Đoạn lão xưởng công phái hắn đến bên cạnh Nhiếp chính vương, nhưng để lấy lòng Nhiếp chính vương, hắn đã tự tay giết nghĩa phụ của mình.
Nghe nói lúc đó hắn đâm gần hai mươi nhát đao, cả đất đầy máu, thân thể của Đoạn lão xưởng công bị đâm thành cái sàng.
Mọi người đều biết, trên đời làm gì có kẻ lấy oán báo ân, ra tay tàn nhẫn như vậy?
Phiên tử Đông Xưởng ban đầu là một đám ác bá, vị Đoạn xưởng công tân nhiệm đó là một kẻ cực kỳ độc ác.
Quan viên trong triều đều sợ hắn. Dù là tàn dư của phe cánh Hứa gia, hay là quan viên từng phạm tội, nhận hối lộ đều sợ hãi khi nghe thấy tiếng vó ngựa phát ra ngoài cửa phủ.
Vị Đoạn xưởng công đó chưa từng biết gõ cửa, thậm chí còn không hiểu lễ trước binh sau. Đám phiên tử thuộc hạ của hắn sẽ trực tiếp phá cửa, còn việc tàn sát cả nhà tại chỗ, hay bắt già trẻ lớn bé vào lao ngục Đông Xưởng, thì phụ thuộc vào lệnh của Đoạn xưởng công thế nào.
Dân chúng trong thành Trường An đã không ít lần thấy dáng vẻ vị Xưởng công thiếu niên đó hành sự, cưỡi ngựa trên phố.
Vị Đoạn xưởng công đó cưỡi hắc mã phi nước đại, đám phiên tử phía sau cưỡi ngựa theo sát. Trên lưỡi đao không có vết máu khô, nó nhỏ giọt trên nền đá xanh dọc đường phố.
Những năm qua, danh tiếng của Đoạn xưởng công ngày càng xấu, trở thành phương thuốc tốt trị chứng khóc đêm của trẻ nhỏ.
Còn có tác dụng hơn cả chuyện hổ ăn thịt trẻ con.
Chẳng qua, cái thứ gọi là danh tiếng này, người Đông Xưởng xưa nay không cần.
Dù danh tiếng của Đông Xưởng và Đoạn xưởng công lan truyền sôi sục đến mức nào ở thành Trường An, thì trong Đông Xưởng vẫn sóng yên biển lặng, trật tự ngăn nắp.
Đông Xưởng chiếm một diện tích lớn, có hơn mấy trăm phiên tử đều ở trong Đông Xưởng. Trong Đông Xưởng còn có lao ngục, nhưng do xây dựng đã khá lâu nên hiệu quả cách âm không tốt lắm, thỉnh thoảng khi tra khảo tù nhân phạm trọng tội, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng la hét thảm thiết.
Tuy nhiên, người trong Đông Xưởng sớm đã quen.
Sáng sớm hôm nay, cửa lớn của Đông Xưởng đã bị mở ra.
Xa xa có thể thấy một người cưỡi ngựa, theo sau là một đám người cũng cưỡi ngựa, chạy về phía này.
Có thể cưỡi ngựa trong thành Trường An, ngoài người của Đông Xưởng thì không còn ai khác.
Đám phiên tử canh cửa cung kính đứng một bên.
Chỉ thấy hắc mã đó chạy tới, bóng người cao lớn trên lưng ngựa một tay kéo dây cương, tay kia nắm dây thừng, mà dây thừng kia trói là một võ tướng y phục nhếch nhác, không chỉnh tề, nghiêng ngả lảo đảo chạy theo hắc mã cả một đoạn đường.
Đến trước cửa, người trên ngựa một tay ghì dây cương, tuấn mã giương vó rồi dừng trước cửa Đông Xưởng.
"Xưởng công, người về rồi!" phiên tử trước cửa mở miệng, là giọng nói bén nhọn đặc trưng của thái giám.
Người trên ngựa ừm một tiếng, giọng nói trầm lắng, có hơi khàn khàn.
Hắn trở người xuống ngựa, rõ ràng là một con ngựa khá cao, nhưng hắn xuống ngựa cực kỳ dễ dàng, như thể đang đi trên mặt đất.
Vạt áo đen tuyền bay lên theo động tác của hắn, trông hiên ngang đẹp đẽ, nhìn rất thích mắt.
Nhưng gương mặt của người này vô cùng lạnh lùng.
Trời sinh hắn dáng người cao thon, bờ vai rộng. Gương mặt trời sinh mang vẻ lạnh nhạt, mắt một mí, đuôi mắt hơi cụp xuống, môi mỏng, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng khó gần.
Hắn cầm dây thừng giống như đang kéo một con vật, hắn giựt dây về phía trước, kéo võ tướng cao lớn kia loạng choạng đi theo bước chân hắn.
Hắn không quay đầu lại, sải bước tới trước mặt phiên tử canh cửa, đưa cho phiên tử đứng đầu sợi dây thừng.
"Cấu kết với địch, thư từ qua lại với Đột Quyết." hắn nói ngắn gọn, giọng điệu cũng không cảm xúc "Phái người thẩm tra."
Mấy tên phiên tử vội vàng hành lễ đáp vâng, đưa võ tướng đó và hàng gia quyến phía sau vào trong.
Võ tướng kia chỉ luôn miệng kêu oan, gia quyến phía sau khóc loạn cả lên, nhìn từ xa thấy rất đáng thương.
Dân chúng qua lại ngó xem, bàn tán xôn xao, hoạn quan ở Đông Xưởng lại đến phủ đại thần nào bắt người rồi.
Đoạn Thập Tứ không nhìn lấy một lần, một tay nắm lấy cổ tay kia hoạt động vài cái, ngẩng đầu nhìn đám gia quyến quan viên bị đưa vào Đông Xưởng.
Có phiên tử bên cạnh bước tới dắt ngựa cho hắn.
"Lần này Xưởng công đi hơi lâu, hẳn là lại thêm một tội phạm quan trọng nữa." phiên tử đó cười nói "Vài huynh đệ chúng ta còn nói, phạm nhân có thể làm Xưởng công tốn nhiều thời gian như vậy, chắc là rất xảo quyệt."
Đoạn Thập Tứ nhìn sang, chỉ ừm một tiếng.
Vóc người hắn cao, bình thường đều từ trên cao nhìn xuống người khác, cộng thêm đôi mắt một mí xếch xuống cùng ánh mắt lãnh đạm khiến hắn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như đại bàng đứng trên vách núi.
Chẳng qua, đám phiên tử đã quen rồi.
Tuy Xưởng công của bọn họ lầm lì ít nói, tính tình lạnh lùng, cũng rất xa lánh thuộc hạ của mình.
Nhưng Xưởng công không nhằm vào ai, dù là đối mặt Nhiếp chính vương Điện hạ, cũng vẫn lạnh lùng như vậy.
Ai cũng nghĩ Xưởng công của bọn họ là tay sai của Nhiếp chính vương, nhưng không phải vậy. Mấy chó săn thường vẫy đuôi để làm hài lòng chủ nhân, nhưng chủ tử của bọn họ là một thanh đao không cảm xúc.
Chỉ đâu giết đó, dứt khoát tàn nhẫn, sống lưng như lưỡi đao, không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai.
Đối với thuộc hạ bọn họ mà nói, đây cũng là chuyện tốt.
Xưởng công hành sự nhanh nhẹn, trách nhiệm của bọn họ cũng được giảm bớt. Hơn nữa, Nhiếp chính vương Điện hạ vẫn luôn tín nhiệm hắn, thậm chí làm cả Đông Xưởng mở mày mở mặt, ban thưởng và đãi ngộ cũng tăng lên vài bậc.
Thế nên đám hoạn quan chỉ nhìn tiền không nhận người trong Đông Xưởng này, khá cảm kích và tôn kính Xưởng công lạnh băng này của mình.
Vì vậy, Đoạn Thập Tứ chỉ đơn giản ừm một tiếng, mà trên mặt phiên tử này liền cười tươi như hoa, luôn miệng nói Xưởng công vất vả rồi.
Đúng lúc này, một dịch trưởng dắt ngựa đi theo Đoạn Thập Tứ tiến lên phía trước, cười nói "Nào chỉ là xảo quyệt? Lão già này đã chuẩn bị đường bỏ trốn rồi. Nếu không phải nhờ Xưởng công, e là chúng ta không bắt được gì."
Dịch trưởng này họ Triệu, nổi tiếng là người lắm lời trong Đông Xưởng.
Phiên tử vội cười nói "Xưởng công vất vả rồi! Thuộc hạ sẽ buộc ngựa cho người, Xưởng công mau đi nghỉ ngơi đi!"
Đoạn Thập Tứ ừm một tiếng, đi về phía cổng lớn của Đông Xưởng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Thập Tứ ca ca!"
Trong trẻo lại tươi sáng, như chim hoàng oanh vút bay khỏi sơn cốc, lại như suối nguồn trong vắt len kẽ đá xanh, đột nhiên xung quanh bừng sáng lên một chút.
Đoạn Thập Tứ xoay người lại.
Thiếu nữ nhấc váy chạy hết sức về phía hắn, có hơi thở dốc. Nàng mặc váy lụa xanh nhạt, vạt váy tung bay theo bước chân, giống như con chim nhỏ uyển chuyển bay tới. Mái tóc đen nhánh được quấn thành búi, trâm cài bằng ngọc trên đầu nhẹ nhàng đung đưa theo động tác chạy, vài sợi tóc xõa xuống bên đôi má trắng như sứ.
Dung mạo thiếu nữ thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to tròn sáng lấp lánh.
Đoạn Thập Tứ quay lại, đối mặt với thiếu nữ.
Hắn từ nhỏ không hiểu cái gì gọi là yêu thích, đối diện với người không có thù sâu hận lớn, chưa từng yêu thích hay chán ghét.
Trong cuộc đời chưa tới hai mươi năm của hắn, mối quan hệ giữa người với người cũng chỉ là phục tùng với mệnh lệnh giữa cấp trên và cấp dưới, cùng mục đích thì hợp tác, khác mục đích thì đối lập.
Trong giá trị quan của hắn, đó là tất cả trói buộc giữa người và người.
Duy nhất tiểu cô nương trước mặt này là khác.
Tiểu cô nương không có mục đích gì, cũng không có chuyện gì cần mình làm, lại cứ thích đến tìm mình.
Đoạn Thập Tứ không hiểu nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Chẳng qua hắn biết, tiểu cô nương này là muội muội của Thế tử Vĩnh Ninh Công, nàng có yêu cầu gì cũng phải đáp ứng, cũng nằm trong chức trách của hắn.
Vì vậy, hắn kiên nhẫn đứng đó, đợi tiểu cô nương thở hổn hển chạy tới, dừng trước mặt mình.
Hắn cúi đầu, nhìn tiểu cô nương đứng ngang tới vai đang ngẩng đầu nhìn mình.
"Trùng hợp ghê, Thập Tứ ca ca!" hai má tiểu cô nương có hơi ửng hồng, hình như có hơi mệt.
Nàng cười vô cùng rạng rỡ, nhưng khóe môi hàng mày lại có phần kiềm chế, trông như một đóa hoa đào vừa chớm nở.
Đoạn Thập Tứ trước giờ không hiểu, loại biểu hiện này gọi là ngại ngùng.
"Vừa rồi muội tình cờ đi ngang, nhìn thấy huynh nên đến chào hỏi."
Tiểu cô nương chớp chớp mắt nói.
Đoạn Thập Tứ bình tĩnh nhìn lướt qua gấu váy của nàng.
Gấu váy xanh nhạt bám đầy bụi, đôi giày thêu hoa dưới váy cũng bẩn, vừa nhìn đã biết là chạy một quãng đường dài.
Tiểu cô nương đang nói dối.
Tuy nhiên, đối với thuộc hạ, việc chủ tử có nói dối hay không, không phải vấn đề gì quan trọng.
Hắn đợi lệnh, phục tùng là được.
Vì vậy, Đoạn Thập Tứ nhẹ ừm một tiếng, không vạch trần nàng mà yên lặng chờ lệnh tiếp theo.
Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của hắn thì tiểu cô nương hẳn là vẫn như trước, không có yêu cầu gì với hắn.
Nàng sẽ như một con mèo giẫm lên mái nhà, cẩn thận dè dặt, tán gẫu với hắn những chuyện vớ vẩn vô bổ, rồi rủ hắn cùng đi làm những việc vu vơ không mục đích.