Hoán Phu Cách Cách

Chương 2




Vì Thừa Diệp ngay cả bái đường cũng không chịu nên Tình Tâm phải sống một mình ở Vân Ảnh lâu, một mình trải qua đêm động phòng hoa chúc,cũng không có gì ngoài ý muốn của nàng, nhưng thật ra liên tiếp mấyngày,vừa không gặp hắn, lại không gặp Đỗ Kiều Tuyên, mới là thứ khiếnnàng có chút ngoài ý muốn, hiếu kỳ không biết hai người kia có phải dắt tay bỏ trốn rồi không?!

Bất quá, Thừa Diệp không giống hạng người bỏ trốn, tên kia quá cuồng vọng, hẳn sẽ thoải mái đưa Đỗ Kiều Tuyên ra ngoài mới đúng.

Nhưng phải nói là quái thật, theo như hắn nói, chỉ có hắn mới có thể nhắctới Đỗ Kiều Tuyên, mặc dù nàng từng len lén đi hỏi Lâm di, hỏi thiếpthân nha hoàn Tiểu Liễu mà ngạch nương sắp xếp cho nàng, hỏi Hà tổngquản hay bất cứ nô bộc khác, nhưng ai nấy đều phản ứng như nhau, chínhlà đều liều mạng lắc đầu, hoặc là vẻ mặt kinh sợ nhìn đông liếc tây,cái gì cũng không dám nói, thật sự là rất quỷ dị.

Thực tế, diệntích Tĩnh Vũ sơn trang rất rộng rãi, Lâm di cùng Tiểu Liễu phải mất hai ba ngày mới có thể chỉ hết cho nàng tất cả phương hướng, đi hết cả tòa sơn trang, nàng mới có được chút khái niệm, chỉ là tốt nhất cứ bảoTiểu Liễu cùng đi, nếu không nàng một người đi qua đi lại, dạo một látcũng sẽ đi lạc không biết đường về.

Đi vòng quanh sơn trang mấyvòng, nàng mới biết Vân Ảnh lâu cũng không phải tân phòng chân chính,hơn nữa Nhất Thanh hiên nơi Thừa Diệp ở so với Vân Ảnh lâu của nàng còn cách một khoảng khá xa, nhưng chỗ kia chính là cấm địa, nếu không cóhắn triệu gọi, ai cũng không được vào, nghe Lâm di nói còn có hai tênmôn thần đứng thủ, gọi là Tề Tâm, Tề Lực.

Đúng là kẻ xấu hay tác quái, có ai lại muốn đi vào đó đây? Ắc, không phải, hắn không xấu, nhưng tuyệt đối là quái!

Bất quá, Hà tổng quản đối với vị chủ từ này luôn khen không ngớt, nói hắn là một nhân vật rất khôn lường.

Nghe Hà tổng quản nói, trước khi Thừa Diệp bị mù, hắn đã có ý kinh doanh đồ tây phương, đối với các loại bác sơn thủy tinh, hương vân sa phẩm, gốm sứ thanh hoa, dụng cụ men, thậm chí cả đồ vật điêu khắc hắn cũng cóhứng thú, cho nên hắn liền mở một cửa hiệu Cẩm Hối buôn bán với ngườiTây Dương, tự mình giám sát việc sản xuất hàng, mướn thuyền xuất khẩu,chỉ trong một khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi đã tạo dựng được danhtiếng, hấp dẫn rất nhiều thương nhân ngoại quốc tới bàn bạc làm ăn,chuyện làm ăn của cửa hàng càng lúc càng phát đạt, thuận lợi vô cùng,dù có dùng “nhật tiến đấu kim” để hình dung cũng không có gì quá đáng. (nhật tiến đấu kim: ngày thu nghìn vàng).

Sau khi Thừa Diệp bị mù, vẫn không vì thế mà cam chịu, chỉ là lui về ởphía sau, nhưng quản lý đối với Cẩm Hối cửa hàng cũng vì vậy mà càngngày càng nghiêm ngặt.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên hắn yêucầu Hà tổng quản thay hắn xử lý những việc phải làm, mỗi ngày đều đếnNhất Thanh hiên báo cáo với hắn tình trạng buôn bán vận chuyển của CẩmHối cửa hàng, cũng thay hắn ghi lại sổ sách, rồi nói miệng lại cho hắnbiết rõ.

Nàng phải thừa nhận hắn đúng là kẻ văn võ toàn tài, lớnlên tuấn tú, ý nghĩ cũng tốt, nhưng chuyện khiến nàng hiếu kỳ nhấtchính là – “Hai mắt hắn tại sao lại mù a?!”

Chỉ là nghe vậy khuôn mặt già nua của Hà tổng quản bỗng ngẩn ra, rơi lệ, lắc đầu bỏ đi.

Ai! Tình Tâm nghĩ đến đây, không khỏi nhăn mũi, thế nào lại cảm thấy trong sơn trang này có một bí mật không thể cho ai biết chứ?!

“Thiếu phúc tấn, vương gia, phúc tấn thỉnh ngài qua đó.”

Tiểu Liễu tướng mạo thanh tú cười dịu dàng tiêu sái tiến vào căn gác ở VânẢnh lâu, nàng rất thích thiếu phúc tấn, thiếu phúc tấn ăn ngay nóithẳng, trên khuôn mặt mỹ lệ như tiên ẩn giấy một nụ cười lấp lánh mêngười, nhất là lúc nàng trầm tư suy ngẫm, biểu hiện đặc biệt nhiều,thoáng chút nhíu mày, thoáng chút nhăn mặt, thoáng chút lại bĩu bĩu môi, thật là khả ái!

“A mã, ngạch nương triệu kiến, ta nên đi nhanh một chút.”

“Đừng có từ đây nhảy xuống – “ Lời còn chưa nói xong, thiếu phúc tấn đã thảngười nhảy xuống, Tiểu Liễu nàng tuy rằng “hẳn nên” quen với việc này,nhưng vẫn vì sợ hãi mà tim đập thình thịch.

“Mau tới a, Tiểu Liễu.” Tình Tâm ở bên dưới vui vẻ hướng nàng vẫy vẫy tay.

“Vâng, thiếu phúc tấn.” Nàng vội vội vàng vàng xoay người chạy xuống cầuthang, sau khi xuống hết một tầng lầu, mới chạy đến bên người Tình Tâm, thở phì phì nói, “Thiếu phúc tấn, lần sau có thể…”

“Mau tới a!” Tình Tâm cười hì hì vừa quay đầu chạy vừa gọi nàng.

Đột nhiên, Tiểu Liễu vẻ mặt hốt hoảng kêu to một tiếng, “Thiếu phúc tấn!”

“Ầm!” Cả người nàng đụng phải một bức tường, ngã ngồi trên mặt đất, cái mông đau đến muốn nở hoa! “Là tên xú gia hỏa nào không có mắt, không thấyta đang chạy nhanh như vậy sao, còn cản – “ Nàng vừa oán hận vừa ngẩngđầu, sắc mặt phút chốc biến đổi, “Thừa Diệp bối lặc?”

“Ngươi nóita không có mắt?!” Sắc mặt hắn hết sức oán giận, nữ nhân này đã mấyngày rồi không gặp, nhưng vẫn nói không được câu nào ra hồn!

Đính chính, là có mắt nhưng mà không nhìn thấy, bất quá, Tình Tâm không ngu xuẩn đến mức đem lời trong lòng nói ra, chỉ có thể cười trừ, “Haha, nói sai rồi, ngươi đừng để ý.”

Tiểu Liễu vội vã chạy tới nâng nàng dậy, rồi lại hướng Thừa Diệp hành lễ, “Bối lặc gia khỏe.”

“Tiểu Liễu, ngươi đi trước giúp ta nói với vương gia, phúc tấn một tiếng,nói ta muốn cùng tướng công đã lâu không gặp trò chuyện một lát.”

“Vâng.” Tiểu Liễu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt khiến người ta cực sợ của bối lặc gia, liền vui vẻ nhận mệnh, thoắt cái bỏ chạy đến không thấy bóngdáng.

Tình Tâm nhìn thấy tướng công hình như không muốn để ý tớinàng, xoay người muốn đi, trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia nghịch ngợm, tiến đến cản đường hắn, “Khoan đã.”

“Chuyện gì?”

“Phu thê mà, rốt cuộc cũng có chuyện cần bàn, hai bên hỏi thăm một chút.”

Nàng muốn nói với hắn, nàng đối với cuộc hôn nhân này cũng không nguyện ýgì, hai người tốt nhất có thể sống hòa bình với nhau, hắn không cần xem nàng như kẻ địch.

“Nữ nhân đều là họa thủy, cút ngay!”

Hắn lạnh lùng muốn xoay người muốn đi sang chỗ khác, nàng lại nghiêng mình ngăn cản, theo bản năng phản vấn, “Nếu không có nam nhân, nữ nhân làmsao trở thành họa thủy?”

Hắn thần tình trở nên chấn động, “Ngươi biết cái gì rồi?!”

“Hả?” Nàng lại càng hoảng sợ, sắc mặt kẻ này sao đột nhiên lại biến thành màu đen chứ?

Hắn cắn răng rống giận, “Ngươi biết phải hay không?! Ngươi chính là đang cười nhạo ta bị nữ nhân độc mù mắt!”

Trời ạ, nàng ngược lại hít một ngụm khí lạnh, câu nói này vừa mạnh lại vừa rõ ràng, tuyệt đối là hàng thật giá thật.

Hắn đầu tiên ngẩn ra, tiếp theo là mắng mấy tiếng xoay người, “Chết tiệt!” Hắn phát hỏa một cái đẩy nàng ra, nổi giận đùng đùng đi về phía hànhlang, nàng không biết, chết tiệt, vậy mà hắn lại ngu xuẩn nói cho nàngnghe!

Đôi mắt hắn chính là bị nữ nhân độc mù?! Nàng quá chấn động rồi.

Sau khi thờ dài một hơi, nàng mới đi tới trước phòng khách, mà Tiểu Liễuđang đứng ở trước cửa nhìn, từ xa trông thấy, “Thiếu phúc tấn, em còntưởng ngài lạc đường rồi chứ.” Bởi vì chiếu theo cá tính của bối lặcgia, không thể cùng thiếu phúc tấn nói chuyện lâu vậy được.

“Takhông có,” Nàng đầu tiên là phủi phủi tay mình, tiếp đó nhìn đến phuphụ Trí thân vương đang ngồi trên ghế, “A mã, ngạch nương, đôi mắt Thừa Diệp bị mù là do nữ nhân độc hại?”

Hai người thế nào cũng không ngờ rằng tức phụ nhi mở miệng ra lại hỏi câu này, sợ đến hai tay run lên,cái chén trong tay cũng không cầm chắc được liền loảng xoảng rơi xuốngđất, vỡ tan.

Trí thân vương vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn TiểuLiễu, Tiểu Liễu sợ đến vội vàng quỳ xuống, mãnh liệt lắc đầu, “Nô tỳkhông nói gì hết, không nói gì hết…”

“Không phải nàng, là Thừa Diệp nói.” Tình Tâm một bên nói, nhưng cũng không quên nâng Tiểu Liễu dậy.

“Sao lại thế được?” Hai phu phụ đưa mắt nhìn nhau.

“Là thật, nói chung là con đã biết, con là thê tử của hắn, con nghĩ ta cótư cách biết được chân tướng.” Tình Tâm lời này nói xong mặt không đỏ,thở không gấp, dù sao trong chuyện hiếu kỳ trong lòng mới là quantrọng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Trí thân vương gật đầu,“Cũng được, chúng ta sắp phải về Dương Châu rồi, hiểu hơn tình hình ởđây đối với con cũng tốt.”

“A mã, ngạch nương sắp phải về Dương Châu?”

“Phải, cho nên chúng ta giao hắn cho con.” Phúc Tấn ôn nhu nói, cầm lấy tay Tình Tâm.

“Con?” Cái trách nhiệm này rất nặng à nha, huống chi, một dã thú gặp ngườiliền rống còn thấy như vậy là tương đối thỏa đáng, nàng làm sao có thểthuần phục được?

“Thừa Diệp là một hài tử không tệ, Tình Tâm, thỉnh dùng tâm đối xử với nó, con sẽ thích nó thôi.”

Nàng mới không cần thích hắn, kia tuyệt đối chỉ là một tai họa!

“Còn nữa, nó thường bởi vì công việc mà quên ăn gì đó, hạ nhân cũng không làm gì được nó, con nên theo dõi nó nhiều hơn…”

Hắn là đại nam nhân đó, đúng không? Chẳng lẽ còn muốn nàng chăm sóc hắn ngày ăn ba bữa?

“Còn có –“

“A mã, ngạch nương, con sẽ tận lực chăm sóc cho hắn, nếu như ngày nào đólá gan con đủ lớn muốn xông vào cấm địa, con cũng sẽ vào, bây giờ, haingười đừng vòng vo nữa, nói cho con biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”Nàng cười đùa chắp tay thành hình chữ thập van xin.

Phúc tấn chăm chú nhìn khuôn mặt cười diễm lệ toát ra thần thái sáng lạn, tự nhiêncó một loại dự cảm, cuộc sống sau này của nhi tử bà sẽ trở nên khácbiệt, cho nên, bà không giấu giếm gì nữa, kể lại một đoạn quá khứ kinhhoàng kia…

Ánh trăng sáng tỏ, gió thổi hiu hiu.

Cả nhà Trí Thân vương cùng ngồi trong một cái sân u nhã tĩnh mỹ dùng cơm, nhưng bầu không khí lại có vẻ hết sức quỷ dị.

Tình Tâm dùng đôi mắt đẹp đảo qua đảo lại đầu tiên là nhìn sắc mặt vô cùngkém của a mã, ngạch nương, sau lại nhìn đến Thừa Diệp diện vô biểu tình đang ngồi đối diện, tiếp đó lại là lần thứ hai gặp Thạc Nhân và ĐỗKiều Tuyên đang ngồi bên cạnh… Thạc Nhân vẫn như cũ ngượng ngùng, cònĐỗ Kiều Tuyên vẫn mang đôi mắt ẩn tình oán giận nhìn chằm chằm ThừaDiệp, thành thật mà nói, nàng còn muốn nói với Đỗ Kiều Tuyên, đối vớingười mù mà cũng liếc mắt đưa tình là hành vi hết sức ngu xuẩn. (TN: Chí lý =)))

Có thể là Đỗ Kiều Tuyên cố ý xuất hiện trên bàn cơm chứ, một bữa cơm nàyai nấy đều chỉ vùi đầu ăn cơm, ngay cả nói chuyện một câu cũng khôngcó.

Thế nhưng nàng lại rất bội phục Đỗ Kiều Tuyên, ban ngày nghengạch nương kể xong chuyện cũ, người độc hại Thừa Diệp chính là tỷ tỷcủa Đỗ Kiều Tuyên, nàng kia là yêu quá sinh hận, vì không chiếm đượctình yêu của Thừa Diệp, cũng không muốn để hắn nhìn nữ tử khác, cho nên độc hắn mù mắt xong liền nhảy vực tự sát.

Mà tỷ muội các nàngchính là nương tựa vào nhau mà sống, cho nên Đỗ Kiều Tuyên năm đó mườihai tuổi sau khi nghe tin tỷ tỷ chết đi, thật sự muốn ở lại Tĩnh Vũ sơn trang, còn muốn Thừa Diệp đền lại cho nàng một thân nhân, kẻ mù nhưhắn một chuyện cũng không nhiều lời, còn phu phụ Trí thân vương đươngnhiên tức giận, muốn sai người đuổi nàng ra ngoài, nhưng Thừa Diệp lạithương hại nàng bơ vơ không nơi nương tựa, muốn giữ nàng ở lại.

Đỗ Kiều Tuyên lưu lại ba năm, chẳng hiểu tại sao lại đi lên vết xe đổ của tỷ tỷ mình mà yêu hắn, Trí Thân vương phu phụ sợ hãi thấy chuyện không ổn, bèn vội vã đồng ý cửa hôn sự này với thập nhị cách cách, muốn nàng tuyệt vọng, để tránh sinh thêm nhiều điều rắc rối.

Không ngờ tới ngày bái đường, nàng lại đến chỗ năm xưa tỷ tỷ nhảy xuống mà nháo nhào đòi tự sát, sau khi bị bắt về sơn trang rồi, thấy tình thế không thểvãn hồi được nữa, lại chạy ra ngoài, ngay cả Thạc Nhân cũng đuổi theo,hai người thẳng cho tới chiều hôm nay mới về.

Tình Tâm nhìn vềphía Thừa Diệp, nghe nói hắn đã nhiều ngày làm tổ ở Nhất Thanh hiên,cổng lớn không ra, cổng sau không bước, giống như một khuê nữ…

“Ta phải về phòng rồi.” Thừa Diệp đột nhiên đứng dậy.

“Ta cũng phải về.” Đỗ Kiều Tuyên cũng vội vã đứng dậy.

“Thừa Diệp, con chờ một chút, Tình Tâm, con cũng phải về rồi chứ?”

“Bồi Thừa Diệp một đoạn đi.”

Trí Thân vương cùng phúc tấn mỗi người một câu, nháy mắt nhìn Tình Tâm,nàng chính là đang ngậm một miếng bánh ngọt trong miệng, bỗng quýnh lên lập tức nuốt xuống suýt chút nữa mắc nghẹn, mặt nàng đỏ lên, mãnh liệt vuốt vuốt ngực, Tiểu Liễu vội vã bước lên phía trước cho nàng mộtmiếng nước, nàng lúc này mới nuốt trôi, thở ra một ngụm khí, đứng dậynói, “Ừ, ta cùng đi với ngươi một đoạn đi.”

“Không cần.” Khẩu khí Thừa Diệp hết sức khinh thường.

Hắn cho là nàng thích sao? Nàng mỉm cười rồi lại ngồi xuống, “Tướng công nhà con nói không cần.”

Phúc tấn liều mạng lắc đầu, nàng chỉ đành bất đắc dĩ đứng thẳng thắt lưng,khẽ liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Đỗ Kiều Tuyên, lại nhìn đến biểutình cứng rắn của Thừa Diệp, nàng đành phải xoay người, đổi thanh đổikhí, tức giận nói, “Ngươi miễn cưỡng cùng ta đi một đoạn được chứ,tướng công.”

Thấy hai người già kia mở miệng cười, nàng càng cảmthấy bản thân đang làm một chuyện tốt, bởi vì bọn họ chiều này cũng đãnói trắng ra, muốn nàng tận sức không để Đỗ Kiều Tuyên cùng Thừa Diệpcó cơ hội đơn độc ở chung một chỗ, để tránh xảy ra cái tai họa gì!

Bất quá, có thêm một nương tử như nàng, Đỗ Kiều Tuyên sẽ buông tha sao? Bọn họ cũng quá coi thường sự cố chấp của nữ tử kia rồi.

Trăng sáng sao thưa, Hà tổng quản đến phía trước cầm đèn, phía sau lại mangtheo ba thân ảnh im lặng đi qua chiếc cầu cong, đi về phía Nhất Thanhhiên.

Đến trước cửa Nhất Thanh hiên rồi, Hà tổng quản mới treo đèn lên.

“Bảo hai người các nàng đều trở về đi.” Thừa Diệp trước sau biểu tình cứng ngắc đến chặt chẽ cuối cùng cũng mở tôn khẩu.

Bất quá, hắn tưởng các nàng không có ở đây sao? Còn muốn Hà tổng quảnchuyển lời? Tình Tâm trong lòng không cho là đúng nói thầm.

“Bốilặc gia bảo ngươi đi!” Đỗ Kiều Tuyên đã đầy một bụng hỏa, nàng có rấtnhiều chuyện muốn nói riêng với Thừa Diệp, nữ nhân này còn đứng mãikhông đi làm gì?

“Tướng công nhà ta bảo ngươi đi!!” Nếu không phải thái độ Đỗ Kiều Tuyên quá kém, nàng nhất định thành toàn cho Đỗ Kiều Tuyên.

“Là ngươi!”

“Là ngươi”

Hà tổng quản thấy các nàng cãi nhau ầm ĩ, nhịn không được mở miệng, “Kỳ thực gia là muốn hai vị…”

“Câm miệng!” Hai người trăm miệng một lời trừng mắt nhìn Hà tổng quản, hắn lập tức rất thông minh câm miệng lại.

Mà kẻ khiến tranh chấp xảy ra – Thừa Diệp sớm đã biến mất không thấy bóng dáng, Đỗ Kiều Tuyên tức giận muốn xông vào Nhất Thanh hiên, nhưng mớitiến lên một bước, hai cái bóng đen lập tức bay ra, hai vị đại nhân vật này chính là “môn thần” của Nhất Thanh hiên – huynh đệ TềTâm, Tề Lực, nghe nói là chuyên môn ngăn cản Đỗ Kiều Tuyên, cho nênnàng chỉ có thể phẫn nộ xoay người bỏ đi.

Nhưng Tình Tâm, cũng vì thân phận khác biệt, bọn họ còn phải cung kính chắp tay hành lễ với nàng, “Thiếu phúc tấn.”

Nhìn hai gã nam tử nước da ngâm đen tráng kiện, trong mắt nàng bỗng nhiênxuất hiện tia quái đản, “Dù sao cũng ăn no đầy bụng, ta thấy ‘chọn ngày chi bằng trùng hợp đi’.”

Hai vị thị vệ trẻ tuổi vẻ mặt hoangmang, còn chưa rõ ý tứ của nàng, trong nháy mắt, thân ảnh mềm mại đãphi thân vào, bọn họ sửng sốt, vội vã xoay người đuổi theo, nhưng không ngờ thiếu phúc tấn thân thủ lại tốt đến như vậy, Nhất Thanh hiên banđêm đốt đèn sáng rực, thế nhưng nàng vẫn có cách trốn vào chỗ tối,thoáng chốc lại băng qua nóc nhà, thoáng chốc nữa lại bay vào trongphòng tối, sợ kinh động đến bối lặc gia, lại không dám ra tay làm tổnthương thiếu phúc tấn, rốt cuộc đành để nàng một đường xông vào nơi bối lặc gia quan tâm nhất, cũng là nơi nghiêm cấm người khác đi vào – thưphòng.

“Nguy rồi!” Hai người âm thầm kêu hỏng, ngay sau đó lập tức nghe được một tiếng “á”.

Phi thân tới cửa, liền thấy bối lặc gia đang một tay bắt lấy cổ thiếu phúc tấn, bọn họ vội vàng kêu to, “Không được a, bối lặc gia, đó là thiếuphúc tấn!”

“Ta biết, nhưng ai cho nàng đi vào!” Thừa Diệp nhĩ lực tốt hơn người thường, hơn nữa trên người nàng còn tản ra một mùi hương không giống với mùi son phấn.

“Là, là ta… xông vào… vào… Không… không… liên quan đến… bọn họ!” Tình Tâm thống khổ nói ra mấy chữ.

“Bối lặc gia, thiếu phúc tấn sắp không thở được rồi!”

Có Tề Lực nhắc nhở, hắn mới buông tay ra, lạnh lùng nói, “Đi ra ngoài.”

“Khục khục khục… Có gọi ta cũng không vào!” Tình Tâm xoa xoa cái cổ, trời ạ, suýt chút bóp chết nàng rồi!

Nàng vừa mới xoay người muốn đi, đột nhiên chú ý tới trên tường tất cả đềulà sách tiếng Tây, nàng không nghĩ nhiều thuận tiện nói, “Nhiều sáchtiếng Tây như vậy?” Nàng thì thào đọc tên vài quyển sách.

ThừaDiệp đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhạy bén phản vấn: “Ngươi hiểu đượctiếng Tây Dương?” Nếu đúng như vậy, kia nàng cũng có chỗ hữu dụng rồi.

“Ừ, cũng có thể đọc được.” Nhưng nàng không có hứng thú đọc, cái cổ nàngcòn đang đau này, chính là sớm trở về nghỉ ngơi tốt hơn, nhưng mới điđược một hai bước, Thừa Diệp tiến lên, đột nhiên kéo lấy cánh tay nàng, “Làm gì?”

“Ngươi ở lại, những người khác lui xuống.”

Tề Tâm, Tề Lực lộ vẻ kinh ngạc, đây chính là lần đầu có nữ nhân có thể ở lại thư phòng, cho dù người đó có là thiếu phúc tấn…

“Không không không, ta mới không cần ở lại, ta phải đi, các ngươi chờ tavới!” Nàng cũng không phải ngu ngốc, ở lại lỡ như không giữ nổi mạngnhỏ, nàng làm sao đi hàng hải được chứ?!

“Lui xuống.” Thanh âmThừa Diệp tràn ngập đe dọa, Tề Tâm, Tề Lực nào dám tiếp tục ở lại đây,cùng nhau hô lên một tiếng “vâng” rồi lại lui ra ngoài, còn tiện tayđóng cửa phòng lại.

Kẻ nào đã nuôi ra thứ ruồi bọ này! Bỏ nàng mà chạy. Tình Tâm trong lòng lẩm bẩm.

“Ngồi xuống.”

Được rồi, một người ra lệnh một người thực hiện, nàng kéo ghế ngồi xuống, “Rồi sao?”

“Ta muốn ngươi cầm lấy quyển sách tiếng Tây Dương thứ ba bên phải, nếu tanhớ không nhầm, chính là quyển ngươi vừa chạm tay vào.”

Tên này có mắt hay sao! Nàng buồn bực vừa nghĩ vừa đưa tay cầm lấy quyển sách tiếng Tây Dương dày.

“Đọc một đoạn ta nghe, sau đó nói ta biết nó là có ý gì.”

“Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

“Bảo ngươi đọc thì ngươi cứ đọc.” Nữ nhân này thật là rắc rối.

Nàng khẽ cắn môi, trợn mắt một cái, “Tuân lệnh, tướng công.” Nàng chíp chíp oa oa bắt đầu đọc.

Thừa Diệp đương nhiên nghe ra ngữ điệu của nàng rất không tình nguyện,nhưng ngày mai có một gã khách quý ngoại quốc tới cửa, bởi vì hắn không rành tiếng Tây Dương, cho nên từ trước tới giờ, hắn đều mờingười từng buôn bán với người tây dương giúp đỡ phiên dịch, làm cầu nối câu thông giao thiệp giữa hai bên.

Nhưng một năm gần đây, ngườimua đề ra vài món hàng hóa với giá cả rất không hợp lý, mặc kệ làm saothương lượng, cũng vô phương khiến hai bên hiểu nhau, từ ngữ điệu củangười mua thậm chí có thể nghe ra được bất đắc dĩ, hắn rốt cuộc cảmthấy rằng có một phân đoạn nào đó xảy ra ván đề, đang muốn tìm ngườihọc tiếng Tây Dương thì, đôi mắt hắn lại bị phế đi…

“Ta có thể về được chứ?” Nàng buông sách, nàng đã đọc đến mỏi miệng rồi, lại ngáp liên tục.

“Những lá thư bằng tiếng Tây Dương này, ngươi xem thử đi.” Hắn đưa tay vàotrong ngăn kéo thứ hai lấy ra những lá thư giao thiệp giữa cửa hàng với người Tây Dương.

Nàng thở dài một tiếng, quên đi, thương tìnhđôi mắt hắn không nhìn thấy được, nàng lại giúp hắn vậy, chỉ là thấykhông ổn, những thứ vừa xem qua ban nãy, có thể nhìn ra được không ítvấn đề…

Bầu trời bỗng nổi lên màu trắng bạc, Tình Tâm cuối cùngcũng ở trong thư phòng chờ suốt một đêm, kết quả là mệt đến úp mặt lênbàn ngủ.

Thừa Diệp cũng không biết là nàng đang ngủ, có gọi nàngcũng không chút phản ứng, lúc này, hắn mới đưa tay chạm tới nàng, không ngờ vừa chạm vào liền chạm trúng khuôn mặt, cảm giác chạm vào khuônmặt non mềm không tỳ vết kia khiến hắn như bị điện giật mà nhanh chóngrút tay về.

Tiếng hít thở nhợt nhạt say ngủ của nàng từ thư phòng vang lên, lông mày hắn bỗng dưng nhíu chặt, vừa nghĩ đến khuôn mặt vừa chạm vào kia có chút lành lạnh, hắn liền xoay người đến bên cạnh thưtrác, cầm lấy chiếc áo choàng đang treo ở trên ghế, sau đó lại trở về,trước tiên tìm kiếm đôi vai mảnh khảnh của nàng, sau đó mới đắp lên,thế nhưng – hắn đang làm cái gì?! Hắn tự hỏi chính mình, hắn không phải ghét nhất là nữ nhân sao?

Phải, hắn vẫn chán ghét nữ nhân, chỉlà hắn không muốn thừa nhận cũng không được, nàng không giống nhữngngười khác, nhất là việc nàng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liềntừ thư tín hai bên nhìn ra không ít điểm mâu thuẫn, đủ để chứng minhđược rằng nàng là nữ tử rất thông minh…

Dần dần, những tia nắngban mai xuyên qua song cửa, hắn đi tới trước cửa sổ, cảm thụ sự ấm ápcủa những tia nắng đầu tiên, mới đây lại qua một ngày nữa rồi, đôi mắthắn có ngày có thể hồi phục được không? Người bạn thâm giao Tĩnh Vũ của hắn đang ở khắp nơi tìm giải dược, gần đây cũng sớm có tin tức, nghenói là tin tức tốt, hi vọng là không khiến hắn thất vọng.

Ngàythứ hai, phu phụ Trí Thân vương lại mang theo tâm tình mong chờ cùngsung sướng rời khỏi Tĩnh Vũ sơn trang, biết được tức phụ đã ở NhấtThanh hiên suốt một đêm, lại là do nhi tử cố tình giữ lại, bọn họ trong lòng tràn đầu chờ mong Tình Tâm có thể không bao lâu sau cho bọn họthêm một tôn tử.

“Đều tại ngươi hết, để ngạch nương, a mã hiểulầm rồi, ta phải nước miếng đầy trời giải thích là ta ở thư phòng đọctiếng Tây Dương cả đêm, nhưng họ không ai tin cả!”

Lúc này, Tình Tâm vừa nhìn thấy hai vị trưởng bối bỏ đi xong, mới trở lại phòng khách, mệt mỏi ngồi trên ghế.

Nàng úp mặt xuống bàn ngủ không được bao lâu, nhưng do tư thế không ổn, nên mới khiến xương sống lưng của nàng đau nhức, khiến dáng dấp bước đitrở nên là lạ, không ngờ rằng công bà dĩ nhiên lại hiểu nhầm bọn họ đãđộng phòng rồi!

Thừa Diệp không để tâm đến mấy câu oán hận củanàng, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, “Tiểu Liễu, ngươi đưathiếu phúc tấn về phòng tắm rửa, thay y phục, đợi một lát sẽ có kháchtới, đừng làm lỡ việc.”

“Vâng, bối lặc gia.”

“Khoan đã, ta muốn đi ngủ, ngươi đã hành hạ ta cả một đêm rồi – “ Nàng lập tức câmmiệng, bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Liễu đột nhiên ửng hồng,khiến nàng cả người không được tự nhiên, nàng xấu hổ trừng mắt nhìnTiểu Liễu, “Ngươi đang nghĩ cái gì…”

“Tiểu Liễu!” Hắn mất kiên nhẫn rống lên một tiếng.

Tiểu Liễu sắc mặt đại biến, vỗi vã đẩy đẩy Tình Tâm, “Thiếu phu nhân, chúng ta về phòng đi!”

“Ta biết, nhưng ta là phải về ngủ.” Tình Tâm hai tay khoanh trước ngực, nhất định phải nói rõ ràng với hắn.

“Ta bảo ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó!” Thanh âm hắn lại trở nên gay gắt.

“Cái tên bá đạo này, dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi?!”

“Xuất gia tòng phu.”

“Ngươi tưởng một câu nói có thể ép được ta à?! Chúng ta không tính là phu thê. Chỉ là phu thê trên danh nghĩa!”

“Nếu như muốn ngươi nghe lời thì phải là phu thê thật sự, ta đây miễn cưỡng động phòng với ngươi.”

“Miễn cưỡng?!” Nàng khó tin trừng mắt nhìn tên xú gia hỏa mù này, tuyrằng bản thân là thành viên của “Ác nữ bang”, nhưng khuôn mặt xinh đẹpcủa nàng cũng sánh ngang tiên nữ, hắn cho dù không trông thấy, nhưngnghe giọng cũng phải biết được chứ. (TN:Em van chị, từ đầu tới đuôi em chỉ nghe chị với anh cãi nhau chứ chảnghe được cái gì hiền thục mà liên tưởng tới tiên nữ =)))

“Không cần ngươi miễn cưỡng, nghe qua giống như ngươi đang muốn cùng ta làmcái đó, ta cảnh cáo ngươi, cái cọc hôn sự này ngươi rất miễn cưỡng, bổn cách cách còn miễn cưỡng đến… Ư!”

Kiên trì của Thừa Diệp chẳngbao giờ dùng trên người nữ nhân, mà trực giác nói cho hắn biết, lấp kín cái miệng của nàng là phương pháp làm nàng câm miệng nhanh nhất, cũnglà phương pháp tốt nhất.

Nàng giật mình kinh ngạc trừng mắt nhìnnam nhân trước mặt đang nâng lấy khuôn mặt nàng, chính xác không nhầmlà đang che lại cánh môi anh đào của nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắnrất gần với nàng, gần đến mức nàng có thể cảm thụ được khí tức dươngcương từ trên người hắn.

Thừa Diệp không ngờ rằng cánh môi nànglại mềm mại đến vậy, hắn tuy rằng chán ghét nữ nhân, nhưng trước khi bị mù, do nhu cầu sinh lý, hắn cũng từng muốn nữ nhân, nhưng đôi môi củanhững nữ nhân kia không ai có thể so được với nàng…

Trong đạisảnh bây giờ có Tiểu Liễu, có Lâm di, có Hà tổng quản và một ít ngườihầu, mọi người chứng kiến một màn thân mật thế này, đều chủ động cúiđầu không thấy, nhưng trên mặt lại không tự chủ được hiện lên tiếu ý,xem ra mong ước của vương gia, phúc tấn không bao lâu sau sắp thànhhiện thực rồi.

“Các ngươi làm gì?”

Đỗ Kiều Tuyên vừa mớiđi vào phòng khách không thể tin được phẫn nộ kêu lên, cũng khiến ThừaDiệp từ trong tiếp xúc với thứ nhu mỹ này bừng tỉnh, hắn bất ngờ khôngkịp phòng bị buông Tình Tâm ra, mà nàng từ lâu đã mặt đỏ tim đập, lạithấy Thạc nhân đang đứng cạnh Đỗ Kiều Tuyên, còn có rất nhiều nô bộcđang tập hợp ở đây, nàng xấu hổ đến mức thật lòng hi vọng ở đây có mộtcái hố ngầm nào đó có thể chui vào!

“Tiểu Liễu, đưa thiếu phúc tấn trở về phòng tắm rửa thay y phục.” Khẩu khí Thừa Diệp lại khôi phục lạnh lùng.

“Vâng.”

Lúc này, Tình Tâm khuôn mặt nóng hổi đến muốn bốc hơi không hề kháng nghịnữa, trái lại chủ động lôi kéo Tiểu Liễu đang cười hi hi nhanh chónglắc người.

“Thừa Diệp, ngươi tại sao muốn hôn nàng?!” Đỗ KiềuTuyên vừa tức giận vừa khổ sở chạy đến lôi kéo cánh tay hắn, nhưng lậptức bị hắn đẩy ra, nàng khó chịu lại muốn tiến tới.

“Ngươi đừngvậy mà!” Thạc Nhân vội vã kéo lấy nàng, nhưng lúc này, đổi lại là nàngcố sức đẩy hắn, tiếp tục nhìn Thừa Diệp phẫn nộ kêu lên, “Tại sao lạilà nàng?! Ta cũng có thể cho ngươi hôn a, ta yêu ngươi lâu như vậy, còn nàng vào cửa được mấy ngày!”

Đôi mắt đen thâm thúy của Thừa Diệp chợt hiện lên tia hờ hững, “Ngươi đã nhắc ta, ngươi cũng đến tuổi cập kê rồi.”

Nàng sửng sốt, “Có ý gì?”

“Ý ta chính là trong mấy ngày sắp tới, ta sẽ tìm một nhà chồng cho ngươi.”

Hắn lạnh lùng nói hết một câu lại đi về phía Nhất Thanh hiên, nàng giậtmình kinh ngạc một lát, mới lấy lại tinh thần đuổi theo, nhưng ThạcNhân lập tức tiến tới kéo tay nàng, “Thỉnh ngươi đừng tiếp tục hồ nháonữa!”

Nàng tức giận kêu to, “Ta hồ nháo hồi nào?! Ngươi nghe không, hắn muốn tùy tiện đem ta gả đi đó!”

Khuôn mặt hắn bỗng dưng trắng bệch, chăm chú liếc nhìn khuôn mặt thanh tú đã cùng hắn ở chung ba năm, hắn từ lâu đã có tình cảm với nàng, nhưng vìhắn trời sinh tính tình hướng nội nên không dám biểu lộ tình cảm, lạicàng không dám cùng ca ca khí phách cuồng vọng tiết lộ tâm tư của mình.

“Kiều Tuyên cô nương, thứ lỗi ta nói một câu, lời vừa rồi của ngươi rấtkhông đúng mực, cũng may là thiếu phúc tấn đã bỏ đi rồi.” Lâm di thựcsự nhịn không được nói với nàng.

“Ngươi dựa vào cái gì quản ta?” Nàng thở phì phì chạy ra ngoài.

“Kiều Tuyên!” Hắn vội vã đuổi theo.

Lâm di cùng Hà tổng quản đưa mắt nhìn nhau, song song lắc đầu.