Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 68: Ngoại Truyện Tiểu nhi khó dưỡng (Bốn)




Ngoại Truyện


Lại nói đến bên này, trong dục điện, Bách Lý Thanh không ngâm mình trong hồ chà xát rớt ba tầng da như mọi người nghĩ, mà lẳng lặng dựa vào trên giường, hơi nhíu mày nhìn lục lạc nhỏ trong tay: “Khi nào thì ngươi ra ngoài?”

Tây Lương Mạt cũng không đáng thương vô cùng hầu hạ vị gia này như mọi người tưởng tượng.

Tây Lương Mạt ngồi bên bàn bên cạnh, vừa xem tấu chương vừa thản nhiên nói: “Thế nào, không chịu nổi muốn gặp bọn nhỏ à?”

Bách Lý Thanh liếc nhìn nàng một cái, cười nhạt: “Làm mẹ như ngươi còn nhẫn tâm hơn người cha như ta.”



Tây Lương Mạt dừng bút trên tay, nhìn về phía Bách Lý Thanh đang lười biếng nhắm mắt bên cạnh, chậm rãi nói: “Ta biết trong lòng ngươi nhớ thương bọn nhỏ, từ lúc bọn nhỏ sinh ra ngươi chưa từng ôm ấp, nhưng hiện tại hai đứa nhỏ có quan hệ rất tốt với A Lạc, luôn mồm kêu thúc thúc, A Lạc cũng vô cùng yêu thương bọn nhỏ. Ngươi cũng biết đời này hắn không thể có hài tử nên luôn coi Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi là con mình, bây giờ ngươi bỗng xuất hiện, bề ngoài giống hệt A Lạc, trong chốc lát chỉ sợ hai đứa nhóc không thể tiếp nhận và thích ứng, bây giờ không cho bọn nhỏ gặp ngươi là để bọn nhỏ có thời gian làm quen.”

Thật ra nói trắng ra là Bách Lý Lạc coi đôi song sinh như con ruột mình, bình thường hết sức yêu thương không khác gì cha đẻ, hai đứa nhỏ thậm chí từng hỏi nàng vì sao Lạc thúc thúc không phải cha, cảm giác trên người Bách Lý Lạc rất dịu dàng hiền hòa, thanh nhã như hoa sen, tới gần hắn sẽ cảm thấy trong lòng bình thản, bọn nhỏ tự nhiên sẽ thích hắn hơn, chỉ mong Bách Lý Lạc là cha ruột của mình.

Còn cảm giác trên người Bách Lý Thanh thì tràn đầy sát phạt âm u, vô cùng yêu dị, hơn nữa thường xuyên ở địa vị cao nên khí thế trên người rất mạnh, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ biết run rẩy.

Ngày ấy Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi rõ ràng thể hiện tâm lý kháng cự, cho nên nhất định không muốn gọi Bách Lý Thanh là cha, vì vậy đoạn thời gian này nàng cần để hai đứa nhỏ có thời kỳ giảm xóc tâm lý.

Tây Lương Mạt âm thầm thở dài một tiếng, cũng tại năm đó nàng không cân nhắc cẩn thận, cho nên giờ mới có chuyện khiến người ta đau đầu này.

Nàng liếc thấy bàn tay của Bách Lý Thanh hơi dừng một chút, khớp xương tinh xảo như ngọc chạm trở nên trắng bệch, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì, chỉ nhắm hai mắt, chậm rãi thả lỏng ngón tay, cong khóe môi “ừ” nhẹ một tiếng.

Tây Lương Mạt thở dài, xưa nay hắn là một người rất tinh tế, thông thấu hơn bất cứ ai, chỉ nhờ vào phần thông thấu xem hết trăm vị nhân gian này mới sống được đến ngày hôm nay, sống lâu hơn tất cả cố nhân cao cao tại thượng, sống một cách đàng hoàng thoải mái.

Sao hắn có thể không hiểu được ý mà nàng muốn biểu đạt?

Không một người đàn ông nào lại thích con mình gọi người khác là cha, cũng như không một người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình gọi người khác là phu quân.

Cho dù người kia là người thân cận nhất, là người cùng chung huyết mạch không thể dứt bỏ.

Có điều… Chuyện này thật sự không thể vội được.

Nàng sẽ làm cho hai đứa nhỏ hiểu rằng, nàng là nương tử của cha bọn nhỏ, không thể vì bọn nhỏ thích ai hơn mà đổi một phu quân khác, nàng cũng sẽ chỉ ở bên phu quân và con của mình.

Đây là lý do vì sao mỗi ngày nàng dành rất nhiều thời gian ở bên A Cửu.

Bọn nhỏ chấp nhận thì chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Tây Lương Mạt âm thầm suy đoán hai thằng nhóc kia khi nào sẽ không nhịn được mà sai người ôm tới đây tìm nàng, sau đó nhân cơ hội yêu cầu cả nhà phải cùng nhau dùng bữa tối.

Đang xuất thần suy nghĩ chuyện đối phó hai vật nhỏ, một bàn tay lạnh lẽo bỗng đặt lên vai nàng, giọng nói trầm thấp vang lên: “Ngươi vẫn luôn không hỏi đến.”

Tây Lương Mạt ngẩn ra mới phát hiện không biết từ lúc nào Bách Lý Thanh đã đứng phía sau nàng, nàng khó hiểu quay đầu lại bị ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của hắn đè lên gáy, làm nàng không thể nào quay lại nhìn hắn. Tư thế quen thuộc như vậy làm nàng nhớ tới ban đêm của mấy tháng trước, ngày mà nàng không nhịn được phải rơi lệ, ngón tay hắn cũng yên lặng ấn trên gáy và vai nàng thế này.

Đây là một tư thế rất kỳ diệu.

Chỗ giao nhau giữa cổ và vai là Đại Chuy, là nơi cứng rắn nhất cũng là nơi yếu đuối nhất trên cơ thể người, dịch lên phía trên một tấc là động mạch trí mạng, xuống dưới một tấc thì chỉ cần là người thông hiểu kinh mạch võ nghệ dùng lực là có thể ấn lệch xương sống, hoặc bóp nát, làm người ta hít thở không thông mà chết hoặc tê liệt cả đời.

Sống không bằng chết.

Người tập võ, cho dù là người bình thường đều sẽ theo bản năng mà không cho phép người khác tùy ý động chạm vào điểm yếu của mình, huống hồ đây còn là ngón tay của cao thủ tuyệt thế tính tình âm lệ khó lường.

Tư thế nguy hiểm lại kỳ diệu, giống như cái bóng mơ hồ của hắn bị ánh hoàng hôn chiếu ra trên mặt đất.

Nhưng mà…

Tư thế như vậy cũng là một lại cảm giác… thân mật lạ kỳ.

Tây Lương Mạt gác bút, một tay chống má, liếc cái bóng ưu nhã trên mặt đất: “Ừm, ngươi hy vọng ta hỏi cái gì?”

Người phía sau im lặng không trả lời, chỉ là cảm giác tồn tại lạnh băng mãnh liệt làm Tây Lương Mạt cảm thấy lưng có chút lạnh, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, mặt trời sắp lặn hẳn xuống, người phía sau mới cười khẽ: “Không ngờ có một ngày ta cũng sẽ nói không nên lời.”

Tây Lương Mạt nhướng mày, không nói gì.

Chỉ âm thầm nói, ngươi một bụng âm mưu quỷ kế, làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, đương nhiên nói không nên lời.

Một lát sau, hắn thản nhiên nói: “Ngươi chưa bao giờ hỏi vi sư, vì sao một năm trước sau khi nhớ lại tất cả, lại không đi tìm ngươi.”

Tây Lương Mạt hơi ngừng, chậm rãi rũ mắt xuống, đầu ngón tay vô thức vuốt quyển sách trước mặt: “Ngươi đã nói, bảo ta đừng hỏi.”

Người phía sau khựng lại, rồi hài hước cười khẽ, không biết là thở dài hay tự giễu, hay là trào phúng: “Nếu lúc nào ngươi cũng ngoan ngoãn như vậy vi sư sẽ bớt lo hơn nhiều.”

Ánh mắt Tây Lương Mạt liếc qua, cười khẽ nói: “Nào, nói nghe thử coi, vì sao ngươi không đi tìm ta?”

Vừa dứt lời, nàng cảm thấy bàn tay nắm vai mình thắt chặt lại, sau đó, tiếng thở dài lại vang lên lần nữa, lúc này có vẻ hơi quái dị và bất đắc dĩ: “Nha đầu này…”

Tây Lương Mạt không trả lời lại mà chỉ lẳng lặng ngồi.

Một lúc lâu sau, giọng nói âm u của Bách Lý Thanh như truyền đến từ một nơi rất xa: “Bởi vì, đây là cơ hội chỉ có một lần, một cơ hội vô cùng tốt để một lưới bắt hết hoàng tộc Tây Địch. Khi đó, Bách Lý Hách Vân xếp vào rất nhiều tai mắt bên cạnh ta, có thể giấu bọn chúng cũng không dễ dàng gì…”

Đặc biệt là khi nhóm Quỷ Vệ đều đã bị đánh tan, hoặc cầm tù, hoặc đã chết, đám Samuel rải rác thoát đi cũng đều trọng thương, tuy Mị Nhất vẫn luôn tìm kiếm tung tích của hắn, nhưng khi hắn không nhớ được bất cứ chuyện gì thì không thể tìm ra được.

“Cho nên, sau khi thức tỉnh, dùng ký hiệu đặc biệt của Mị bộ tiếp liên lạc với Mị Nhất, vi sư cũng từng nghĩ muốn đi tìm ngươi, cũng tìm hiểu được tin tức của ngươi, chỉ là…”

“Chỉ là cuối cùng ngươi vẫn quyết định ở lại, điều tra nguyên nhân cái chết của Kim Ngọc Quý Phi, đồng thời tương kế tựu kế, động tay với Bách Lý Hách Vân và hoàng tộc Tây Địch, đúng không?” Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói.

Nàng vừa dứt lời bèn cảm thấy cái tay trên vai cứng đờ, niết bả vai nàng hơi đau.

Nàng cúi đầu nhìn cái bóng trên mặt đất, cái bóng kia ưu nhã thon dài, có chút mơ hồ lại có phần kiên định.

Giọng nói của hắn vẫn mềm mại lành lạnh: “Thế nào, hận ta à?”

Nhưng lúc này, hắn không dùng “vi sư” mà tự xưng “ta”.

Tây Lương Mạt biết hắn đang đợi cái gì, bỗng nhiên cười cười, nhẹ nhàng nói: “Thiếp thân nghe tin quân đã bình an, trong lòng an ủi, vui mừng tự tại, tạ thần khắp vạn miếu, chỉ chờ quân quy thuận cả nhà đoàn viên, giảm thọ mười năm, độ Phật kim thân, ba bước một khấu đầu, a di đà phật.”

Giọng nói của nàng vừa nhẹ nhàng vừa mờ ảo, tựa như ánh trăng thản nhiên phủ trên mặt đất, gió mát trăng thanh.

Nhưng mà…

“Nói thật.”

Giọng nói âm u lạnh lẽo của Bách Lý Thanh lại vang lên, mang theo thiếu kiên nhẫn không chút nào che giấu, thậm chí Tây Lương Mạt còn nghe thấy một tia tức giận trong đó.

Vẻ mặt nàng ung dung, lại giống như không phát hiện ra, chỉ nhàn nhạt nói: “Thế nào, không thích nghe à, ta có thể đổi cách nói khác.”

Nàng buông bút son trong tay xuống, thưởng thức ngọc tỷ làm bằng mặc ngọc trên bàn, cười cười nói: “Hận, hận không thể ăn thịt ngươi, lột da ngươi, hận không thể dẫn theo bọn nhỏ gả cho người khác, hận không thể dùng hết thủ đoạn xa thân gần đánh, bước lên đại vị, ba nghìn sủng thần dưới váy, làm Nữ đế tiêu dao tự tại.”

Lời nói bừa bãi thậm chí đến đại nghịch bất đạo từ trong miệng Tây Lương Mạt nói ra, có một loại làm càn kỳ lạ, nhưng cũng chân thật đến dị thường.

“Rắc.”

Trong không khí vang lên tiếng vang kỳ quái, như là âm thanh khi xương cốt vặn vẹo.

Vang đến mức sởn tóc gáy.

Có hơi thở cực kỳ âm lạnh truyền đến, giống như phía sau nàng đột nhiên mở ra không gian hắc ám, như âm ti địa ngục âm lạnh máu tanh đến mức người ta nổi da gà, không dám quay đầu lại nhìn, chỉ sợ vừa quay đầu sẽ rơi vào quỷ giới, bị yêu ma kéo đi xé xác.

“…”

Phía sau không có lời nói nào.

Tây Lương Mạt hơi nheo mắt, thưởng thức ngọc tỷ trong tay: “Như thế nào, sư phụ, lời nói thật của ta có dễ nghe không?”

Nàng cảm thấy hơi thở phía sau lại lạnh hơn vài phần, thậm chí gần như có thể cảm thấy sát khí vặn vẹo đang tồn tại.

Nàng cười khẽ, nhắm mắt lại, lười biếng vươn tay chống cằm, giống như ngủ rồi, một câu không nói, không coi ai ra gì.

Hoàng hôn chậm rãi hạ xuống, ánh sáng đỏ kéo cái bóng của hai người vô cùng dài, cũng nhuộm lên tất cả một vầng sáng nhìn như nóng cháy thật ra lại lạnh băng.

Một tia hoàng hôn cuối cùng vụt tắt, mặt trăng lạnh lẽo phủ xuống ánh sáng tái nhợt.

Cùng với hơi nóng đã tiêu tan, có tiếng gió âm u mù mịt, như gió thổi đến từ địa ngục xa xôi: “Ta… Không thể chịu đựng được nếu phải giẫm lên vết xe đổ, bất kể là thời đại Lam Linh, hay là ta và ngươi ba năm trước, không thể.”

Lành lạnh, khàn khàn.

Thậm chí mang theo một chút mệt mỏi và tang thương không dễ nhận ra.

Tây Lương Mạt nhắm hai mắt, dáng vẻ vốn như đã ngủ, nhưng ngón út lại hơi động, đặt lên cổ tay hắn đang đặt trên vai mình, thản nhiên “ừ” một tiếng.

Âm thanh kia hơi dừng, tiếp tục phiêu đãng…

“Tây Địch hoạn nạn đã sâu, tiện nhân Minh Hiếu lòng muông dạ thú, Bách Lý Hách Vân cũng chơi trò sấp ngửa, hắn muốn giữ vi sư lại để đấu với Minh Hiếu, cũng muốn đề phòng vi sư một khi tỉnh lại sớm sẽ làm mưa làm gió, bất kể là Minh Hiếu hay Bách Lý Hách Vân đều đã dự mưu từ lâu. Từ hơn ba mươi năm trước vụ đại hôn làm Kim Ngọc Công Chúa gả xa sang Thiên Triều, cái chết của Lam Đại Nguyên Soái, Tuyên Văn Đế tự hủy trường thành, cái chết của Lam Linh, tất cả đều có bóng dáng người Tây Địch, ngay cả thứ gọi là một thế hệ hiền tướng – Lục Tử Minh, cũng đã sớm cấu kết với Tây Địch, nhận vàng bạc của người Tây Địch… Hừ.”

Giọng nói lạnh băng mỉa mai và trào phúng.

“Bọn chúng chưa bao giờ từ bỏ dã tâm với Thiên Triều, thân là quý tộc tiền triều, sau đó lưu lạc thành hải tặc, khôi phục Bắc Quốc luôn là lệnh lập quốc của hoàng tộc Tây Địch, trải qua nhiều đời đều vì nó mà trù tính, ngay cả vị ngoại tổ của vi sư cũng nỡ để con gái nhỏ nhất gả ra ngoài, đều không có ai là ngoại lệ.”

“Vậy Kim Ngọc Công Chúa…” Không biết từ khi nào Tây Lương Mạt đã mở to mắt, trong đôi mắt không có một chút buồn ngủ, nàng nghe thấy bí mật đó mà trong lòng không khỏi rét lạnh.

Nàng vốn biết Lục Tướng gia tâm cơ thâm trầm, lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng vì Tĩnh Quốc Công và Tuyên Văn Đế đều không phải người lỗi lạc, mà mẫu thân kia của mình – Lam Linh lại càng tùy hứng, cho nên mới có màn bi kịch dài lâu, liên lụy vô số người.

Nhưng mà, không ngờ rằng trong đó lại có bóng dáng người Tây Địch, người kia lại là ngoại tổ mà Bách Lý Thanh từng cho rằng vô tội nhất, kính trọng nhất.

“Vị mẫu thân kia của vi sư… Hừ, từ nhỏ đã có biệt danh là Cửu vĩ yêu yêu, tuy thiên tư thông minh, thủ đoạn cũng coi như lợi hại, năm đó đại quân Lam gia ép thẳng tới lãnh thổ Tây Địch, nàng ta nhận nhiệm vụ lúc nguy nan, gả tới Thiên Triều, lợi dụng mỹ mạo chia rẽ quân thần Thiên Triều, lại không ngờ rằng tuy nàng ta thật sự ly gián tình cảm của Tiên đế và Hoàng Hậu Thiên Triều, thậm chí làm Tiên đế có ý định phế trưởng lập ấu, nhưng mà…”

Giọng nói lạnh băng của hắn dừng một chút, càng thêm mỉa mai.

“Nhưng nàng ta được bảo vệ quá tốt, mà mọi người ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến nàng ta sẽ từ diễn thành thật, thật sự yêu Tiên đế Thiên Triều, phu xướng phụ tùy, cũng rất được Tiên đế yêu mến.”

Tuy Tây Lương Mạt đã sớm đoán được Bách Lý Thanh ở Tây Địch gần hai năm, bằng bản lĩnh của hắn, dù không có ký ức nhưng bản năng vẫn còn, muốn lấy được tin tức là nhất định có thể lấy được, hơn nữa nhất định có chuyện không tầm thường mới bám trụ được bước chân trở về của hắn.

Chỉ là, nàng không cách nào ngờ được lại nghe thấy một đoạn bí mật nằm ngoài dự đoán đến vậy.

“Mà Kim Ngọc Công Chúa tự cho là thông minh, đùa bỡn hậu cung trong lòng bàn tay, độc chiếm sủng ái của quân vương, tự cho rằng từ đây không phụ gia quốc không phụ khanh, không ngờ sau lưng nàng ta đã sớm sóng ngầm cuồn cuộn, có điều nàng ta mới rơi vào bể tình, đắm chìm trong nhu tình mật ý, không biết tỷ muội mình tin tưởng nhất ở cố quốc đã sớm vì ghét sinh hận mà bán đứng nàng ta, lại càng tự cho rằng bản thân được sủng ái nhất lục cung, ép thẳng lên hậu vị, nắm quyền thay đổi lục cung, giành hết quân tâm, thật ra đã sớm là cá nằm trên thớt. Tên bắn lén khó lòng đề phòng, cuối cùng rơi vào kết cục vĩnh viễn mất đi tình yêu, bản thân chịu thiên đao vạn quả, cốt nhục tan tác… Ha.”

Một tiếng “ha” ngắn ngủi, sắc nhọn mà châm chọc.

Dưới ánh trăng thê lương, lại đột nhiên nổi lên hơi thở mỉa mai sắc bén, như dao cùn cứa qua xương trắng, chói tai nhưng âm trầm và buồn bã.

Rồi lại giống như đàn cổ, dây đàn sắc bén cắt xém vào đầu ngón tay, lập tức thấy máu.

Màu máu này, chảy ra từ nơi sâu nhất, mềm mại nhất trong lòng ma quỷ kia, nóng rực và đau đớn.

Thì ra các loại khổ ải nhân gian, thiện nghiệt trước giờ đều đã sớm định.

Cho dù một thân đau khổ, hóa thành Tu La cũng khó có thể giải.

Người nào vô tội?

Người nào không phụ?

Người nào ưu sầu?

Người nào khổ tâm?

Tây Lương Mạt nhìn bóng dáng sâu kín trên mặt đất, mờ ảo bấp bênh, trong lúc mơ hồ lại như thấy được một mảnh hư vô mênh mang.

Nhiều năm đã qua, nàng lại như một lần nữa thấy được cánh đồng hoang vu vô tận, tuyết bay mù mịt, vĩnh viễn không có điểm cuối.

Nàng đột nhiên duỗi tay bắt lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, không biết từ lúc nào đã dần dần buông lỏng, ngay khoảnh khắc ngón tay thon dài lạnh lẽo rời khỏi bả vai nàng, bị nàng nắm chặt vào trong tay.

Cũng mặc kệ chủ nhân bàn tay đó có đau đớn hay không, nàng thô lỗ kéo cổ tay hắn, cúi đầu há miệng hung hăng cắn một miếng lên mu bàn tay hắn, bàn tay kia cứng đờ. Cho đến khi một hơi máu tanh nồng chậm rãi tràn ra từ khóe môi nàng.

Nàng mới thả lỏng miệng, lại không quay đầu mà nhìn chằm chằm cái bóng dưới đất, chậm rãi gằn từng chữ: “Thứ nhất, ta không có hứng thú với chuyện đám xương già kia ai nợ ai, dù sao bọn họ chết hết cả rồi; thứ hai, nếu ngươi nhất định cảm thấy đời này nợ ta, ta luôn quan điểm đời này nợ đời này trả, nợ máu thịt đền, nợ tình càng phải lấy thịt ra đền, ta vô cùng hài lòng với thân thể ngươi. Cho nên, lần trước ta cắn ngươi là bán bản thân mình, lần này ta cắn ngươi là lập khế ước mới, ngươi là của ta. Phía trên là hai điểm ta muốn nói rõ, ngươi đã hiểu chưa, sư phụ?”

Chủ nhân của cái tay phía sau cứng đờ người, nhưng lại không rút tay về, một lát sau, Tây Lương Mạt cảm thấy lưng mình chạm vào lồng ngực rộng lớn lạnh lẽo, bị người ta dùng hết sức hung hăng ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, nàng gần như có thể nghe thấy tiếng xương cốt mình bị chèn ép, loại cảm giác gần như muốn khảm nàng vào trong một cơ thể khác này khiến nàng gần như không thể hít thở.

Nhưng nàng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhắm mắt lại, đôi tay ôm chặt cánh tay Bách Lý Thanh đã giữ lấy mình, cảm nhận hắn vùi đầu trên cổ mình, hơi thở kia lạnh lẽo… run rẩy.

Giống như con thú bị đông cứng tại cánh đồng hoang vu, ôm chặt một chút ấm áp chỉ thuộc về mình, giống như chỉ cần rời đi một lát sẽ rơi vào hàn băng, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Tây Lương Mạt không cảm thấy trên cổ có bất cứ hơi thở nào ngoại trừ ẩm ướt, chỉ là, nàng giống như có thể nghe thấy con thú kia đang âm thầm run rẩy gào thét và khóc thảm.

Thời gian quá lâu, trái tim đông giá, có những người đã quên rơi lệ như thế nào.

Hoặc phải nói ma quỷ sẽ không biết khóc.

Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt đôi tay run rẩy của hắn.

Một giọt lệ trong suốt chậm rãi chảy xuống.

Nàng sao có thể không biết bi thương trong lòng hắn, thời tuổi nhỏ huy hoàng, ngàn vạn sủng ái, thời thiếu niên hoảng sợ, lăn lộn trong địa ngục, chịu hết đau khổ, thời thanh niên vắng lặng, ngồi trên nơi cao rét lạnh, vô cảm xem hết vui buồn thế gian, nhân gia thiết huyết.

Lại lạnh lùng như thế nào, trong ký ức luôn có một chút ấm áp còn sót lại, mẫu thân dịu dàng, phụ thân hiền từ, chỉ là tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng bị người coi là chỗ dựa phụ lòng, bị người thân cận phản bội, rơi vào luyện ngục, thành ma trở về, cả đời tiêu điều, đùa bỡn thế gian trong lòng bàn tay.

Lại không ngờ, thì ra tất cả nhân quả, luân hồi, khiến người ta buồn cười nhất là – không một ai là kẻ vô tội.

Một thân mưa máu gió tanh, long đong nửa đời, vậy mà lại có một nửa nhân quả là do mẫu thân ấm áp trong trí nhớ ban tặng.

Mẫu thân của mình, không có gì khác với những kẻ thiếu mình một thân nợ máu, thiếu mình một đời tình duyên, chỉ có đóa hoa trong lòng bàn tay mà bản thân cho rằng có thể yên tâm thoải mái lợi dụng lại mới là người vô tội nhất, nàng trải qua thiếu niên đau khổ, nhận hết xem thường, suýt chút nữa bỏ mình, cuối cùng lại nhờ một nửa “công lao” của mẫu tộc hắn, và một nửa “công lao” của phụ tộc hắn.

Tới sau này, mẫu tộc không bỏ lòng muông dạ thú, thậm chí hại nàng suýt chút nữa khó sinh mà chết.

Hắn sao có thể làm như mọi thứ đều chưa xảy ra mà về bên cạnh nàng, lại nhìn mẫu tộc bừng bừng dã tâm, lần lượt vươn bàn tay đầy ác ý tới uy hiếp nàng và bọn nhỏ?

Sao có thể cho phép những người đó ở bên như hổ rình mồi, thèm khát đã lâu, không biết khi nào mới ra tay?

Dưới giường, sao có thể chấp nhận kẻ khác ngủ yên!

Mà càng quan trọng hơn là…

Hắn phải xử sự thế nào.

Hắn nên xử sự thế nào trước mặt nàng, nên đối mặt thế nào với đóa sen đỏ trong lòng bàn tay hắn kia.

……

Trăng lạnh gió rét

Mây mù mịt.

Sương mù lạnh mẽo lặng lẽ bao trùm khắp các đình viện

Đêm mùa Thu rất lạnh, vắng bóng chim chóc, không một tiếng động.

Rât lâu sau, trong bóng tối, tiếng nữ tử khe khẽ thở dài: “Con trẻ có tội gì?”

Cái bóng tựa sát phía sau nàng nhẹ nhàng run rẩy.

“Không thể… Không thể có lần thứ hai, tuyệt đối không thể.”

Giọng nói của hắn khàn khàn mất tiếng, sắc nhọn tàn khốc như một lưỡi dao cắt vào xương cốt.

Một câu nói không rõ đầu đuôi, nhưng chính một câu nói như vậy lại càng khiến người ta sởn tóc gáy.

Tây Lương Mạt hơi ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng trên bầu trời.

Chỉ một câu này nàng đã hiểu khúc mắc lúc trước của hắn, hắn muốn tự tay giải quyết tất cả những ngọn cỏ độc đang âm thầm đâm chồi từ vài chục năm trước – tất cả bi kịch âm thầm diễn ra đều có bàn tay của hoàng tộc Tây Địch quạt gió thổi lửa.

“Nếu sau khi khôi phục thần trí ngươi muốn ngay lập tức trở lại bên cạnh chúng ta, tuy có chút mạo hiểm nhưng không phải không thể, nhưng cũng sẽ vì vậy mà mất đi cơ hội một kích tất trúng đối với trung tâm hoàng quyền Tây Địch.”

Tây Lương Mạt khẽ thở dài, đây là câu khẳng định mà không phải câu nghi vấn.

Bóng người cao gầy nằm phía sau nàng hơi cứng lại, xác thực phán đoán của nàng.

Có lẽ một giây ngay sau khi Bách Lý Thanh biết được sự thật về cái chết của Kim Ngọc Công Chúa, biết rằng thì ra mẫu thân mà mình vốn yêu hết mực cũng không phải người vô tội, ngay từ khi biết rằng Kim Ngọc Công Chúa ôm âm mưu gả đến Thiên Triều, trong lòng hắn đã hạ quyết định.

Quyết định này khiến cho giấc mộng lớn trăm năm phục quốc của hoàng triều Tây Địch, từ nay biến thành giấc mộng thiên thu, chỉ có thể hoàn toàn chấm dứt trong tay hắn.

Bách Lý Thanh tuyệt đối không cho phép giấc mộng khôi phúc Bắc Quốc của hoàng tộc Tây Địch tồn tại, càng sẽ không để người Tây Địch vì cái thiên thu đại mộng này mà rục rịch, không để một chút cơ hội nào khiến nàng và hai con chịu tổn thương.

Hắn đã từng do dự, từng trằn trọc, cuối cùng quyết định nhẫn nại, quyết định chỉ một lần hoàn toàn hủy diệt ác thú đang nấp trong chỗ tối, âm hồn không tan vài chục năm.

Không cho những âm hồn không tan đó, những dục vọng ác độc đó có cơ hội trở mình, có cơ hội duỗi tay về phía nàng.

Không biết khi hạ quyết tâm này, trong lòng hắn giãy dụa bao lâu.

Không, nàng nghĩ, có lẽ hắn không giãy dụa lâu lắm.

Kiếp sống Cửu Thiên Tuế mười mấy năm thiết huyết đã sớm làm hắn kiên định phán đoán cầm hay bỏ mới là có lợi nhất.

Huống hồ…

Nàng khẽ thở dài một tiếng, đại khái trong lòng hắn sẽ áy náy với nàng, có lẽ sẽ cho rằng nàng suýt chút nữa khó sinh mà chết có liên quan đến mẫu tộc của hắn.

Tây Lương Mạt nghiêng mặt, dựa vào sườn mặt hắn, một lần nữa nhẹ giọng nói: “Con trẻ tội gì, thương lấy người trước mắt.”

Những chân tướng và quá khứ đó là bóng ma và kiếp trong lòng hắn, nàng không muốn so đo rốt cuộc là ai phụ ai, nàng chỉ biết cuộc đời này còn dài, đường hồng trần đằng đẵng, lưng đeo quá nhiều sẽ không cách nào đi về phía trước.

Nàng không muốn nói hoặc nhắc nhở hắn, người thiếu nữ vô tội nhất mang tên Tây Lương Mạt đã yên lặng chết đi từ mười mấy năm trước, đó là buồn vui tan hợp, tàn khốc ôn tồn thuộc về thế hệ trước, tất cả đã theo gió mà tan biến.

Ôm lấy người sống sót duy nhất của thời đại này, hắn sống đến cuối cùng, cũng chế nhạo đến cuối cùng, mắt lạnh nhìn tất cả người thân và kẻ thù đều rời đi, tất cả yêu nhất và hận nhất ban đầu đều tiêu tán, lưng đã đeo tất cả mọi thứ vượt quá khả năng của hắn.

Những năm tháng đó, hắn mới chỉ là một đứa trẻ non nớt, mang trong mình quá nhiều máu và nước mắt, và tất cả ân thù trước kia.

Tây Lương Mạt cảm thấy cánh tay đang vòng qua eo nàng thắt chặt hơn, sau đó lại càng bị ôm chặt hơn nữa.

Nàng nhìn mặt đất rải đầy ánh trăng, trong lòng chỉ có buồn bã.

Ánh trăng lạnh lẽo có bao nhiêu thê lương, yêu hận đều đã đi xa bấy nhiêu.

Rốt cuộc…

Nhân gian nhiều mưa gió,

Năm tháng chạnh lòng người.

Ngàn kiếp phù du không bằng một giấc mộng.



Không biết ôm nhau như vậy bao lâu, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng loạt xoạt, như có động vật nhỏ nào đó đang động đậy.

Làm hai người đang lẳng lặng ôm nhau dưới ánh trăng chú ý, hơi thở trên người Bách Lý Thanh rất lạnh, hơi lạnh sắc bén nháy mắt tràn ra theo bản năng, Tây Lương Mạt phản ứng lại trước tiên, quay đầu thản nhiên nói với ngoài cửa: “Mị Tinh, mở cửa, dẫn bọn họ vào đi.”

Tiếng nói của nàng vừa hạ xuống, cửa cọt kẹt mở ra, ngoài cửa là Mị Nhất với gương mặt cứng đờ không cảm xúc dính vài dấu chân nhỏ, trong lòng ôm một bé con mềm mại, bé con bị hắn che miệng, gương mặt nhỏ trắng nõn như trứng lột đang hung tợn trợn mắt trừng Mị Nhất chằm chằm, tuổi còn nhỏ mà trong mắt đã có khí lạnh, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Một nhóc con khác trên tay Mị Tinh thì ngoan hơn chút, nhưng gương mặt non mịn đầy nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn Mị Tinh không nói lời nào, làm người ta nhìn mà đau lòng, có điều quá nhỏ tuổi cho nên không giấu được tia giảo hoạt và tức giận trong ánh mắt.

Cũng không biết bọn họ đã đứng ngoài cửa bao lâu rồi.

Tây Lương Mạt hơi giật thân mình, cánh tay đang ôm lấy nàng nới lỏng một chút, Tây Lương Mạt chuyển mình bước ra khỏi mảnh ánh trăng lạnh lẽo thê lương, ngồi xổm xuống giang hai tay hướng cửa, mỉm cười: “Tiểu Hi Nhi, Tiểu Thanh Nhi, tới chỗ mẫu thân này.”

Trong phòng không đốt đèn, một mảnh âm u, chỉ có ánh trăng mơ hồ, hai nhóc con giật giật, ngơ ngác nhìn vào mảng tối bên trong cánh cửa, rồi Tiểu Hi Nhi chớp đôi mắt to, do dự một lát, sau đó vặn vẹo cơ thể nho nhỏ như sâu lông của mình.

Mị Nhất ngập ngừng, khom lưng buông lỏng tay, để thằng nhóc nhảy khỏi tay mình, Tiểu Hi Nhi không chút do dự chạy ùa vào phòng nhanh như chớp.

“Mẫu thân, Tiểu Hi Nhi đói quá!”

Tiểu Thanh Nhi thấy ca ca mình chạy trước, cũng không làm vẻ đáng thương nữa, quay người bảo Mị Tinh thả nhóc xuống: “Tiểu Hi Nhi, ngươi chờ đã, mama là của ta!”

Xuống khỏi người Mị Tinh, Tiểu Thanh Nhi cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong phòng, nhào vào lòng Tây Lương Mạt.

“Mama!”

Tây Lương Mạt mỗi tay ôm một thằng nhóc mềm mại, cảm nhận hơi ấm mà thân hình non mềm của bọn nhỏ mang lại, và cả hương sữa thoang thoảng, làm nàng nháy mắt cảm thấy trong lòng mềm mại, giống như từ nơi không trung tĩnh lặng gió rét quấn thân lập tức trở về nơi nhân gian pháo hoa, thế tục ấm áp.

Nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của hai thằng nhóc, cười cười, dịu dàng nói: “Hai tên nhóc bọn con, ở bên ngoài chờ lâu rồi phải không, bị đói à?”

Tiểu Hi Nhi dẩu cái miệng nhỏ ấn lên mặt nàng một cái hôn ẩm ướt: “Mẫu thân, Tiểu Hi Nhi chờ người lâu lắm rồi.”

Tiểu Thanh Nhi cũng không chịu yếu thế, cũng hôn lên bên má còn lại của nàng: “Mẫu thân, có thể ở cạnh mẫu thân, Tiểu Thanh Nhi không đói.”

Thằng nhóc vừa nói xong, bụng nhỏ đã không cho mặt mũi mà kêu “ọc ọc ọc”, Tiểu Thanh Nhi bèn đỏ mặt, cố gắng tỏ ra đáng thương nhìn Tây Lương Mạt lấy lòng.

Tây Lương Mạt có chút buồn cười, nuông chiều xoa mông hai đứa nhỏ: “Hai thằng nhóc giảo hoạt này.”

Tiểu Hi Nhi rõ ràng giống cha thằng nhóc, tính tình kiêu ngạo nhưng không lỗ mãng, tuổi còn nhỏ mà tính tình đã có phần quả quyết sắc bén như người trưởng thành, Tiểu Thanh Nhi thì giống nàng, nhìn có vẻ mềm mại lại luôn biết cách lấy lùi làm tiến.

Đúng là một đôi bé con dở hơi.

Tây Lương Mạt cười cười: “Ừ, mẫu thân cũng đói bụng, lát nữa cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa tối, được không?”

Lâu vậy mới chờ được mẹ mình, hai thằng nhóc nào có chuyện nói không được, tất nhiên là mong còn chẳng được, lập tức gật đầu như băm tỏi.

Tây Lương Mạt tiếp tục nói: “Cùng cha nữa nha.”

Thân thể của hai thằng nhóc trong lòng rõ ràng cứng đờ, Tiểu Hi Nhi đang định nói gì thì thấy Tiểu Thanh Nhi lắc đầu với bé, Tiểu Hi Nhi chu miệng, không tình nguyện nói: “Được rồi.”

Tiểu Thanh Nhi bèn mở to đôi mắt ngập nước, nhìn Tây Lương Mạt: “Mẫu thân, nếu hôm nay chúng con ăn cơm với cha, tối nay chúng con có thể ngủ cùng mẫu thân không?”

Tây Lương Mạt có phần cạn lời, đứa bé này lại còn biết cò kè mặc cả với nàng, có điều nhìn thằng nhóc trắng trẻo tròn trịa với biểu cảm mong đợi, nàng không cách nào đành lòng từ chối, đặc biệt là đã lâu chưa ngủ cùng bọn nhỏ.

Nhưng khí lạnh từ lão yêu ngàn năm phía sau rõ ràng đang tỏ vẻ, đại gia hắn rất khó chịu.

Chỉ không nói ra mà thôi.

Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, bỗng cười đồng ý: “Được.”

Sau đó nàng bế Tiểu Thanh Nhi lên, xoay người đưa cho người đang đứng phía sau nàng.

Tuy rằng, ở trong bóng tối không nhìn rõ lắm vẻ mặt của Bách Lý Thanh, nhưng nàng biết trong chớp mắt đó, Bách Lý Thanh nhất định đã ngẩn người, bởi vì sau đó nàng đã cảm nhận được cảm giác âm lạnh trên người Bách Lý Thanh thu lại nhiều, thậm chí có thể nói là cố tình thu lại hoàn toàn.

Tiểu Thanh Nhi ngẩn ngơ, xoay cổ vặn vẹo thân mình, muốn quay sang ôm lấy cổ Tây Lương Mạt, nhưng sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của nàng đành phải bĩu môi, ai oán nhìn Tây Lương Mạt, không dám nói gì nữa, đôi mắt mở to ngập nước vô cùng đáng thương.

Nhưng mà, sau khi hiểu rõ rằng ma ma của bé hoàn toàn không có chút nhân nhượng nào, Tiểu Thanh Nhi hiểu rõ tình hình, đành ngồi yên với vẻ mặt ấm ức.

Bách Lý Thanh cũng im lặng, ngược hướng ánh sáng làm nàng không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng nàng vẫn mỉm cười, giữ tư thế đưa Tiểu Thanh Nhi ra.

Một lát sau, rốt cuộc Bách Lý Thanh cũng vươn tay tới, ôm lấy Tiểu Thanh Nhi.

Trong thoáng chốc khi ngón tay hắn chạm vào ngón tay nàng, Tây Lương Mạt cảm nhận được xúc cảm cực lạnh, còn có chút run rẩy.

Đó là lần đầu tiên nàng cảm nhận được rõ ràng, trong thoáng chốc đó, hắn đã có cảm xúc gọi là “sợ hãi”.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này, nàng cảm nhận được hắn đang sợ hãi.

Thủ Tọa Tư Lễ Giám, Thái Phó của Thái Tử, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Cửu Thiên Tuế trong tay quản lý muôn vàn xưởng vệ sát thần, vô số vong hồn bị bóp nát trong lòng bàn tay hắn, lần đầu tiên để lộ ra cảm xúc như thế.

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó khẽ thở dài trong lòng, rồi bỗng buông lỏng tay đang bế Tiểu Thanh Nhi.

Bàn tay thon dài vốn còn đang do dự kia ngay lập tức phản ứng thần tốc, vững vàng ôm lấy thân mình mềm mại.

Thậm chí Tây Lương Mạt còn cảm nhận được Bách Lý Thanh dùng ánh mắt lạnh băng trừng nàng, nàng cười cười nhướng mày, bế Tiểu Hi Nhi lên: “Chắc đời này ngươi chưa từng bế trẻ con đâu nhỉ, nên học cẩn thận đi.”

Dứt lời, nàng ôm Tiểu Hi Nhi, hôn gương mặt nhỏ của hắn một cái, sau đó vừa đi ra ngoài vừa nói: “Được rồi, chúng ta tới Hải Nguyệt Điện dùng bữa đi, lát nữa bảo Tiểu Thắng Tử mang nồi lẩu vừa làm xong tới, có ít thịt dê tươi phía Bắc vừa đưa tới, mấy hôm nay thời tiết chuyển lạnh, ăn cái này là hợp nhất.”

Tiểu Hi Nhi ghé vào vai mẫu thân nhà mình, vô cùng thỏa mãn, hai cái móng vuốt múp míp thịt vội vàng ôm lấy cổ Tây Lương Mạt, hưởng thụ hơi ấm và mềm mại trên người mẫu thân, nhưng vẫn có chút lo lắng mà quay đầu nhìn tiểu huynh đệ nhà mình.

Thân ảnh cao lớn giấu trong bóng tối nhìn đứa nhỏ trên tay mình, đứa nhỏ cũng trợn to mắt nhìn hắn, thế nhưng không có nửa phần sợ hãi.

Cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy một lúc lâu, hắn mới hơi vụng về học dáng vẻ của Tây Lương Mạt, một tay nâng mông thằng nhóc, đặt thằng nhóc lên cánh tay mình.

Tiểu Thanh Nhi nhìn hắn, không nói lời nào, chỉ bĩu môi, hai tay nhỏ theo thói quen mà đặt lên vai người đang bế mình.

Bàn tay nhỏ mềm mại của Tiểu Thanh Nhi đặt lên vai hắn, một giây kia, thân thể Bách Lý Thanh cứng đờ, bàn tay nhỏ xíu kia như có một sức mạnh kỳ lạ mà hắn không thể hiểu nổi, bắt lấy hắn, xúc cảm vô cùng khác thường.

Làm hắn bỗng cảm thấy trong lòng như cũng có thứ gì đó bị bàn tay nhỏ kia nắm lấy, cảm giác khô ráp, còn có chút đau đớn.

Một lúc lâu sau, hắn mới hiểu được loại đau đớn này gọi là mềm lòng, vì đứa bé nho nhỏ trong lòng có cùng huyết mạch với mình mà mềm lòng.

Tây Lương Mạt nhìn hắn dùng một tư thế cứng đờ quái dị mà cẩn thận ôm Tiểu Thanh Nhi ra, trên mặt nở nụ cười: “Đi thôi.”

Dứt lời, nàng ôm Tiểu Hi Nhi đi trước, nhìn vầng trăng trên trời, đáy mắt có một tia giảo hoạt.

Nàng biết Bách Lý Thanh sẽ càng dễ thể hiện thái độ ôn hòa với Tiểu Thanh Nhi hơn, vì Tiểu Thanh Nhi giống nàng hơn Tiểu Hi Nhi, hơn nữa dù Tiểu Thanh Nhi có ý chơi xấu cũng sẽ không tỏ vẻ trực tiếp, bị nàng cảnh cáo một trận là sẽ ngoan ngoãn hai phần.

Tiểu Hi Nhi nhìn nụ cười đắc ý của mẫu thân nhà mình, lại nhìn vẻ mặt thối của tiểu huynh đệ của mình, cả cái người gọi là cha kia, mặt không cảm xúc, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của bọn nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy mình mới thật sự là bảo bảo thông minh nhất.

Ít nhất có thể làm mẫu thân lựa chọn ôm mình trước tiên, mẫu thân thơm tho mềm mại vẫn tốt hơn cha mặt thối kia nhiều.

— Ông đây là đường ranh giới hai tháng nay Cửu gia chưa gặp mặt chư vị —

Mười ngày sau.

Hải Thanh Điện.

“Lụa giao nhân mới đã chế tạo xong chưa?”

Một giọng nói lạnh lẽo âm u bỗng vang lên.

“Thưa, lụa giao nhân mới hiện đang phơi trên đảo Khinh Vân.” Tiểu Thắng Tử cung kính đáp.

“Ừm…” Bách Lý Thanh trầm ngâm một lát, sau đó khép lại cuốn sách trong tay, lại nhìn ngoài cửa sổ, một cái bóng đỏ hoa lệ lướt qua, bay về phía Thanh Vân Điện cách đó không xa.

Tiểu Thắng Tử nhìn theo ánh mắt hắn, cười nói: “A, Tiểu Bạch nhìn lại trưởng thành hơn rồi, gần đây nữ quan Trác Ngọc đút cho nó không ít đồ tốt, người trong cung đều coi nó là thần điểu hậu duệ của phượng hoàng, cho nên muốn gì có nấy, hầu hạ rất cẩn thận.”

“Hừ.” Bách Lý Thanh lười biếng nhếch môi: “Thần điểu, thần điểu thì thế nào, dù sao nguyên hình cũng chỉ là con vẹt ngu ngốc, có điều cái lông đuôi dài hơn chút thôi.”

Tiểu Thắng Tử nghe vậy trong lòng cười thầm, nếu Tiểu Bạch nghe thấy chủ tử gia đánh giá nó như vậy, ước chừng lại nóng nảy đến nhảy dựng lên.

Bách Lý Thanh trầm ngâm nói: “Có điều trẫm thấy bộ lông chim của nó đúng là ngày càng diễm lệ, nếu dùng để làm một bộ trang sức hoặc quần áo, quạt lông, đến lúc đại điển phong hậu có khi lại dùng đến.”

Tiểu Thắng Tử: “… Gia, phu nhân sẽ không dùng loại đồ vật này đâu.”

Bách Lí Thanh hơi khựng lại, phủi phủi bảo vệ móng của mình, cười nhạt một tiếng: “Cũng đúng, lông của loại chim ngu ngốc này dùng cũng rớt thân phận.”

Tiểu Thắng Tử: “…”

Hắn muốn vì Tiểu Bạch mà rớt một giọt nước mắt thương hại!

Thần điểu Tiểu Bạch đang dào dạt đắc ý bay qua trong ánh mắt sùng bái của các cung nhân, nhắm mới hưởng thụ, nhớ lại ánh mắt ái mộ của một đám chim cút hoang gặp được lúc trước, chuẩn bị đi Thanh Vân Điện hưởng thụ điểm tâm mỹ vị mà Ngọc Nhi tỷ tỷ nhà nó đưa tới, lại không biết từ đâu bay tới một cơn gió ác, nháy mắt làm Tiểu Bạch không hề đề phòng đụng phải cây cổ thụ cách đó không xa, trực tiếp ngã như chó gặm bùn trong ánh mắt sùng bái của các cung nhân.

“Cạc cạc…… Cạc cạc cạc!” —— Quá đáng giận!

Lại nói bên này, Bách Lý Thanh tạm thời không suy xét đến việc rút lông của Tiểu Bạch nhưng lại bỗng nhìn về phía Tiểu Thắng Tử nói: “Ngươi có nhận được thư của Tiểu Liên Tử không, phía Thiên Triều bố trí thế nào rồi?”

Tiểu Thắng Tử lập tức nghiêm túc, gật đầu nói: “Thưa, nô tài đã nhận được, đang sắp xếp lại, một lát nữa sẽ đưa lên cho ngài.”

Bách Lý Thanh gật gật đầu, hơi nhướng mày: “Ừ, một lát nữa trẫm sẽ xem.”

Tiểu Thắng Tử do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ngài không tính nói việc này với phu nhân sao?”

Bách Lý Thanh rũ đôi lông mi thật dài xuống, thản nhiên nói: “Chờ mọi việc không còn gì phải lo lắng nữa trẫm sẽ nói với nàng.”

Tiểu Thắng Tử nhìn sắc mặt của chủ tử, trong lòng thầm nghĩ, chỉ e là gia không muốn chuyện này quấy rầy tới phu nhân mới đúng, gia làm phu nhân bận rộn như vậy chính vì để một tay xử lý thỏa đáng chuyện ở Thiên Triều.

So với Tây Địch, phía bên Thiên Triều kia mới là sự tồn tại khiến người ta càng khó xử lý.

Mà phu nhân không hỏi, có lẽ chưa chắc là không biết, mà trong lòng đã sớm hiểu rõ những chuyện này.

Một đôi này, trước nay đều có một loại ăn ý kỳ lạ.

Có những lời không cần phải nói, lại tựa như đã hiểu lòng đối phương.

Cuộc đời con người, nếu có thể có được một người như vậy, chỉ có thể nói là không cầu gì hơn.

Tiểu Thắng Tử bỗng nhớ tới cái gì, nhìn về phía Bách Lí Thanh: “Đúng rồi, Vạn Tuế gia, lụa giao châu kia tuy đang phơi nắng nhưng gần đây thời tiết không tốt, chỉ sợ phải lùi thời gian giao hàng vào cung, mũ phượng của phu nhân lại đã sắp hoàn công, lụa giao châu này chỉ sợ sẽ làm trễ thời giờ.”

Lụa giao châu rất khó chế tạo, hơn nữa khi vừa mới được dệt thành lụa phải trải qua trình tự phức tạp phơi dưới ánh nắng gắt, cho nên cần không ít thời gian mới thành phẩm, hơn nữa khi chế tác phải hết sức cẩn thận, đặc biệt khi lụa mới chế thành thông thường phải phơi nắng trong ba ngày.

Nghe Tiểu Thắng Tử nói xong, Bách Lý Thanh trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Cũng được, dù sao trẫm cũng tính dẫn nha đầu và hai vật nhỏ kia đi đảo Thuần Vu một chuyến, nha đầu kia thường xuyên oán giận cái gì mà tới bờ biển rồi lại không thể hưởng thụ nằm dưới ánh mặt trời uống nước dừa, cho nên vừa lúc dẫn nàng đi đảo Thuần Vu một chuyến, đảo Giao Sa cách đó không xa, thuận tiện sang đó cắt y phục.”

Tiểu Thắng Tử sửng sốt, rồi mỉm cười cúi đầu đáp vâng, khom người lui xuống.

Lại nói bên này, sau khi nhận được tin tức, Tây Lương Mạt cũng không phản đối, kiếp trước nàng là người phương Nam, sống ở thành phố có bờ biển rộng, đương nhiên đã quen với gió biển nắng vàng, tuy mấy ngày nay thời tiết có hơi lạnh nhưng dẫn bọn nhỏ đi chơi vài ngày lại rất hợp lý.

Ánh mắt trời không quá chói mắt, không quá gay gắt, nhiệt độ tầm giữa trưa cũng vừa vặn.

Hơn nữa, nàng có ý để hai thằng nhóc ở chung với cha, tuy dưới sự yêu cầu của nàng, hai thằng nhóc này không cứng đầu với Bách Lý Thanh nữa, thái độ cũng đỡ hơn nhiều, nhưng bởi vì Bách Lý Thanh chưa bao giờ làm cha, lần này đột nhiên thay đổi vị trí tất nhiên chưa thể thích ứng ngay được, chính hắn cũng không học được dáng vẻ như Lạc Nhi, cho nên hiện giờ hai bên có thể nói là không mặn không nhạt.

“Quận Chúa, tuy nô tỳ chưa từng có hài tử, nhưng nô tỳ nghĩ trong tất cả đại gia tộc, giữa cha con có lẽ chỉ có “kính sợ”, Thiên Tuế gia chỉ e không thể có dáng vẻ phụ thân như Lạc thiếu gia.” Mị Tinh nhìn Tây Lương Mạt đang chỉ huy các cung nhân thu dọn hành lý chuẩn bị lên thuyền, do dự một lát rồi nói khẽ.

Tây Lương Mạt gấp gọn thư từ nhận được từ Chu Vân Sinh, cười nhạt: “Không, ngươi không hiểu, giữa cha con quan trọng nhất không phải kính sợ, kính sợ với phụ thân trước nay nên xuất phát từ lòng mến mộ hoặc nên nói là lòng ỷ lại, tình cảm giữa cha và con không nên bị gông cùm thế tục xiềng xích. Có lẽ A Cửu vĩnh viên sẽ không trở thành phụ thân hiền hòa dịu dàng như Lạc Nhi, nhưng hắn cũng nên thân cận bọn nhỏ theo một cách khác mà không phải như hiện tại, hắn chỉ là chưa học được nên dùng cách gì để ở bên hai đứa nhỏ thôi.”

Mị Tinh im lặng, nàng cũng không có quyền lên tiếng trong việc này.

Tây Lương Mạt cười cười, nhìn về phía hai đứa nhỏ như hoa như ngọc đang vui vẻ chơi với các tiểu thái giám dưới hành lang.

“Chờ sau này ngươi làm mẫu thân rồi sẽ hiểu.”

Mị Tinh im lặng một lát rồi lẳng lặng nói: “Đời này Mị Tinh sẽ không gả chồng.”

Tây Lương Mạt hơi khựng lại, nhìn về phía nàng, nhẹ giọng hỏi: “Cả người như Vân Sinh ngươi cũng sẽ không gả à?”

Mị Tinh đột nhiên quay sang nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Quận Chúa không tin Mị Tinh?”

Tây Lương Mạt hơi cứng họng, sau đó thở dài một tiếng: “Không, Mị Tinh, ta chỉ hy vọng mỗi người đều có hạnh phúc thuộc về chính mình.”

Mị Tinh không nói nữa, chỉ rũ mắt, thản nhiên lặp lại lần nữa: “Mị Tinh, đời này không gả.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng, không nói nữa, chỉ là trong lòng không thể không thở dài.

“Mẫu thân, mẫu thân, nhanh lên, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa lớn lớn!” Tiểu Hi Nhi xách túi hành lý nhỏ, đứng ngoài cửa hưng phấn vẫy tay với Tây Lương Mạt.

Tiểu Thanh Nhi cũng xách một bọc hành lý nhỏ, cười hì hì chạy vào ôm lấy chân Tây Lương Mạt, ngẩng đầu nũng nịu nói: “Mẫu thân, Tiểu Thắng Tử thúc thúc nói, hôm nay chúng ta sẽ lên thuyền lớn chơi, mẫu thân nhanh lên được không.”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, cười cười cúi đầu hôn lên trán hắn: “Được, chúng ta đi ngồi thuyền lớn.”

Sau đó, nàng đứng dậy dắt tay Tiểu Thanh Nhi đi ra cửa, rồi dắt thêm Tiểu Hi Nhi đi cùng.

Cách đó không xa, một bóng người cao gầy lẳng lặng đứng chờ dưới tàng cây.

Mị Tinh nhìn bóng lưng của bọn họ, đột nhiên trong lòng tràn lên cảm giác ấm áp nhẹ nhàng.

Nhưng không biết nghĩ tới cái gì, sự dao động trong mắt nàng lại lập tức lạnh xuống, biến thành một mảnh tĩnh lặng.



Dọc đường đi, có lẽ vì đi thuyền nên bọn nhỏ rất hưng phấn, dù sao lần trước hai đứa nhỏ cũng lén trốn trong hàng hóa của người khác nên không thể thưởng thức phong cảnh, lần này có cơ hội tốt như vậy bèn như bồ câu xổ lồng, hưng phấn đến mức chạy khắp thuyền.

Bắt hải âu, lay cột buồm, cầm dây thừng ném vào biển “câu cá”, làm các cung nhân đau đầu, lại vì hai đứa nhỏ bề ngoài quá đáng yêu, trong trẻo như ngọc nên chỉ dùng mắt to nhìn người ta đã khiến lòng người tan chảy, ngay cả oán giận cũng không nỡ, chỉ có thể chịu khó nhìn chằm chằm, chỉ sợ hai tiểu tổ tông này chơi hưng phấn mà ngã khỏi thuyền thì chết dở.

Tuy Bách Lý Thanh không nói gì, mà vùi đầu vào một đám sổ con không biết lấy đâu ra, nhưng Tây Lương Mạt chú ý thấy ánh mắt hắn sẽ thường xuyên nâng lên tìm kiếm hai cái bóng nho nhỏ kia, trong thoáng chốc luôn có chút dịu dàng trong ánh mắt mà chính hắn cũng không chú ý tới.

Khóe môi Tây Lương Mạt hiện lên ý cười nhạt, nhìn mây bay phía chân trời, nhẹ nhàng khép vạt áo mình lại, thầm nghĩ, lúc ấy đồng ý cùng nhau ra biển nghỉ phép quả là đúng.

Đảo Thuần Vu là một đảo nhỏ nổi danh cảnh sắc tươi đẹp ở gần Tây Địch, có bờ cát rộng và bằng phẳng, hạt cát rất mịn, còn có các loại cá nhỏ bơi tới bơi lui trong nước, hơn nữa vì nơi đó không hợp để thuyền rời bến cho nên không ai đánh bắt cá, cá ở đó cũng không sợ người.

Ngọn núi trên đảo cũng rất đẹp, nước suối chảy róc rách, khe núi thác nước mọc đầy kỳ hoa dị thảo, cho nên lúc trước bị Hải Đô Vương chọn làm nơi du ngoạn tư nhân của mình, xây dựng sơn trang tránh nóng, có điều sau này Hải Đô Vương xuống dốc, từ đó về sau đảo nhỏ này được dâng cho Minh Hiếu Thái Hậu.

Hiện tại đã bị Bách Lý Thanh trực tiếp trưng dụng thành nơi “nghỉ phép”.

Một đường lên đảo rất thuận lợi, mỗi người cầm theo đồ vật đi sắp xếp.

Dẫn bọn nhỏ cùng dùng bữa tối xong sắc trời đã muộn, Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt ngày mai du ngoạn một ngày, buổi chiều sẽ đi tới đảo Giao Sa bên cạnh một chuyến, xem quần áo cắt may đến đâu rồi.

Sau khi lên kế hoạch bèn nghỉ ngơi.

Chỉ là lúc đó, Tây Lương Mạt cũng không ngờ rằng, kế hoạch ra ngoài của mình lần này quả thật thuận lợi thực hiện mục đích ban đầu, nhưng cũng phải trải qua một phen nguy hiểm không ngờ.

Thật sự nên nói là, phải qua chông gai mới đến ngày viễn cực.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, mọi người đồng loạt tỉnh dậy.

Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh dùng đồ ăn sáng xong, đợi thêm một canh giờ, thấy sắc trời rất đẹp bèn dẫn hai đứa nhỏ ra bờ biển ngắm cá.

Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi vô cùng vui vẻ nhìn đàn cá nhỏ tung tăng bên bờ biển, kích động dẫn đám cung nhân lao xuống.

Tây Lương Mạt đứng trên bờ mỉm cười nhìn, Bách Lý Thanh thấp giọng nói: “Thế này có nguy hiểm quá không?”

Tây Lương Mạt cười nói: “Đừng lo lắng, bọn nhỏ có người trông chừng. Hơn nữa, khi còn nhỏ chẳng phải đã từng nguy hiểm hơn thế này nhiều sao?’