Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 66: Ngoại Truyện Tiểu nhi khó dưỡng (Hai)




Hai con búp bê ngọc đột nhiên cảm thấy âm khí phía sau, một đứa trong đó quay đầu, bỗng đối diện với một đôi mắt đen kịt sâu thẳm, giật hết cả mình, cái miệng nhỏ há ra hét chói tai: “A —- yêu quái —– xấu quá đi!”

Động tác của Bách Lý Thanh khựng lại, nụ cười cứng đờ.

Yêu quái?

Xấu?

— Ông đây là đường ranh giới đóng gói mang Chuẩn Sát, Hách Vân đi lăn giường 100 năm —

Trong hoàng cung Tây Địch.

Tây Lương Mạt phê duyệt tấu chương, phê tới phê lui, không biết vì sao luôn cảm thấy tâm thần bất an, nhưng lại không giống như cảm thấy có gì nguy hiểm.

Nàng nhìn bên ngoài thư phòng, đã là cuối thu, vị trí Tây Địch nằm ở tận cùng phía nam của đại lục, bốn mùa không quá khác biệt, cũng không có tuyết, cuối thu không rét lạnh như Thiên Triều cho nên lúc này bên ngoài mặt trời vẫn rạng rỡ, lá cây nửa vàng nửa xanh, nhìn cũng coi như một phen cảnh đẹp.

Nàng nhìn mà tâm trạng tốt lên một chút, nghĩ đến người kia ra tay tàn nhẫn, làm cho cả nhà họ Long xong đời rồi ném hết chính sự cho nàng và tâm phúc, nóng lòng như lửa đốt chuẩn bị việc lập Hậu, cũng không biết rốt cuộc hắn tính lập Hậu này như thế nào, hỏi Bách Lý Thanh thì hắn chỉ mỉm cười tỏ vẻ thần bí, không chịu nói rõ ràng.

Nghĩ đến người kia mấy ngày nay dẫn người ra ngoài chọn chọn lựa lựa, khóe môi nàng hơi nhếch lên chút ý cười.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh thấy nàng mỉm cười, đúng lúc tâm trạng tốt bèn cười nói: “Đã nhiều ngày đại nhân ở trong thư phòng, hôm nay thời tiết rất đẹp, chi bằng ra ngoài đi dạo một chút, hoạt động gân cốt, nô tỳ thấy mấy ngày nay hoa cúc trong vườn đang nở rộ, cảnh sắc rất vui mắt.”

Cúc Tây Địch rất nổi tiếng, chủng loại hơn trăm, trong hoàng cung nhất định có những loài vô cùng hiếm thấy.

Tây Lương Mạt vốn xuất thân bằng buôn bán son phấn, phấn của Quốc Sắc Lâu bán đến khắp các quốc gia, là một khoản thu nhập lớn giúp nàng không ít trong việc nuôi quân, đối với những loại hoa cỏ đương nhiên cũng thích, nàng nghe lời đề nghị của cung nữ cảm thấy động lòng, cười đồng ý, quyết định ra ngoài tản bộ.

Nàng không thích quá nhiều người đi theo, chỉ để Mị Tinh và hai đại cung nữ đi cùng, bản thân cởi khinh giáp, chỉ mặc một bộ trường bào nam tử siết eo màu lam nhạt thêu hoa sen.

Tới Ngự Hoa Viên, quả thật thấy cách đó không xa muôn hồng nghìn tía, có vô số những bông cúc nho nhỏ nở bên bờ hồ dưới chân cây cầu cửu khúc hình vòm, rất ý họa tình thơ, có điểm giống cảnh đẹp Giang Nam.

Tây Lương Mạt một đường đi tới, lúc này đang là lúc thay ca, người trong vườn rất ít, nơi nàng đi qua cũng yên lặng.

Vừa lúc thấy một chùm thu cúc lục ngọc xanh biếc đang nở trên núi giả, nhụy hoa nặng trĩu cúi đầu, ánh mắt nàng hơi sáng lên, muốn lấy chùm lục ngọc này làm ít phấn hoặc dưỡng da cho Bách Lý Thanh dùng.

Đại hồ ly tinh ngàn năm kia là thứ còn chú ý cái mặt hơn cả nàng, mấy năm nay bị bắt giả làm mãng phu, trong lòng bực bội đến hoảng hồn, rảnh rỗi bèn giơ gương xem mặt mình có bị gió biển thổi thành nếp nhăn không, làn da có khô hay không.

Đôi khi nàng bận rộn, từ chối lời cầu hoan động cái lại nổi hứng của hắn, hắn bèn dùng vẻ mặt ai oán ôm gương tủi hờn “có phải mấy năm nay vi sư xấu đi, cho nên ái đồ ngươi không muốn để vi sư thân cận nữa không”.

Vì thế, nàng nghĩ, bệnh yêu cái đẹp của người này không cách nào chữa khỏi nữa rồi, cho nên chữa phần ngọn thôi cũng được, làm mấy thứ hắn chưa dùng bao giờ, làm mặt nạ cho hắn, có cái phân tán hắn cũng không còn tâm tư quấy rầy nàng.

Tuy chính nàng cũng không rõ, vì sao mình phải ở đây giúp hắn xử lý quân cơ đại sự, trong khi hắn lại rảnh rỗi lăn lộn linh tinh?

Tây Lương Mạt tự mình thở dài một hơi, bỗng dừng bước chân, Mị Tinh cũng phản ứng nhanh mà đứng lại, nhưng các đại cung nữ thì không biết thất thần hay cố ý, bước chân không đồng loạt dừng lại, giống như không thể khống chế chân mình, đụng vào lưng Mị Tinh rồi mới vội vàng đứng lại.

Một giọng hát tinh tế duyên dáng truyền tới từ phía sau núi giả nở chùm cúc lục ngọc.

“Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến, tự giá bàn đô phó đoạn tỉnh đồi viên, lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thử tâm lạc sự thuỳ gia viện? Triêu phi mộ nguyện, vân hà thuý hiên, vũ ty phong phiến, yên ba hoạ thuyền, cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện…”*

*Trích trong hồi mười vở kịch Mẫu Đơn Đình nổi tiếng bên Trung nhá, khỏi dịch nghĩa nhé mấy mẹ.

Người hát khúc kia giọng hát cực đẹp, nhị hồi tam chuyển, như một dòng nước trong chảy xuống, tung lên bọt nước, như châu như ngọc, thanh lệ vô cùng.

Chỉ là… những ca từ vốn là tư xuân khuê các của Đỗ Lệ Nương nay lại bị người kia hát thành ảm đạm lạnh lẽo, làm người nghe rơi lệ, trong lòng chỉ thấy buồn bã, như một mình đơn độc giữa trời đông, như độc ảnh giữa dòng sông băng.

Tiếng ca kia làm cho mọi người dừng chân, nhưng Mị Tinh xưa nay không phải kiểu con gái thích đào kép hát khúc, nàng nghe cũng chẳng hiểu, chỉ lạnh lùng nhíu mày, tay ấn trên chuôi đao muốn đi lên đuổi người quấy rầy chủ tử của mình đi, hoặc là bắt lại.

Nhưng lại bị người khác đè bàn tay, nàng sửng sốt quay đầu nhìn về phía Tây Lương Mạt ở bên cạnh: “Quận Chúa?”

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Các ngươi chờ ở bên đi.”

Mị Tinh do dự một lát, vẫn lùi về sau một lát, tay luôn đặt trên chuôi đao, tập trung đi theo phía sau Tây Lương Mạt cách mấy mét, nhưng vẻ cảnh giác chưa từng rời khỏi đào kép mặc bộ trang phục hồng đứng ở kia.

Tây Lương Mạt đi lên vài bước, đứng phía sau người kia, người kia đưa lưng về phía nàng, đàn cũng đã lẳng lặng thu lại, không lên tiếng.

Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng cao gầy nhỏ nhắn của đối Phương một lát, thoáng ngừng: “Tố Nhi, không phải ngươi xưa nay không thích xướng khúc sao, không ngờ hôm nay cũng xướng rồi à.”

Người mặc một bộ trang phục nữ linh chậm rãi xoay người, lại không nhìn về phía Tây Lương Mạt mà nhìn về phía hồ bích thủy, thản nhiên nói: “Ta là người hoàng tộc Tây Địch, cho dù không thích xướng khúc thì ít nhiều vẫn biết một chút, là phong tục đã quen thôi.”

Tây Lương Mạt ngập ngừng, nhớ tới buổi tối một năm nào đó, bên Kính Hồ, một khúc ca kinh diễm của Bách Lý Thanh, nàng bèn im lặng.

Hoàng tộc Tây Địch không coi xướng khúc, đào kép làm hổ thẹn, ngược lại coi là việc cực kỳ phong nhã, giống như cầm kỳ thi họa vậy.

Tây Lương Mạt đi đến bên cạnh hắn, ôn hòa nói: “Ngày ấy trên Thanh Vân Điện còn chưa cảm tạ ngươi giúp đỡ.”

Bách Lý Tố Nhi không kích động, vui sướng hoặc tức giận như bình thường nhìn thấy nàng, trên gương mặt thiếu niên xinh đẹp còn chưa hết phần trẻ con cũng không còn chua ngoa tùy hứng trước kia, chỉ có tĩnh lặng, ánh mắt còn có một chút ưu thương và lạnh nhạt.

Hắn đạm mạc nhìn mặt nước nói: “Không cần khách khí, đó là ý nguyện của tiên đế, hắn muốn cho ai ngôi vị hoàng đế này, thân là thẩn tử, ta đương nhiên sẽ hoàn thành tâm nguyện của hắn.”

Sau đó, hắn dừng một chút, khóe môi lại nhếch lên độ cong mỉa mai: “Huống hồ, cho dù ta không ra tay giúp các ngươi, các ngươi cũng sẽ có phương thức của mình để chứng minh – ví dụ như người chết sẽ không nghi ngờ, các ngươi chỉ cần giết những người dám nghi ngờ các ngươi là được, không phải sao?”

Tây Lương Mạt không nói gì, nàng cũng không tính giải thích những quân cơ đại sự đó với một thiếu niên, âm mưu tính toán không đơn giản như hắn tưởng tượng, huống hồ từ một góc độ nào đó mà nói, ý tưởng của hắn không phải hoàn toàn vô lý.

Nhưng mà…

Nàng nhìn về phía nửa mặt tinh xảo vì nhiều ngày chưa ngủ đủ giấc mà có vẻ tái nhợt của hắn, hắn mím chặt môi, có một loại quật cường mà cả vẻ mặt lãnh đạm lúc này cũng che giấu không nổi.

Tây Lương Mạt thở dài trong lòng: “Nói đi, ngươi muốn ta hứa với ngươi cái gì?”

Vẻ mặt Bách Lý Tố Nhi cứng đờ, sau đó im lặng một lát rồi mới quay mặt nhìn về phía nàng, ánh mắt sáng rực: “Ta biết có lẽ các ngươi không cần sự trợ giúp của ta, nhưng ta cũng biết ta hỗ trợ sẽ giúp các ngươi bớt không ít việc, cho nên ta mong ngươi nể mặt trước kia dù sao ta cũng đã ra tay giúp ngươi, hứa với ta không xuống tay với hoàng tộc Tây Địch nữa.”

Hắn không ngờ nàng nhanh nhìn rõ ý đồ của mình đến vậy.

Tây Lương Mạt chậm lại, nhìn gương mặt cứng đờ và vẻ căng thẳng trong mắt thiếu niên, nàng thầm than lần nữa trong lòng, rốt cuộc hắn vẫn còn ngây ngơ, cầu xin không chút che giấu, ra vẻ lạnh nhạt muốn uy hiếp, đều chứng tỏ hắn hoàn toàn không thể nắm chắc quyền mưu và đàm phán.

Bách Lý Tố Nhi nhìn nữ tử trước mặt, hắn không nhìn ra nàng đang nghĩ gì, sau khi nghe được yêu cầu của hắn, nàng không có bất cứ phản ứng ngạc nhiên nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa nhưng lạnh lẽo.

Hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt trên người nàng, đột nhiên khiến hắn nhớ tới mấy năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

Nàng cười, mang theo một cảm giác phóng túng nhưng lạnh lùng kỳ lạ, tiêu sái và khó lường, có một loại mị lực không thể nào nắm lấy, giơ tay lên đón lấy người trên lầu lao xuống, cùng bọn họ chiến đấu.

Nhưng hiện giờ… Thời gian thấm thoát, những thứ trong đáy mắt nàng không còn bộc lộ như trước, càng ngày càng khó lường, càng ngày càng giống nam nhân đáng sợ kia.

Chỉ là, hắn lại vẫn cứ vì một cái nhíu mày, một nụ cười của nàng mà vướng bận, mà đau lòng.

Đó chính là kiếp, mà bản thân hắn gặp phải khi mười bốn tuổi.

Lại không ngờ, sẽ ràng buộc cả đời.

Cũng vì nàng, mới ý thức được mình ngây thơ và ngu xuẩn đến mức nào.



Tây Lương Mạt nhìn thiếu niên không biết đang nhớ đến cái gì mà vẻ mặt phức tạp hoang mang, thản nhiên nói: “Tố Nhi, ta chỉ có thể nói với ngươi, an phận thủ thường chưa chắc sẽ có phúc, nhưng không an phận thủ thường nhất định sẽ có họa, ngươi tự nói rõ ràng câu này với những người nhờ ngươi tới cầu xin, cứ nói là ta chuyển lời là được.”

“Nhưng mà…” Bách Lý Tố Nhi như bị giật mình, muốn nói gì đó lại bị Tây Lương Mạt ngắt lời.

“Không nhưng nhị gì hết, ngươi nên biết cái gì gọi là thắng là vua thua làm giặc, làm vương giả cũng có rất nhiều chuyện hắn cần phải làm, không thể đảm bảo chuyện gì cũng như ý ngươi.”

Tây Lương Mạt không tính khách khí, nhưng giọng nói lạnh nhạt lại hòa hoãn, làm Bách Lý Tố Nhi phải im lặng.

Đúng vậy, hắn hiểu vương giả khó xử, bởi vì hắn đã từng thấy sự gian khổ của phụ Huynh cho nên biết Tây Lương Mạt không thể, cũng sẽ không hứa hẹn với hắn cái gì, nhưng mà… chung quy hắn vẫn không làm được điều hoàng huynh dặn dò trước lúc lâm chung.

Hắn hơi rũ mắt, lẳng lặng nhìn về phía một chùm thu cúc mỹ lệ rủ xuống mặt nước một lát, bỗng nhiên đổi đề tài: “Ngươi thích hoa gì?”

Tây Lương Mạt ngẩn ra, sau đó cười cười, đứng khoanh tay, một bàn tay khác nhéo hai cánh hoa cúc tơ vàng bỏ vào miệng, lập tức có hương thơm hoa cỏ mát lạnh ùa tới: “Hoa gì ta cũng thích, chỉ cần nó hợp mắt ta.”

Bách Lý Tố Nhi sửng sốt, nhưng sau đó không biết nghĩ tới cái gì, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, hắn lấy từ trong tay áo một nhành hoa đưa cho Tây Lương Mạt: “Đây là đồ của ca ca, hắn vẫn luôn rất thích, ta nghĩ sau khi hắn mất cũng hy vọng có thể đưa cho ngươi.”

Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn, đó là một món đồ trang trí hình hoa mai dùng lục ngọc và bạch ngọc điêu khắc thành, cắm trong một chiếc bình ngọc nhỏ xinh.

Cực kỳ mỹ lệ, cực kỳ trong sáng.

Tây Lương Mạt nhìn nhìn, phát hiện dưới bình ngọc khắc một chữ Vân nho nhỏ, trong lòng thở dài, dường như nhớ đến nụ cười của người kia, nàng ngẩng đầu muốn gọi người lại: “Tố Nhi, cái này ta không thể nhận…”

Nhưng Bách Lý Tố Nhi đã đi thẳng, vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Không thể nhận thì ném đi.”

Tây Lương Mạt dừng lại, cuối cùng vẫn thu thứ kia vào trong tay áo.

Nàng lẳng lặng nhìn Bách Lý Tố Nhi rời đi, bóng dáng hắn có một vẻ tiêu điều kỳ lạ.

Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, thở dài thật sâu, nhân thế vô thường, thiếu niên kiêu ngạo lại quật cường kia sau khi mất đi mẫu thân che chở và ca ca yêu thương, rốt cuộc đã trưởng thành sau một đêm, cũng biết xem thời thế, cũng biết dùng thủ đoạn để cầu được thứ mình muốn.

Tất cả trường thành đều đến cùng đau đớn, mà hài tử hoàng gia trưởng thành là ở trong hoàng kim chói mắt, lửa đổ thêm dầu vĩnh viễn đi cùng với đổ máu và cái chết,

Không biết là hạnh phúc, hay bất hạnh.

Chính lúc này, bỗng một thái giám truyền lệnh áo lam bước nhỏ chạy vào, sắc mặt không được tốt, vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh Mị Tinh thấp giọng nói mấy câu, Mị Tinh sửng sốt, đôi mắt hơi mở lớn, quay người lại vội vàng nói bên tai Tây Lương Mạt mấy câu.

Tây Lương Mạt quay phắt người lại, tròn mắt nhìn nàng không dám tin: “Cái gì, các tiểu thiếu gia ở biên cảnh bò lên thuyền người khác đi tới kinh thành?”

Mị Tinh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vâng, vốn định ở cứ điểm biên cảnh chờ ngài, nhưng các tiểu thiếu gia… Tóm lại là vì bò lên thuyền quá nhanh, cho nên nhóm Quỷ Vệ đuổi theo phía sau chỉ chậm một chút, có điểu hẳn là tới kinh thành rồi.”

Tây Lương Mạt ôm trán, xua tay với Mị Tinh: “Được rồi, hai tiểu tử kia thế nào ta đương nhiên biết, đi đi, đi đi, người của Quỷ Vệ cũng phải giữ liên lạc với bên này, xem có thể bắt được bọn nhỏ không.”

— Ông đây là đường ranh giới độc giả có bộ ngực lớn, Tiểu Bạch mau tới đây —

Lại nói, trong hoàng cung người ngã ngựa đổ, bên này cũng loạn như mối tơ vò.

“Cái gì? Có yêu quái?” Búp bê bằng ngọc mông trần vắt vẻo phía trên vừa mới hét lên xong, đứa đang túm cái quần của nó cũng hét lên theo: “Aaaaaaa… Yêu quái, yêu quái ở đâu, Tiểu Thanh, xuống đây, chạy… chạy thôi.”

Đám tiểu ngọc thạch tinh nhìn có vẻ chỉ bằng trẻ con hai tuổi loài người, sốt ruột lên là nói chuyện cũng không rõ ràng.

Nhìn có vẻ là vừa mới luyện thành tinh?

Bách Lý Thanh liếc nhìn hai con yêu tinh tròn vo nõn nà như ngọc không ngừng vặn vẹo, lại cọ thêm một đống bụi ngọc trên người trên mặt, dưới ánh mắt trời rực rỡ càng có vẻ toàn thân lóe sáng trong veo, như hồn phách của ngọc ngưng tụ mà thành.

Hắn sờ cằm, ừm, một đôi búp bê ngọc, bắt bản thể chẳng những phải đánh thành xích ngọc, vòng ngọc, trâm ngọc, còn phải làm thành các loại đồ chơi ngọc thành mới được.

Tiểu ngọc thạch tinh hình như có chút cảm nhận, đột nhiên thấy sau lưng nổi lên từng trận gió lạnh, cảm giác nguy hiểm không xong, một con tiểu ngọc thạch tinh treo phía dưới lập tức thả lỏng tay, “bịch” một cái rơi xuống đất, cũng mặc kệ mông mình sau khi chạm đất có vỡ thành hai nửa hay không.

Bách Lý Thanh nhướng mày, hai cái bánh bao ngọc tinh này cũng có chút quyết đoán đấy.

Hắn không vươn tay, mà chờ tự bọn nó ngã mông nhỏ nứt làm đôi, xem có thể ngã vỡ ra một miếng noãn ngọc thượng hạng để hắn làm một cái ngọc bội cho Mạt nha đầu của hắn hay không.

Lại không ngờ, tiểu ngọc thạch tinh bên dưới hai chân nhỏ chạm đất, tuy vì lực mạnh và hạ bàn không ổn mà đổ về phía trước hai bước, nhưng thằng nhỏ quỳ một gối xuống, kéo gọi tiểu ngọc thạch tinh bám phía trên buông tay, bày ra tư thế ôm, thuận thế ôm lấy bánh bao ngọc nhỏ cởi truồng ở phía trên hắn vào lòng.

Vẫn chưa xong, bởi vì rơi xuống hơi mạnh, hắn ôm tiểu huynh đệ của mình lăn một vòng, trực tiếp lăn ra khỏi dưới chân Bách Lý Thanh.

Cho đến khi bọn nhỏ đứng lên đã rời khỏi Bách Lý Thanh tầm mười thước, phối hợp ăn ý vô cùng.

Tuy rằng đối với Bách Lý Thanh mà nói, chút khoảng cách này chỉ cần nhấc tay là có thể lướt qua, nhưng tốc độ phản ứng và năng lực ứng biến bậc này thật sự làm đôi mắt u mị của hắn lóe lên một tia sáng kinh ngạc.

Hai tiểu ngọc thạch tinh động tác rất nhanh, sau khi lăn ra một chỗ, một đứa chổng cái mông nhẵn mịn, một đứa dùng sức kéo lên, sau đó vừa kéo vừa chạy ra ngoài.

Có điều lúc này Bách Lý Thanh đã có hứng thú, đầu ngón tay bắn ra, trên đầu ngón tay như ngọc xuất niện một tia tơ nhện quấn vào bụng nhỏ của tiểu ngọc thạch tinh chạy chậm hơn, thuận thế kéo lại, thằng nhóc kia chỉ kịp hét lên đã nằm trong lòng hắn.

Hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, rơi xuống người mình đầy bụi ngọc, sau đó toàn thân run lên giơ chân nhỏ đá vào ngực hắn.

Bách Lý Thanh nhìn gương mặt nhỏ non nớt trong trắng lộ hồng, tròn trịa đầy đặn, trên đầu đầy bụi ngọc hoặc hạt ngọc nhỏ, càng thêm thú vị, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, cũng lười cử động, để cho vật nhỏ kia đá.

Thằng nhóc trong lòng giơ một cái chân béo đá qua, chưa chờ được đại yêu quái kia kêu đau thì trong miệng mình đã không nhịn được kêu trước: “Ai da!”

Cứng quá, đây căn bản không phải ngực người mà ~~~ ư ư!

Mặt khác, một nhóc tiểu thạch tinh khác phát hiện tiểu huynh đệ nhà mình mất tiêu rồi, quay đầu lại phát hiện thì ra bị đại yêu quái kia dùng một sợi dây đỏ bắt mất, nó lập tức kéo cao cái quần của mình, lộ ra nửa cái mông trắng nõn lảo đảo chạy ngược lại, đồng thời non nớt hét lên: “Con nhện tinh, mau buông ca ca ta ra, tiểu gia tha chết cho ngươi!”

Bách Lý Thanh: “…”

Con nhện tinh…?!

Một chút phân tâm như vậy, đã thấy tiểu ngọc thạch tinh kia như một thùng thuốc súng sải cái chân nhỏ bước còn không xong kia xông tới hung hăng đâm vào ngực hắn, nhìn có vẻ muốn húc ngã hắn, để đứa mà hắn đã bắt được chạy trốn.

Bách Lý Thanh lúc này hoàn toàn không phát hiện, hắn vì những gì đã trải qua trong thời niên thiếu nên ghét nhất người khác đụng vào hắn, thậm chí là nhìn vẻ mỹ mạo của hắn, cực kỳ thích sạch sẽ, cho dù người bên cạnh có nhìn lâu một chút, bị hắn bắt được cũng sẽ nếm mùi đau khổ.

Tây Lương Mạt là hoàn toàn không muốn chạm vào lão yêu ngàn năm toàn thân đầy nọc độc như hắn, lại trời xui đất khiến bị hắn cưỡng ép chạm vào nàng, hơn nữa “hết đụng lại chạm”, cuối cùng trúng độc càng sâu.

Nhưng lúc này, trong lòng là một vật nhỏ ngồi rũ bột ngọc đầy người, chính hắn lại không có một chút chán ghét hay bài xích.

Hắn chỉ một tay chống cắm, cúi đầu nhìn một tiểu ngọc thạch tinh khác đâm đầu tới, hắn tính để vật nhỏ kia cũng nếm mùi thiệt thòi, có điều chờ khi vật nhỏ kia thật sự đâm tới mới chú ý tới trong đôi mắt đen to tròn lúng liếng ngoại trừ một chút tức giận còn có một tia giảo hoạt cực kỳ quen thuộc, rất giống người nào đó trong trí nhớ…

Khi đang bày trò chơi xấu.

Sau đó, hắn theo bản năng hơi nghiêng người về một bên, vật nhỏ kia bèn “bịch” một tiếng đụng đầu vào ngực hắn, rồi lại che đầu ngồi bệt dưới đất, có chút ngốc trừng mắt với hắn, chưa phản ứng lại được.

Ngược lại là đứa nhỏ ngồi trong lòng hắn bực tức trước, không buồn nhỏ nước mắt nữa, trực tiếp quơ cái nắm đấm nhỏ múa may: “Ai, tên ngu ngốc này, mẫu thân nói phải đâm vào chim nhỏ, phải đâm chim nhỏ mới có tác dụng, con nhện tinh này là giống đực, không có ngực ngực, ngươi đâm vào đây có tác dụng gì, hắn mọc chim nhỏ, phải đụng vào chim nhỏ, hắn mới đau chứ!”

Nó hoàn toàn quên mất, vừa rồi nó đá lung tung một trận cũng chỉ đá vào ngực bụng của con nhện tinh mà thôi, không có đá trúng chim nhỏ của người nào đó.

Bách Lý Thanh giờ coi như nghe hiểu, hai tiểu ngọc thạch tinh này gian tà lắm, thấy đánh bừa không được bèn muốn “dùng trí mà thắng”, tính toán ra tay với “chim nhỏ” của hắn.

Hắn cười lạnh trong lòng, mụ yêu tinh từ nơi nào tới, dạy ra hai thằng nhãi hư hỏng phối hợp ăn ý, hừ!

Đầu ngón tay hắn khép lại, nắm cổ áo tiểu tiểu ngọc thạch tinh trong lòng nhấc lên tới trước mắt, đối diện với cặp mắt đen to tròn lúng liếng, hắn cười cười, thuận tiện liếm khóe môi: “Ừm, hai tiểu yêu vật các ngươi nhìn qua hương vị có vẻ không tệ nha, nào, nói thử coi, các ngươi muốn bị chưng lên ăn hay bị nướng lên ăn?”

Vật nhỏ kia nhìn gương mặt âm u quỷ quyệt lại vô cùng xinh đẹp đột nhiên tới gần, ngây người một lúc, sau đó không thấy có vẻ gì là sợ hãi, chỉ bĩu môi, vươn cái tay béo sờ lên mặt hắn, cười khờ dại nói: “Oa, thẩm thẩm, da ngươi thật là mịn nha, có phải thường xuyên đắp mặt nạ không, cho nên nhìn mới giống như chỉ 50 tuổi ấy!”

Bách Lý Thanh: “…Thẩm thẩm.”

Ngay khi Bách Lý Thanh bị hóa đá trong nháy mắt, quên luôn bộ mặt mình đang ở trong phạm vi công kích của cái chân ngắn ngủn nào đó.

Nhãi con ngọc thạch vốn là thứ thành tinh, hắn thừa dịp vẻ mặt Bách Lý Thanh vặn vẹo trong giây lát, hai cái móng vuốt đầy thịt nhéo mặt Bách Lý Thanh, sau đó tay năm tay mười “hì” một tiếng, lập tức kéo khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của người nào đó thành một cái bánh nướng.

Một tên lão yêu ngàn năm yêu cái đẹp tới cực điểm trợn to mắt một cách không thể tin nổi!

Đời này, à không, có lẽ cả đời trước nữa, cái chuyện mà có người dám giở trò trên gương mặt mà hắn để ý nhất thật sự quá xa xăm rồi.

Thừa dịp lão yêu nào đó đang ngây ra, tiểu ngọc thạch tinh thành thật bên cạnh chân tiếp tục giở lại trò cũ, cái chân béo giẫm một phát, nhảy dựng lên với được cái chân của ca ca đang bị Bách Lý Thanh xách lên, tính kéo tiểu huynh đệ nhà mình xuống rồi nhanh chân bỏ chạy.

Có điều.

“Hừ hừ…”

Theo tiếng cười âm trầm vang lên, Tiểu Thanh Nhi lập tức cảm thấy mình cũng bị người ta túm cổ áo nhấc lên, nhìn gương mặt lúc trước còn bị tay béo của ca ca mình chà đạp đến biến hình đang cười dữ tợn với mình, chân nó mềm nhũn luôn.

Cũng không biết nó đột nhiên nghĩ ra cái gì, giơ nắm tay nhỏ của mình lên, cầm lục lạc ngọc nhỏ xíu nhắm thẳng vào Bách Lý Thanh, non nớt hét lớn: “Hừ, con nhện tinh kia, tiểu gia gọi ngươi một tiếng, ngươi dám đáp lại không?”