Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 58: Tự có số mệnh




“Ngươi…” Bách Lý Thanh muốn nói gì, lại thấy sắc mặt Tây Lương Mạt hoàn toàn trắng bệch đành cắn răng không nhắc tới nữa, có điều hơi thở mù mịt đáng sợ làm cho tất cả mọi người cảm thấy mình sẽ bị xé thành mảnh nhỏ mà câm như hến, gần như quên luôn cả sự uy hiếp của bệnh dịch.

“Tất cả không được phép rời khỏi Từ Ninh Cung!” Tây Lương Mạt nâng tầm mắt nhìn về phía Liên công công đứng ngoài cửa điện Từ Ninh Cung phía xa xa, đang định nhấc chân bước vào, nàng lớn tiếng hạ lệnh: “Liên công công, không được phép vào, lập tức thông báo cho Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám tiếp nhận phòng vệ hoàng cung, để cấm quân phụ trách phòng vệ hoàng thành!” Giọng nói nghiêm nghị của Tây Lương Mạt vang vọng trong chính điện Từ Ninh Cung, mang theo cảm giác lạnh cứng như dao, hoàn toàn không có vẻ ôn hòa như thường ngày, không cho phép người ta làm trái.

Chính thái độ nghiêm khắc của nàng làm cho mọi người trong Từ Ninh Cung ý thức được nguy hiểm đang bao trùm trên đầu mình.

Kim Thái Hậu lại là người đầu tiên phản ứng lại, the thé nói: “Chờ chút, Thiên Tuế Vương Phi, ngươi phải sắp xếp để bản cung và bệ hạ đi Thu Sơn trước, lập tức đi Thu Sơn, an nguy của bệ hạ là chuyện quan trọng nhất!”

Tây Lương Mạt lạnh lùng liếc nhìn nàng ta: “Thái Hậu nương nương, nay tất cả mọi người trong Tư Ninh Cung rất có thể là nguyên nhân lây bệnh, cho nên không ai được phép rời khỏi đây.”

Kim Thái Hậu nghe vậy trợn trừng mắt, cả giận nói: “Cái gì? Ngươi điên rồi à? Nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì ngươi có chịu trách nhiệm được không!”

Tây Lương Mạt liếc hai người một cái, hoàn toàn không quan tâm tới nàng ta nữa, mà quay sang lạnh lùng nói với Liên công công đang có chút hoang mang: “Bắt đầu từ bây giờ, nếu Từ Ninh Cung bay ra một con ruồi, tất cả thủ vệ trong ngoài Từ Ninh Cung đem đầu tới gặp, nghe rõ chưa?”

Không khí nặng nề đến mức gần như không thể lưu động, không ai dám nói chuyện, chỉ có Kim Thái Hậu không nhịn được muốn há mồm, thì thấy Bách Lý Thanh âm u liếc Liên công công một cái: “Từ giờ trở đi, tất cả công việc trong cung phải lấy mệnh lệnh của Vương Phi làm đầu, Vương Phi có tất cả quyền tùy cơ ứng biến!”

Lời này tương đương với giao sống chết và an toàn của toàn bộ hoàng cung cho Tây Lương Mạt.

Liên công công sửng sốt, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lại, lập tức chắp tay đáp lời rồi lui xuống.

Mọi người không khỏi kinh ngạc vô cùng, bọn họ không thể nào ngờ rằng Bách Lý Thanh sẽ yên tâm về Tây Lương Mạt như thế, dù sao thân phận Phi Vũ Đốc Vệ hiện nay của Tây Lương Mạt còn là một bí mật, cho dù Tây Lương Mạt được sủng ái thế nào cũng chỉ là một “phụ thuộc” mà thôi, không ngờ “phụ thuộc” này lại lấy được sự tín nhiệm của Cửu Thiên Tuế nổi danh đa nghi, hỉ nộ vô thường.

Còn Kim Thái Hậu thì trợn trừng mắt không dám tin, sau đó nhìn Liên công công rời đi, chỉ chốc lát sau đã nghe tiếng ba tiếng còi xương khi Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ gặp được chuyện khẩn cấp nhất mới vang lên.

Tiếng còi xương sắc nhọn chói tai cắt ngang bầu trời, cũng cắt ngang qua sự bình tĩnh của mọi người trong cung cấm.

Kim Thái Hậu nhìn một bãi máu thịt trước mặt mình, cuối cùng không nhịn được nữa hét ầm lên: “Bản cung không muốn ở đây, bản cung tuyệt đối không muốn ở đây!”

Nói xong, nàng ta đứng dậy ôm lấy Thuận Đế đã sợ tới mức gào khóc.

Tây Lương Mạt lạnh lùng liếc nàng ta một cái, lại nhìn về phía cung nữ bên cạnh nàng ta: “Thái Hậu gặp thích khách, hoảng sợ quá độ, lập tức đưa bệ hạ đi, dẫn Thái Hậu vào nội điện tắm rửa thay quần áo, nếu các ngươi hầu hạ không tốt thì từ nay không cần hầu hạ nữa, trực tiếp đánh chết!”

Hai cung nữ bên cạnh Kim Thái Hậu bị ánh mắt sắc như dao của Tây Lương Mạt nhìn, tóc gáy dựng đứng, bọn họ vươn tay bắt lấy Kim Thái Hậu, không dám có một chút do dự. Kim Thái Hậu vừa tức giận vừa sợ hãi, dùng sức giãy dụa, lại không thể làm gì nhìn Thuận Đế bị cung nữ của mình kéo ra khỏi lòng mình, dường như Thuận Đế cũng phát hiện điều gì, gào khóc lên.

Mẹ con Kim Thái Hậu và Thuận Đế cùng gào khóc, tình hình thê thảm làm cho người ta không đành lòng, Tây Lương Mạt nghe mà phiền lòng, lạnh tanh nói: “Nếu Thái Hậu luyến tiếc bệ hạ, kéo dài thời gian không đi tắm rửa thay quần áo thì ngày mai xuống địa phủ mà khóc!”

Nàng nói vậy lập tức làm cho Kim Thái Hậu sợ tới mức không còn tâm tư diễn cảnh mẹ con tình thâm nữa, nàng ta nhìn thoáng qua thi thể máu me của Vân Hương dưới đất, như quả bóng xì hơi để mặc cung nhân đưa mình về nội điện Từ Ninh Cung.

Thuận Đế không có mẫu thân đâm chọc, lại có nhũ mẫu an ủi, rất nhanh đã ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ rúc vào lòng nhũ mẫu nức nở. Tây Lương Mạt thản nhiên liếc nhìn Thuận Đế: “Bệ hạ phải bảo trọng long thể, nghỉ ngơi tại Tây Noãn Các của Từ Ninh Cung, chỉ cho phép nhũ mẫu và hai Đại cung nữ sạch sẽ cùng lão Y Chính tới gần, quần áo bệ hạ mặc mỗi ngày phải dùng nước sôi đun nóng phơi khô rồi mới được mặc, tất cả đồ ăn phải do phòng bếp riêng làm, người phòng bếp cũng không được tiếp xúc với người ngoài!”

Sau khi Thuận Đế bị nhũ mẫu ôm đi, trong điện hoàn toàn tĩnh lặng.

Tây Lương Mạt lạnh lùng nói: “Tất cả không được cử động, đứng tại chỗ, Mị Nhị, Mị Lục, theo ta tới đây!”

Nói xong, nàng dùng một chiếc khăn tay che mũi, ngồi xổm xuống trước thi thể của Vân Hương.

Bách Lý Thanh nhìn động tác của nàng, nhẫn nhịn nắm chặt tay không bắt lấy nàng, chỉ âm u nhìn Mị Lục và Mị Nhị xuất hiện từ chỗ ẩn thân, hai người lập tức rùng mình, đi tới bên cạnh Tây Lương Mạt mà tay chân có chút luống cuống, bọn họ có thể trung thành chấp hành tất cả nhiệm vụ bảo vệ, ám sát, giờ lại không biết mình nên làm gì.

Tây Lương Mạt cúi đầu vừa xem thi thể Vân Hương vừa nói với Mị Nhị và Mị Lục: “Đi chuẩn bị một tấm khăn thật rộng và dày.”

Mị Nhị và Mị Lục nhìn nhau, Mị Lục lập tức đi vào trong điện.

Tây Lương Mạt nhìn kiểm tra thi thể Vân Hương một lát, không khỏi nhăn mày nói: “Trên người nàng ta ẩn giấu một loại ám khí, có phần giống bẫy mà thợ săn dùng, sau khi kích hoạt sẽ xé rách con mồi trong cự ly ngắn, uy lực rất lớn, nhưng rất khó gây thương tích cho những người khác. Xem ra, vũ khí của nàng ta thực ra chính là nàng ta.”

Nàng thoáng dừng, cười lạnh: “Không ngờ còn có người dùng tới cách ám sát kiểu đánh bom thịt người.”

Hơn nữa còn dùng vũ khí sinh học, quả nhiên không thể coi thường trí tuệ của cổ nhân!

Ám sát kiểu đánh bom thịt người?

Từ ngữ kỳ quái và xa lạ như vậy làm cho mọi người không khỏi sửng sốt, nhưng suy ngẫm một phen phát hiện thật sự không có từ nào hình dung thích hợp hơn.

“Từ lúc phát hiện dịch bệnh khuếch tán, Cẩm Y Vệ luôn nghiêm mật giám thị tình hình xung quanh kinh thành, cho nên hiện nay trong cung chưa có bệnh dịch, bệnh trên người Vân Hương xem ra mới nhiễm chưa lâu. Lập tức trông coi tất cả những người có tiếp xúc với Vân Hương.” Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ rồi nói: “Liễu tư chế, gần đây Vân Hương có gì khác thường không, ai tiếp xúc với nàng ta nhiều nhất?”

Liễu tư chế nghiêm mặt suy nghĩ: “Nàng ta ở trong cung trước nay luôn im lặng ít lời, rất ít nói cười với người khác, nhưng nàng ta rất khéo tay. Gần đây tỷ tỷ duy nhất của nàng ta qua đời, người trong nhà gửi cho nàng ta vài thứ, sau đó nàng ta mới có chút kỳ quái.”

“Tỷ tỷ nàng ta?” Tây Lương Mạt nhíu mày: “Tỷ tỷ nàng ta làm cái gì?”

“Tỷ tỷ nàng ta…” Liễu tư chế do dự một lát, nhìn về phía Bách Lý Thanh, hoảng sợ nói: “Tỷ tỷ nàng ta là một tiểu phu nhân trong phủ của Thiên Tuế gia.”

Tây Lương Mạt nghe vậy ngẩn người, sau đó nhìn về phía Bách Lý Thanh, thấy sắc mặt hắn từ ngạc nhiên sang âm trầm rồi đằng đằng sát khí, trong lòng không khỏi buồn cười.

Chỉ cần nghĩ là biết tỷ tỷ Vân Hương không biết chết trong phủ Thiên Tuế từ lúc nào, bị kẻ có ý đồ lợi dụng, đổ lỗi cho Bách Lý Thanh, Vân Hương mất đi tỷ tỷ sống nương tựa vào nhau, dưới cơn tức giận tình nguyện dùng thân thể làm “vũ khí sinh học”.

Tây Lương Mạt ho khẽ một tiếng, nhìn sang thản nhiên nói: “Trước tiên dùng vôi rắc lên xác chết của nàng ta, rồi dùng vải gói kỹ thi thể lại, đưa tới sân sau hỏa thiêu.”

Mị Lục và Mị Nhị gật đầu, đang định hành động thì nghe giọng nói âm u của Bách Lý Thanh vang lên: “Đối với loại tiện tỳ này cần gì tốn công như thế, dùng hóa thi tán là được.”

Dứt lời, hắn phất ống tay áo, mọi người chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo phất qua, vật thể trắng dạng bột bao trùm lên thi thể Vân Hương một lát, thi thể Vân Hương phát ra những tiếng “xèo xèo” rồi vặn vẹo, làm mọi người giật nảy mình, một lát sau hòa thi thể tan chảy như băng tuyết gặp ánh nắng mặt trời, phát ra một mùi da thịt thối cực kỳ khó ngửi, trong chốc lát chỉ còn lại một bãi máu loãng.

Tình cảnh khủng khiếp làm cho không ít cung nhân sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.

Mị Lục lập tức tiến lên vẩy hết vôi lên.

Xử lý xong, ngoài cửa điện vang lên tiếng của Liên công công: “Thiên Tuế gia, Vương Phi, nước dược thảo đã chuẩn bị đầy đủ.”

Tây Lương Mạt lập tức nói: “Tất cả những người dính vết máu của Vân Hương lập tức đi tắm, sau đó tập trung ở lại sương phòng của viện phía tây, người không dính máu ở lại viện phía bắc tắm rửa uống thuốc, bất cứ ai cũng không được tùy tiện đi lại, mười ngày sau mới có thể rời đi, nếu không giết không cần hỏi.”

Đối tượng có nguy cơ lây nhiễm cao và có nguy cơ lây nhiễm loại hai phải được tách ra.

Ngoài điện tức khắc vang lên tiếng hô inh tai của Cẩm Y Vệ: “Vâng!”

Âm thanh kiên quyết lạnh giá đó làm cho trong lòng mọi người lạnh theo, sống lưng lạnh toát.

Mị Nhất toàn thân đầy máu quỳ một gối trước Bách Lý Thanh, dập đầu “thịch thịch thịch” ba cái, cắn răng nói: “Thiên Tuế gia, Mị Nhất đi đây.”

Bách Lý Thanh nhìn sâu vào hắn một lát, trầm giọng nói: “Ngươi đi đi, việc sau này không cần quan tâm.”

Mị Nhất gật đầu: “Mị Nhất biết, Thiên Tuế gia chưa bao giờ bạc đãi chúng ta.”

Hắn nhìn Bách Lý Thanh một cái rồi đứng dậy rời đi không quay đầu lại.

Tây Lương Mạt biết tuy Bách Lý Thanh yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt với thuộc hạ, nhưng rất có cách thống trị lòng người, hai bộ thuộc hạ cực kỳ trung thành, Mị Nhất đang khấu đầu sinh tử với Bách Lý Thanh.

Sau khi mọi người chia nhóm rời đi, Tây Lương Mạt mới nhìn về phía Bách Lý Thanh: “A Cửu, ngươi theo ta tới…”

Tiếng nói của nàng chợt dừng lại, ánh mắt dừng trên lỗ tai của Bách Lý Thanh, cảm thấy máu toàn thân mình đông cứng lại trong tích tắc.

Bách Lý Thanh nhạy cảm phát hiện sự khác thường của nàng, nheo mắt lại: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác.” Tây Lương Mạt lập tức mỉm cười.

“Thật không?” Bách Lý Thanh nhìn nàng, ánh mắt khó lường.

“Ừ, ta cảm thấy Vân Hương có thể nắm giữ chính xác hành tung của chúng ta chỉ e bên trong chúng ta có tai mắt của kẻ khác.” Tây Lương Mạt vừa nói chuyện vừa tự nhiên bước mới muốn cầm tay hắn.

Nhưng nàng vừa mới đi hai bước đã thấy Bách Lý Thanh phẩy tay áo một cái, một dòng khí cực mạnh lập tức hất nàng ra sau mấy bước, cho đến khi nàng đụng vào cái bàn dài bên tường mời dừng lại.

Tây Lương Mạt kiềm chế khí huyết bốc lên trong ngực mới ngẩng đầu nhìn hắn, căm tức nói: “Ngươi làm gì thế, điên rồi sao?”

Bách Lý Thanh âm u nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng nói: “Ngươi mới điên, biết rõ ta là đối tượng có nguy cơ lây nhiễm cao còn định đụng vào ta.”

Tuy hắn không hiểu được ý nghĩa chuẩn xác của những từ nàng nói nhưng cũng hiểu rằng nếu dính máu của tiện nhân Vân Hương này là cực kỳ nguy hiểm!

Cho dù nàng cố gắng che giấu hắn vẫn có thể nhận ra vẻ mặt vừa rồi của nàng chứng tỏ trên người hắn có cái gì đó làm cho nàng cực kỳ sợ hãi.

Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Thanh một lát, buông tầm mắt than một tiếng: “A Cửu, loại nhạy cảm này của ngươi thật sự khiến người ta chán ghét đấy.”

Đúng vậy, trên vành tai hắn có một vết máu rất nhỏ, ngoại trừ máu của Vân Hương, nàng không nghĩ ra có thể dính máu ai được.

Bách Lý Thanh xoay người lại, đi về phía cửa sau, lạnh lùng nói: “Ta tới đông sương phòng ở, bắt đầu từ hôm nay, tất cả chính vụ đưa tới đông sương phòng, nếu có việc không thể quyết đoán hoặc bản tọa không thể xử lý được nữa thì giao cho Thiên Tuế Vương Phi.”

Tây Lương Mạt đột nhiên mở to mắt: “Ngươi… Ta hoàn toàn không biết xử lý chính vụ gì hết!”

Bách Lý Thanh quay lại nhìn nàng một cái, ánh mắt như một làn nước tĩnh lặng, hắn thản nhiên nhếch khóe môi: “Ta tin ngươi có thể.”

Đây là nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay của Bách Lý Thanh, cũng là tất cả niệm tưởng của nàng trong hơn mười ngày gian nan lâu dài sau này.

“A Cửu!” Tây Lương Mạt nhìn hắn đi ra cửa, trong đầu trống rỗng, không nhịn được muốn tiến lên giữ hắn lại.

“Giữ chặt nàng!” Bách Lý Thanh lớn tiếng hét, trong đôi mắt âm mị đầy âm trầm và… đau xót chợt lóe lên rồi biến mất.

Mị Thất và Mị Nhị lập tức tiến lên giữ Tây Lương Mạt lại.

Tây Lương Mạt dùng sức giãy dụa vài lần, trong đôi mắt ngập nước hiện lên màu đỏ, cả giận nói: “A Cửu!”

Nàng cực hận loại cảm giác bất lực này, nhưng tất cả giãy dụa và kích động dần bình tĩnh lại dưới ánh mắt thâm trầm của hắn.

“Muốn giúp ta thì mau tìm thuốc giải cho bệnh dịch.” Bách Lý Thanh nhìn nàng, bỗng nói như trào phúng: “Có lẽ người nhiễm bệnh chưa chắc là ta mà là ngươi đấy, cần gì làm ra vẻ sinh ly tử biệt, tự có số mệnh cả thôi.”

Tây Lương Mạt lặng lặng nhìn hăn, bốn mắt nhìn nhau, có vô tận ngôn ngữ trong đó, cuối cùng nàng chỉ khẽ nở nụ cười, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Đúng thế, có lẽ người nhiễm bệnh chưa chắc là ngươi mà là ta…” Nàng thoáng dừng, khôi phục bình tĩnh: “Tự có số mệnh, tự mình bảo trọng, làm tốt việc của mình, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngươi.”

Một câu cuối cùng gần như một chữ nặng nghìn cân.

Bách Lý Thanh lẳng lặng nhìn nàng, thản nhiên nói: “Được, ta chờ ngươi.”

Dứt lời, hắn quay đầu, rời đi không chút do dự.

Ánh mặt trời mãnh liệt sáng trắng làm cho bóng dáng của hắn có một cảm giác mờ nhạt, giống như ngay sau đó sẽ hòa tan trong không khí.

Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, giấu đi nước mắt, một lúc lâu sau lại mở mắt chỉ còn lại bóng tối sâu không đáy: “Buông, các ngươi định hầu hạ bản Đốc Vệ đi tắm à?”

Mị Nhị và Mị Thất liếc nhìn nhau rồi lập tức buông tay.

Tây Lương Mạt xoay người đi về phía nam viện: “Các ngươi cũng đi cùng ta, tìm một căn phòng tắm rửa thay quần áo, không thể ngâm lâu, phải tắm nhiều lần, quần áo của mọi người phải được thiêu hủy, niêm phong đại điện Từ Ninh Cung.”

Hai người đồng thanh đáp: “Vâng!”

— Ông đây là A Cửu tự treo cổ trên cành đông nam —

“Gần đây người phát bệnh ngày càng nhiều, nay đã là ngày thứ năm, những người ở tây viện của Từ Ninh Cung tất cả đã phát bệnh, trong bắc viện cũng có hai người phát bệnh bị chuyển tới tây viện, chẳng những người trong bắc viện sợ hãi mà cả cung đều vô cùng hoảng sợ.” Chu Vân Sinh buộc khăn che mặt, đứng trước cửa nam viện nói chuyện.

Tây Lương Mạt lẳng lặng ngồi phía sau cửa nam viện, im lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Trong triều có động tĩnh gì không?”

Chu Vân Sinh nay đã dùng thân phận đại quan biên giới thủ thành Luật Phương để điều vào kinh thành nhậm chức, thấp đi nửa cấp, đang là Thị Lang bộ Lại tam phẩm đồng thời là đại học sĩ nội các.

Chu Vân Sinh nhíu mày nói: “Nhóm triều thần không biết làm thế nào biết tin tức bệnh dịch đã khuếch tán vào kinh, thậm chí đang đồn mười ngày nay nghỉ triều vì bệ hạ và Thiên Tuế gia đều nhiễm dịch ngựa, hiện giờ các triều thần đã đóng cửa ở nhà, tuy không nói tin tức này ra ngoài nhưng âm thầm vẫn đồn nhau như vậy. Người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đã hạ lệnh phong tỏa tin tức trong cung, kinh thành cũng chỉ cho ra không cho vào, nhưng không hoàn toàn chặt đứt mọi tin tức, cho nên dân chúng dù bất an nhưng không có rối loạn lớn.”

Hắn thoáng dừng, nhếch khóe môi ôn hòa nói: “Ít nhiều nhờ có tiểu thư dự kiến trước, nay các chiến sĩ biên cương nghe nói phía bắc Trường Giang và kênh đào có rất nhiều người nhiễm dịch phong hàn, là tại người Tây Địch cố tình gây nên, thiếu thốn ngải cứu sinh trưởng tại Tây Địch, cho nên trong lòng bọn họ lo lắng, tinh thần phấn chấp, chẳng những hoàn toàn ngừng xu thế thất bại mà còn chặn đường tiến công của đại quân bốn hướng Đông Nam Tây Bắc do Nhị hoàng tử Tây Địch cầm đầu, đại quân Tấn Bắc do Tấn Bắc Vương dẫn đầu còn thắng vài trận lớn, sĩ khí phấn chấn!”

Tây Lương Mạt đứng sau cửa nghe vậy không khỏi cười khẽ: “Đó là nhờ có Đỗ Lôi phụ tá tên ngốc Tư Ninh Ngọc kia, cộng thêm Samuel làm đại tướng tiên phong cho nên mới thuận lợi đến vậy, đúng không?”

Trong mắt Chu Vân Sinh hiện lên một tia tự hào, đúng vậy, tuy lúc đầu Samuel còn có chút sai lầm nhỏ, nhưng vài trận thắng lớn đều do Samuel tự mình bố cục, mưu tính, thậm chí tự mình ra trận làm tiên phong, tuy nhiên trên mặt Chu Vân Sinh vẫn mang vẻ khiêm tốn, thản nhiên nói: “Cùng đều nhờ phúc của tiểu tiểu thư.”

Tây Lương Mạt ở sau cửa ung dung nói: “Chuyện này liên quan gì tới ta, đây là Samuel tạo thể diện cho Phi Vũ Quỷ Vệ chúng ta, sớm hay muộn các ngươi sẽ là thần thoại đáng để người đời truyền tụng hơn bậc cha chú!”

Trong mắt Chu Vân Sinh có một tia sáng kích động, sau đó hắn trầm giọng nói: “Tiểu tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ không để ngươi, để các phụ thân thất vọng!” Điều mà bọn họ kính phục tiểu tiểu thư nhất không phải sự sát phạt quả quyết, cơ trí nhanh nhạy của nàng, mà vì nàng ung dung thản nhiên trước thắng bại, nàng cũng giống như Kính Hồ, nhìn có vẻ yên ả quyến rũ lại ẩn giấu sức mạnh mê người không thể kháng cự, sự ung dung của nàng càng giống một hồ nước có thể bao dung tất cả, gột rửa ngọn lửa nôn nóng trong linh hồn bọn họ.

Ngay cả người có được sức mạnh đáng sợ như Cửu Thiên Tuế cũng phải thua dưới tay nàng.

“Không biết tình hình hiện nay của tiểu tiểu thư thế nào? Nay đã là ngày thứ năm, ta thấy trên người ngài không có bất cứ dấu hiệu bệnh dịch phát tác nào.” Chu Vân Sinh do dự một lát, cuối cùng vẫn nói lên chuyện mà bọn họ quan tâm nhất.

Tây Lương Mạt khẽ “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Ít nhất trước mắt không có vấn đề gì, ngược lại là các ngươi, nhất định phải chú ý, không cho phép bất cứ kẻ nào vào nơi đóng quân của Phi Vũ Quỷ Vệ chúng ta.”

Chu Vân Sinh gật đầu, trầm giọng nói: “Tiểu tiểu thư yên tâm, có người bộ Giả ở đây, những gì cần chú ý chúng ta sẽ chú ý, sẽ không dễ dàng trúng chiêu, hơn nữa người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đã tiếp nhận việc phòng vệ toàn bộ kinh thành, bọn họ đã dựa theo tiểu tiểu thư dặn dò để xử lý người bệnh, trấn an lòng dân, đồng thời bắt không ít người sinh sự bịa đặt, trải qua nghiêm hình tra tấn phát hiện không ít kẻ là người của Thiên Lý Giáo.”

Tây Lương Mạt im lặng một lát, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh tàn nhẫn: “Đầu sỏ của sự kiện bệnh dịch lần này tám, chín phần mười là bọn chúng, cho dù không phải thì bọn chúng cũng là kẻ giúp sức. Từ hôm nay trở đi, chỉ cần có kẻ bịa đặt đều bí mật bắt giữ, nếu điều tra rõ là giáo đồ Thiên Lý Giáo, lập tức nghiêm hình tra tấn sau đó bí mật xử quyết, trừ khi bọn chúng có ích cho chúng ta!”

Muốn lợi dụng tin đồn làm cho Thiên Triều lòng người tan rã, lung lay dễ đổ à?

Nàng thoáng dừng rồi chậm rãi nói: “Còn nữa, nếu có người ghét bỏ tin đồn không đủ để gây hỗn loạn lớn, chúng ta phái ra càng nhiều người truyền càng nhiều tin đồn, càng hoang đường càng tốt, tốt nhất là loại lời đồn vừa nghe đã thấy đặc biệt ngu xuẩn.”

Chu Vân Sinh thoáng dừng, ánh mắt sáng ngời: “Ý của tiểu tiểu thư là “lấy độc trị độc”? Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Hắn ngập ngừng, nhẹ giọng nói: “Tiểu tiểu thư yên tâm, phần lớn tinh anh của bộ Giả đã cấp tốc trở về, nay đã hợp tác với Huyết bà bà, cho dù tạm thời chưa có vị thuốc đặc hiệu để khống chế bệnh tình của Thiên Tuế gia, nhưng chắc chắn sẽ có phương thức khác có thể khiến Thiên Tuế gia bình yên vô sự!”

Lời Chu Vân Sinh nói làm cho Tây Lương Mạt ngồi sau cửa lập tức im lặng, ánh mắt u ám lạnh giá, giống như một vách núi đen không thấy đáy.

Bạch Ngọc và Bạch Trân liếc nhau, trong mắt đều có một tia nôn nóng nhưng không dám nói gì.

Còn Mị Tinh cùng Chu Vân Sinh đứng bên ngoài thì buông một câu lạnh như băng: “Họ Chu, ngươi không nói gì cũng không ai bảo ngươi bị câm.”

Chu Vân Sinh liếc Mị Tinh một cái, lại thấy bên trong im lặng đã lâu, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ, áy náy nói với Tây Lương Mạt ở bên trong: “Tiểu tiểu thư, xin lỗi, thuộc hạ chỉ…”

Bên trong bỗng truyền ra giọng nói hờ hững của Tây Lương Mạt ngắt lời Chu Vân Sinh: “Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ngươi chỉ nói thật, sống chết có số, nay ngươi không cần thay ta quan tâm chuyện này, chuyện ngươi và Mị Tinh cần làm là tìm ra tai mắt trong cung chúng ta, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót!”

Chu Vân Sinh gật đầu: “Vâng!”

Hắn biết mình cần chuyên tâm làm gì mới có thể để tiểu tiểu thư yên tâm làm chuyện nàng muốn làm.

Dứt lời, hắn quỳ một gối trước cửa điện, chắp tay trầm giọng nói: “Tiểu tiểu thư bảo trọng, ngày mai Vân Sinh lại tới!”

Rồi hắn cúi đầu đứng dậy, rời đi không chút do dự.

Mị Tinh cũng im lặng, lưu luyến nhìn cửa điện rồi mới xoay người đi theo Chu Vân Sinh.

Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn gian phòng khắc rồng khắc phượng, không nói gì nữa, im lặng như một pho tượng làm bằng ngọc lưu ly.

Bạch Trân và Bạch Ngọc đều cảm thấy Quận Chúa nhà mình giống như không ở cùng một không gian với bọn họ, không khỏi lo lắng nhìn nhau, sau đó Bạch Ngọc tiến tới bên tai Tây Lương Mạt nói nhỏ: “Quận Chúa… Tất cả rồi sẽ tốt!”

Tây Lương Mạt yên lặng nhìn căn phòng, bỗng nhẹ giọng nói: “Vì sao các em ở lại trong nay với ta? Ngày ấy ở Từ Ninh Cung, rõ ràng các em đang chờ ngoài cửa điện với Liên công công.”

Bạch Trân nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt kiên định: “Rất đơn giản, bởi vì Quận Chúa là chủ tử của chúng nô tỳ, từ ngày đầu tiên theo Quận Chúa, tứ tỳ chúng em đã thề độc với trời, phải cùng sống cùng chết với chủ tử, tuy Bạch Trân là nữ tử nhưng cũng không làm được chuyện vi phạm lời thề.”

Bạch Ngọc cũng dịu dàng nói: “Chủ tử chỉ cần nhớ rõ, ngài sống, chúng nô tỳ sống, ngài chết, chúng nô tỳ cũng không có gì phải lưu luyến thế giới này nữa.”

Tây Lương Mạt nhìn căn phòng im lặng rất lâu, Bạch Trân và Bạch Ngọc cũng không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng làm bạn bên cạnh nàng, cho đến rất lâu sau nàng mới nhẹ giọng nói: “Các em đi đi, để ta yên lặng một mình một lát.”

Bạch Ngọc và Bạch Trân tuy lo lắng nhưng cũng biết tâm trạng nàng không tốt, liền xoay người rời đi.

Cho đến khi xung quanh chỉ còn lại một mình nàng, Tây Lương Mạt mới chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt nay tràn đầy tia máu đỏ tươi, nàng cắn môi, khẽ cười rộ lên – tự có số mệnh.

Nàng và hắn quả là tự có số mệnh, có lẽ ngày ấy hắn đã biết hắn không thể tránh né dịch bệnh?

Đúng vậy, tất cả những người dính máu Vân Hương đều không có ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ nhiễm bệnh dịch, phát bệnh sớm nhất là một vài cung nữ, thái giám thân thể gầy yếu, sau đó là Mị Nhất dính máu nhiều nhất, cuối cùng là… hắn.

Nay nhóm chín người nhiễm bệnh đầu tiên đã chết sáu người, chỉ còn Mị Nhất đang không ngừng hộc máu, máu trào ra từ mỗi một lỗ chân lông, còn cố chống cự bằng thể chất mạnh mẽ, nhưng tình hình đã rất không khả quan, nàng từ đứng từ xa nhìn những thi thể bị nâng đi thiêu, giống như tan chảy từ trong ra ngoài, vô cùng thê thảm.

Nàng thật sự không thể tưởng tượng người để ý dung mạo như Bách Lý Thanh sẽ đối mặt với dáng vẻ đó của mình thế nào.

Hắn nhất định sẽ rất khó chịu đúng không?

Nước mắt, lặng lẽ chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt.

Tây Lương Mạt vùi mặt vào lòng bàn tay mình, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy loại đau đớn và bất lực này, cảm giác bất lực khi rõ ràng biết người mình để ý nhất đang chịu khổ sau một cánh cửa, có lẽ sẽ nhanh chóng mất đi tính mạng.

Cảm giác muốn sống không được, muốn hận không thể, muốn yêu không xong này giống như chất độc dần dần ăn mòn trái tim.

Mỗi ngày nàng đều phải kiềm chế xúc động muốn tiến lên nắm lấy tay hắn, đơn giản vì nàng đã hứa với hắn – tự có số mệnh!

Nàng nên thay hắn bảo vệ giang sơn này, bảo vệ cao thấp toàn triều này, bảo vệ thiên hạ thái bình này.

Tất cả, tất cả lý trí đều đang nói cho nàng, nàng nên làm cái gì, đã hứa với hắn cái gì.

Nàng không thể mạo hiểm, đã có một người đang trong hiểm cảnh, nay hắn giao sau lưng hắn cho nàng, dựa vào nàng, nàng tuyệt đối không thể phụ sự tin tưởng của hắn!