Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 86: Âm mưu sơ hiện (Thượng)




“Cái gì?” Một đám ánh mắt hoài nghi không tự chủ được hướng về phía Tây Lương Mạt.

Sắc mặt Tây Lương Mạt trắng bệch như cực kỳ khiếp sợ: “Đây… Đây là thế nào?”

Tư Lưu Phong cũng lạnh lùng quát lớn tiểu nha hoàn kia: “Tĩnh Hương, chớ hồ ngôn loạn ngữ, Cẩm Nương vì tự mình không cẩn thận, va chạm Thiếu Vương phi, bị nhốt trong phòng củi, trong lòng không vui mới hỏng thai, liên quan gì tới Thiếu Vương phi?”

Tĩnh Hương mắt chứa lệ nhìn Tây Lương Mạt: “Cẩm cô nương vốn mang thai cực ổn, từ lúc biết có đứa nhỏ của tiểu Vương gia luôn ngày ngày cẩn thận, lại… lại không biết vì sao sau khi từ chỗ Thiếu Vương phi về lại như thế, có lẽ Cẩm cô nương va chạm Thiếu Vương phi, nhưng tốt xấu gì Thiếu Vương phi cũng nên nhớ tới tình cảm của Cẩm cô nương với tiểu Vương gia mà tha thứ một lần, dù sao đó vẫn là cốt nhục của tiểu Vương gia.”

Đây rõ ràng đang nói Tây Lương Mạt tâm địa độc ác, ra tay với thông phòng đang mang thai.

“Nhìn không ra tẩu tử bề ngoài có vẻ yếu đuối mà lại tâm ngoan thủ lạt như thế, vừa mới vào cửa đã khiến Cẩm Nương hỏng thai, đúng là có thủ đoạn.” Tư Lưu Vân ước gì Tư Lưu Phong xấu mặt, vắt chéo chân nói một cách kỳ quái.

“Là tại Cẩm Nương kia va chạm tẩu tử, tẩu tử muốn lấy mạng nàng ta cũng bình thường, chỉ tiếc đứa trẻ trong bụng Cẩm Nương.” Tư Hàm Hương dùng vẻ mặt ngây thơ nói.

Đức Vương phi nhăn mặt, đang định mở miệng: “Chuyện này…”

Tây Lương Mạt không buồn nhìn Tĩnh Hương, chỉ nhìn về phía Đức Vương phi, sắc mặt tái nhợt yếu đuối lại mang theo phần sắc lạnh: “Mẫu phi, con dâu không biết từ khi nào một nha hoàn thông phòng nho nhỏ cũng có thể chất vấn con dâu như thế, thì ra đây là quy củ của Đức Vương phủ sao?”

Sắc mặt Đức Vương phủ cứng đờ, đùng vậy, đây vốn là một trò cười, tiểu thiếp cũng chỉ là phó tỳ để hầu hạ vợ cả mà thôi, nói gì đến thông phòng không có danh phận?

Chủ mẫu cho phép mới được có con của chủ nhân.

Một thứ đồ chơi không có tư cách chất vấn chủ tử!

Nhưng chuyện này cũng có cách nói khác, Tây Lương Mạt muốn xử lý Cẩm Nương không phải không thể, nhưng nàng mới vào cửa vốn nên khiêm tốn một chút, hoặc hỏi ý kiến đương gia chủ mẫu là Đức Vương phi một câu.

Cẩm Nương là Tiên Vương phi lúc trước cho Tư Lưu Phong, tình cảm không bình thường.

Tĩnh Hương nghe Tây Lương Mạt nói vậy nhất thời dập đầu như băm tỏi, tiến lên ôm lấy chân Tây Lương Mạt: “Thiếu Vương phi, ngài tha cho Cẩm cô nương đi, nàng đã không còn đứa nhỏ, nay còn nằm trên giường, chỉ còn một tiện mệnh mà thôi.”

Tây Lương Mạt bị Tĩnh Hương ôm chân, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng nàng vẫn rưng rưng nhìn về phía Tư Lưu Phong: “Tiểu Vương gia, ngài thật sự cho rằng việc này do Mạt nhi làm sao?”

Tư Lưu Phong do dự nhìn nàng, cười trấn an: “Mặc kệ có phải Mạt nhi làm hay không vi phu đều không để ý, chỉ là một tiện tỳ mà thôi, đánh chết cũng được.”

So với thê tử thân phận quý trọng, tuy hắn thương tiếc Cẩm Nương nhưng không quá để ý.

Tây Lương Mạt nhìn hắn như thật thất vọng, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống hai gò má, che miệng khóc nói: “Lẽ nào tiểu Vương gia đã quên, hôm qua Mạt nhi nói với ngài cùng mẫu phi, chờ đứa nhỏ sinh ra sẽ nâng Cẩm Nương làm di nương, thì ra tiểu Vương gia cũng không tin Mạt nhi…!”

Tĩnh Vũ bỗng ra tiếng an ủi: “Thiếu Vương phi, việc này ngài có gì sai, không cần để ý tới tiện tỳ kia, không có đứa nhỏ của tiểu Vương phi cũng là nàng ta bạc mệnh!”

Tuy nói an ủi nhưng sự châm chọc giấu giếm trong đó ai cũng nghe ra được, là nói phụ nữ hay ghen, cho nên Tây Lương Mạt làm thế là hợp lý nhưng lạnh lùng tàn nhẫn.

Tây Lương Mạt như rất khó có thể vượt qua, định nói tiếp gì với Tư Lưu Phong: “Thiếp thân…” Lại không biết vì sao sắc mặt bỗng trắng bệch, sau đó thân mình mềm nhũn ngã về phía sau.

Tư Lưu Phong kinh hãi, vội vàng bước lên ôm lấy nàng, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Nhanh đi mời đại phu!”

Tất cả mọi người hoảng hồn, nói còn chưa nói xong, vị Trinh Mẫn Quận chúa này còn chưa dứt lời đã gục!

Đức Vương phi quá sợ hãi: “Mau, mau, Phong nhi, mau đưa Trinh Mẫn vào trong phòng mẫu phi, hôm nay Lý thánh thủ đang ở trong viện chẩn trị cho mẫu phi!” Mẫu Đơn Các quả thật gần với tiền viện nhất, Tư Lưu Phong lập tức ôm lấy Tây Lương Mạt vội vàng đi về phía Mẫu Đơn Các, Tư Hàm Ngọc nhanh chân đuổi theo.

Để lại một đám đệ tử vương phủ mỗi người một suy nghĩ.

Tư Lưu Cẩn nhìn phương hướng đám người Đức Vương phi biến mất, lẩm bẩm có chút lo lắng: “Thật rối loạn, sao có thể như vậy?”

Tư Lưu Vân lạnh lùng hừ một tiếng, dáng vẻ có chút vui sướng khi người gặp họa, liếc mắt nhìn Tư Lưu Cẩn: “Còn sao được nữa, Tam đệ, hai ta thân phận thế nào, không cần lo lắng chuyện nhà người ta!”

Tư Lưu Cẩn có chút không đồng ý: “Nhị ca, không thể nói vậy, chúng ta dù sao cũng chảy cùng dòng máu của phụ vương, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau mới là lẽ phải!”

Tư Lưu Phong trào phúng nhìn hắn, tức giận nói: “Giúp đỡ cái gì, Tam đệ, ngươi thật sự ngây thơ hay thích thông minh giả ngu đây?”

Dứt lời liền phất tay áo bỏ đi.

Tư Hàm Hương thì nhìn hai vị huynh trưởng một cái, than thở với Tư Lưu Cẩn: “Ca ca, chúng ta về đi.”



Bên này Tư Lưu Phong ôm Tây Lương Mạt vào Mẫu Đơn Các, đặt trên nhuyễn tháp.

Hôm nay vừa lúc là Lý Trạch đại phu, thánh thủ nổi danh của Hồi Xuân Đường tới phủ xem mạch bình an cho Vương phi, thuận tiện mang đến một số phương thuốc điều trị thân mình.

Nay hắn bị Tư Lưu Phong mời đến xem bệnh liền ngồi xuống bên cạnh Tây Lương Mạt, trải một tầng sa mỏng lên cổ tay nàng, bắt mạch cho nàng.

Một hồi lâu sau, đại phu trung niên này mới kinh ngạc lẩm bẩm: “Vị quý nhân này xem ra là Thiếu Vương phi, nhưng khi tại hạ bắt mạch phát hiện Thiếu Vương phi trong thân mình hư mệt, tựa hồ có chứng bất túc*, chỉ là nghe nói Thiếu Vương phi là Trinh Mẫn Quận chúa của phủ Tĩnh Quốc Công, sao lại có loại bệnh trạng tích góp quanh năm suốt tháng này?”

*Chứng bất túc: đại khái giống như suy dinh dưỡng, cơ thể thiếu hụt, khó có thai

Tư Lưu Phong cùng Đức Vương phi thoáng nhìn nhau, đều thấy được sự hiển nhiên trong đó, quả nhiên Tây Lương Mạt không được Hàn Nhị phu nhân yêu thích, chỉ sợ nhiều năm bị ngược đãi, có điều không ngờ rằng Hàn Nhị phu nhân lại làm quá đến mức như vậy.

Dẫn đến thân mình thiếu hụt.

“Không biết bệnh này có trở ngại gì không?” Tư Lưu Phong có chút lo lắng nhìn Tây Lương Mạt, vẻ mặt của hắn không phải giả bộ, dù sao đây là thê tử hắn vất vả cưới được, lại đang lúc tân hôn, hôm qua mới viên phòng, đang khi hứng thú nên có chút nhu tình mật ý.

Còn trông cậy vào nàng tương lai giúp hắn một tay cơ mà.

Lý Trạch vuốt râu, có chút do dự nói: “Thật ra không có gì trở ngại, chỉ là sau này tiểu Vương gia phải cẩn thận chút, đừng vui vẻ quá mức, thân mình Thiếu Vương phi nhu nhược sợ không chịu nổi quá nhiều mưa móc của ngài, còn nữa là…”

Tư Lưu Phong nhớ tới sáng nay bản thân xương sống thắt lưng đau, hơn nữa đêm qua mất hồn như vậy, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra chút xấu hổ, hắn ho nhẹ một được: “Được.”

Đức Vương phi lại nhìn vị Lý thánh thủ này dường như chưa nói hết, lo lắng nói: “Không biết còn chỗ nào không ổn?”

Lý Trạch nhìn ánh mắt sắc bén của Đức Vương phi, biết là không giấu được bà ta liền nói: “Chuyện này… Chính là, chẳng những tiểu Vương gia cùng Thiếu Vương phi phải giảm bớt hoan ái, thân mình Thiếu Vương phi khi còn trẻ thiếu thốn quá nhiều, căn cơn không tốt, tốt nhất điều dưỡng vài năm, sau hai mươi tuổi mới nên có con, như vậy đứa trẻ này mới nuôi được, nếu không, không hỏng thai thì cũng ảnh hưởng cơ thể mẹ, đồng thời không tốt cho đứa trẻ!”

Đức Vương phi cùng Tư Lưu Phòng đồng thời há hốc miệng kinh ngạc, ý này nói là thân mình Tây Lương Mạt trước mắt không thích hợp mang thai?

Sắc mặt Đức Vương phi nhất thời hiện lên một tia mờ mịt, vốn còn trông cậy vào Tây Lương Mạt sớm sinh người thừa kế, nay… nay phải làm thế nào cho phải?

Tư Lưu Phong lại có chút phức tạp nhìn giai nhân gầy yếu nằm trên giường, im lặng.

Mà Hà ma ma đứng một bên lúc này mới mở miệng, bà do dự lau lệ nói: “Vương phi, tiểu Vương gia, thật ra Quận chúa đã sớm biết sức khỏe bản thân thế nào, từng có Thái y xem chẩn cũng nói Thiếu Vương phi muốn mẹ con bình an tốt nhất nên sau hai mươi tuổi mới sinh. Chỉ là nàng một lòng suy nghĩ cho tiểu Vương gia, hy vọng có thể khai chi tán diệp cho ngài, cho nên hôm qua biết Cẩm cô nương có thai, trong lòng nàng tuy chua xót nhưng vẫn nghĩ cho ngài, vậy mới tính chờ Cẩm cô nương sinh xong sẽ nâng Cẩm cô nương làm di nương.”

Hà ma ma nói một phen hợp tình hợp lý giải thích vì sao Tây Lương Mạt rộng lượng nhu tình như thế, đơn giản vì nàng thầm đau buồn, lại nghĩ cho Tư Lưu Phong; đồng thời còn soi sáng một điểm, theo quy củ Tư Lưu Phong có thể nạp thiếp khai chi tán diệp sau một năm thê tử không mang thai, mà Tây Lương Mạt đã sớm biết bản thân không thể mang thai trước hai mươi tuổi, Tư Lưu Phong sớm hay muộn cũng phải nạp thiếp sinh con, vậy thì lý do gì mà khiến Cẩm Nương sảy thai?

“…Tiểu Vương gia…” Tây Lương Mạt như dần tỉnh lại sau hôn mê, nhìn đám người Tư Lưu Phong, Đức Vương phi vây xung quanh mình, nàng bất giác ngây ra một lúc, mơ mơ màng màng nói với Tư Lưu Phong: “Không phải thiếp thân hại con của Cẩm Nương…”

Bạch Ngọc ở bên cũng cầm khăn lau khóe mắt, nàng giống như rất đau lòng tức giận: “Hôm qua vị Cẩm cô nương kia vừa tới đã mặc kệ chúng ta ngăn cản, nhất định đòi gặp Thiếu Vương phi, nói nàng là thiếp thị của tiểu Vương gia, tới hành lễ với Thiếu Vương phi, Thiếu Vương phi đương nhiên không tin lời nàng nói tiểu Vương gia cùng Đức Vương phủ lại hoang đường như thế, chính thê chưa vào cửa đã để thiếp thị châu thai ám kết.”

“Cẩm Nương kia bị vạch trần đã không thấy thẹn, còn nói nàng ta đã có thai, được cất nhắc làm thiếp là đương nhiên, muốn Thiếu Vương phi chi bằng sớm uống trà của nàng ta, nhận nàng ta làm tỷ muội. Thiếu Vương phi tuy đau lòng nhưng không tiện để mặc nàng ta tùy tiện hành thiếp lễ trước khi hỏi ý tiểu Vương gia cùng Đức Vương phi. Cho nên Thiếu Vương phi còn đỡ nàng ta, ai ngờ móng tay Cẩm Nương lại cào bị thương Thiếu Vương phi, Thiếu Vương phi sợ nàng ta động thai khí nên không dám đẩy ra, hôm nay đúng là ngược đời, vừa ăn cướp vừa la làng!”

Hà ma ma cũng không âm không dương tiếp một câu: “Đúng vậy, nếu biết Quận chúa nhà ta gả tới đây lại để một nha hoàn thông phòng có thể tùy tiện nhục nhã, Bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương không biết sẽ đau lòng đến mức nào.”

Bạch Ngọc cùng Hà ma ma nói một tràng khiến gương mặt hòa nhã đại khí của Đức Vương phi phải đỏ ửng xấu hổ, bà ta liền tỏ vẻ từ ái nhìn Tây Lương Mạt còn đang mơ màng: “Mẫu phi và Phong nhi đều biết Trinh Mẫn con dịu dàng lương thiện, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, nhất định là tiện nhân không có mắt kia không cẩn thận tự mình làm hỏng thai lại vu oan lên đầu con!”

Tư Lưu Phong cũng sa sầm mặt, hỏi Tĩnh Vũ: “Chỗ Cẩm Nương có đại phu chưa?”

Tĩnh Vũ nghĩ lại chuyện phòng củi bên kia báo lại, nhân tiện nói: “Cẩm Nương hỏng thai, nha đầu trong phòng củi sợ gặp chuyện không may đã để nàng ta trở về viện của mình. Nay hẳn đã có đại phu mở phương thuốc, có điều đại phu còn ở đây hay không thì không biết.”

Tư Lưu Phong lạnh lùng phân phó: “Mời vị đại phu kia về, đồng thời cắt bỏ tất cả nha hoàn hầu hạ, mỗi ngày chỉ để người đưa cơm qua là được.”

Tĩnh Vũ ngây người, không ngờ Tư Lưu Phong sẽ vô tình với Cẩm Nương đã có con của mình lại sảy thai như thế.

Ánh mắt nàng dừng trên người Tây Lương Mạt đang yếu ớt nói chuyện với Đức Vương phi, đáy mắt hiện lên một tia ghen tị, sau đó cung kính nói với Tư Lưu Phong: “Vâng!”

Tuy không nhìn thấy Tây Lương Mạt mất đi sự chiều chuộng của Tư Lưu Phong, nhưng có thể nhìn thấy nàng vì Cẩm Nương mà nhất xỉu, còn bại lộ bí mật trước hai mươi tuổi không thể sinh con, điều này khiến Tĩnh Vũ vô cùng vui sướng.

Bởi vì điều này có nghĩa rất nhanh thôi nàng có thể thực hiện nguyện vọng của mình, trở thành thiếp thị của Tư Lưu Phong.

Hơn nữa Tây Lương Mạt không thể có con, thân mình cũng không thể hoan ái thường xuyên, Cẩm Nương lại khiến Tư Lưu Phong phật lòng, vậy nàng là người có hy vọng được Tư Lưu Phong sủng ái và sinh hạ con nối dòng sớm nhất.

Thiếu Vương phi tạm thời không thể có thai, vậy là đứa trẻ đầu tiên nàng sinh ra dù là nam hay nữ địa vị cũng đều khác biệt, nếu là con trai chính là thứ trưởng tử, dù sau hai mươi tuổi Thiếu Vương phi sinh ra con nối dòng thì đứa trẻ đó cũng phải lễ nhượng với huynh trưởng mình.

Bản thân địa vị nhất định không giống người thường, siêu thoát hơn thê thiếp khác của Vương gia!

“Tiểu Vương gia, thiếp thân có lỗi với ngài…” Tây Lương Mạt hai mắt đẫm lệ nói, như cực kỳ ưu thương.

Tư Lưu Phong thì cầm tay nàng, vẻ mặt thâm tình nói: “Mạt nhi, không cần lo lắng, cho dù chúng ta không thể có đứa nhỏ của mình, bản vương vẫn sẽ đối với nàng trước sau như một, huống hồ chỉ là chờ vài năm thôi, chúng ta nhất định sẽ có thế tử.”

Đức Vương phi cũng nhẹ giọng an ủi: “Trinh Mẫn, con làm người lương thiện, chỉ chờ con giữ gìn thân mình, mẫu phi còn mong ôm cháu ruột kìa!”

“Nhưng… Nếu việc này truyền ra ngoài…” Tây Lương Mạt có chút do dự nhìn Tĩnh Vũ.

Trong số những người biết chuyện ở đây, Đức Vương phi cùng Tư Lưu Phong đương nhiên sẽ không nói cho người khác loại chuyện cần hết sức giấu diếm này, nha hoàn của Tây Lương Mạt lại càng không, nếu không chỉ càng đưa đến chỉ trích cho chủ tử của mình, như vậy trong số bọn họ chỉ có một người có thể tiết lộ.

Ánh mắt mọi người đều hướng về Tĩnh Vũ.

Tĩnh Vũ quả thật cũng đang tính toán nếu tin này truyền ra nhất định có thể làm suy yếu thế lực của Thiếu Vương phi, khiến nàng không ngẩng đầu lên được, không dám tranh đoạt sự sủng ái của tiểu Vương gia với mình nữa.

Chính lúc này, ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng cực kỳ sắc bén, khiến nàng không tự chủ được hoảng hốt, vội nói: “Nô tỳ… Nô tỳ đương nhiên sẽ không nói, tiểu Vương gia, Vương phi, lẽ nào hai người không biết Tĩnh Vũ là người thế nào sao?”

Tư Lưu Phong lạnh lùng nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên ngậm chặt cái miệng ngươi lại, nếu chuyện này truyền ra ngoài làm mất mặt vương phủ, bản vương sẽ không vì ngươi hầu hạ mẫu phi mà nương tay với ngươi!”

Hắn vẫn nhớ hôm qua nàng ta làm khó Tây Lương Mạt, hắn đương nhiên biết Tĩnh Vũ thích mình, chính vì cảm giác này mới khiến nàng ta trở thành người đáng nghi nhất.

Trải qua chuyện này, Tư Lưu Phong cảm thấy Tây Lương Mạt là cô gái cực kỳ truyền thống dịu dàng, bằng lòng trả giá vì phu quân của mình, hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi, đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, cho nên mới dễ dàng tha thứ một nha hoàn thông phòng làm bản thân bị thương cũng không nỡ làm bị thương đứa nhỏ của hắn.

Điểm này, Đức Vương phi cũng cho là như vậy.

Còn Tĩnh Vũ thì không giống, sự hâm mộ cùng ghen tị của nàng luôn mang theo hẹp hòi, rất có thể vì tranh sủng mà truyền chuyện này ra ngoài.

Loại chuyện này tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết, nếu để kẻ có ý đồ biết sẽ không tốt đẹp gì.

Tĩnh Vũ nhìn về phía Đức Vương phi cầu cứu, nhưng Đức Vương phi cũng chỉ nhìn nàng, ánh mặt lạnh nhạt, không nói gì.

Tĩnh Vũ đau xót trng lòng, cho đến khi nàng quỳ xuống thề thốt Tư Lưu Phong mới để nàng đứng lên.

Không nhìn tới bộ mặt ấm ức của nàng ta, Tư Lưu Phong sai người nâng nhuyễn kiệu tới, cùng Tây Lương Mạt trở về Thỉnh Nguyệt Các, một đường an ủi như kể hết tâm sự, chỉ vì trấn an kiều thê.

Trong Mẫu Đơn Các chỉ còn lại Đức Vương phi cùng Tĩnh Vũ.

Tĩnh Vũ rất ấm ức, rưng rưng nhìn về phía Đức Vương phi: “Vương phi, vừa rồi ngài thật sự không tin Tĩnh Vũ sao?”

Nàng cảm thấy vì Tây Lương Mạt và tiểu Vương gia ở đây nên Đức Vương phi luôn yêu chiều nàng mới khó nói.

Nhưng giờ phút này, Đức Vương phi lạnh lùng nhìn nàng, xì một tiếng: “Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, tự ngươi biết!”

Tưởng bà nhìn không ra sao, nhìn nha đầu kia lớn lên từ nhỏ, khi Tĩnh Vũ nghe đến Tây Lương Mạt thân mình suy yếu không thể mang thai sinh con trước hai mươi tuổi, nghĩ rằng bộ dạng tính kế cùng cười trên nỗi đau người khác có thể giấu được ánh mắt bà hay sao?

“Vương phi…!” Tĩnh Vũ uất ức muốn biện giải, lại thấy Đức Vương phi có chút mệt mỏi dựa vào gối mềm phía sau, nhìn nàng lạnh lùng sai bảo: “Được rồi, hôm nay bản vương phi chỉ nói cho ngươi một chuyện, nếu chuyện này ở trong phủ tiết lộ nửa phần, mặc kệ có phải ngươi nói ra hay không, chuyện này sẽ tính lên đầu ngươi!”

Đức Vương phi cảm thấy từ lúc Tư Lưu Phong chuẩn bị đại hôn, nha đầu Tĩnh Vũ bắt đầu không còn bình tĩnh, nhất là hai ngày Tây Lương Mạt vào cửa vừa qua lại càng trầm trọng.

Nếu không cảnh cáo nàng, không biết sẽ gặp phải tai họa gì nữa!

Tây Lương Mạt ngoại trừ thân phận quý trọng, đại diện cho thế lực phủ Tĩnh Quốc Công, còn có… thứ bọn họ vẫn muốn có được.

Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, nàng đều phải ngồi vững vị trí “Thiếu Vương phi Đức Vương phủ”, không thể thay đổi.

Tĩnh Vũ thấy Đức Vương phi vẫn lạnh lùng, nhắm mắt không muốn nhìn nàng, không khỏi chua xót, rơi lệ cực kỳ khổ sở, quỳ xuống nói: “Vâng!”

Sau đó, nàng rời khỏi Mẫu Đơn Các.

Ngoài Mẫu Đơn Các, nha hoàn bà tử đang hâm mộ bàn luận Tư Lưu Phong cùng Tây Lương Mạt nằm trên nhuyễn tháp nhu tình mật ý trở về.

Có bà tử tinh mắt thấy Tĩnh Vũ đi ra vội vàng suỵt suỵt không lên tiếng, ai chẳng biết Tĩnh Vũ cô nương vốn là nửa tiểu thư trong phủ, sớm đã muốn gả cho tiểu Vương gia làm quý thiếp, làm chủ tử, nay nhìn thế kia nhất định đã bị răn dạy hoặc bị cảnh tượng vừa rồi kích thích.

Có bà tử không thức thời vẫn sán tới, đưa khăn tay cho Tĩnh Vũ, lấy lòng nói: “Vũ cô nương đừng đau lòng, sau này nhất định ngài sẽ có phúc khí ngồi nhuyễn kiệu!”

“Chát!” Tĩnh Vũ biểu cảm lạnh lùng, không chút khách khí cho lão bà tử kia một cái tát, cả giận nói: “Bà già không biết xấu hổ, ngươi cho ngươi là thứ gì, những lời này ngươi có thể nói sao!”

Nàng tức giận đến toàn thân phát run, bản thân không nâng nổi đầu trước mặt Tây Lương Mạt thì thôi, ai bảo người ta xuất thân cao quý, thân phận quý trọng, nhưng đám bà già đê tiện này cũng dám cưỡi lên đầu, cười nhạo nàng sao!

Tĩnh Vũ quay người lại, lấy tay áo che mặt, xoay người vội vàng chạy về phòng mình.

Mơ hồ còn nghe thấy tiếng đám nha hoàn bà tử sau khi giật mình nhỏ giọng cười nhạo.

“Thứ gì chứ, cho rằng mình là chủ tử thật chắc!”

“Đúng vậy, ngay cả Cẩm Nương cũng không bằng.”

“Bát tự còn chưa đổi đã tự tưởng mình là chủ tử!”

Lời bàn luận như một con dao cắt vào trái tim Tĩnh Vũ.

Nàng đau lòng nức nở chạy băng băng, không biết thế nào lại va phải người từ góc tường phía trước đi ra, lập tức khiến người kia lùi lại mấy bước.

“Đại quản gia!”

“Cẩn thận!”

“Nha đầu kia làm sao vậy!”

Tĩnh Vũ lau nước mắt, mới thấy mình không cẩn thận va phải Tần Đại quản gia, nhất thời có chút xấu hổ lại bất an, lau khóe mắt cúi đầu chào Tần Đại quản gia: “Nghĩa phụ!”

Tần Đại quản gia thấy Tĩnh Vũ thế này đáy mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, liền nâng tay vẫy cho những quản sự khác lui: “Các ngươi tự đi khố phòng kiểm kê trước đi, đừng đặt nhầm mấy thứ ngự dụng, lát nữa ta qua.”

Những quản sự khác gật đầu đồng ý, Tần Đại quản gia này không có con, nhận Tĩnh Vũ làm con nuôi từ nhỏ, nuôi dưỡng như con gái ruột, Tần Đại quản gia trước kia là phụ tá đứng đầu của lão Đức Vương, lại là thầy giáo vỡ lòng của tiểu Vương gia, uy thế trong phủ đôi khi ngay cả tiểu Vương gia cũng không thể phản bác, Tư Lưu Phong cũng có chút kính trọng Tần Đại quản gia.

Cho nên địa vị của Tĩnh Vũ càng đặc biệt, được Vương phi yêu thương, còn là con gái nuôi của Tần Đại quản gia, chi phí ăn mặc thường ngày đôi khi còn tốt hơn cả tiểu thư đứng đắn như Tư Hàm Hương.

“Bé ngoan, làm sao vậy? Ai dám khiến Vũ nhi của chúng ta chịu ấm ức?” Tần Đại quản gia cầm tay Tĩnh Vũ, vỗ nhẹ lưng nàng, hiện hết vẻ từ ái.

Tĩnh Vũ không kiềm chế được, nhào vào lòng Tần Đại quản gia, kể hết chuyện hôm nay ra, đương nhiên biến Tây Lương Mạt thành người xấu oan uổng nàng tiết lộ bí mật.

Tuy quả thật nàng muốn tiết lộ bí mật này, khiến Tây Lương Mạt bẽ mặt, không nâng nổi đầu, nhưng dù như vậy chẳng lẽ đó không phải chuyện thật sao? Cũng không phải chỉ mình nàng biết bí mật này, dựa vào cái gì khi xảy ra chuyện chỉ đổ lên đầu nàng!

Đều là lỗi của Tây Lương Mạt, chẳng những cướp mất sự chú ý của tiểu Vương gia, chiếm được sự yêu thương của hắn, còn gây xích mích khiến tiểu Vương gia chán ghét nàng!

Tĩnh Vũ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh, ghi hận Tây Lương Mạt!

Nhưng ngay sau đó, nàng bỗng nhớ ra bản thân tiết lộ tin tức Thiếu Vương phi không thể có thai trước hai mươi tuổi cho nghĩa phụ, chuyện này… làm thế nào bây giờ?

Nhìn ánh mắt Tĩnh Vũ hiện lên vẻ lo lắng cùng u buồn, Tần Đại quản gia cười hiền từ, vỗ nhẹ lên trán nàng: “Tiểu nha đầu, ngay cả vi phụ cũng không tin được à? Con yên tâm, cho dù con tiết lộ ra ngoài, vi phụ cũng chắc chắn không để Vương phi trách tội con!”

Tĩnh Vũ gật đầu có chút xấu hổ.

Tần Đại quản gia vuốt mái tóc đen của nàng, nói như tự nhủ: “Con thật sự muốn gả cho tiểu Vương gia vậy sao? Vậy thì vi phụ nhất định phải thỏa mãn lòng con, hơn nữa con gái ta trừ phi không muốn, nếu không chỉ có thể trở thành chính thất, con cứ việc yên tâm!”

Tĩnh Vũ sửng sốt, nhìn Tần Đại quản gia không dám tin, nàng làm chính thất?

Đây là… người si nói mộng sao?

Nhìn bóng dáng Tần Đại quản gia thản nhiên đi xa, Tĩnh Vũ vẫn còn ngẩn ngơ.

Có điều ngoại trừ thái độ của Tư Lưu Phong cùng Đức Vương phi khiến nàng rất khổ sở, hôm nay cũng có chuyện vui, ví dụ như rất nhanh nàng sẽ lên làm chủ tử chân chính.

Tĩnh Vũ không để trong lòng, xoay người đi xử lý Cẩm Nương.

Đối với tiểu tiện nhân làm mất mặt Đức Vương phủ, nàng quyết định phải cẩn thận dạy dỗ một trận, thuận tiện xả cơn giận tích tụ trong lòng!



Thỉnh Nguyệt Các bên này, Tư Lưu Phong trấn an Tây Lương Mạt xong thì nghe có khách tới cửa, lưu luyến không rời nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tây Lương Mạt rồi mới ra khỏi phòng.

Tiễn bước Tư Lưu Phong, cửa gỗ lim khắc hoa vừa khép lại thì Tây Lương Mạt “vô cùng gầy yếu, cần nằm trên giường nghỉ ngơi” lập tức ngồi dậy, nhìn Bạch Ngọc cười nói: “Nha đầu kia, đúng là đồ lanh lợi, cùng Hà ma ma kẻ tung người hứng vậy mà thú vị, đời trước nói không chừng em là người kể chuyện cũng nên, còn ăn nên làm ra nữa!”

Nhìn Tây Lương Mạt thế kia nào có nửa phần gầy yếu vô lực, nàng cười dài đứng lên, nằm trên giường lâu như vậy mệt cả xương.

Bạch Ngọc che miệng cười trộm: “Nào có hành xử dễ dàng như Quận chúa, nhìn có vẻ kiếp trước giống diễn viên, hoặc là thanh y, hoa đán biết hát kịch cũng nên.”

Bạch Trân lắc đầu: “Vẫn là ma ma lợi hại, sớm nhìn ra tiện nhân Cẩm Nương kia không phải thứ tốt!”

Hà ma ma vừa rót trà cho Tây Lương Mạt vừa khinh miệt nói: “Đám nương nương trong cung người nào người nấy thủ đoạn cao hơn Cẩm Nương này nhiều, mặt ngoài như hoa như cẩm, bên trong từng bước kinh người, ngươi sống ta chết. Bản ma ma ở trong đấy hai mươi mấy năm còn gì chưa từng thấy, chút tài mọn của Cẩm Nương kia cũng dám múa rìu trước cửa Lỗ Ban!”

Ngay từ đầu khi Cẩm Nương muốn tới kính trà Tây Lương Mạt, Hà ma ma liền chú ý quan sát nàng ta, Cẩm Nương này nhìn tuy ương ngạng nhưng không phải đồ ngốc, rõ ràng so với Quận chúa địa vị như trên trời dưới đất mà cũng dám khiêu khích như vậy.

Rõ ràng muốn kích thích Quận chúa động tay động chân với nàng ta trong cơn giận dữ, cho dù chạm nàng ta một cái móng tay cũng thành lý do để hôm nay nàng ta phát tác.

Chỉ không ngờ Quận chúa không hề động nàng ta mà hôm nay vẫn diễn trò này, còn thật sự bỏ mặc con mình cũng muốn hại Quận chúa.

Nếu không phải lúc ấy Quận chúa phát hiện nàng ta có chỗ không đúng, sớm diễn một bộ hiểu đại thế trước mặt Đức Vương phi cùng Tư Lưu Phong, làm bộ thật sự muốn cất nhắc Cẩm Nương, cộng thêm “thể hư đến mức không thể có thai trước hai mươi tuổi” giả dối; tội danh vừa vào cửa đã đánh giết thiếp thị của phu quân, ép thông phòng sảy thai chỉ sợ sẽ chụp lên đầu Quận chúa.

Hơn nữa, lật bài thế này chẳng những để lại ấn tượng Tây Lương Mạt là người dịu dàng uyển chuyển, hiểu biết đại thế, khắp nơi coi phu quân trên hết trong lòng Tư Lưu Phong cùng Đức Vương phi, khiến hai người bọn họ buông lỏng cảnh giác với nàng; sau này dù xuất hiện loại vu oan hãm hại này bọn họ cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, xem như làm một mẻ khỏe suốt đời.

Một điểm cuối cùng, chính là tỏ vẻ Tây Lương Mạt yếu ớt, tự nhiên không thể thị tẩm thường xuyên, cũng giảm đi nhiều phiền toái khi phải ứng phó Tư Lưu Phong.

Có thể nói một mũi tên trúng ba đích.

Tây Lương Mạt tâm tư linh hoạt, ngay cả người đắm chìm trong cung đình hơn hai mươi năm như Hà ma ma cũng không thể không thán phục.

Tâm cơ của vị Quận chúa này dù vào cung làm nương nương, Hàn Quý phi kia chưa chắc đã là đối thủ của nàng.

“Vị Lý thánh thủ kia đã sắp xếp thỏa đáng chưa?” Tây Lương Mạt vừa uống trà vừa hỏi Hà ma ma.

Hà ma ma tự tin cong khóe môi: “Quận chúa, Tư Lễ Giám làm việc ngài cứ yên tâm, huống hồ vị Lý thánh thủ này là Giám Y của Tư Lễ Giám chúng ta, dù thế nào cũng không bán đứng chúng ta.”

Giám Y?

Tây Lương Mạt ngừng lại một chút, hơi nhíu mày, Tư Lễ Giám này quả nhiên là tổ chức mật thám giám sát số một, mật thám trải rộng khắp nơi, các ngành nghề.

Lý thánh thủ này có một tay y thuật cao minh, hơn nữa am hiểu thiên kim khoa (*Phụ khoa), bồi dưỡng không ít nữ y, đều là khách quen của các quý môn cao phủ, thường xuyên ra vào phủ đệ của quý nhân trong kinh thành.

Nếu dùng để dò hỏi giám thị thì không còn gì thích hợp hơn.

Chỉ là…

Tây Lương Mạt còn có một điều khó hiểu, cho dù Cẩm Nương mang thai, nhưng va chạm chủ mẫu như vậy, bị đánh sảy thai cũng không có khả năng lay động địa vị của Tây Lương Mạt, nhiều nhất chỉ khiến Tây Lương Mạt nhận lấy tiếng hung hãn thôi.

Điều này cũng là chỗ khó hiểu của đám Hà ma ma, có điều tạm thời không nghĩ ra được nguyên cớ, vì đảm bảo tự nhiên không thể để Cẩm Nương thực hiện được gian kế.

“Nếu cần bắt Cẩm Nương kia tới thẩm vấn, không cần đám Mị Thất động thủ, bản ma ma tự có hàng tá biện pháp khiến ả khai ra.” Hà ma ma lạnh giọng nói.

Bà cực kỳ không vừa mắt cái vẻ nũng nịu lại ương ngạnh kia của Cẩm Nương, một nha hoàn thông phòng mà thôi, cực kỳ không có quy củ!

Tây Lương Mạt đương nhiên tin tưởng thủ đoạn của Hà ma ma, nàng trầm mặc một hồi, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Tạm thời không cần, Cẩm Nương này ngay cả con mình cũng bỏ được, vậy sau này nàng ta không cần phải có con nữa, ma ma nói với Mị Thất tìm cơ hội cho nàng ta uống một chén tuyệt tử canh là được.”

Hà ma ma lập tức gật đầu không do dự, ả nữ nhân như vậy đáng bị dạy dỗ.

Đám Bạch Trân đều than Cẩm Nương kia đúng là tự tìm đường chết, vốn Quận chúa cho nàng ta một đường thênh thang không chịu đi, cứ thích đâm quàng bụi rậm, đời này nàng ta đừng mơ tranh sủng nhờ con nữa.

Bọn họ cũng biết Tây Lương Mạt hận nhất một điều, chính là coi rẻ mạng sống của phụ nữ trẻ em, huống hồ vì tranh sủng mà ngay cả con ruột mình cũng xuống tay, động ngay phải kiêng kỵ của Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhếch khóe môi cười nhạo: “Có người một kế không thành nhất định sẽ nảy sinh một kế, chúng ta cứ chờ xem, để xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, nói không chừng sẽ phát hiện chuyện gì thú vị, bản Quận chúa mới chỉ gả tới hai ngày đã nhiều chuyện thế này, Đức Vương phủ quả nhiên người người không đơn giản, nước sâu không thấy đáy.”

Nàng dừng một chút, trong đôi mắt long lanh xinh đẹp hiện lên một tia âm ngoan: “Nếu không liên quan tới bản Quận chúa thì thôi, nếu có chút ý đồ không nên có, làm chút chuyện không nên làm, bản Quận chúa không ngại tạo ra một Tây Lương thế gia thứ hai.”

Dù sao trên tay nàng không phải mới chỉ nhuốm máu một lần!

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Bạch ma ma đang bưng chén trà vào, bỗng nhẹ giọng nói: “Nô tỳ thấy tiểu Vương gia Tư Lưu Phong kia không phải hư tình giả ý, đối với Quận chúa thật sự có mấy phần thật lòng.”

Hà ma ma liếc nhìn Bạch ma ma, khẽ nhíu mày, sau đó đuổi mấy tiểu nha hoàn ra ngoài, để không gian lại cho đôi chủ tớ tình như mẹ con này.

“Ma ma, ngài cảm thấy năm đó Tây Lương Vô Ngôn cùng Lam Linh ra sống vào chết ngoài biên cương đại mạc, cùng uống một chén rượu, cười nhìn trời đất, vung đao cùng nghênh chiến với giặc ngoại xâm, coi nhau thành người duy nhất có thể tin tưởng dựa lưng, được xưng là song bích trong quân, Tây Lương Vô Ngôn có mấy phần thật lòng với Lam Linh?” Tây Lương Mạt nhìn Bạch ma ma, chậm rãi cười, nụ cười nhạt kia sau màn hơi nước trà có vài phần mơ hồ, làm cho người ta không nhìn rõ cảm xúc của nàng.

Nàng xem được từ chỗ Hà ma ma không ít tư liệu năm đó, chính vì xem những ghi chép này khiến lòng nàng càng lạnh, nếu ngay cả tình cảm có thể phó thác sống chết như vậy cũng lưu lạc đến tình hình ngày hôm nay, thế gian này liệu còn cảm tình nào đáng tin nữa?

Bạch ma ma nhất thời nghẹn lời, kéo khóe miệng có chút bất đắc dĩ, mơ mơ hồ hồ nói: “Đó là… Đó hẳn có vài phần, chỉ là…”

Tây Lương Mạt khẽ cười giễu: “Không có lý do gì hết, thế gian này nào có nhiều hiểu lầm như thế, chỉ là chưa từng thật sự tin tưởng lẫn nhau, cho nên không chống cực được vài lời đồn nhảm, không chống cực được quyền thế như núi, hồng nhan như ngọc mà thôi.”

Nếu tình yêu đủ kiên định, nếu có thể cho đối phương tin tưởng tuyệt đối, sao có thể trở thành người xa lạ như hôm nay, ngay cả con cái cũng không buồn liếc nhìn thêm một cái?

Thế gian này có nhiều lắm những tình cảm tưởng như không gì phá nổi, có điều chỉ có thể cộng hoạn nạn, lại không thể chung phú quý.

Nếu không, những chuyện như “Trương Sưởng họa mi”, “người vợ Tào Khang không thể hạ đường” sao có thể nhập sách sử, truyền lưu thiên cổ?

Bạch ma ma hoàn toàn á khẩu không trả lời được, bà nói không lại Tây Lương Mạt, nhưng bà vẫn không cam lòng, không nhịn được nói: “Nhưng Đại tiểu thư, người vẫn nên tin không phải tất cả nam tử trên thế gian này đều phụ lòng bạc tình, ma ma chỉ hy vọng người có thể hạnh phúc, cho nên nếu tiểu Vương gia khác…”

“Có gì khác? Trừ khi là thái giám!” Tây Lương Mạt cười nhạo một tiếng, trước mắt bỗng hiện lên bộ dạng của lão yêu nghiệt ngàn năm nào đó, nhất thời lắc đầu.

Yêu nghiệt kia chỉ biết chơi trò nhân gian, căn bản không biết gì là tình mới đúng.

Như vậy cũng không tệ.

Tây Lương Mạt thật không ngờ, một câu lơ đãng của nàng lúc này, sau dòng thời gian róc rách chảy xuôi lại hóa thành tuyên ngôn, thành lời tuyên đoán.

Bách Lý Thanh, đối với nàng luôn khác với bất cứ kẻ nào.

Tây Lương Mạt nhìn Bạch ma ma cười nói: “Ma ma, không cần lo lắng, mỗi người một lý tưởng, tất cả chỉ như mơ cũng hoặc như ác mộng, đều là số mệnh cả, đều như ảo ảnh trong mơ, tóc trắng ba nghìn trượng, cuối cùng đều sẽ qua, không cần tự tìm phiền não.”

Bạch ma ma nhìn nụ cười dịu dàng xinh đẹp của Tây Lương Mạt, không cần che giấu sự lạnh nhạt phía sau, có thể nhìn thấy trái tim nàng lạnh băng như hóa thạch.

Bà khiếp sợ lại buồn bã, đứa trẻ này mới mười lăm mà thôi, đã nhìn thấu nam nữ si tình chốn nhân gian như cao tăng tĩnh tu nhiều năm.

Lãnh tình lãnh tính, lại thủ đoạn sắc bén, tâm cơ thâm trầm, nhìn xa trông rộng… khiến bà nhớ tới một vị nữ đế truyền kỳ hiếm thấy ở tiền triều.

Chỉ là, vị nữ đế kia tuy khai sáng công huân một thời, chuyện tình cảm lại không hề thuận lợi.

Bà thật lòng hy vọng Tây Lương Mạt chỉ là một cô gái bình thường, chỉ mong có một phu quân thương nàng, hiểu nàng, yêu nàng.

Mà không phải lấy kim ngọc lăng la làm chiến y, trái tim sắc nhọn làm vũ khí, không ngừng tranh đấu.



Bên này, Cẩm Nương đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt uống thuốc, đồng thời phái nha hoàn Tĩnh Ninh của mình đi xem Tĩnh Hương có mời được tiểu Vương gia đến hoặc mang về tin tức tốt hay không.

Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy một bóng người, đang lúc nóng lòng chờ đợi thì Tĩnh Ninh cuối cùng cũng vui vẻ kêu lên: “Tĩnh Hương đã về…”

Cẩm Nương nhẫn nhịn cái bụng đau ê ẩm, muốn đứng dậy xuống giường, nhưng ngay sau đó giọng nói Tĩnh Ninh có chút thay đổi: “Ngoại trừ Tĩnh Hương còn có Tĩnh Vũ bên cạnh Vương phi!”

Cẩm Nương ngược lại nở nụ cười: “Vậy là ngay cả Vương phi cũng sai người đến hỏi thăm à?”

Nếu là như vậy, đứa nhỏ này của nàng bỏ một cách đáng giá!

Có điều Tĩnh Ninh hơi lắp bắp nói: “Nhưng… Nhưng… Nhưng Tĩnh Vũ tỷ tỷ còn dẫn theo mấy bà tử thô kệch, là mấy người làm việc ở Hình Phòng!”

Nụ cười của Cẩm Nương tắt ngúm trên mặt: “Ngươi nói cái gì?”

“Cẩm Nương, ta… ta…” Tĩnh Ninh đã nhận ra có chuyện không đúng, nhìn đám người hùng hổ tới đây đầu lưỡi líu lại, chỉ muốn bỏ chạy.

Có điều nàng ta còn chưa kịp trốn thì cửa phòng Cẩm Nương đã bị người ta đá bật tung.

Hai bà tử to cao vào đầu tiên hung thần ác sát bắt lấy Cẩm Nương kéo khỏi giường, vươn tay giật trâm cài kim ngọc trên đầu nàng ta xuống, rồi lột cẩm y của nàng ta ra.

Cẩm Nương rất tức giận, không dám tin hét lên: “Đám mụ già các ngươi muốn ăn đòn sao? Dám ra tay với chủ tử thế à!”

Nàng lớn lên cùng Tư Lưu Phong từ nhỏ, lại lớn hơn Tư Lưu Phong ba tuổi, là Đại nha hoàn được tiên Vương phi ban cho Tư Lưu Phong, lại hiểu biết chút chữ nghĩa mị thuật nên từ lúc thành thông phòng thị tẩm của Tư Lưu Phong tương đối được Tư Lưu Phong yêu thích, cho nên tuy còn chưa là di nương chi phí ăn mặc của nàng ta cũng đã tương đương với di nương.

Mỗi người gặp nàng ta phải gọi nàng ta một tiếng Cẩm cô nương, bởi vì Đức Vương phi hiện tại không thích nàng ta, nàng ta liền ít ra khỏi viện, ở đây cùng Thỉnh Nguyệt Các của Tư Lưu Phong, nàng ta chính là chủ tử, Cẩm Nương từ lâu không còn biết cảm giác làm nô tỳ, nào ngờ hôm nay có người dám to gan ra tay với nàng ta như thế!

“A, sao ta không biết ngươi thành chủ tử từ lúc nào nhỉ? Chỉ là một thứ đồ chơi của tiểu Vương gia thôi cũng dám lên mặt hất cằm, xem ra là lúc khiến ngươi hiểu bổn phận của mình!” Lúc này Tĩnh Vũ mới chậm rãi bước vào.

Nàng nhìn Cẩm Nương tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, không khỏi nhếch môi cười cực kỳ châm chọc.

Những năm gần đây, nàng nhịn để tiểu tiện nhân này ở bên cạnh tiểu Vương gia quá lâu rồi, nàng tự cho rằng bản thân thân phận khác biệt, không so đo với tiện tỳ này, không ngờ tiện tỳ này ngày càng kiêu ngạo.

Khắp nơi tự cho mình là thiếp thị bên cạnh tiểu Vương gia, tự cho mình là chủ tử, đúng là buồn cười. Nay Thiếu Vương phi vừa gả vào, không biết lên cơn thần kinh làm sao lại lấy đứa trẻ trong bụng đi hãm hại Thiếu Vương phi.

“Bổn phận cái gì? Ta tuy thân phận thấp kém nhưng tiểu Vương gia từng hứa với ta, cho ta làm thiếp của người, nay đứa trẻ trong bụng ta là cốt nhục của tiểu Vương gia, bị Thiếu Vương phi hãm hại không còn, cho dù không đến chỗ nàng ta đòi lại công bằng chẳng nhẽ ngay cả hỏi một tiếng cũng không được?” Giờ phút này Cẩm Nương còn tưởng rằng Tây Lương Mạt thừa nhận tội danh, nhưng lấy thân phận cao quý tới ép Vương phi xử lý nàng.

“Đúng là buồn cười, chính ngươi khiến đứa bé không còn lại dám vu oan cho Thiếu Vương phi, chẳng lẽ nghĩ rằng Thiếu Vương phi sẽ bị xử trí vì vậy sao?” Tĩnh Vũ rất khinh thường, nếu nàng có con của tiểu Vương gia, nhất định sẽ che chở như bảo bối. Thân phận của bọn họ đến cùng vẫn khác với Tây Lương Mạt, chỉ có thể quý nhờ con, không ngờ ả đàn bà ngu xuẩn này lại bỏ qua cơ hội tốt, âu cũng là mệnh của ả.

Cẩm Nương sửng sốt, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. Đây là ý gì? Tĩnh Vũ nói tất cả mọi người đều không tin Thiếu Vương phi hại con nàng sao?

“Được rồi, nay tiểu Vương gia cùng Vương phi đều tức giận. Sau này ngươi một mình ở trong viện này đi, ngươi xem, tiểu Vương gia vẫn thương ngươi, không để ngươi quay lại làm một tiện tỳ. Chỉ là từ hôm nay trở đi, tất cả mọi thứ ở đây đều phải thu về, một nha hoàn còn đòi những thứ tốt như vậy chắc? Đó là vượt bổn phận, Đức Vương phủ chúng ta không thể mất mặt như thế!” Tĩnh Vũ lạnh lùng nói.

Nàng ra lệnh một tiếng, nha hoàn bà tử theo sau lập tức không chút khách khí chuyển hết mọi thứ trong viện của Cẩm Nương đi.

Trong đó không ít bảo bối là Cẩm Nương tự mình để dành được sau nhiều năm, là những thứ tốt nàng xin được từ chỗ Tư Lưu Phong.

Nàng ta xông lên ngăn cản đám nha hoàn, bà tử như phát điên: “Buông ra, buông ra, đây là của ta! Đây là tiểu Vương gia ban cho ta!”

Nha hoàn, bà tử kia luôn giẫm thấp bám cao, lúc này thấy Cẩm Nương nghèo túng đều cười trên nỗi đau của người khác, sao chịu để ý tới nàng ta, có người còn vươn chân đá thẳng vào bụng nàng ta.

Mà Cẩm Nương vừa mới sảy thai, sao có thể tranh đoạt với đám bà tử thô kệch này, lập tức bị đá ngã xuống đất, che bụng kêu thảm thiết: “Đau quá…”

Máu vốn đã ngừng lại chảy ra, thấm ướt váy trong màu trắng.

“Tĩnh Ninh, giúp ta đi gọi đại phu!” Cẩm Nương cắn môi, nói với Tĩnh Ninh co ro trong góc.

Tĩnh Ninh đang sợ muốn chết, nào có thời gian để ý tới Cẩm Nương.

Ngược lại Tĩnh Vũ nghiền ngẫm nở nụ cười, đi tới bên cạnh Cẩm Nương nói: “Tĩnh Nương, từ hôm nay trở đi chúng ta nên quay lại gọi tên này của ngươi, ngươi không còn là thông phòng Cẩm Nương của tiểu Vương gia nữa, tiểu Vương gia cũng đã nói, sau này người không muốn nhìn thấy người hãm hại Thiếu Vương phi là ngươi, không cho đại phu xem bệnh cho ngươi, mặc ngươi tự sinh tự diệt!”

Một câu như sét đánh giữa trời quang khiến Cẩm Nương choáng váng, nàng ta che bụng mình, cơn đau nơi đó so ra vẫn kém đau lòng!

“Không, điều đó không thể nào!” Cẩm Nương nghiến răng nghiến lợi nói.

Tĩnh Vũ nở nụ cười, khinh miệt lại lạnh nhạt: “Vậy thì tùy ngươi có tin hay không.”

Dứt lời, nàng đứng lên, vung tay khiến tất cả nha hoàn, bà tử rời đi, chuẩn bị niêm phong cổng viện của Cẩm Nương.

“Ngươi… Tĩnh Vũ, đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi ghen tị với ta đấy thôi, ngươi cho rằng không có ta tiểu Vương gia sẽ thương yêu ngươi chắc!” Cẩm Nương, không, Tĩnh Nương cười thê lương: “Không, ta nói cho ngươi biết, chúng ta đều là nô tỳ, cho nên mạng sống như chuyện vặt, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ như ta thôi.”

Bóng lưng Tĩnh Vũ rời đi thoáng dừng, nhưng không quay đầu lại.

Chỉ còn Cẩm Nương nằm trong vũng máu của mình, kéo dài hơi tàn.

Cẩm Nương mê man nhìn nóc nhà, cuối cùng vẫn không hiểu vì sao mình tới nước này, rõ ràng nàng đã tính toán rõ ràng, lẽ nào Thiếu Vương phi còn biết bói toán?

Không, là ngay từ đầu nàng đã xem thường thiếu nữ mười lăm tuổi kia, tưởng rằng nàng cũng được nuôi trong khuê phòng như Tư Hàm Ngọc, là một tiểu cô nương hẹp hòi chỉ biết tính kế vớ vẩn.

Lúc này đây, cho dù không hãm hại nàng ta thành công, bản thân vẫn sẽ được tiểu Vương gia thương tiếc nhiều hơn.

Lại không ngờ nàng ta lặng lẽ đã khiến nàng rơi từ đám mây xuống, vĩnh viễn không thể xoay người.

Ha ha…

Thôi, cũng là nàng gieo gió gặt bão, dùng đứa con nàng vụng trộm cầu xin đã lâu đổi lấy trắng tay.

Tự làm bậy không thể sống.

Cẩm Nương cảm thấy máu dưới thân mình chậm rãi chảy ra, không khỏi nhắm mắt chờ, chờ cơ thể mình dần dần lạnh toát.

“Thế nào? Tính chờ chết thế à?” Theo gió cuốn vào cửa sổ, một giọng không ra nam không ra nữ bỗng quỷ dị vang lên.

Cẩm Nương giật mình, sau đó tái mặt cả giận nói: “Là ai?”

Người kia chỉ ở ngoài cửa cười hắc hắc: “Ngươi muốn chết hay muốn sống? Nếu muốn sống thì ăn viên thuốc này, nhưng thân mình ngươi quá yếu, không chống lại được dược tính, cả đời sẽ không có con. Nếu muốn chết, ngươi cứ chờ thân thể lạnh dần, hư thối ở đây là được.”

Cẩm Nương cắn môi, đề phòng nói: “Ngươi là ai? Vì sao giúp ta?”

Người kia lại cười hắc hắc, ném vào một cái hộp nhỏ nói: “Ngươi không cần biết ta là ai, chủ nhân nhà ta sai ta tới, sau này nếu ngươi hữu dụng, chủ tử nhà ta tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp để ngươi rời khỏi nơi này!”

“Ta sẽ không nhận người sắp xếp lần nữa!” Cẩm Nương cười sắc lạnh, nàng đã vì vinh hoa phú quý mà bị người đùa bỡn đến mức tự tay giết con mình, nàng tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.

“Vậy thì tùy ngươi, nếu một ngày ngươi muốn ra ngoài, đặt cái hộp này trên cửa sổ là được.” Người kia cười quái dị rồi biến mất không một tiếng động.

Cẩm Nương hô vài tiếng không thấy ai đáp lời, biết người kia đã đi rồi, nàng nhìn hộp gỗ trên mặt đất, cuối cũng vẫn không đánh lại được không cam lòng cùng oán hận trong đáy lòng, từng bước bò từ trong vũng máu tới mở cái hộp ra, nuốt viên thuốc bên trong vào bụng, sau đó nằm trên mặt đất gào khóc.

Mị Thất ở dưới nóc nhà thấy Cẩm Nương đã uống thuốc liền thầm lắc đầu, đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà.

Muốn cứu mạng, nhưng uống thuốc rồi cả đời này sẽ không có con, không còn chỗ dựa.

Quận chúa quả là đồ đệ của Thiên Tuế gia, càng ngày càng giống nhau.

Hiểu nhất trêu đùa lòng người.

——

Trong Mẫu Đơn Các, Đức Vương phi cho lui người xung quanh, ngồi trên tháp tỉ mỉ thêu một cái túi thơm.

Chốc lát sau, một bóng người cao gầy khoác áo choàng xuất hiện sau Đức Vương phi, nhẹ giọng nói: “Đang làm cho ta à?”

Đức Vương phi dường như không ngạc nhiên vì có người xuất hiện, chỉ cười nhẹ: “Không làm cho ngươi chẳng lẽ cho nam nhân khác?”

Người kia đeo mặt nạ, cầm tay Đức Vương phi cười nói: “Quả nhiên bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn này là có thể thêu dệt lên tâm tư của ta nhất.”

“Được rồi, không phải ngươi cả ngày ở bên tiểu yêu tinh kia à? Hôm nay tới tìm ta có chuyện quan trọng phải không?” Đức Vương phi giận mắng.

“Trên người Tây Lương Mạt kia rốt cuộc có vật đó hay không? Ngươi đã điều tra ra chưa?”