Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 132: Tái giá




Có đôi môi mềm nở nang đặt lên, rượu ấm áp chảy vào giữa cánh môi hắn.

Rượu rất trong, rất nồng, là rượu cao lương thuần khiết ủ từ đan quý cốc, một loại đặc sản phương bắc, hòa với nước hoa tường vi đêm kiều diễm, bỗng dưng thêm ba phần quyến rũ.

Hương vị quẩn quanh ở đầu lưỡi, như một thanh kiếm sáng như tuyết, nháy mắt xuyên qua nhụy hoa diễm lệ nhất, có chất lỏng đỏ tươi rực rỡ uốn lượn chảy xuôi xuống theo thân kiếm sắc bén.

Mềm mại ngào ngạt hay cứng rắn lạnh lẽo đều chậm rãi tan biến thành sương mù ma mị trong một ngụm rượu này, bốc hơi giữa hơi thở hòa quyện.

Thân thể hắn quá diễm lệ, quá lạnh, quá độc, như một bông hoa nở rộ giữa địa ngục sâu thẳm.

Còn đôi môi mỏng, đường nét tinh xảo sắc bén của hắn tuy cũng rất lạnh, nhưng đồng thời cũng rất mềm mại.

Khoang miệng nhẵn nhụi và đầu lưỡi lạnh như băng đều mềm mại như trái cây đông lạnh, khiến nàng không nhịn được muốn… ăn luôn.

Ừm, vì sao trước đây chưa bao giờ phát hiện nhỉ?

Dường như đã rất lâu sau, hoặc mới chỉ chớp mắt một cái.

Tây Lương Mạt ngẩng đầu, thở hổn hển, sắc mặt đỏ thắm.

Nàng khẽ thở một hơi, cúi đầu nhìn Bách Lý Thanh gối đầu lên đùi mình, nghiêm trang hỏi: “Sư phụ, rượu có ngon không?”

Bách Lý Thanh vẫn giữ cái vẻ hờ hững, chỉ là trong ánh mắt có vài tia sáng kỳ dị, sâu không thấy đáy: “Mùi vị cũng không tệ lắm.”

“Chỉ không tệ lắm thôi à? Đồ nhi nghĩ ngươi sẽ thích chứ.” Tây Lương Mạt nhướng mày.

Được rồi, nàng cảm thấy da mặt bản thân càng ngày càng dày, có điều cảm giác chủ động và chiếm thế thượng phong này thật là con mẹ nó không tệ đâu.

— Cảm giác ức hiếp người khác thật sướng.

“Ngươi muốn nói gì?” Bách Lý Thanh lười biếng gẩy búi tóc vừa bị nàng làm rối, nhân tiện rút cái trâm cài bạch ngọc trên đầu ra, tóc đen chảy xuống như suối, rơi vào trong hồ bạch ngọc, càng làm nổi bật làn da như ngọc, mặt mày như vẽ của hắn, có điều ngữ khí rất lạnh nhạt.

Điều đó khiến Tây Lương Mạt khó chịu, nàng không ngờ hắn trực tiếp như thế, ngay lúc này nàng thật sự không biết mình muốn nói gì.

Thậm chí ngay lúc ban đầu nàng cũng không nghĩ tới mình sẽ làm như vậy.

Có lẽ nàng vẫn không rõ vì sao từ ngày ấy, hắn bỗng nhiên bắt đầu lạnh nhạt với nàng.

Tuy ngay từ đầu, kiểu “lạnh nhạt” này là nàng mơ còn không được.

Nhưng hiện tại, nàng không có tâm tình để suy nghĩ kỹ càng.

Tây Lương Mạt kiêu ngạo. Cho dù nhìn bề ngoài nàng có thể dịu dàng mỉm cười, khom lưng hầu hạ kẻ thù của mình bất cứ lúc nào, nhưng đó chỉ là ánh đao lạnh lẽo được dấu dưới nét cười như hoa mà thôi.

Nay thấy dáng vẻ lãnh đạm của Bách Lý Thanh thế kia, một chút nhiệt tình của Tây Lương Mạt khi thấy hắn trở về lập tức như bị hắt nước lạnh, thoáng cái đã tắt ngúm.

Có lẽ vì dỗi, có lẽ vì thứ gì đó mà chính nàng cũng không rõ.

Tây Lương Mạt buông tầm mắt, nửa khiêu khích nói: “Không có gì, chỉ muốn thử làm chuyện sư phụ thường làm với đồ nhi thôi.”

Bách Lý Thanh nhìn thiếu nữ trước mặt, bộ thường phục màu lam nhạt của thái giám mạt đẳng bao phủ thân hình mảnh mai của nàng, gương mặt tinh tế dịu dàng nửa chìm trong bóng tối, ánh mắt lạnh nhạt hàm chứa khiêu khích, có hương vị mâu thuẫn kỳ dị.

“Ngươi đúng là một tên nha đầu làm cho người ta thích không nổi, bộ dạng xấu không nói làm gì, còn có cái miệng chó không phun được ngà voi.” Bách Lý Thanh bỗng nhạt nhẽo nhếch khóe môi, đùa cợt nói.

Tây Lương Mạt lại nghe được vài tầng ý nghĩa trong lời nói ác độc của hắn.

“Còn không phải nhờ sư phụ dạy à, có thể làm sư phụ của chó chẳng phải cũng là chó đấy thôi, như nhau, như nhau cả!” Tây Lương Mạt cười vừa ngọt ngào vừa ác độc.

Bầu không khí giữa hai người trở lên kỳ lạ, ánh mắt đụng nhau, tia lửa bắn tứ tung.

“Cút!” Bách Lý Thanh bỗng lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, Tây Lương Mạt phát cáu, cười lạnh một tiếng, cút thì cút!

Nàng ung dung đứng dậy: “Sư phụ, đồ nhi có chuyện quan trọng cần làm, đi trước, ngài đừng ngâm lâu quá, nếu ngâm thành xác chết trôi sẽ ảnh hưởng tới hình tượng hoàn mỹ của ngài.”

Dứt lời nàng xoay người bước đi.

Nhưng chưa đi được hai bước, mắt cá chân đột nhiên bị bàn tay thon dài lạnh như ma nắm lấy, Tây Lương Mạt lảo đảo một cái bị người ta kéo mạnh về phía sau.

“Tùm!”

Tiếng vật nặng rơi xuống nước vang lên, bọt nước văng khắp nơi.

Tây Lương Mạt không đề phòng bị uống mấy hớp nước, một bàn tay lớn kéo vạt áo trước ngực nàng, nhấc nàng ra khỏi mặt nước.

Tây Lương Mạt bị Bách Lý Thanh đặt lên trên đài bạch ngọc, cơ thể hắn gần như đặt hết lên người nàng, giam nàng giữa hai tay mình, giữa lồng ngực và bể bạch ngọc, lạnh lùng liếc nhìn nàng.

Tây Lương Mạt ho khan còn không quên nhíu mày nhìn hắn cười khẽ: “Khụ khụ… Làm sao thế? Không phải ngươi bảo ta cút à, thẹn quá hóa giận?”

“Bản tọa hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có ý gì?” Bách Lý Thanh một tay nắm cằm nàng nhấc lên, mắt đối mắt, chóp mũi đối chóp mũi, môi đối môi, gần gũi ngửi hơi thở của nhau.

Đều là người thông minh, Tây Lương Mạt biết hắn đang hỏi cái gì, nàng vừa ho vừa nói: “Không có ý gì.”

Bách Lý Thanh liếc tiểu nha đầu quật cường trong lòng, bỗng âm u nói: “Không phải ngoài ý muốn à?”

Tây Lương Mạt đỏ mặt, miệng thì vẫn xì lạnh một cái: “Không phải!”

“Vậy là, ngươi đang khiêu khích vi sư?” Khóe môi Bách Lý Thanh nhếch lên một nụ cười châm chọc, ánh mắt âm trầm như quỷ địa ngục.

Lần trước kéo mái tóc hắn yêu nhất, còn hại hắn ngã ngửa, hắn còn chưa tính sổ với nàng đâu!

Tây Lương Mạt từ đỏ hồng biến thành đỏ rực, rồi hét lên: “Đúng thì sao mà không đúng thì sao, ngươi tưởng ngươi là xử nữ, chạm vào không được chắc!”

Ra vẻ lạnh lùng muốn chết cho ai xem!

Dứt lời, nàng nằm thẳng cẳng, mắt trợn lên, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

Nàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, hai lần liền làm chuyện sàm sỡ đại yêu quái kinh hãi thế tục, dù sao làm thì cũng làm rồi, thích thế nào?

Bách Lý Thanh không nghe được lời mình muốn nghe, nhìn dáng vẻ của nha đầu dưới thân, tức đến mức tim gan cũng run lên bần bật.

“Xem ra bản tọa quá nuông chiều ngươi, khiến tiểu tiện nhân nhà ngươi càng ngay càng hoang dã rồi đấy!”

Tây Lương Mạt nhìn mỹ nhân lạnh giá nhìn mình từ trên cao, ngoài cười mà trong không cười hì hì hai tiếng: “Chẳng làm sao được, sư phụ là đại tiện nhân, đồ nhi đành học làm tiểu tiện nhân thôi.”

Xem ánh mắt càng ngày càng đen thẫm của lão yêu quái ngàn năm trước mặt, khí thế toàn thân lạnh rùng mình, Tây Lương Mạt không nhịn được co rúm người, biết mình nên câm miệng, nhưng nàng vẫn không nhịn được mồm nhanh hơn não.

“Thứ khi sư diệt tổ nhà ngươi!” Tiếng Bách Lý Thanh âm trầm hụt hơi vang lên trên đầu Tây Lương Mạt.

Sau đó Tây Lương Mạt cảm thấy hàm dưới bị người ta nhấc lên, đôi môi lạnh lẽo thô bạo của đối phương đè lên.

Không biến hắn cũng cầm rượu son kia từ khi nào, ngậm trong miệng ấn xuống, khác với nàng ngậm từng ngụm nhỏ cho hắn, trong miệng hắn rượu đầy tràn.

Vừa mãnh liệt và nồng nặc, mùi hương sặc người khiến nàng gần như không thể hít thở.

Hắn dùng kỹ xảo chặn đầu lưỡi nàng, giữ chặt cổ tay nàng sau người, khiến Tây Lương Mạt không thể kháng cự, không thể không há miệng nuốt xuống rượu mạnh hắn đút.

Một ngụm lại một ngụm, có dòng rượu đỏ tươi chảy khỏi đôi môi Tây Lương Mạt, một đường lượn lờ xuống cần cổ tuyết trắng của nàng, hắn thậm chí còn ái muội liếm láp trong khoang miệng nàng, cắn đầu lưỡi mềm mại của nàng.

Tây Lương Mạt chưa bao giờ uống nhiều rượu mạnh như thế, chỉ cảm thấy bụng nóng rát, cháy bừng bừng.

Nàng khó khăn buông lỏng tay, Bách Lý Thanh đang mắt lạnh chờ nàng đẩy mình ra rồi lại dạy dỗ món đồ chơi nhỏ không nghe lời này một trận, không ngờ nàng lại vươn bàn tay mềm mại ôm cổ hắn, dường như kéo hắn về phía nàng.

Bách Lý Thanh hơi sửng sốt, trong lúc thất thần này tình thế đã nghịch chuyển, Tây Lương Mạt bỗng nghiêng người đặt hắn bên dưới, cưỡi trên người hắn, ngẩng đầu liếm đôi môi bị hắn cắn sưng đỏ, nhìn Bách Lý Thanh lành lạnh hỏi ngược lại: “Sư phụ, ngươi muốn nghe ta nói cái gì?”

Vì sao đá vấn đề này sang cho nàng?

Vì sao không phải từ hắn nói cho nàng biết, hắn muốn nghe cái gì?

Bách Lý Thanh nhìn thiếu nữ trên người, tóc đen đã xõa xuống vai, đôi môi vốn mềm mại đáng yêu đã bị hôn thành sưng đỏ kiều diễm, áo bào nam tử trên người nửa mở ra, thần sắc có năm phần yêu kiều lớn mật.

Cũng dám cưỡi lên người hắn cơ đấy…

Bách Lý Thanh nguy hiểm nheo mắt lại, ngón tay thon dài của hắn mơn trớn mặt nàng, khóe môi hơi nhếch lên: “Nha đầu, người càng ngày càng làm càn rồi đấy.”

Tây Lương Mạt cúi đầu, nhìn hắn: “Không được à?”

Bách Lý Thanh không trả lời, chỉ rũ mắt xuống châm chọc cười khẽ: “Không được!”

Âm cuối biến mất trong đôi môi nàng.

Bách Lý Thanh đầu tiên hơi ngạc nhiên mở to mắt, sau đó dần hóa thành một dòng nước lặng lẽ sâu lắng, khó dò nông sâu.

Tây Lương Mạt cắn đôi môi mỏng của hắn như say mê, ngả ngớn nheo đôi mắt trong như nước: “Sư phụ, vì sao ngươi trốn tránh ta?”

Bách Lý Thanh nhìn đóa hoa kiều diễm trên người, bỗng vươn tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, chậm rãi chìm vào trong nước, ánh sáng hiền hòa mờ mờ chiếu xuống nước tạo thành một thế giới kỳ lạ, quần áo phiêu đãng như đuôi cá, chậm rãi chuyển động quấn quýt lấy nhau, giống như thế giới chỉ còn hắn và đóa hoa nhỏ làm càn trên người hắn kia.

Cảm nhận da thịt lành lạnh và hơi ấm của nhau.

Phật viết, không thể nói, không cần nói.

Có những thứ, nói sẽ thành sai.



Trường Bình Cung.

“Hắt xì… Ọe!” Tây Lương Mạt quấn chăn ngồi trên ghế dài, hắt xì một cái rõ to, đầu óc choáng váng, khoang mũi chua xót, có chút buồn nôn.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chán ghét vội vàng tránh sang một bên, tiện tay ném cho nàng một cái khăn tay: “Lau mũi đi, ngươi nhìn ngươi kìa!”

Tây Lương Mạt nhận khăn lau mũi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bạch ma ma thấy Tây Lương Mạt như vậy đau lòng đưa cho nàng một chiếc khăn mặt nóng: “Đại tiểu thư, mau đắp lên đi, nhưng đừng quá dùng sức, lau đỏ mũi rồi, nữ hài tử phá tướng sẽ không tốt.”

Tây Lương Mạt gật gật đầu, dùng khăn nóng đắp lên mặt, mỗi cái lỗ chân lông như giãn ra, hơi nóng thấm vào làn da, nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, phát ra âm thanh thoải mái: “Vẫn là đắp nước ấm thoải mái hơn.”

Quả nhiên không nên quấn lấy lão yêu ngàn năm kia ở trong nước quá lâu, dày vò một canh giờ đúng là cảm lạnh thật.

Bạch ma ma nghe vậy lập tức nói: “Ta đi đun chút nước gừng cho tiểu thư.”

Dứt lời, bà tức khắc cầm bồn nước ra ngoài, Bạch Ngọc nhìn rồi đi theo: “Ma ma, ta giúp ngươi.”

Bạch ma ma gật đầu.

Trong phòng chỉ còn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa và Tây Lương Mạt, Đại Trưởng Công Chúa bỗng không chê bai nữa, sát gần tới cười khẽ: “Thế này là thế nào đây, hôm qua tiểu biệt thắng tân hôn, dày vò quá hả? Tốt xấu gì cũng phải đắp cái chăn, thời tiết cuối xuân đầu hè còn lạnh lắm đấy.”

Tây Lương Mạt vốn đang cầm trà nóng uống, nghe vậy tay lập tức ngừng, sắc mặt không đổi nói: “Công Chúa điện hạ, ngươi đang nói gì thế?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tự rót trà nóng cho mình, không chút khách khí nói: “Được rồi, nha đầu nhà ngươi còn giả vờ giả vịt với ta cái gì. Đám ma ma nha đầu kia chưa lập gia đình chưa biết, ngươi còn tưởng ta không phát hiện mấy vết hồng hồng trên cổ ngươi à, tóm lại không phải kiến cắn. Nói mới thấy thái giám mà cũng “kỹ thuật thành thạo” quá nhỉ, Cửu Thiên Tuế quả thật khiến bản cung nhìn với cặp mắt khác xưa, bản cung cũng phải tuyển vài tiểu thái giám xinh đẹp thử mùi vị xem sao.”

Nói đến cuối, ánh mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lộ ra hứng thú và nóng lòng muốn thử.

Tây Lương Mạt dùng tay che cổ theo bản năng, thầm bực lão yêu ngàn năm kia không cẩn thận, lại thấy ánh mắt cười nhạo của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mới biết mình bị lừa.

Bách Lý Thanh cẩn thận như thế sao có thể để lại nhược điểm để người ta phát hiện.

“Công Chúa điện hạ, Mạt Nhi đang nhiễm phong hàn, cẩn thận lây cho ngài, chi bằng ngài về phủ trước đi!” Tây Lương Mạt tức giận buông chén trà trên tay.

“A, thẹn quá hóa giận đấy à?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không chút để ý Tây Lương Mạt hờn giận, trêu tức nói.

Tây Lương Mạt lười để ý đến nàng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Đại Trưởng Công Chúa thấy thế mới kiềm chế một chút, nghiêm mặt nói: “Được rồi, bí mật khuê các của các ngươi bản cung không hỏi nhiều, có điều bên phía Hoàng Hậu, trải qua chuyện này khí thế bị chèn ép đi nhiều, chắc là tạm thời sẽ yên ổn một chút, chỉ là có một việc ta không hiểu rõ.”

Tây Lương Mạt thấy công chúa không trêu đùa mình nữa, vẻ mặt tốt hơn nhiều: “Công Chúa điện hạ, mời nói.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bực bội hỏi: “Ngươi và Hàn Quý Phi có chuyện gì thế? Nghe nói hôm nay lúc bệ hạ vào triều, đảng phái do Hàn Thượng Thư cầm đầu luôn giữ thái độ bình thản với Lục Thừa Tướng đột nhiên nổi lên tranh chấp với Lục Thừa Tướng, chính vì xử lý chuyện của ngươi và Hoàng Hậu, Hàn Thượng Thư giở chứng tận lực bảo vệ ngươi trên triều, tranh chấp gay gắt với Lục Thừa Tướng. Từ lúc Hàn Nhị phu nhân qua đời, ngươi với Hàn gia không phải đã như nước với lửa à?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có chút không lý giải được, sáng nay khi nghe tin tức này còn hoài nghi có ý đồ gì trong đây hay không, nhưng nàng bỗng nhớ tới mấy ngày trước Tây Lương Mạt nhờ nàng truyền lời cho Hàn Quý Phi mới nghĩ tới khả năng này.

“Công Chúa muốn hỏi ngày ấy ta tìm Hàn Quý Phi nói những gì phải không?”

Tây Lương Mạt mỉm cười, uống một ngụm trà nóng rồi mới nói: “Ngày ấy ta mới Hàn Quý Phi tới chỉ nói một câu – Quý Phi nương nương có muốn quản lý công việc lục cung, mẫu nghi thiên hạ hay không?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy không khỏi chấn động, thì ra là thế.

Hàn Quý Phi và Hoàng Hậu tranh đấu nhiều năm, hai nam thai từng mất trong tay Hoàng Hậu lại không có chứng cớ xác thực, cho dù có chứng cớ, Tuyên Văn Đế cũng không vì vậy mà phế bỏ Hoàng Hậu.

Hàn Quý Phi dã tâm không nhỏ, đương nhiên không muốn luôn ở dưới kẻ khác.

Lời này của Tây Lương Mạt chọc đúng điểm yếu của Hàn Quý Phi, nhất định nàng đã hứa liên thủ với Hàn Quý Phi gạt đổ Hoàng Hậu rồi từ từ tính tiếp.

Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa liền biết nàng ta đã hiểu được ý mình, nàng gật đầu, trong đôi mắt như nước thoáng qua một tia quỷ dị xa xôi: “Đúng vậy, đúng như công chúa nghĩ, ta liên thủ với Hàn Quý Phi, Lục Thừa Tướng thông minh ẩn nhẫn, tung hoàng triều đình mười mấy năm, chẳng những thoải mái sống dưới tay Cửu Thiên Tuế mà còn có thể chiếm được thanh danh liêm chính yêu dân, người như vậy làm sao có thể tận mắt nhìn thấy muội muội của mình bị ta lật đổ?”

Tây Lương Mạt thoáng ngừng rồi lại nói: “Lão nhất định sẽ làm lớn chuyện này, nói rằng ta trời sinh tính tình dâm đãng, tâm ngoan thủ lạt vu hãm Hoàng Hậu nương nương, phía Tĩnh Quốc Công nói chuyện nhất định sẽ không có lý, nếu trên triều không ai bênh vực ta nói không chừng sẽ có biến cố, còn có thể để lại tai họa ngầm, chi bằng kéo theo vây cánh của Hàn Quý Phi, có nạn cùng chịu, quấy cho nước ao đục lên.”

Nàng bắt tay với Hàn Quý Phi, cho dù không thể lật đổ bè cánh của Hoàng Hậu nhưng nhất định có thể chèn ép khí thế hoàn toàn, nếu cần thiết, nàng thậm chí có thể liên hệ người của Lục Hoàng Tử chèn ép chính hệ của Thái Tử, tạo áp lực cho Hoàng Hậu và Lục Thừa Tướng.

Đương nhiên, lời này nàng sẽ không nói với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa liếc nhìn nàng, bỗng kỳ dị nói: “Ngươi ngược lại cũng có con mắt nhìn xa, chỉ tiếc không phải nam tử, nếu không Thế Tử của Tĩnh Quốc Công chưa chắc đã thuộc vệ Tây Lương Tĩnh.”

Tây Lương Mạt chỉ cười không nói.

Thế gian này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, Hàn Quý Phi dù có hận nàng cũng chỉ vì muội muội nàng ta chết trên tay nàng, thiếu người giúp nàng ta tính kế mà thôi.

Nếu nàng có lợi thế giúp nàng ta hơn Hàn Nhị phu nhân và Tây Lương Tiên, nàng ta đương nhiên sẽ tạm thời bỏ qua thứ gọi là “thù hận”, bảo Hàn Thượng Thư giúp đỡ nàng.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng lại than một tiếng: “Nam tử lắm kẻ bạc tình, đôi khi bản cung cảm thấy người không đầy đủ như Cửu Thiên Tuế có lẽ sẽ hiểu được nỗi khổ của nữ tử.”

Tây Lương Mạt nghe nàng ta chuyển đề tài là biết nhất định có liên quan tới Thái Tử Điện Hạ, nàng khoát tay bảo Bạch Ngọc và Bạch ma ma chuẩn bị đi vào lại rời đi.

Sau đó, nàng nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nói: “Công Chúa điện hạ có tranh cãi với Thái Tử điện hạ sao?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa buông tầm mắt, trong mắt hiện lên một tia tức giận: “Đã một tháng Thừa Kiền chưa tới phủ công chúa của bản cung!”

Tây Lương Mạt “à” một tiếng, sau đó nói: “Nghe nói gần đây Công Chúa điện hạ mới nhận một võ sinh, ca hát võ công đều vô cùng tốt, công chúa cũng có phần sủng ái?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa gật đầu, trên mặt còn có nụ cười thản nhiên: “Ừ, Vân Quan bề ngoài rất tuấn tú, có vài phần tương tự Thừa Kiền, quả là có vài phần võ công.”

Tây Lương Mạt thầm oán, chỉ sợ võ công trên giường cũng không tệ mới đúng.

“Công Chúa điện hạ, ta không nghĩ rằng Thái Tử điện hạ sẽ thích nhìn thấy một người giống mình vài phần bầu bạn bên cạnh công chúa, nhất là người kia còn là một con hát.” Tây Lương Mạt châm chước nói.

Thái Tử nhìn như bình tĩnh lạnh nhạt, thật ra trong lòng rất kiêu ngạo, không sai người lập tức chém nam sủng kia đã là khoan hồng độ lượng rồi.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lại lý giải thành một ý khác, đôi mắt đẹp tỏa sáng: “Ngươi nói Thừa Kiền đang ghen?”

Tây Lương Mạt ôm trán, không nhịn được lại hắt xì một cái, vừa cầm khăn bịt mũi vừa nói: “Công Chúa điện hạ, ta đang nói, Thái Tử kiêu ngạo như thế làm sao có thể cho phép một con hát nam sủng giống hắn!”

Nhất còn là con hát nam sủng của ngươi!

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa như mới hiểu ra “à” một tiếng, trong lòng không khỏi thất vọng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Thế thì sao, hắn không phải cũng có vô số cơ thiếp đấy sao?”

Nhìn thái độ có thể coi là ghen tị của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, Tây Lương Mạt thầm trào phúng, nam nữ vốn đã không giống nhau, lễ giáo thế tục đối với nữ tử rất khắc nghiệt, huống hồ còn là Thái Tử một nước?

“Vậy bản cung phải làm sao bây giờ? Giết Vân Quan có làm cho Thái Tử vui không?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có chút luyến tiếc, Vân Quan không giống những nam sủng nịnh nọt khác, lạnh lùng thản nhiên, không kiêu không nịnh, nhưng cũng không từ chối thị tẩm, niềm vui trên giường quả thật khiến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa khó bỏ.

Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng biết người kia là niềm an ủi của nàng, tuy vì Thái Tử nàng cũng sẽ bỏ qua, nhưng…

Tây Lương Mạt hơi nhăn mày, Vân Quan kia dù sao cũng vô tội, những người trong hoàng tộc có quyền thế địa vị cao, thật sự rất dễ dàng vứt bỏ một mạng người.

Nàng nghĩ rồi nói: “Không bằng thế này đi, Công Chúa điện hạ lặng lẽ đưa Vân Quan tới một thôn trang khác trước, bên ngoài nói hắn nhiễm bệnh mà chết là được, còn chỗ Thái Tử điện hạ, có câu “liệt nữ sợ triền lang”, ngược lại chắc cũng thế, nếu ngài có thời gian rảnh không ngại thường xuyên ôn lại những hồi ức tốt đẹp giữa ngài và điện hạ trước kia.”

Nhìn dáng vẻ chờ đợi của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, Tây Lương Mạt thầm thở dài, vị Thái Tử điện hạ này thân là Thái Tử kiêu ngạo của đế quốc, nhất định sẽ không cho phép mình vĩnh viễn bị Thái Bình Công Chúa quản chế. Một đoạn tình giữa hắn và cô cô, cho dù trong ký ức từng có thời khắc tốt đẹp, nhưng trong kiếp sống đế vương lâu dài tương lai, sự ngang ngược và tàn sát thê thiếp của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ước chừng sẽ chỉ biến thành biểu tượng khuất nhục của hắn.

Thái Tử điện hạ nhất định sẽ vội vàng lau đi.

Nhưng những lời này Tây Lương Mạt không tính nói cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, sự oán hận đế quốc, vinh quang công chúa và yêu hận khúc mắc với Thái Tử đã khiến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có chiều hướng tâm thần phân liệt.

Nếu kích thích nàng ta quá mức, không biết nàng ta sẽ làm ra chuyện gì.

Để Công Chúa điện hạ chìm đắm trong giấc mộng này không có gì không tốt.

“Còn một chuyện nữa, nếu Công Chúa điện hạ không thể tha thứ bên cạnh Thái Tử điện hạ có nữ tử khác, vậy khi Thái Tử điện hạ đăng cơ nhất định phải mở rộng hậu cung, ngài định làm thế nào?” Tây Lương Mạt quyết định phải nhắc nhở vị công chúa này một chút, dục vọng độc chiếm của nàng sẽ chỉ đẩy Thái Tử ra xa hơn.

Dù sao nàng cũng đã từng giúp mình.

Đôi mắt vốn hơi hiền hòa của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nháy mắt lại lãnh lẽo âm trầm, nàng mím chặt môi không nói một lời.

“Có mất mới có được, nếu Công Chúa điện hạ không bỏ được Thái Tử điện hạ thì nên bỏ qua thân phận quý nữ thiên gia cao quý của ngài, nếu ngài bỏ được Thái Tử điện hạ, ngài tự sẽ có vô số Vân Quan để sủng ái, cả đời không dứt, chỉ là lựa chọn giữa lấy hay bỏ mà thôi, xin công chúa cẩn thận châm chước.” Tây Lương Mạt lẳng lặng nói.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy rất lâu sau mới miễn cưỡng nói: “Để bản cung ngẫm lại đã.”

Có lẽ không thích đề tài này, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng nhìn Tây Lương Mạt nói: “Đúng rồi, khi ngươi ở cạnh Cửu Thiên Tuế, ai ở trên ai ở dưới, hắn dùng cái gì thỏa mãn ngươi, lẽ nào dùng cái thứ ngọc thế lạnh như băng gì đấy?”

Tây Lương Mạt vốn đang uống trà nóng, nghe vậy không khỏi phun ra, văng hết nước ra ngoài ho khan.

“Khụ khụ… Khụ khụ… Công Chúa điện hạ!”

“Cần gì làm dáng như đám ngu phụ khác, cũng không phải tiểu nha đầu mới tân hôn, nói mau, nói mau!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt chật vật như vậy tâm trạng tốt hơn nhiều.

Tây Lương Mạt tự nhiên sẽ không bỏ qua vẻ đắc ý trong đáy mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, trong lòng thì thầm vị Công Chúa điện hạ này đúng là nhỏ nhặt, sớm biết thế nàng sẽ không làm kẻ ác đi nhắc nhở người khác.

Hơn nữa, nàng vốn là… xử nữ!

Tây Lương Mạt vẫn nhìn chằm chằm cái chén của mình: “Công Chúa điện hạ, Mạt Nhi cảm thấy không khỏe, suy yếu không thể tiếp khách, ngài về cung trước đi!”

Thái Bình Công Chúa thấy Tây Lương Mạt hạ lệnh đuổi khách cũng không ở lâu, vừa cười đứng dậy vừa nói: “Thứ đồ kia cho dù làm từ ấm ngọc tốt nhất, nhưng so với nhiệt độ cơ thể, độ cứng, xúc cảm, độ cong gì đấy của nam tử là rất khác, nếu lúc trước Tư Lưu Phong chưa từng để ngươi cảm nhận được tư vị thì không ngại tìm đến bản cung, bản cung có thể cho người mượn Vân Quân, đảm bảo ngươi thử rồi sẽ hiểu được tư vị kỳ diệu.”

Tây Lương Mạt nghe mà tai đỏ rần, hoàn toàn 囧, vị công chúa này thật là làn gió mở đường.

Định thử cảm giác tuyệt vời chia sẻ nam sủng với nàng hay sao?

Nàng sẽ bị lão yêu ngàn năm làm thịt.

Thái Bình Công Chúa bỗng lại nghĩ tới cái gì, xoay người nói với Tây Lương Mạt: “Đúng rồi, nếu ngươi muốn thử mùi vị của nhiều nam nhân khác nhau thì làm sớm đi, nghe ý hoàng huynh thì đang tính xem xét chuyện hôn nhân cho ngươi lần nữa đấy!”

Tây Lương Mạt nghe vậy nghi hoặc nhăn mày, lại xem xét một cuộc hôn nhân?

Không phải nàng đã nói cho Hoàng Đế bệ hạ nàng không tính tái giá sao?

Nhưng đang lúc muốn hỏi Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa kỹ càng thì phát hiện Công Chúa điện hạ đã bay đi rất xa rồi.

Tây Lương Mạt rất nghi hoặc, suy nghĩ một lát quyết định tìm cơ hội hỏi rõ ràng xem là thế nào.

Nhưng chưa đợi nàng hỏi rõ ràng thì thánh chỉ của Hoàng Đế bệ hạ đã hạ xuống.

Muốn một lần nữa chọn chồng cho Trinh Mẫn Quận Chúa.

Thánh chỉ vừa hạ, cả cung ồ lên.

Tây Lương Mạt đang định đi Tu Hành Điện lập tức vấp một cái, nếu không có Bạch Nhụy nhanh tay lẹ mắt giữ thì nàng nhất định sẽ lăn từ trên cầu thang xuống, thế này là thế quái nào?

Vì sao bệ hạ không hỏi ý nàng đã qua loa quyết định như thế.

Hòa ly với Tư Lưu Phong mới một tháng, phong ba hôm qua còn sờ sờ trước mắt, lẽ nào Hoàng Đế không để ý nàng sẽ bị chê cười vì chuyện này sao?

Tây Lương Mạt trong lòng bực cực, cảm thấy từ sau khi bước chân vào cung không được làm gì tự do, nay còn đang yên đang lành phải giao vận mệnh vào tay một gã đàn ông khác lần nữa, điều này khiến nàng vừa giận vừa bất đắc dĩ.

“Bản Quận Chúa muốn tới Tu Hành Điện!” Tây Lương Mạt gần như bóp nát thánh chỉ trong tay, ánh mắt âm trầm.

Người truyền chỉ là Liên công công, thấy Tây Lương Mạt như vậy không khỏi nói: “Quận Chúa, thánh chỉ đã hạ có nghĩa tâm ý bệ hạ đã định, dù ngài có đi cũng không thể khiến bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban chứ?”

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Nếu bản Quận Chúa bệnh không xuống nổi giường, lẽ nào bệ hạ cũng muốn gả bản Quận Chúa ra ngoài?”

Thấy Tây Lương Mạt giận thật, Liên công công do dự một lát rồi nói: “Quận Chúa, ngài cần gì như thế, nghe ý của Thiên Tuế gia thì cuối cùng ngài vẫn phải tìm nơi quy túc.”

Tây Lương Mạt nghe vậy cả mặt nhất thời lạnh xuống, nàng nhìn chằm chằm Liên công công một lát, nhẹ giọng nói: “À, là ý của sư phụ sao?”

Khó trách Hoàng Đế hạ thánh chỉ nhanh như thế, hôm qua mới chỉ là tính toán trong đầu mà thôi.

“À…” Liên công công thấy sắc mặt Tây Lương Mạt không ổn, trong lòng có chút lo sợ, thật ra hắn cũng không rõ vì sao hôm nay Thiên Tuế gia nghe bệ hạ hỏi có nên tìm phu gia cho Trinh Mẫn Quận Chúa hay không, Thiên Tuế gia lại trực tiếp bảo bệ hạ gả Quận Chúa ra ngoài?

“Sư phụ muốn làm gì, hắn muốn gả ta cho ai?” Tây Lương Mạt nhìn chằm chằm Liên công công hỏi.

Liên công công xấu hổ cười: “À, ý của Thiên Tuế gia nô tài làm sao dám tùy ý hỏi.”

Tây Lương Mạt im lặng một lát rồi xoay người vào phòng.

Bạch Nhụy ngẩn ra: “Đại tiểu thư, người không đi gặp bệ hạ sao?”

Tây Lương Mạt lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không cần.”

Hắn muốn nàng lập gia đình, thì nàng lập gia đình!



Khi tin tức Trinh Mẫn Quận Chúa lại tuyển chồng truyền ra, triều đình dân chúng lén ồ lên, lời đồn đại bay tứ tán.

Sau khi biết chuyện này, Tĩnh Quốc Công trực tiếp cáo ốm một tháng không vào triều.

Tây Lương Mạt bị hình dung thành một nữ tử lỗ mãng, vô tình nhưng vẫn không ít thế lực âm thầm bò lên, bàn nhau xem có nên cưới vị Quận Chúa gây ra rất nhiều tranh luận này về hay không.

Tuy vị Quận Chúa này thanh danh không tốt, nhưng được hoàng ân chiếu cố là sự thật không thể chối cãi, chuyện năm đó giữa Lam Linh phu nhân và Tuyên Văn Đế tuy ít người biết nhưng chung quy vẫn có, không biết thế nào, lời đồn Trinh Mẫn Quận Chúa thật ra là con gái riêng của Hoàng Đế bệ hạ âm thầm truyền ra trong giới hào môn quý đệ.



Tây Lương Mạt im lặng một thời gian, Bách Lý Thanh cũng chưa từng tới gặp nàng.

Cuối cùng vẫn là nàng không nhịn được.

Đêm hôm đó, Tây Lương Mạt đổi một bộ quần áo cung nhân, xách đèn lồng chuẩn bị tới Mộc Hoa Điện, nơi Bách Lý Thanh phê duyệt tấu chương và nghỉ ngơi, mới ra tới cửa đã va phải một người.

Tây Lương Mạt ôm mũi ngẩng đầu, khi trông thấy người kia không khỏi giật mình: “Thái Tử điện hạ, sao ngươi lại ở đây?”

Tư Thừa Kiền lẳng lặng đánh giá nàng, bỗng châm chọc nhếch môi: “Thế nào? Bản Thái Tử đến thăm muội muội của mình, có gì không được à? Ngược lại ngự muội ăn mặc thế này là muốn đi hẹn hò với người chăng?”

Trên người Tư Thừa Kiền bốc ra một mùi hương lạ khiến Tây Lương Mạt không khỏi nhăn mày: “Thái Tử điện hạ uống rượu hay sao?”

Tư Thừa Kiền không phủ nhận, chỉ yên lặng nhìn Tây Lương Mạt nói: “Bản cung có việc muốn hỏi ngươi.”

Tây Lương Mạt vốn muốn từ chối, trông thấy vẻ kiên quyết trên gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Tư Thừa Kiền, lại nghĩ nơi này rất gần cung của Đại Trưởng Công Chúa, nếu bị người ta trông thấy báo cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thì nàng rắc rối to, sẽ phải giải thích rất lâu.

Tây Lương Mạt thẳng thắn xoay người vào phòng, đuổi Bạch Nhụy ra ngoài điện canh chừng.

Nàng đặt đèn lồng xuống nhìn về phía Tư Thừa Kiền: “Thái Tử điện hạ, rốt cuộc ngài muốn hỏi gì, hỏi đi.”

Tư Thừa Kiền ngắm nhìn xung quanh một lượt, thản nhiên nói: “Nơi này không tệ, ở trong cung có quen không?”

Tây Lương Mạt kỳ quái nhìn Tư Thừa Kiền nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Tạm được, Thái Tử điện hạ không phải tới xem ta ăn ở thế nào đấy chứ, mời mau mau nói rõ ý đồ tới đây đi.”

Tư Thừa Kiền nhìn Tây Lương Mạt một lát mới lạnh lùng hạ lệnh: “Khi bản cung nói chuyện với ngươi không thích tai vách mạch rừng, ám vệ bên cạnh ngươi cũng mời ra cửa đi.”

Tây Lương Mạt liếc nhìn Tư Thừa Kiền một cái, không ngờ võ nghệ của vị Thái Tử gia này cũng không kém, nhận ra cả ám vệ bên cạnh nàng.

Nàng trầm ngâm một lát, thấy Tư Thừa Kiền có vẻ tỉnh táo liền nghĩ mau mau đuổi tên lam nhan họa thủy này đi để chạy lấy người, vì thế ra hiệu bằng tay một cái.

Mị Thất bỗng xuất hiện từ bóng tối, cảnh giác nhìn Thái Tử gia: “Tiểu thư?”

“Đợi ngoài cửa cùng Bạch Nhụy trước đi, nếu có gì không ổn ta sẽ gọi các ngươi.” Tây Lương Mạt nói.

Tuy nàng không thích có người dùng giọng mệnh lệnh để nói nọ nói kia, nhưng dáng vẻ Tư Thừa Kiền giống như không hỏi được chân tướng sẽ không bỏ qua.

Mị Thất vốn không đồng ý quyết định của Tây Lương Mạt, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của nàng đành phải gật đầu: “Tiểu thư cẩn thận, có gì không ổn gọi chúng ta là được!”

Sau đó, hắn cảnh cáo nhìn chằm chằm Tư Thừa Kiền một cái mới ra ngoài khép cửa lại.

“Thái Tử gia, có thể hỏi chưa?” Tây Lương Mạt nhìn Tư Thừa Kiền, thản nhiên nói.

Tư Thừa Kiền đến gần nàng, gần như ép sát tới trước mặt nàng, nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt kia hồi lâu mới nhấn mạnh từng chữ hỏi: “Ngươi thật sự là muội muội của bản cung?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, thờ ơ lắc đầu: “Đương nhiên phải, ta là Quận Chúa ngự phong, không phải sao?”

Tư Thừa Kiền lạnh lùng tiếp: “Trinh Mẫn, ngươi tốt nhất đừng quanh co với bản cung, ngươi biết bản cung muốn hỏi cái gì!”

Tây Lương Mạt nhíu mày nhìn về phía Tư Thừa Kiền: “Hả, điện hạ hỏi ta không phải đã trả lời rồi sao, còn điện hạ muốn hỏi cái gì, ta không phải con giun trong bụng điện hạ, làm sao biết được bệ hạ muốn hỏi cái gì?”

“Bản cung muốn biết, mẫu thân của ngươi và phụ hoàng của bản cung có thật từng có nghiệt duyên hay không, ngươi có cùng một dòng máu với bản cung hay không, hỏi như vậy đã đủ rõ ràng chưa?” Tư Thừa Kiền nghiến từng chữ một.

Tây Lương Mạt gật đầu: “Ừ, đủ rõ ràng rồi.”

Nhưng nàng vẫn lắc đầu: “Có điều vấn đề của điện hạ ta không thể trả lời, ta là con gái của Tĩnh Quốc Công, đương nhiên là chính nữ phủ Quốc Công, còn cái khác, Mạt Nhi cũng không biết.”

“Ngươi không biết?” Tư Thừa Kiền nguy hiểm nheo mắt lại, cười lạnh: “Ngươi không phải đã ra tay với mẫu hậu của bản cung hay sao, ngươi còn không biết?”

Đổi trắng thay đen cũng không hơn cái này, vị điện hạ này tới báo thù cho mẹ chắc?

Tây Lương Mạt nhướng mày: “Điện hạ nói đùa rồi, Hoàng Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, ai dám xúc phạm phượng nhan, chỉ có Hoàng Hậu nương nương có phần dạy dỗ người ta thôi. Có điều Mạt Nhi tuy nghèo hèn nhưng cũng là một tính mạng, đương nhiên không thể để mặc người sắp xếp, tự dâng mạng mình lên.”

Tây Lương Mạt dừng một chút, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc: “Còn Mạt Nhi có phải muội muội cùng huyết thống với ngài hay không, đối với ngài có quan trọng không?”

Phải hay không phải đều không thể thay đổi lập trường và trận doanh khác biệt giữa bọn họ.

Tây Lương Mạt vừa dứt lời, bỗng một bóng ma ập tới, nàng không ngờ Tư Thừa Kiền không nói không rằng đã ra tay, lập tức ánh mắt lạnh xuống, một chưởng trực tiếp vỗ về phía ngực đối phương, nhưng Tư Thừa Kiền lại không chút né tránh, trước ngực rộng mở.

Tây Lương Mạt giật mình, đang muốn thu tay thì bị đối phương gập cổ tay kiềm chế mạch môn của nàng.

Sau đó bị kéo vào lồng ngực cứng lạnh như băng của đối phương, tiếp theo là đôi môi lành lạnh phủ xuống, Tư Thừa Kiền thô bạo hôn lên cái miệng mềm mại của nàng, một đường công thành chiếm đất.

Muội muội thì sao?

Nàng là nữ nhân hắn coi trọng!