Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 105: Gặp lại không nhận ra




“Vì sao phải đi Lạc Dương, chẳng phải Quận Chúa đã để Bạch ma ma và mọi người đi Lạc Dương thu hút sự chú ý của Thiên Tuế gia sao?” Bạch Ngọc khó hiểu nhìn Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhìn cảnh sắc thoáng qua hai bên đường, đôi mắt cong cong cười giảo hoạt: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”

Biết rõ trong núi có hổ lại cứ đâm đầu vào núi, nói không chừng sẽ có hiệu quả tốt không tưởng được.

Bạch Ngọc trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, sau đó vẫn không nhịn được nói thầm một câu: “Thế nhưng theo nô tỳ thấy, cho dù Quận Chúa ở Lạc Dương tránh Thiên Tuế gia thì ngài cũng không thể trốn hắn cả đời, nếu cuối cũng vẫn bị bắt được…”

Bạch Ngọc không nói hết câu, nhưng nàng luôn cảm thấy dựa vào hành vi nhiều lần khiêu khích Thiên Tuế gia của Quận Chúa, bị Thiên Tuế gia bắt được rồi e rằng không có kết quả gì hay ho.

Nhưng mà… Nàng luôn cảm thấy cách xử sự của Quận Chúa rất cay độc, nàng thường xuyên dạy đám thị tỳ thiếp thân bọn họ rằng đừng đánh trận mà không có chuẩn bị, bởi vậy nếu không nắm chắc trăm phần trăm Quận Chúa sẽ không dám làm thế mới đúng!

“Quận Chúa đã nghĩ đến đối sách khi thực sự rơi vào tay Thiên Tuế gia chưa ạ?” Bạch Ngọc vừa lái xe vừa bỗng hy vọng nhìn về phía Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt chống tay lên má liếc Bạch Ngọc một cái, sau đó lười biếng híp mắt lại nói: “Nếu bị bắt thì cứ đến bắt đi, bắt được rồi nói tiếp.”

Dù sao hắn sẽ không thật sự giết nàng, có điều sẽ bị chút khổ da thịt thôi.

Nàng tin rất nhanh hắn sẽ bận rộn lên, lúc đó đại khái hắn sẽ dồn hết sự chú ý vào chính sự, hẳn sẽ quan tâm đến nàng ít đi.

Bạch Ngọc hoàn toàn ngây ra một lúc, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, nô tỳ không thể không nói ngài thật là dũng cảm đấy.”

Tây Lương Mạt cười hì hì vỗ Bạch Ngọc: “Không cần quá bội phục ta.”

Thật ra nàng cũng rất bội phục bản thân có gan vuốt râu hùm, đá mông cọp kìa!

Một con vẹt mập mạp đỏ rực mang theo gió lạnh nhảy lên vai Tây Lương Mạt, trừng con mắt lớn tròn vo màu đen, dùng đầu cọ cọ Tây Lương Mạt, kêu hai tiếng “cạc cạc” tỏ vẻ nó vô cùng tán thành lời nói của Bạch Ngọc.

Tây Lương Mạt xoa bóp cái bụng ngày càng to mọng của nó, sau đó hai ngón tay thò ra móc con chim béo chuẩn bị thừa cơ chui vào vạt áo của nàng ra, ném lên người Bạch Ngọc.

Tiểu Bạch bị ném lên người Bạch Ngọc lăn một vòng, nó linh hoạt dùng mỏ chim gặm lấy đai lưng của Bạch Ngọc, hai cái cánh liều mạng vỗ mới không bị ngã xuống.

Bạch Ngọc vội vàng dùng một tay kéo dây cương, một tay túm Tiểu Bạch lên đùi, không nhịn được thấp giọng lầu bầu: “Quận Chúa, Tiểu Bạch còn nhỏ, người dịu dàng chút được không?”

Tiểu Bạch giương cánh, đôi mắt đen trong suốt như tràn đầy nước mắt – a, vẫn là Bạch Ngọc tỷ tỷ tốt nhất, xin cho Tiểu Bạch ta sự dịu dàng vô tận đi!

Sau đó nó dị thường cảm động vội vàng chui vào trong vạt áo của Bạch Ngọc, nheo mắt lại hưởng thụ, mềm mềm, ấm ấm, thật thoải mái ~

Trong băng thiên tuyết địa, trong gió lạnh thấu xương, có gì tốt hơn một cái “ổ” thế này đây?

Tiểu Bạch hưởng thụ đến mức đám mào màu trắng như tuyết mềm như lông trên đầu xòe hết ra – điểu sinh của nó lại viên mãn rồi.

Tây Lương Mạt tiếc Bạch Ngọc đang vừa thương yêu vừa xấu hổ nhìn loại động vật nào đó trong vạt áo mình mà không biết làm gì, không khỏi âm thầm lắc đầu.

Nha đầu Bạch Ngọc này thường ngày nhìn có vẻ khôn khéo nhất, nhưng một khi gặp giống loài đáng yêu sẽ không có một chút tính tình, nàng nhất định sẽ lỗ to trong tay loại giả heo ăn cọp này.

— Ông đây là đường ranh giới Thiên Tuế gia căm tức —

Ngay khi Bách Lý Thanh cùng Tây Lương Mạt đang lần lượt hướng về phía Lạc Dương, đoàn Bạch ma ma rời kinh sớm nhất, nay đang nghỉ ở khách sạn cũng sắp tới giờ ăn cơm.

“Này, ngươi… Xong chưa, sắc trời không còn sớm nữa đâu!” Bạch Nhụy vừa nhắm chặt hai mắt vừa xấu hổ đỏ mặt lớn tiếng hỏi người trước mặt.

“Ừ, xong rồi đây.” Mị Thất “ừ” một tiếng.

Bạch Nhụy xấu hổ không để đâu cho hết, hai tay giơ bình hoa đã sắp tê liệt, nàng không nhịn được oán giận một câu: “Thế này mệt chết được, rốt cuộc ngươi muốn đi tiểu bao lâu nữa!”

Mị Thất không nhanh không chậm nói: “Ta cũng không biết, rõ ràng tại ngươi không chịu cởi trói cho ta, thế nên ta chỉ có thể chậm rãi nhắm vào, nếu không cẩn thận dính vào tay ngươi thì cũng đừng trách ta đấy!”

“Ngươi dám!” Bạch Nhụy nghe vậy buồn nôn đến mức nổi da gà toàn thân, suýt chút nữa nàng đã trừng mắt với Mị Thất theo thói quen, nhưng một giây sau nàng bỗng nhớ ra người nào đó còn chưa mặc quần, lập tức nhắm mắt lại.

Mị Thất đứng bên cửa sổ, liếc Bạch Nhụy cầm bình hoa đứng thẳng tắp trước giường, không dám nhúc nhích chút nào chỉ dám liên tục lẩm bẩm, trong mắt hắn thoáng qua một ý cười bỡn cợt, vung tay để hai con chim sẻ hình thù kỳ lạ trong tay bay thẳng về phương xa.

Sau đó, hắn không một tiếng động đóng cửa sổ, đi tới trước giường, giật sợi dây ném trên giường lên, sợi dây kia quấn quanh hai tay hắn như một con rắn, nhìn qua có vẻ như bị trói, thấy Bạch Nhụy vẫn đứng tại chỗ hùng hùng hổ hổ, hắn dùng đầu ngón chân ngoắc một cái ấm nước đến, sau đó đổ về phía bình hoa trong tay Bạch Nhụy.

Bạch Nhụy đang định mặc kệ loại hành động buồn cười cầm bình hoa cho Mị Thất đi tiểu này thì bỗng cảm thấy bình hoa trong tay nặng xuống, dọa nàng nhảy dựng lên, Bạch Nhụy vừa nghĩ đến trong tay đang cầm cái gì là lại buồn nôn, không nhịn được hét ầm lên: “Sao ngươi không nói gì đã tiểu rồi!”

Mị Thất vừa rót nước vừa nhướng mày nói: “À, ta tưởng ngươi chuẩn bị xong rồi.”

Gương mặt Bạch Nhụy ửng đỏ, vẫn bướng bỉnh cắn răng run run nói: “Đừng nói nhảm nữa, ngươi đã xong chưa?”

Trong lòng nàng không ngừng gào thét, hu hu, nàng không gả đi được nữa, nàng lại dám cầm… cầm nước tiểu của một gã cởi truồng!

Vì Quận Chúa, nàng hy sinh thật sự quá lớn!

Mị Thất nhìn dáng vẻ của Bạch Nhụy, chỉ cẩm thấy mặt nàng đỏ ửng rất giống một loại động vật – vẹt Tiểu Bạch bị chọc tức, ý đồ trêu chọc của hắn lại nổi lên, hắn nhấc ấm trà lên nghiêm trang nói: “Ừ, xong rồi.”

Nghe Mị Thất nói vậy, Bạch Nhụy không nén được thở phào nhẹ nhõm, lập tức ghét bỏ đặt bình hoa trên tay xuống đất, thấp giọng lẩm bẩm: “Phù, cuối cùng cũng xong rồi.”

Giọng nói Mị Thất lại lạnh lạnh vang lên: “Đai lưng của ta còn chưa thắt.”

Sắc mặt Bạch Nhụy vừa thả lỏng nháy mắt lại đỏ lên: “Này, ngươi đừng có được đằng chân nâng đằng đầu!”

Mị Thất liếc mắt nhìn Bạch Nhụy nhớ tới lời Mị Lục nói với hắn, nam nhân không xấu nữ nhân không thương, thỉnh thoảng phải làm mấy chuyện xấu, đùa giỡn gì đó mới kích động tâm lý ngượng ngùng của đối phương, một nữ nhân đỏ mặt với ngươi, cảm thấy ngượng ngùng với ngươi chứng tỏ nàng có thích ngươi.

Nàng thích ngươi, ngươi muốn lấy nàng, chẳng phải là chuyện đương nhiên thôi?

Mị Thất tuy cảm thấy lời Mị Lục nói có gì đấy kỳ quái, vì sao nữ nhân lại thích người xấu?

Trong truyện không phải đều nói nữ nhân thích người tốt sao?

Huống hồ nếu xét người xấu theo tiêu chuẩn cấp thấp giết người phóng hỏa, bị nha môn bắt thì hắn cảm thấy mình đủ xấu rồi, nhưng mà Bạch Nhụy vẫn không đồng ý gả cho hắn.

Mị Lục nói đó là xấu theo hướng không đúng, xét thấy Mị Lục luôn là người được Bạch Ngọc đuổi theo, vì vậy Mị Thất ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy lời hắn nói hẳn là có đạo lý nhất định.

Mị Thất xem không ít mười tám loại cấm thư mà Mị Lục giấu như “gia, đùa giỡn ta đi”, “công tử, ta muốn nữa”, “tướng công ác bá, chàng thật xấu”…, hắn quyết định đổi một loại tư thế khác xuất hiện trước mặt Bạch Nhụy.

Cho nên lúc này Mị Thất quyết định không ngừng cố gắng đùa giỡn Bạch Nhụy: “Ngươi quên là ngươi trói tay ta rồi à?”

Bạch Nhụy tiến không được lùi không được, nhắm chặt hai mắt cũng có thể cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của Mị Thất, giống như đang chế giễu, nàng buồn bực liền vươn tay muốn buộc dây lưng của hắn.

Nhưng tay nàng vừa vươn ra nắm chặt một giây nàng lập tức phát hiện có điều không đúng, thứ đang ở trong tay mình, thứ trụ tròn như cây gậy, cứng cứng, trơn trơn, là thứ gì?

Nếu Bạch Nhụy không biết gì thì thôi, nhưng lúc này trong đầu nàng hiện lên mấy bức đông cung đồ tinh phẩm trong thư phòng của Bách Lý Thanh, lúc đầu nàng không dám nhìn, sau này nhìn nhiều nàng còn không nén được tò mò lén thảo luận với Quận Chúa.

Vì vậy lúc này, nàng nháy mắt giống như bị sét đánh.

Lẽ nào… Có lẽ… Chẳng lẽ… Hay là… Đây là thứ kia… thứ kia kia?

Mị Thất nhìn phản ứng của Bạch Nhụy, đang định trong một giây nàng mở mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị để mê hoặc thần trí Bạch Nhụy, sau đó Bạch Nhụy sẽ xấu hổ ấp úng mắng: “Mị Thất, ngươi thật xấu…”

Hắn đong đưa thâm tình nhìn nàng: “Bạch Nhụy, ta chỉ xấu với một mình nàng, gả cho ta đi.”

Bạch Nhụy ngượng ngùng cực kỳ: “Vâng…”

Sau đó…

Sau đó Bạch Nhụy bỗng như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên gào thét thê lương: “A—-!” Nàng nhắm chặt hai mắt, cầm thứ trong tay hung hăng đẩy mạnh về phía trước như bị đâm phải tay.

Đoạn đối thoại dựng sẵn trong đầu Mị Thất nghẹn trong cổ họng, sắc mặt hắn trở nên tái mét: “A… Bạch Nhụy…!”

Nhưng Bạch Nhụy mặc kệ, chỉ khăng khăng nàng chưa nhìn thấy gì hết, đều là lỗi của tên háo sắc Mị Thất này!

Đều tại hắn hại nàng sờ phải thứ buồn nôn!

Sau đó Bạch Nhụy thương tâm nức nở, tàn bạo quyền đấm cước đá với Mị Thất bị nàng đánh lén nên tạm thời mất năng lực đánh trả, sau đó òa khóc chạy ra khỏi phòng trọ, vừa chạy vừa mắng: “Hu hu… Không được phép đuổi theo, nếu không ta sẽ đi lấy phân… không phải… đi chết!”

Đáng ghét, đều tại Quận Chúa, cả ngày nói mấy câu kỳ quái gì đó khiến nàng uy hiếp người ta cũng không quyết đoán được nữa.

Bạch Nhụy lại càng đau lòng, một đường che mặt chạy xuống lầu, lao thẳng tới bàn ăn, đến giờ ăn cơm rồi!

Đói chết tên háo sắc kia!

Mị Thất mặt mày tái nhợt khụy chân ngã lên giường, vẻ mặt cứng nhắc nhìn bóng lưng Bạch Nhụy, miễn cưỡng nặn ra được một câu từ kẽ rằng: “Ngươi yên tâm, ngươi không cần đi lấy phân, ta đuổi không được… Kia chỉ là cây nến thôi mà!”

Hắn có thể đuổi theo mới là lạ, vừa rồi hắn nhìn thấy cây nến trên đế đèn liền thuận tay lấy xuống, học thủ đoạn của tướng công phong lưu trêu đùa tiểu nương tử trong “tướng công ác bá, chàng thật xấu”. Nhưng hắn đưa cây nến cho Bạch Nhụy, nào ngờ nha đâu kia lại dũng mạnh chọc cây nến về phía trước, ngay giữa đũng quần, trực tiếp làm hắn tàn phế!

Có thể thấy lời của tiểu nhân đê tiện Mị Lục là không thể tin!

A… Đau quá!

Mị Thất nhịn qua cơn đau, từ trong ngực áo lấy ra một quyển sổ nhỏ, dùng bút ghi chép tổng kết nhiệm vụ thất bại lần này.

— Nam nhân không xấu nữ nhân không thương, là cứt chó!

— Lời Mị Lục nói ngay cả quỷ cũng không tin.



Mà đám người Bách Lý Thanh thì yên lặng hơn nhiều so với hai đoàn người của Tây Lương Mạt.

Tuy Cáp Tang Vương Tử đến từ Hách Hách không để ý mình bị “Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ” hành hung thành đầu heo, vẫn cuồng dại kiên quyết bẩm báo với Hoàng Đế rằng, hắn dự định thừa dịp Tín Phi nương nương còn đang chuẩn bị gả, lấy danh nghĩa du lịch Trung Nguyên để theo đuổi “Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ” trong lòng hắn tới Lạc Dương. Thế nhưng chỉ một ánh mắt lạnh của Bách Lý Thanh bắn qua, người của Tư Lễ Giám đương nhiên có vô số biện pháp khiến Cáp Tang Vương Tử câm miệng ngủ say.

Vì vậy Cáp Tang Vương Tử bị ném vào một cái thùng gỗ trên xe ngựa, dùng một tư thế vô cùng khổ sở trên cơ bản là ngủ thẳng tới Lạc Dương. Người của Tư Lễ Giám thỉnh thoảng còn “quên” mất sự tồn tại của Cáp Tang Vương Tử khi kéo nhau đi ăn cơm. Thế cho nên lộ trình năm ngày, Cáp Tang Vương Tử lại cảm thấy mình chỉ ngủ hai ngày hai đêm lưng đã đau nhức chân thì chuột rút, cái bụng béo trước nay hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng nhỏ đi một vòng, đồng thời ngay cả cơ hội ở cùng với “Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ” cũng không có, vô cùng tiếc nuối.

Có điều cũng may hắn có được đặc quyền hạng nhất của Vương Tử, được ở trong hành cung tại Lạc Dương của “Cửu Thiên Tuế Công Chúa điện hạ”.

Đương nhiên, hành cung này, người Trung Nguyên xưng là – nha môn hành chính của Tư Lễ Giám!



Thành Lạc Dương.

Phía Bắc dựa núi, phía Nam nhìn ra vịnh, sông nước rẽ ngang, phía Đông sát Hổ Lao Quan, phía Tây gần Hàm Cốc Quan, bốn phía núi non vờn quanh, cửa khẩu san sát, cộng thêm chiếm giữ “trung tâm thiên hạ”, “Đông áp Giang Hoài, Tây kề Quan Lũng, Bắc thông U Yến, Nam gần Kinh Tương”, vì vậy nhiều đời trở thành nơi giao tranh của quần hùng hoàng giả vùng Trung Nguyên.

Sông ngòi đan xen, chính giữa thiên hạ, vừa mang sự hào hùng của đại địa Trung Nguyên, vừa có khí chất quyến rũ phong lưu của vùng sông nước miền Nam.

Gần đây, dân chúng thành Lạc Dương đều cảm thấy bầu không khí trong thành có chút quái dị, không thể nói rõ vì sao. Ngay gần cuối năm, lính phòng tra bốn cửa thành dường như nghiêm ngặt hơn, hơn nữa hán vệ Tư Lễ Giám còn tự mình trấn thủ phía dưới cổng thành bốn phía, kiểm tra nghiêm khắc tất cả nam nữ già trẻ ra vào thành Lạc Dương.

Nếu không có chứng từ dẫn đường hoặc chứng minh của lính bảo an địa phương thì bất kể kẻ nào đều phải tự chạy tới nha môn hành chính nói rõ nguyên nhân cùng chứng minh thân phận với đô thống hán vệ Tư Lễ Giám, nếu không sẽ bị giam lỏng trong khách sạn mà Tư Lễ Giám mượn tạm.

Cố tình thời gian này là lúc Tuyết Mẫu Đơn tranh khôi, chính là cuộc hội họp lớn tranh giải nhất ba năm một lần để khách giang hồ bình chọn hoa khôi bên bờ Lạc Thủy. Bởi vậy, quan phủ nghiêm tra khiến nhóm khách giang hồ kêu than dậy trời, nhưng Lạc Dương này coi như thủ đô thứ hai, xưa nay là nơi quân cơ trọng địa, gần đấy còn có mười vạn Lạc Hà quân. Những khách giang hồ này tuy là cao nhân lang thang khắp nơi cũng không dám trực tiếp đối đầu với quân đội chính quy.

Thế nên, bọn họ dập tắt tâm tư tàn nhẫn tranh đấu thường ngày, tạm thời ngoan ngoãn ngồi trong trà lâu tửu quán cắn hạt dưa, uống rượu, nói chuyện phiếm.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, vì sao gần đây đám tay sai Tư Lễ Giám kiểm tra nghiêm ngặt thế? Ngay cả Vương Nhị mặt rỗ Mãnh Quỷ Đao ở sát vách ta cũng bị Tư Lễ Giám phát hiện ba năm trước là sơn trại chủ Quỷ Đầu Sơn mà bắt vào lao rồi!” Đại hiệp Giáp vừa cắt miếng thịt chó đút vào cái miệng rộng vừa thì thầm hỏi thăm đồng bọn. Đương nhiên, giọng y to như chuông đồng khiến cả khách điếm ai nấy dựng đứng lỗ tai.

Lục Lâm hảo hán Ất sờ soạng bàn tay nhỏ của cô nàng rót rượu, say mê nhét một cục bạc vào ngực cô nàng, sau đó thần bí nói: “Ai biết được, nghe nói một ái thiếp của lão tặc Cửu Thiên Tuế kia chạy mất, trộm luôn khởi thế hoàn dương đan của hắn, tới Lạc Dương nương tựa gian phu, nên lão tặc kia giận dữ lập tức bao vây Lạc Dương rồi!”

“Hả? Thì ra là thế!” Người trong tửu lâu đồng loạt ồ một tiếng.

Cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của Lục Lâm hảo hán Ất, hắn đưa tay chùi cái miệng cùng mớ râu quai nón dính đầy mỡ của mình, trừng mắt nói: “Đương nhiên rồi, lão tặc Cửu Thiên Tuế kia không có bảo bối của nam nhân, khó khăn lắm mới tìm được đan dược để hùng phong tái khởi, bỏ qua được mới là lạ!”

Mọi người đều tự lộ nụ cười mờ ám: “Hắc hắc, cũng phải thôi!”

Ai chẳng biết Cửu Thiên Tuế kia là hoạn quan, hoạn quan muốn cái gì nhất, chính là bảo bối chứ cái gì!

Bỗng có người giơ tay, một giọng nói mềm mại vang lên: “Nhưng hôm qua, phiên bản của đại ca này nói là, có một Lục Lâm hảo hán bị Cửu Thiên Tuế bắt, khi Cửu Thiên Tuế thẩm vấn hắn liền mê luyến thân thể cường tráng của hắn nên nhốt trong phủ, không ngờ hảo hán thà chết không chịu khuất phục, không chịu nổi nhục nhã đã chạy trốn tới Lạc Dương, vậy nên Cửu Thiên Tuế mới tới bắt hắn!”

Lời này vừa dứt, người đang uống rượu trong quán bỗng nghĩ tới cái gì, ai nha, đúng thế rồi, hình như hôm qua có nghe được phiên bản này thì phải!

Lục Lâm hảo hán kia thấy có người nghi ngờ hắn nhất thời thẹn quá hóa giận, đứng lên đập bát rượu nói: “Thối lắm, tin tức kia ta chỉ nghe từ chỗ khác, tin hôm nay mới là tin chính tông!”

Vì vậy nhóm khách rượu trong tửu lâu đều gật đầu, nói thế nghe vẻ cũng không sai.

Bỗng lại có người giơ lên cánh tay nhỏ gầy, vẫn là âm thanh mềm mại kia, giờ còn có thêm chút nín cười: “Nhưng hảo hán này, hôm trước nữa ngươi còn nói có phi tặc trộm mất bản đồ kho báu trong phủ Cửu Thiên Tuế, hiện nay phi tặc kia đang ở Lạc Dương, vì vậy Cửu Thiên Tuế theo dõi đến Lạc Dương để đào kho báu, hảo hán, tin tức nào của ngươi mới là chuẩn thế!”

Mọi người lại đột nhiên nhớ tới phiên bản lưu truyền sớm nhất – bản đồ kho báu, có tiếng khịt mũi vang lên với Lục Lâm hảo hán kia.

Lục Lâm hảo hán rốt cục không kiềm chế được nữa, đập thanh Hổ Đầu Đao to tướng của mình lên bàn, quát mắng tiểu nha hoàn mấy lần cướp diễn đàn của hắn: “Ha! Tiểu nha đầu kia, đừng có nói bậy, bằng không đừng trách ông đây không khách khí với mi!”

Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên thấy một nha đầu gầy teo tầm mười bốn tuổi đang ngon lành cắn hạt dưa, nàng để mái bằng che khuất một nửa gương mặt nên không thấy rõ ngũ quan, chỉ khiến người ta cảm thấy gương mặt nàng hết sức bình thường, thậm chí có chút xanh xao vàng vọt.

Tuy bọn họ cảm thấy một đại hán ức hiếp một tiểu nha đầu là không tốt lắm, thế nhưng đối với một nha đầu hoàn toàn xa lạ lại không hề có nhan sắc, đám công tử thế gia thỉnh thoảng xuất hiện trên võ lâm thoáng chốc ném bay ý định anh hùng cứu mỹ nhân.

Có điều nha đầu coi như thức thời, lập tức cười tủm tỉm giơ tay: “Coi như ta chưa nói gì đi!”

Lục Lâm hảo hán kia lại không chịu chuyện nhỏ hóa không có, thấy là một tiểu nha đầu tay trói gà không chặt liền cười lạnh: “Giờ mới hối hận thì muộn rồi, chi bằng ngươi đi cùng ta một chuyến, chờ ta bán ngươi vào hoa phường bên bờ sông lấy tiền mua rượu uống rồi ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu không, hắc hắc!”

Tiểu nha đầu vừa cắn hạt dưa vừa cười nói: “À, vậy tiểu tỳ lại muốn mở rộng tầm mắt một phen!”

Tuy mọi người cảm thấy đại hán Lục Lâm râu quai nón quá đáng, nhưng tiểu nha đầu này không điên rồi đấy chứ?

Đám công tử võ lâm thế gia khinh bỉ nhìn tiểu nha đầu, đồng thời suy nghĩ xem mình có nên anh hùng cứu mỹ nhân tiện tay tạo danh tiếng tốt hay không.

Đại hán không chờ bọn họ nghĩ xong, bình thường là sơn đại vương hoành hành trong núi đã quen, giờ thẹn quá hóa giận, nắm Quỷ Đầu Đao lập tức đánh về phía tiểu nha đầu.

Mọi người trong tửu lâu giật mình, đồng loạt thầm nghĩ, xong đời, tiểu nha đầu bị đập một cái sợ rằng không chết cũng phải gãy vài khúc xương.

Ai ngờ, giây tiếp theo cằm bọn họ rơi hết xuống bàn.

Chỉ thấy tiểu nha đầu không biết xoay người thế nào, một tay vươn ra nhẹ nhàng bắt được ngón trỏ của đại hán Lục Lâm râu quai nón, sau đó quả đấm thảnh thơi vung ra, đại hán kêu thảm một tiếng, “A—!”, “Ầm!” cùng với hai tiếng động liên tiếp, hắn trực tiếp bay về phía ngăn tủ của phường rượu, sau đó… vững vàng ghim chặt trong ngăn tủ.

Chờ mọi người lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía kia thì tiểu nha đầu cắn hạt dưa đã không thấy đâu nữa.

Mọi người kinh hãi, hưng phấn nghị luận, nhóm võ lâm nhân sĩ thì cảm thấy áp lực gấp bội.

“Cao thủ!”

“Nhìn gương mặt kia sao có khả năng có công lực đến thế này?”

“Chưa chắc, nói không chừng nàng tu luyện thuật cải lão hoàn đồng đấy!”

Chị không ở giang hồ nhưng giang hồ vẫn nhắc tới chị, ước chừng chính là thế này.

Mà tiểu nha đầu gây náo loạn lại đang xách đồ ăn chậm rì rì bước trên đường về phủ, nàng hắt xì một cái, mở cái rổ mình đang xách ra lầu bầu: “May mà mấy con cá chép này đều còn tươi, đại yêu nghiệt kia đúng là xa xỉ, trời lạnh thế này còn đòi ăn cá chép sống, còn đòi nhiều thế làm gì không biết!”

Xách cái rổ nặng nề đi một lúc lâu, tiểu nha đầu đi tới một chỗ có mấy thị vệ đeo đao đang đứng, bên ngoài cánh cửa son giữa hai cây cột điêu khắc đen xì, nàng ngẩng đầu nhìn tấm biển kia – nha môn hành chính Tư Lễ Giám.

Sau đó, nàng lại cúi đầu vòng qua cổng lớn, gõ cánh cửa nhỏ bên cạnh, cửa kia kẽo kẹt mở ra, ma ma ở trong thấy nàng lập tức tức giận kéo nàng vào trong: “Sao giờ mới về? Hôm nay là ba mươi rồi, đây là món chính trên yến tiệc, mọi người đều đi mua cá, đã đủ chín mươi sáu con, chỉ còn thiếu bốn con trong tay ngươi nữa thôi!”

Tiểu nha đầu để mặc ma ma kia kéo vào cửa, ngẩng gương mặt bị tóc mái che mất một nửa, kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Trương ma ma, Đốc Công muốn ăn một trăm con cá cơ á?”

Đại yêu nghiệt sẽ bội thực mà chết đấy chứ?

Trương ma ma tức giận liếc nàng một cái, kiêu ngạo nói: “Đúng là con bé nhà quê đến từ nông thôn, mấy con cá này để là “Hoàng Hà mỹ nhân môi”, món ăn này dùng môi của một trăm con cá chép Hoàng Hà mùa đông để làm!”

“Dùng môi của một trăm con cá chép Hoàng Hà mùa đông để làm? Thế thân cá thì sao?” Tiểu nha đầu há hốc miệng không dám tin.

Nàng nhớ tới hai con cá bé tẹo trong bát của mình và Bạch Ngọc ngày hôm qua, trong lòng lập tức mắng lão yêu nghiệt nghìn năm xa xỉ lật trời.

“Lắm miệng cái gì, cuối năm phải xuống bếp, chỗ ta nhân thủ không đủ, ngươi không biết làm bếp chắc phải biết hầu hạ người ta tắm rửa chứ? Rửa tay trước đi rồi lập tức vào phòng hầu hạ Đốc Công tắm rửa!” Trương ma ma lười phải nói nhiều với tiểu nha đầu không có kiến thức, giật một ít dụng cụ tắm rửa từ tay một Đại nha hoàn nhét vào tay tiểu nha đầu, sau đó đẩy một cánh cửa tinh xảo, vội vàng xô tiểu nha đầu đi vào.

“Này, ta…”

Tiểu nha đầu hết hồn, đang định nói gì thì nghe một giọng nói lạnh như băng quen thuộc truyền ra từ sau tấm bình phong: “Đi lấy chút dầu vừng cũng lâu như thế, muốn chết à!”