Hoán Mệnh

Chương 34: NGOẠI TRUYỆN: HIẾU




Hiếu - Chỉ cần cậu vẫn là cậu.

Tôi và Khả Minh gặp nhau vào năm cả hai lên lớp sáu. Khi đó chân ướt chân ráo mới vào cấp hai, trường mới, bạn mới, thầy cô mới. Chẳng còn sợ hãi như những năm cấp một, ấy vậy mà vẫn cứ có cảm giác lạc lõng làm sao.

Trường tôi học khi đó là trường điểm. Bạn bè toàn người giỏi, người ngoan, thi có chọn lọc. Đám bạn tôi chơi cùng cấp một lại không có ai qua, thế là chỉ có mình tôi. Những ngày đầu, cũng buồn. Thật ra tôi đã cố nói chuyện với mọi người rồi, vì là lớp trưởng mà, nhưng ngặt nỗi chẳng ai cho tôi cảm giác vui vẻ thật sự cả.

Ngoại trừ cậu.

Tôi thấy rất lạ. Rõ ràng cậu né tránh tôi, ít nói chuyện với tôi, có nói cũng nói rất gượng ép, cảm giác như cậu đang sợ gì vậy. Rụt rụt rè rè. Ban đầu tôi thấy hơi giả tạo, nghĩ thời đại giờ mà còn có con gái truyền thống đến thế ư? Giờ ấy, ai cũng cá tính lanh lợi hết, đâu còn ai nhẹ nhàng như cậu đâu.

Nhưng tôi nhầm. Với mọi người, là ai cậu cũng vậy. Và không chỉ tôi, chỉ cần là con trai, cậu sẽ né tránh hết mức có thể. Cậu rất biết giữ ý.

Khả Minh luôn cười. Cười mỉm đáng yêu lắm. Nhưng vẫn thấy rất khách sáo và xa cách. Nhưng với Hoa, cậu cười rất tươi, rất vui vẻ. Cậu biết đùa giỡn, cậu nói rất nhiều. Một lần tôi vô tình thấy, và rồi, chẳng hiểu sao tim tôi đập rất nhanh, rất mạnh.

Bởi lúc đó, hơi hoang đường nhưng tôi vẫn phải nói, trong mắt tôi, cậu bừng sáng, chiếu thẳng vào tim tôi thật bất ngờ.

Nụ cười thật lòng của cậu, trong trẻo, và thuần khiết đến lạ.

Hoa cũng nói với tôi, không phải Khả Minh giả bộ đâu. Từ nhỏ cậu ấy đã thế rồi, điềm tĩnh, dịu dàng, và người lớn hơn tuổi.

Tôi đã làm quen với Hoa, nhờ cậu ta giúp tôi tiến gần tới Minh hơn một chút.

Lúc đầu, cậu có vẻ bài xích. Cậu né tránh tôi nhiều lần.

Nhưng lâu dần, cậu từ từ chấp nhận tôi. Tôi rất vui. Bởi cậu đã chịu cười thật lòng với tôi nhiều lần sau đó.

Tôi đã nghĩ cậu sẽ không thay đổi. Tôi đã nghĩ cậu sẽ mãi thuần khiết và đáng yêu như thế. Nhưng tôi nhầm.

Bạn không thể tưởng tượng được đâu, cái cảm giác bàng hoàng khi phát hiện ra một ai đó không như mình nghĩ, một ai đó đột ngột thay đổi khiến bạn không kịp trở tay.

Tôi cố tình tìm hiểu về trường cấp ba Minh định thi. Trường đó gần nhà cậu, nhưng cách nhà tôi những bảy cây số. Ấy thế mà tôi vẫn bất chấp.

Vì cậu. Vì muốn gần cậu, vì muốn nhìn thấy cậu, vì muốn nói chuyện với cậu.

Vì thích cậu.

Nhưng, tôi chợt nhận ra nhiều sự thật phũ phàng, là rằng cậu chẳng còn thuần khiết nữa. Và quan trọng là cậu không thích tôi. Có vẻ như cậu chỉ muốn chơi đùa với tôi mà thôi.

Cuối năm mười một, lần đầu tiên tôi nghe người khác đồn rằng cậu không giống bao người con gái khác. Cậu không thích người khác giới. Cậu là Les.

Tôi không tin, tôi gặn hỏi cậu. Nhưng cậu chỉ im lặng nhìn sang hướng khác.

Không lời giải thích, không lời biện minh.

Tôi shock.

Và tôi chợt nhớ lại khoảng thời gian trước đó. Đúng rồi! Từ trước tới nay, cậu hoàn toàn bài xích với con trai. Và cậu luôn luôn đáng yêu khi ở gần con gái, đặc biệt là với bạn thân cậu. Cấp hai là Hoa, cấp ba lại là Hạ.

Hạ là bạn thân của Minh, cho nên tôi cũng sẵn lòng nói chuyện. Vì tôi không muốn Minh nghĩ vẩn vơ về tôi, không muốn tôi xấu xí trước cậu ấy. Nhưng tôi lại thất vọng khi biết hóa ra tình cảm của tôi lại chưa từng được đáp lại.

Hạ nói với tôi, Minh không thích cậu đâu, chính cậu ấy nói với tớ như thế. Nhưng đừng buồn, Minh nói Minh luôn thật lòng xem cậu là bạn tốt.

Ừ, bạn tốt! Mãi mãi chỉ là bạn tốt mà thôi.

Chưa kịp tỏ tình, thế mà tôi đã phải dìm mình vào bể nước tuyệt vọng rồi.

Nhưng không sao, nếu Minh muốn, vậy cứ là bạn tốt đi.

Ấy thế mà tôi không ngờ, sau đó, tôi lại nhận thêm một tin dữ khác. Đó là khuôn mặt thật sự của Minh. Mọi người nói rằng, Minh rất lẳng lơ. Cơ thể cậu ấy đã không còn sạch sẽ từ lâu lắm rồi. Tôi không tin, vì tôi biết Minh không phải như vậy. Cậu ấy rất thuần khiết và đáng yêu.

Rồi một hôm, Hạ đến gặp tôi nói chuyện riêng. Khuôn mặt vừa buồn vừa khó xử. Tôi gặn hỏi mãi cậu mới chịu nói, và mong tôi sẽ giữ bí mật. Tôi gật đầu. Cậu ta đưa tôi tới một góc vắng vẻ, để tôi chứng khiến cái cảnh kinh khủng ấy. Nhìn thấy rồi, tôi hoàn toàn hóa đá, cảm giác như bản thân đã chết đứng y xì Từ Hải.



Phía đằng xa kia, Minh...cậu ấy...ôm hôn một người con trai lạ mặt, rồi để những kẻ khác chạm vào mình từ đầu đến chân mà không hề phản kháng. Khuôn mặt cậu ấy đỏ hồng.

Bấy giờ tôi mới biết hóa ra mình bị lừa. Tôi nâng niu cậu ấy, không dám để cậu ấy nhiễm chút bẩn nào. Tôi không dám nói ra cảm xúc của tôi vì sợ cậu tránh né.

Nhưng với cậu ấy, từ đầu đến cuối tôi còn thua cả một tên con trai lạ mặt.

Nếu đã dễ dãi như thế, sao lại cứ giữ khoảng cách với tôi.

Cái nắm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, và cả...lần đầu tiên...

Hóa ra, từ lâu rồi, cậu đã chẳng còn cái gọi là lần đầu nữa.

Đúng không, Minh?

Khả Minh!

Hà Khả Minh!!

Vì sao cậu lại đối xử với tôi như thế? Cậu đùa giỡn tôi như vậy có thấy vui không?

Tôi đã nghĩ cậu thuần khiết. Nhưng tôi sai rồi! Tôi sai thật rồi!

Cậu rất bốc mùi! Cậu rất bẩn!

Và tôi coi thường cậu!!!

Hà Khả Minh! Thật may làm sao, tôi chưa từng nói thích cậu, yêu cậu. Nếu tôi nói rồi, hẳn là tôi đã phải tự vả vào miệng mình trăm cái vì sự ngu dốt ấy.

Đừng tỏ ra cao sang trước mặt tôi nữa. Nó khiến tôi bực bội, khiến tôi nhục nhã vì đã coi trọng cậu bấy lâu nay.

Thế rồi, cả trường quay lưng lại với cậu. Tôi cũng chỉ xem cậu như người dưng mà thôi.

Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu được vì sao hôm đó, vào cái ngày mưa bão trong tiết trời mùa hạ ấy, cậu lại gieo mình từ tầng cao nhất của trường xuống. Tôi đứng từ xa, chính mắt nhìn thấy cậu buông mình. Cậu hoàn toàn từ bỏ sự sống.

Máu. Một vùng máu đỏ sệt xung quanh cậu. Tôi bất động, một ngón tay cũng không nhúc nhich được.

Tôi không nghĩ cậu lại dại dột như thế. Cả thế giới từ bỏ cậu đã đành, thế mà đến bản thân cậu cũng từ bỏ chính mình.

Vì sao? Cậu mặt dày lắm mà? Vì sao không thể chịu đựng để sống tiếp?

Vì sao phải làm đến bước đường cùng như vậy?

Vì sao...phải khiến tôi đau lòng, khiến tôi ân hận như vậy?

Tôi đã thấy...một tầng nước mỏng quanh mắt mình, ngăn cản không cho tôi nhìn cậu.

Khả Minh, cậu biết không? Tôi hận cậu lắm, rất hận cậu. Tôi còn coi thường cậu nữa.

Nhưng hôm đó, vì cậu, tôi đã khóc!

Cậu hôn mê suốt ba tháng, tôi cũng đã bồn chồn lo lắng cho cậu suốt ba tháng. Tự dặn mình mặc kệ cậu, nhưng ngày ngày lại lén lút đến thăm cậu, hỏi về cậu.

Tôi muốn biết liệu cậu có thể tỉnh lại được nữa không? Tôi thừa nhận, biết cậu vẫn còn hy vọng, tôi vui mừng vô cùng.

Cậu thấy tôi ngu lắm đúng không? Tôi cũng thấy vậy đấy. Cậu tỉnh lại rồi đâu có lợi lộc gì cho tôi đâu? Vậy vì sao tôi phải mong mỏi chứ?

Vì sao biết cậu tỉnh rồi tôi lại vui vẻ phấn chấn chứ?

Nhìn cậu quay lại trường học rồi vì sao tôi lại phải liếc cậu hết lần này đến lần khác chứ?

Và, vì sao thấy cậu đã khỏe mạnh như thường, tôi lại len lén mỉm cười chứ?



Cậu...đâu còn là gì với tôi nữa?

Nhưng, từ vụ tai nạn ấy, kể từ khi cậu mất trí, cậu lại giống như một người khác vậy.

Vẻ e dè ngượng ngùng đâu rồi? Vẻ dịu dàng đến mức yếu ớt kia đâu rồi?

Bây giờ, người dở trò phản kháng trò bắt nạt của đám kia, người nhếch môi cười khinh miệt kia, người vung tay đánh đấm kia, người lạnh giọng cảnh cáo trong nhà kho kia...

...là ai vậy?

Rõ ràng vẫn khuôn mặt ấy, vẫn dáng người ấy, nhưng vì sao chỉ một cử chỉ nhỏ thôi cũng khác đến vậy?

Khả Minh ngày xưa...biến mất rồi ư?

Nhưng...vì sao một con người mới mẻ ấy...lại lần nữa khiến tôi rung động?

Lần đầu tiên tôi nói thích cậu, cậu cao ngạo chất vấn lại tôi.

Lần thứ hai tôi nói thích cậu, cậu thẳng thừng từ chối tôi.

Không màu mè, tôi biết. Bởi tôi thấy rõ trong mắt cậu, lúc cậu nhìn tôi, rõ ràng chẳng có gì khác ngoài xa lạ.

Cậu mất trí nhớ, phải, tôi biết.

Cậu quên tất cả, phải, tôi cũng biết.

Nhưng những việc mà cậu quên bao gồm cả tôi, tôi lại thấy bức bối, thấy khó chịu vô cùng.

Rõ ràng tôi từ bỏ cậu trước, ấy thế mà tôi lại là người hy vọng cậu nhìn về phía tôi đầu tiên, chứ không phải cái thằng lạ hoắc lạ huơ từ trên trời rơi xuống ấy.

Để rồi, một lần nữa tôi lại phải chấp nhận rằng tôi rung động với cậu.

Nhưng vì sao, vì sao khi tôi đã quyết định mặc kệ tất cả, mặc kệ quá khứ của cậu, mặc kệ con người thật của cậu mà bước về phía cậu một bước, cậu lại cho tôi chứng kiến cái cảnh đầy ám ảnh ấy?

Lần này là gì? Lý do gì để khiến cậu từ bỏ mình lần nữa? Vì tin đồn cậu vào khách sạn với ông chú đáng tuổi bố mình ư?

Tôi tin cậu mà! Tôi đã chứng minh bản thân tin cậu, không rời bỏ cậu rồi mà!

Cả thế giới quay lưng với cậu, nhưng tôi vẫn ở bên cậu mà.

Không giống lần trước, cậu không đơn độc. Cậu có tôi đứng bên cạnh. Cậu không biết ư? Cậu không nhìn thấy ư?

Khả Minh! Hà Khả Minh! Đừng dọa tớ nữa! Làm ơn đừng hành động như thế lần nữa, được không?

Tớ sợ mất cậu. Tớ rất sợ. Cậu hận tớ cũng được, ghét tớ cũng được. Hãy để tớ từ từ bù đắp cho cậu.

Hôm đó, đứng trước cửa phòng cậu, tôi đã nghe chị cậu nói với cậu điều này.

Nếu một chàng trai chỉ vì quá khứ của em mà coi rẻ em, thì chàng trai đó không xứng. Là người đó không xứng với em, chứ không phải em không xứng với người đó.

Lúc trước tôi đã làm một kẻ tiểu nhân, quá khứ đó luôn khiến tôi hối hận. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Tôi biết tôi thật lòng với cậu, rất thật lòng, cho nên dù cậu có thế nào, chỉ cần cậu vẫn là Khả Minh của tôi, tôi vẫn sẽ thích cậu.

Chỉ cần cậu là Khả Minh, với tôi thế là đủ. Quá khứ của cậu không còn quan trọng nữa. Lần này, tôi sẽ không để cậu phải cô đơn. Tôi sẽ chứng minh cho cậu biết, thế giới này, luôn có tôi bên cậu.

Cho nên, một lần nữa tôi đã nói cho cậu biết cảm xúc của mình. Cảm xúc mà tôi luôn giữ gìn suốt mấy năm qua, chưa hề thay đổi.

Minh này, tớ thích cậu, nhiều lắm.

Nắm tay tớ, được không?

Để tớ có thể giữ cậu mãi bên mình, cả những lúc cậu vui hay thất vọng, cả những lúc cậu hạnh phúc hay buồn bã. Lần này, tớ quyết giữ cậu thật chặt. Để cậu biết, tớ không từ bỏ, thì cậu cũng không được từ bỏ.