Hoán Mệnh

Chương 30: NGƯỜI HÙNG THẬT SỰ (HẾT).




Lan Hạ bị bắt, tất nhiên. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên đó là khi cảnh sát báo cho tôi biết rằng tinh thần của con bé đã trở nên hỗn loạn, lúc thì tự lẩm bẩm một mình, lúc lại gào lớn, lúc lại khóc lóc. Từ phòng giam, con bé bị điều chuyển sang bệnh viện và luôn có người canh giữ.

Tuy nhiên, vài ngày sau tôi lại nhận được một tin khác. Đó là trong lúc không để ý, Lan Hạ đã cố nuốt những viên bi ai đó làm rơi ở góc vườn. Và rồi cổ họng nó bị nghẹn lại, tắc đường dẫn khí, cuối cùng là chết vì thiếu oxi. Đáng tiếc, khi bác sĩ phát hiện ra Lan Hạ đang nằm co quắp dưới đất thì đã không thể cứu chữa được nữa.

Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả. Càng khiến tôi shock hơn là tin Hoàng bị điều tra. Cảnh sát nói thằng bé có liên quan đến cái chết của Lan Hạ, bởi vì lúc con bé hấp hối, Hoàng đã xuất hiện ở đó.

Quản lý chạy ngược chạy xuôi từ bệnh viện đến đồn, hết chăm sóc tôi rồi lại chạy vạy để lo cho đứa em trai không biết gây ra chuyện từ lúc nào. Chỉ mới một ngày thôi mà quản lý đã tiều tụy đi trông thấy. Đến cả tôi, nhìn bà ấy như vậy cũng thấy sốt ruột thay, không kìm được mà hỏi xem tình hình của Hoàng như thế nào. Bấy giờ quản lý mới chịu ngồi xuống nghỉ một lúc, mệt mỏi bóp trán.

- Nó nói nó không liên quan. Từ trước tới giờ nó chưa hề động vào con nhỏ đó. Tuy nhiên lại có người làm chứng thằng bé có mặt ở hiện trường. Chị cũng chẳng hiểu vì sao nó có thể thản nhiên như thế nữa. Dù cảnh sát có hỏi hay dọa nạt nó thế nào nó vẫn kiên quyết nói mình không liên quan. - Quản lý thở dài, ngả người ra sau ghế. - Nó lấy đâu ra tự tin trong khi nó không có bằng chứng gì cả, mà nhân chứng duy nhất lại là người đã chỉ đích danh nó.

Tự tin? Thật ra không có tự tin nào cả. Chỉ đơn giản nếu không có đủ bằng chứng thì sẽ được thả sớm thôi. Tôi biết tính Hoàng, nếu thằng bé nói không làm thì chắc chắn là không. Chỉ có điều tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc, vào lúc đó, vì sao Hoàng lại ở chỗ ấy? Vì sao nó lại đi gặp Lan Hạ? Và vì sao con bé kia lại chết đúng lúc có mặt Hoàng? Tôi tin Hoàng không liên quan gì cả, nhưng thật sự rất khó có thể thuyết phục đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cuối cùng, sự thật đằng sau đều nằm trong tay Hoàng cả. Nhưng quản lý bảo, ngoại trừ việc phủ nhận ra thì thằng bé không nói gì nữa hết. Nó sự dụng triệt để quyền im lặng của mình. Nó cũng không cho chị gọi luật sư. Hoàng tự tin đến mức có thể khẳng định bản thân sẽ được thả khi hết hạn tạm giam. Nhưng, chính vì vẻ cà lơ phất phơ ấy mới khiến người khác nóng ruột nóng gan đến bực cả mình.

Tôi đi đi lại lại quanh phòng bệnh, vừa đi vừa cắn móng tay, một lúc lại ngừng lại nhìn lên đồng hồ. Hình như sau 48 tiếng, nếu không tìm được bằng chứng xác đáng thì sẽ được thả. Bây giờ đã quá được nửa tiếng rồi, ấy thế nhưng tôi vẫn chưa thấy quản lý đến hay là gọi điện thông báo gì cả.

Chợt, cửa phòng được mở ra. Tôi lập tức quay phắt lại, hỏi trong vô thức, nhưng nói được hơn nửa câu thì ngừng.

- Cậu ta sao rồi quản... - Chữ "lý" tắc luôn trong cổ họng, bởi đứng trước mặt tôi lúc này không phải là bà ấy.

Hoàng đứng bên ngoài, quần áo sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, trông không hề giống như người vừa bị giam mấy ngày kia. Thậm chí nét mệt mỏi cũng không có. Tôi vẫn chưa hết choáng, đứng hình hồi lâu mới mấp máy nói được mấy chữ theo phản xạ.

- Cậu tới đây làm gì?

- Chị không có câu nào hay ho mới mẻ hơn chút sao? - Hoàng đóng cửa lại, chậm rãi bước tới gần tôi. - Lúc nào thấy em, chị cũng chỉ biết hỏi mỗi câu đó thôi. Xem ra chị Linh chém gió với em rồi, gì mà lo với chả lắng chứ? Đâu có giống đâu!

Quản lý, chị đúng là kẻ bán đứng! Đồ gian tế! Em hận chị!!

Tôi mím môi, thẹn quá hóa giận quay người đi, lên giọng nói mỉa.

- Còn hơn cậu! Tôi còn tưởng cậu không muốn nhìn mặt tôi nữa cơ? Vì sao bây giờ lại tới?

- Vì em là thằng ngu mà! - Nghe thấy tiếng cười của Hoàng ở phía sau, hai má tôi bỗng chốc nóng ran. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng từ giây phút nhìn thấy Hoàng, nỗi bất an trong lòng tôi giảm xuống, thay vào đó là sự nhẹ nhõm tột cùng, giống như tảng đá to nặng nề phải mang mỗi ngày cuối cùng cũng được buông bỏ vậy.



- Nhưng mà... - Chợt, tôi thấy hai vai mình bị giữ lấy, rồi hơi thở phả xuống cổ rất gần. Hoàng cúi đầu nói nhỏ vào tai tôi. - Em cũng tưởng chị không muốn quan tâm em cơ. Cho nên nghe chị Linh kể lại, em có cảm giác không thật lắm.

- Vậy thì cậu cứ quên đi, không cần quan tâm đâu. - Tôi nhăn mặt gạt tay Hoàng ra, nhưng nó không cho, còn quay người tôi lại để tôi có thể đối mặt với nó. Lại là khoảng cách khiến tôi có cảm giác bị lép vế, khiến tôi có suy nghĩ mình quá nhỏ bé, quá vô dụng.

- Nhưng làm sao đây, em không quên nổi, nhưng cũng không tin nổi. Chị diễn tả lại cho em xem đi.

- Tôi không rảnh đâu! - Tôi muốn lùi, nhưng có làm cách gì cũng không kéo giãn được khoảng cách ấy. Trái lại, Hoàng vẫn thản nhiên như không thấy được sự bài xích của tôi. Nó vẫn cười, bằng cái nhếch mép mà theo tôi nghĩ là đủ khiêu khích.

- Vậy thì chị chỉ cần nói cho em biết vì sao chị lại lo cho em, được không?

Tôi thầm thở hắt một cái. Biết chắc nếu không đáp ứng thì cho dù có cho thằng bé đo đất trăm lần cũng không khiến nó ngừng lại được, vậy nên, tôi thẳng thắn nhìn lại nó, nghiêm túc hỏi.

- Cậu thật sự muốn biết à?

Thấy Hoàng gật đầu, tôi lại nghiêm túc nói ra đáp án của mình.

- Vì tôi cũng là con ngu, được chưa?

Và rồi, tôi đã thành công khi khiến Hoàng phải bày ra khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn trúng ớt, kiểu như vừa bất lực, vừa muốn giận nhưng lại không thể giận nổi. Tóm lại, cái mặt trông tếu đến lạ.

Tôi hả hê.

- Chị thực sự không đáng yêu chút nào. - Hoàng đã phán câu đó sau khi cố gắng kiềm chế hết sức để không véo nát cái mặt tôi ra. Bởi tôi đã thấy thằng bé đưa tay lên bẹo nhẹ vào má tôi, ngón tay hơi tăng lực một chút, nhưng cuối cùng vẫn thu lại, thở dài, lùi dần ra xa tôi vài bước.

- Vậy cậu nói xem, thế nào mới là đáng yêu? - Tôi cũng không vừa, khoanh tay lại ra chiều thách thức. Hoàng chả buồn chấp nữa, ngồi phịch xuống ghế, rót nước rồi ngồi tự kỉ luôn.

Nếu là ngày thường, tôi sẽ bơ nó đi. Nhưng hôm nay thì khác. Vì tôi vẫn còn chuyện muốn nó phải giải đáp giúp mình.

- Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? - Sau một lúc tìm cách lựa lời để nói, cuối cùng tôi đành bất lực với bản thân vì sự không khéo léo của mình. Vậy nên tôi đã hỏi thẳng. Hoàng không hề bất ngờ, cũng không nhìn tôi, chỉ xoay xoay ly nước trên bàn, môi hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói. - Chị cũng nghi ngờ em à?

- Tôi tin cậu! - Tôi đã nói câu đó trong vô thức, và đổi lại chính là ánh mắt kinh ngạc của Hoàng. Môi thằng bé cong lên một chút nữa, vẻ thờ ơ trước đó không còn. Nhìn phản ứng ấy tôi mới biết là mình bị hớ, khó xử quay mặt đi, ho khan.

- Chị tin là được rồi. Dù biết chị tin, nhưng em vẫn muốn nói câu này. Thật sự không phải em.

- Ừ. - Không biết nói gì hơn, tôi chỉ có thể gật đầu, im lặng chờ Hoàng nói tiếp. Vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, không chột dạ, không lo lắng, Hoàng bình thản nói ra sự thật kinh khủng ấy như thể đang kể một câu chuyện nào đó không liên quan đến mình.



- Tuy nhiên, việc em có mặt ở đó là thật. Bởi chính mắt em thấy cô ta ngơ ngẩn nhặt từng viên bi bỏ vào miệng, cũng chính mắt em nhìn cô ta vật vã trong đau đớn, vật vã trong tuyệt vọng. - Hoàng đứng lên, bước thật chậm về phía tôi.

- Cô ta nhìn em như thể đang cầu xin em hãy cứu lấy cô ta vậy. Nhưng chị biết không? Em không làm thế, vì em không muốn. - Nói xong câu đó, Hoàng đã đứng trước mặt tôi, nâng tay chạm lên má tôi, lên mắt tôi, rồi nhìn xuống cái tay vẫn được băng trắng của tôi. - Em không vị tha với những gì cô ta đã làm được. Tổn thương Khả Minh đã đành, cô ta còn dám làm chị bị thương. Đó là cái nghiệp mà cô ta phải nhận.

Hoàng cười, nhưng nụ cười ấy đã dần nhạt đi, cuối cùng, nó đơn giản chỉ là cái cong môi không cảm xúc.

- Vậy, nghe được sự thật rồi, chị có sợ em không? Có ghê tởm em không? Thắng thắn mà nói, em không giết cô ta, nhưng cũng đã trơ mắt nhìn cô ta chết trong đau đớn. Em là một kẻ ác độc, đúng không?

Tôi mím môi, hơi quay mặt sang hướng khác để tránh nhìn vào mắt Hoàng. Thằng bé chỉ thì thầm rằng em hiểu rồi, xong xoay người. Biết thằng bé muốn rời đi, tôi mới lên tiếng, rất nhỏ.

- Tôi không biết phải làm thế nào mới trở thành một cô gái dễ thương trong mắt cậu. Nhưng... - Tôi siết chặt tay, cắn môi, hạ quyết tâm xong mới tần ngần bước đến, đưa tay lên níu lấy một góc áo Hoàng, kéo nhẹ. - ...giả vờ dễ thương như người khác thì tôi vẫn có thể làm được. Trong một phạm vi nào đó.

Hoàng quay phắt người lại, nhìn tôi. Mà lúc đó hai má tôi đã nóng đến mức muốn đốt cháy cả tòa nhà rồi. Rồi Hoàng cười, cái điệu cười khó hiểu ấy càng khiến tôi khó xử và muốn chết hơn mà thôi.

- Em chỉ nói vậy thôi, chứ chị chẳng cần làm gì cả. - Hoàng áp cả hai tay lên đôi má đang đỏ ửng của tôi, nâng lên, sau đó cụng trán, thì thầm.

- Vì với em, chị lúc nào cũng dễ thương cả. Em đã từng nói với chị rồi, chị quên sao? Chính vì chị không giống với người khác nên em mới đổ chị đó thôi. Cho nên, đừng cố làm gì chị không muốn. Cứ là chính chị là được rồi. - Xong, thằng bé hơi nghiêng đầu như suy nghĩ gì đó, cười típ mắt. - Cơ mà, nếu được thì đôi lúc chị cứ giả vờ nhõng nhẽo hay yếu đuối đi, chút xíu thôi cũng được. Để em có cơ hội bảo vệ chị.

Tôi vốn không phải là người lương thiện. Tôi có đủ những suy nghĩ độc ác trong đầu. Tôi luôn xem việc trả thù những kẻ có lỗi với tôi là đương nhiên. Và rồi, dù không muốn nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng đôi khi tôi rất sợ chính mình. Vậy nên, tôi chính là người không xứng nhất để phán xét một ai đó, trách móc một ai đó là không biết cách vị tha với người khác.

Vốn là như thế, nhưng rồi tôi chợt phát hiện ra, hóa ra trên đời này còn có một người giống tôi. Không lương thiện, cũng đủ ác độc, tuy nhiên, người đó lại vẫn đối với tôi rất dịu dàng, trên hết là khiến tôi dễ chịu.

Người đó, không chê tôi ngu ngốc khi tôi thậm chí còn không biết cách tính toán nổi một phép cộng trừ bình thường. Người đó, không chê tôi quá nam tính, quá cộc cằn mà bảo tôi thay đổi.

Với người khác, tôi là một cô gái đủ độc lập để không cần dựa dẫm vào ai. Nhưng người đó, lại không vì thấy tôi mạnh mẽ mà ngừng quan tâm, ngừng chăm sóc.

Một người có thể hợp với tôi, lại không chê tôi, nếu bỏ lỡ, phải chăng sẽ khiến tôi hối hận?

Trong giây phút ấy tôi đã nghĩ như vậy. Cho nên, cuối cùng tôi đã mở lòng, mở lòng để lắng nghe tiếng nói của chính con tim mình.

Người hùng của bản thân là bản thân. Tuy nhiên, đôi lúc hãy cứ yếu đuối một chút, để những người xung quanh có cơ hội lo lắng và giúp đỡ cũng không phải là chuyện gì quá tồi tệ.

- HẾT -