Hoán Mệnh

Chương 20: BÀI NGỬA.




- Còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi cậu. - Không để Hoàng đắc ý lâu, tôi lái sang chuyện khác. Mà dường như với Hoàng việc tôi hiểu lầm khá quan trọng nên khi giải quyết xong rồi tâm tình cậu ta cũng tốt hơn trước, chẳng có vẻ gì là đề phòng nữa, thoải mái chống khuỷu tay xuống bàn, nhướn mày.

- Huh? Chuyện gì?

- Cậu biết tôi còn có một người chị, đúng không?

Nụ cười trên môi Hoàng nhạt dần, rồi tắt hẳn. Nó nhìn tôi, bằng loại biểu cảm mà chẳng thể lý giải nổi. Sau đó, nó cúi đầu.

- Phải.

- Tại sao không nói cho tôi biết?

- Tớ đã nói rồi còn gì. Cậu mất trí nhớ, đến cả bản thân là ai cũng không nhận ra. Nói với cậu về người chị mà cậu chưa từng nhớ, cậu sẽ có ấn tượng ư? Tớ chỉ nghĩ, để cậu hồi phục rồi thì mọi chuyện mới ổn thỏa hơn.

Hoàng ngẩng lên nhìn tôi, cười nhẹ.

- Huống hồ, ấn tượng của tớ về chị cậu cũng rất mong manh. Cái tớ nhớ được đó là... - Hoảng chỉ tay lên mắt trái. - ...chị cậu có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở nơi này. Mở mắt ra thì không thể thấy được, nhưng khi nhắm lại thì lại thấy rất rõ. Đó là điểm duy nhất tớ nhớ về chị cậu. Lúc đó còn nhỏ, làm sao có thể biết hết được chứ?

Nốt ruồi đỏ? À đúng rồi, có lần tôi vô tình phát hiện Khả Minh cũng có một cái tương tự, ngay nơi Hoàng vừa hôn lên. Chả trách thằng bé có ấn tượng, bởi hai chị em đều có đặc điểm giống nhau như vậy mà. Nếu như gặp Khả Minh thường xuyên thì ít nhiều cũng sẽ có lúc thấy nốt ruồi ấy. Theo nguyên lý bắc cầu, cuối cùng có xiu xíu kí ức với Minh Châu tôi.

- Cho nên?

- Cho nên, ý tớ là, ngay bản thân tớ còn không rõ, làm sao tớ có thể nói cho cậu. Đúng không?

Bấy giờ, tôi mới hoàn toàn thả lỏng người. Mọi thắc mắc của tôi về Hoàng đều đã được hóa giải, bằng cách đơn giản nhất. Thế là được rồi.

- Cậu còn muốn biết gì nữa không?

Tôi lắc đầu. Thấy vậy, Hoàng cười tươi hơn.

- Vậy chúng ta khai tiệc thôi, nhỉ? Sinh nhật tớ không thể chỉ nói những chuyện nhạt nhẽo vậy được!!

Nói xong, Hoàng vẫy tay. Có lẽ đã sắp xếp từ trước nên phục vụ không lại ngay, thay vào đó là quay đầu đi vào quầy pha chế. Một lúc sau, một xe bánh kem với ánh nến hình số 18 được đẩy về phía chúng tôi. Hoàng đứng dậy, cầm túi kem màu hồng trao cho tôi, tay kia chỉ vào chiếc bánh.

- Đề tên giúp tớ đi.

Tôi liếc sang, trên đó chỉ mới có dòng chữ "chúc mừng sinh nhật", dưới dòng chữ đó có để một khoảng trống.

Được rồi! Ngày người ta được sinh ra tôi không thể không nể mặt. Cho nên, tôi đã nhận lấy túi kem, bước tới cạnh xe bánh, cúi người nắn nót từng chữ một. Hoàng đứng một bên gật gù.

- Quả nhiên tớ đoán không sai. Chữ cách điệu của cậu rất đặc biệt.

Nói thẳng ra là rất xấu đi. Tôi nhăn nhó, làm lơ cái miệng hơi nhếch lên của phục vụ, làm lơ luôn câu nói kháy đáng đánh đòn của Hoàng. Tôi thậm chí còn không dám tự ái nữa. Bởi chính tôi còn chẳng nhìn nổi cái chữ mình vừa viết ra cơ mà.

Tôi đã cố gắng lắm rồi. Có trách thì nên trách Hoàng tin tưởng tôi quá mà thôi. Hỏng bánh kem đừng bắt đền tôi là được.

Nhưng Hoàng chẳng ý kiến ý cò gì thêm nữa, vui vẻ rút điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh, sau đó kéo tôi về chỗ, để phục vụ đặt bánh lên bàn xong bắt đầu cắt ra, đưa cho tôi một phần, mình một phần. Thằng bé còn cẩn thận gọi giúp tôi một cốc cacao đá ít ngọt nữa.

Xem ra tâm tình không tệ đâu.

Mà tôi cũng rất lạ. Thấy Hoàng vui, tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm vô cùng. Thậm chí tôi còn mỉm cười từ lúc nào không hay.

***

Đêm hôm đó, tôi lại mơ thấy Khả Minh. Rất mơ hồ. Lần này, tôi chẳng thể nghe thấy con bé nói gì. Xung quanh cứ ù ù như gió thổi vậy. Kết quả, sáng ra tôi bị cảm. Chỉ hắt hơi vài cái, thi thoảng có nước mũi chảy ra mà thôi. Không có gì nghiêm trọng.



Hơn hết, sau hai bữa cúp, tôi quyết định hôm nay trở lại trường.

Vì hắt xì quá nhiều nên tôi đeo khẩu trang. Nhưng tôi vẫn có cảm giác bao ánh nhìn đang chĩa vào mình. Chúng khiến tôi nhớ đến cái lần tôi mới bước chân vào đây. Cùng một thái độ, cùng một ánh mắt. Quen thuộc đến mức làm tôi khó chịu.

Hiếu biết tôi bị cảm thì ân cần hỏi thăm tôi. Mua nước, mua đồ ăn, thậm chí săn sóc tôi quá tận tình. Chẳng hiểu sao, tôi sởn gai gốc. Vì cạnh đó, tôi thấy đám học sinh kia chụm đầu vào nói nhỏ gì đó với nhau. Vừa nói vừa liếc về phía tôi.

Bạn biết mà. Nói chỉ đủ cho nhau nghe, thì thà thì thụp thì có hai khả năng dễ xảy ra nhất. Một, kể về bí mật động trời của bản thân. Hai, nói xấu người khác. Mà vừa nói vừa nhìn về đối tượng nào đó thì trăm phần trăm thuộc trường hợp thứ hai, và người được tia đến chính là nhân vật chính trong đó.

Cuối cùng, sau mấy tháng yên ổn, tôi đã làm sai cái gì để thái độ của mọi người quay ngoắt với tôi nhanh đến thế. Cái nhìn vừa chế giễu vừa khinh bỉ đó khiến tôi ngứa ngáy cả người, không thể yên được. Mà dường như Hiếu đã biết tôi nghĩ gì, vỗ vai tôi bảo rằng đừng để ý. Có vẻ như Hiếu đã biết chuyện gì đó. Cho nên, mặc kệ cổ họng đang vừa đau vừa nóng, tôi kéo khẩu trang xuống, khàn khàn gặn hỏi. Tôi nhất định phải tìm ra được nguyên nhân đằng sau nó.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Hiếu ngập ngừng, sau đó hạ giọng hỏi.

- Mấy hôm nay cậu không vào nhóm của trường đọc tin đúng không?

Tôi lắc đầu. Điện thoại hư rồi, mà tôi cũng chẳng có tâm trạng mở máy tính. Huống hồ, trang cá nhân của Khả Minh chỉ có mình em ấy biết mật khẩu, mà tôi lại chẳng giỏi về IT. Cho dù tôi có đăng nhập cũng chỉ đăng nhập được tài khoản của tôi. Kể ra bằng thừa.

Hiếu nghe xong, lại ngập ngừng. Sau đó lấy điện thoại ra, bấm bấm một chút rồi đưa cho tôi xem. Tôi đọc xong, sắc mặt tối sầm.

Một tấm ảnh bị chụp lén từ đằng sau. Ngày tháng trên đó đúng vào hai hôm trước. Nhưng cái khiến tôi để ý lại là cô gái trong ảnh. Dáng người nhỏ cân đối, tóc đen xõa, nghiêng mặt nhìn sang người đàn ông trung niên đang khoác tay bên cạnh. Cô gái đó mặc quần đùi, áo hai dây cực kì gợi cảm, mà hướng hai người đi đến là một nhà nghỉ trong hẻm sâu.

Nhìn từ đằng sau, đến cả tôi cũng thầm giật mình. Cô gái đó, thực sự quá giống Khả Minh. Bên trên có đề thêm dòng trạng thái.

"Kiều nữ lại chạy theo đường cũ, tìm đại gia đáng tuổi bố mình. Quá thất vọng. Vậy mà cứ tỏ ra thanh cao làm gì?"

Bên dưới còn có vài lời bình luận ác ý.

"Loại con gái này sao không chết luôn đi nhỉ? Làm mất mặt trường."

"Sặc! Không ngờ luôn. Thế mà tôi còn nghĩ cô ta đổi tính đổi nết rồi. Không ngờ vẫn chứng nào tật nấy. Trước thì lẳng lơ, giờ thì vừa kiêu ngạo vừa mất nết. Có mỗi khuôn mặt thì được tích sự gì?"

"Loại bỏ đi này chắc cũng hết đát rồi."

...

Và hàng vạn lời bình khác. Nhiều đến nỗi bài viết lên top, đứng đầu nhóm.

Tôi tối sầm mặt mũi, tay cầm điện thoại siết chặt. Nếu đây mà là máy của tôi, tôi đã ném văng nó đi từ lâu rồi.

Đây là ảnh ghép, hay thực sự chỉ là vô tình giống thôi?

Vô tình? Tôi không nghĩ vậy đâu! Trên đời này những người giống nhau có thể vẫn tồn tại, nhưng khả năng gặp được rất ít, rất hiếm. Cùng thành phố thì càng không có khả năng. Như vậy tức là...có người cố ý muốn hãm hại Khả Minh? Nhưng vì sao?

- Minh, chuyện này...

Tôi đứng dậy, thả điện thoại xuống bàn, quay người đi, không để Hiếu nói thêm gì nữa. Vừa bước tôi vừa liếc sang những kẻ đang thầm thì to nhỏ, mà thấy tôi lia mắt qua, chúng lại nhanh chóng cúi đầu lảng tránh.

Trên mạng thì nói hay lắm, hùng hồn lắm. Vậy mà đến cả việc nhìn vào tôi còn không dám. Rõ chỉ là đám anh hùng bàn phím mà thôi.

Lúc tôi đi đến cửa lớp thì gặp Lan Hạ đang đi vào. Chúng tôi đụng mặt nhau. Lan Hạ bình tĩnh nhìn thẳng vào tôi, sau đó...nở nụ cười rất nhẹ.

Tôi nhíu mày, vì chẳng thể nào lý giải được nụ cười kia của nó là sao.

...



Sân thượng đầy nắng và gió.

Đối diện tôi là Lan Hạ, con bé đứng cách tôi tầm ba bước chân. Khoảng cách không quá gần cũng chẳng hề xa. Tôi có đọc ở đâu đó, hình như nó viết thế này: Sự thân thiết của con người với con người được thể hiện đầu tiên qua việc tạo khoảng cách giữa đôi bên. Ba bước chân chính là khoảng cách của những người mới gặp. Đủ xa lạ, đủ đề phòng.

- Minh này, cậu còn nhớ nơi này không? - Sau một lúc, Lan Hạ lên tiếng trước. Nụ cười của nó vẫn nhẹ nhàng bình thản như thường. Tôi chẳng đọc được chút gì trên mặt nó hết. Vậy nên, tôi càng không biết nó đang nghĩ cái gì.

Nghe nó hỏi, tôi nhìn quanh một vòng. Tôi không biết với Khả Minh thì có gì không, nhưng chí ít, với tôi, nó chỉ là cái sân thượng. Tôi chưa hề đặt chân lên đây lần nào.

- Đây là nơi cậu tự sát đấy. - Lan Hạ xoay người đi về phía lan can, đưa mắt nhìn xuống dưới. Lan can chỉ cao đến eo, làm bằng nhôm bóng loáng, trông có vẻ chẳng chắc chắn gì. Nếu là người sợ độ cao, hẳn là chẳng dám lại gần.

- Cậu nói lại điều đó làm gì? - Tôi nhíu mày không hiểu.

- Cũng chẳng có gì. Chỉ là, Minh này, trò chơi tình bạn giữa chúng mình nên chấm dứt rồi. - Chợt, Lan Hạ quay qua, ánh nhìn sắc lẹm. - Tôi đã nghĩ cậu vẫn còn giá trị, nhưng xem ra kết quả đã được định sẵn, có thế nào cũng chẳng thay đổi được.

- Cậu nói vậy là sao?

- Không phải cậu luôn nói dối tôi sao? - Lan Hạ cười khẩy một cái. - Trước đây cũng vậy, giờ cũng vậy.

- Tôi nói dối cậu bao giờ?

- Cậu nói dối tôi cậu không có tình cảm với Hiếu, không phải sao? - Lan Hạ mất bình tĩnh hét lên, sau đó lại dịu giọng. - Trước đây cậu nói chỉ xem Hiếu là bạn thôi. Tôi đã tin cậu. Bây giờ cậu nói cậu ủng hộ, cậu giúp tôi. Tôi cũng tin cậu. Kết quả thì sao? Trước mặt tôi cậu giả vờ hiền lành, thật thà như thế. Nhưng sau lưng, cậu lại phản bội tôi. Cậu nói đi, cậu dám chối chủ nhật tuần trước cậu không đi chơi riêng với Hiếu không? Cậu dám chối thử xem? Khả Minh, đó là không thích của cậu sao? Đó mà là không thích ấy hả? Đồ dối trá!

Tôi hiểu rồi. Hóa ra con bé đã biết, nhưng sự thật với tôi đó đâu phải hẹn hò. Tôi chỉ đáp ứng để nghe điều tôi cần được biết mà thôi. Nhưng như vậy cũng không đúng sao? Như vậy là dối trá sao?

Tôi toan giải thích, nhưng Lan Hạ đã chặn miệng tôi lại. Nó đay nghiến.

- Loại con gái như cậu, vì sao tôi phải cố lấy lòng, cố thương hại chứ? Rác rưởi! Cậu quả nhiên chỉ là rác rưởi mà thôi.

Một cơn gió ùa đến táp vào mặt tôi, bụi bay vào mắt làm mắt tôi cay xè. Lúc tôi không kịp để ý, không kịp đề phòng, Lan Hạ đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ. Nó túm lấy cổ áo tôi kéo xềnh xệch về phía mép lan can, giọng lạnh lẽo.

- Khả Minh, ước gì ngày hôm đó cậu chết luôn đi, đừng tỉnh lại. Như vậy thì tốt biết bao. Hiếu sẽ không bao giờ phải dây dưa với cậu, và cậu ấy sẽ thuộc về tôi. Nhưng không sao, giờ vẫn chưa muộn. Khả Minh à, đừng trách tôi. Có trách thì trách cậu quá ngu ngốc. Cậu đến ở đâu, hãy quay về nơi đó đi.

Cơ thể tôi chao đảo, và rồi, khi nhận thức được vấn đề, tôi đã thấy cả người chới với trong không trung. Hoảng hồn, tôi quay đầu lại, huơ tay tìm chỗ dựa, nhưng đập vào mắt tôi lại là cái nhếch môi độc ác của Lan Hạ. Nụ cười đó làm tôi lạnh người.

- Tạm biệt, Khả Minh.

Một cái đẩy, nhẹ thôi, nhưng đủ để tôi rơi xuống.

Cái chạm tay đó, tôi lại thấy có chút quen thuộc. Khung cảnh mở ra, cầu thang cao đầy người qua lại ở trung tâm thương mại. Trong dòng người, có ai đó đã đẩy tôi ngã xuống. Hóa ra, người đó là con bé sao?

Sau đó, một chuyện kì diệu đã xảy đến. Trong chốc lát ấy, với tôi như một pha quay chậm. Tôi rơi xuống, nhưng vẫn kịp nhìn khuôn mặt lạnh băng chẳng chút sợ hãi của Lan Hạ. Rồi, con bé quay đầu đi, biến mất.

Hình ảnh đó đột nhiên biến đổi, trùng khớp với một hình ảnh khác xuất hiện trong đầu tôi.

Hôm ấy, bão đến, gió quật mạnh. Khuôn mặt hoảng hốt của Lan Hạ xuất hiện, nó với tay ra, nhưng nửa đường lại khựng lại, sau đó chần chừ rút về. Nó nhìn về phía tôi đầy sợ hãi, mặt tái mét. Tuy nhiên, nó chỉ cắn nhẹ môi, rồi dứt khoát quay đầu chạy đi.

Cái cảm giác run rẩy này là sao? Cái cảm giác sợ hãi đột nhiên xuất hiện này là thế nào?

Cơ thể tôi dần đau nhức, nặng trĩu, cơn choáng váng bất ngờ ập đến. Là vì triệu chứng cảm cúm sao? Khung cảnh trước mặt tôi thay đổi liên tục, khi thì là cái lan can sân thượng cùng bầu trời trong xanh đầy nắng, khi thì là cái trần bệnh viện trắng tinh kèm theo tiếng nhốn nháo ồn ào như ong vỡ.

Tôi vô định, không thể tiếp nhận thêm thông tin gì nữa. Đầu đặc quánh lại. Trước mắt càng lúc càng mờ dần, càng lúc càng tối lại.

Và rồi, tôi nghe thấy tiếng cơ thể mình nặng nề rơi xuống đất, có gì đó ươn ướt, đặc quánh chảy ra. Mùi tanh tưởi, tiếng náo loạn xung quanh dần xa, trả lại sự yên tĩnh trong lành.

Phải chăng...tôi thăng rồi? Lần này...hẳn là chết thật, nhỉ?