Hoán Mệnh

Chương 13: ĐỪNG LÀM TỚ LO!!!




Tôi chẳng ói được gì cả, tất nhiên. Bởi vấn đề nằm ở tâm lý nên mới vậy. Sau khi tát nước lên mặt mấy lần, bình ổn hơi thở, tôi dần bình tâm lại. Thoa một lớp son nhẹ lên môi, tôi tự tin mỉm cười bước ra ngoài. Lan Hạ nhắn cho tôi báo rằng ba người họ đã xuống tầng một xem mỹ phẩm rồi, thế là tôi đi thẳng đến cầu thang. Nhưng chưa kịp bước đến một bước nào, tôi cảm nhận thấy có một bàn tay đặt lên lưng tôi, sau đó, với một lực vừa phải, tôi chới với, hướng hẳn người về phía trước. Nếu là đường bằng thì không sao, nhưng phía trước lại là cầu thang đi xuống. Vậy là, tôi ngã, lăn mấy vòng lên bậc, tay bị đụng mấy lần. Cho đến khi đầu tôi bị đập một cú thật mạnh, cơ thể tôi mới ngừng lại. Bởi vì đã xuống đến đất rồi.

Tôi ôm đầu ngồi dậy, nhíu mày ngước nhìn về phía đầu cầu thang. Nhưng sự tình hỗn loạn, nhiều người chạy đến an ủi hỏi han tôi làm tôi không thể xác định được rốt cuộc ai đã đẩy mình. Qua loa đáp trả những lời hỏi han ấy, tôi đứng dậy, loạng choạng đôi chút, nhưng chưa kịp để tôi ngã thì đã có một bàn tay đưa ra đỡ lấy lưng tôi.

Là Hoàng.

Thằng bé đang nhìn tôi với đôi mắt kì lạ lắm. Tôi không tài nào lý giải nổi ánh nhìn của nó mang ý gì. Rồi không nói không rằng, nó cúi người bế xốc tôi lên, mặc cho tôi phản đối thế nào cũng im ỉm mím chặt môi gạt đám đông rời đi. Bước chân không vội, nhưng sải chân lại dài.

- Bỏ tôi xuống!! Này!! - Tôi giãy dụa thật mạnh, nhưng đều bị bỏ lơ. Bực, tôi véo mạnh tai nó, xoắn một vòng, nghiến răng cảnh cáo. - Bỏ tôi xuống ngay!

So với lúc bị ngã, bây giờ càng có nhiều người nhìn tôi hơn. Thực chất tôi đã quá quen với việc mình là trung tâm, nhưng tôi lại không thích khi mình rơi vào hoàn cảnh xấu hổ này. Trước, tôi đón nhận sự ngưỡng mộ từ người khác, điều đó rất dễ chịu, thậm chí là có chút hả hê. Nhưng giờ, cái tôi nhận lại là tò mò và soi mói của mọi người, như thể tôi đang bị dính vào vụ scandal bê bối nào đó vậy. Rất rất không thoải mái!

Cuối cùng, Hoàng cũng dừng. Chắc sợ tôi rồi nên mới chịu thả tôi xuống một chiếc ghế. Tuy nhiên, nó lại không ngồi cùng tôi, thay vào đó, nó ngồi xổm xuống phía đối diện, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi. Vẫn là đôi mắt sâu thẳm với bao cảm xúc tôi không thể gọi tên ấy. Tự nhiên...tôi thấy hơi ngượng ngùng. Mặt bắt đầu có hiện tượng nóng lên.

Hoàng nhìn tôi một lượt, từ mặt, cổ, rồi cầm tay tôi lên xem. Vì tôi mặc áo ngắn tay nên bao vết bầm và trầy xước từ lần ngã ban nãy đều hiện ra cả. Rất rõ ràng là đằng khác. Nói thật, nếu tôi không nhìn thì tôi không biết mình bị nặng đến thế. Có chút ghê!

- Đau lắm không? - Sau một lúc nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay tôi, cuối cùng Hoàng cũng ngẩng đầu, hỏi. Tôi lắc, thản nhiên đáp. - Không!

- Nói dối!

- Thật! Không đau!

- Đầu cậu...đang chảy máu này! - Chợt, Hoàng đưa tay lên gạt một bên tóc mái của tôi, rụt rè chạm vào. - Đi bệnh viên thôi.



- Không sao! Tôi thật sự không sao!

- Đừng có bướng! Đừng có làm tớ lo!! - Không hiểu sao, Hoàng gắt. Tiếng rất to. Tôi thoáng giật mình, nhíu mày. - Tôi thật sự không sao!

- Đừng cố ra vẻ! Cậu nghĩ cậu là ai? Người sắt à? Bao nhiêu vết thương, đầu còn chảy máu, thế mà còn mạnh miệng. - Hoàng bực bội đứng dậy, cầm tay tôi. - Đi được không? Nếu không thì tớ sẽ bế.

- Tôi đi được! - Ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy. Hoàng cầm tay tôi kéo đi. Nói là kéo, nhưng cậu đi rất chậm. Tôi theo sau, được một lúc vẫn mở miệng.

- Tôi thật sự không sao!

- Tớ không tin đâu. - Hoàng hơi nghiêng đầu lại nhìn tôi, mắt có vẻ buồn. - Nhìn cậu, tớ xót!

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, thế mà lại đủ để khiến tôi sững sờ.

Một vết thương, tôi nói tôi không đau nhưng người ta vẫn xót.

Một vết thương, người ta xót lại khiến tôi cảm động.

Như vậy...nghĩa là sao?

Ngồi trên taxi, Hoàng chống cằm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn tôi lấy một lần nào nữa. Thật ra tôi muốn hỏi nó rất nhiều câu, ví dụ như tôi và nó bỏ đi giữa chừng thế này hai người kia có biết không? Rồi, vì sao khi ấy cậu ta lại có mặt kịp thời như thế? Vân vân nhiều lắm. Tuy nhiên, bây giờ tôi chẳng có hứng thú biết gì nữa. Hai mắt tự nhiên díp lại. Và thế là tôi ngủ gục ngay bên cửa sổ.

Tôi ngủ không sâu, nên lúc đó tôi có cảm giác bàn tay ai đó chạm vào đầu mình, kéo lại. Rồi tôi được kê đầu lên một thứ gì đó vừa mềm vừa săn chắc, rất dễ chịu. Chẳng buồn mở mắt ra nữa, tôi hơi cựa người chỉnh lại tư thế, sau đó, ngủ quên từ lúc nào không hay.