Nghe hắn nói vậy, Trần Thanh Thanh khẽ cắn nhẹ đôi môi anh đào của mình, trong đôi mắt đã hơi ngập nước, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt của Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, em biết không? Em là do ông trời ban cho anh..."
Thân thể nóng bỏng của cô dựa vào người Phương Hạo Vân, bộ ngực đầy đặn ép chặt vào ngực của hắn, hai tay ôm lấy cổ của hắn, thâm tình nói : "Chị yêu em, Hạo Vân"
Phương Hạo Vân hơi động tâm, nói : "Em cũng yêu chị"
Tình ý nam nữ hai bên lập tức toát ra, hai người liền ôm chặt nhau, đưa mắt nhìn nhau. Vẻ mặt của Trần Thanh Thanh lúc này đã tràn đầy xuân tình rồi.
Dưới bụng của Phương Hạo Vân lập tức dâng lên một ngọn lửa, nói : "Chị Thanh Thanh, tối nay ở lại nha, đừng đi"
Mặt của Trần Thanh Thanh đã đỏ rực như lửa, vùi đầu vào trong lòng hắn, cầm lấy bàn tay to của hắn đặt lên trên ngực mình, gật đầu nói : "Ừ..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Chị Thanh Thanh, hình như càng lúc càng lớn..." Từ bàn tay truyền đến một cảm giác mềm mại co dãn, làm cho hắn say mê, cúi đầu há miệng ra hôn lên môi của cô.
Đôi mắt của Trần Thanh Thanh vẫn chăm chú nhìn hắn, nói : "Hạo Vân, em biết không? Từ ngày tách ra với em, hầu như mỗi ngày chị đều nhớ em, mỗi đêm đều nghĩ đến em.... Có đôi khi chị không thể nhịn được sự tưởng nhớ trong lòng mình. Còn nhớ lúc ở trong căn cứ, khi chị tiếp nhận tẩy não, lúc ấy thiếu chút nữa chị đã không nhịn được, muốn từ bỏ chạy về nhà. Nhưng mỗi lần nghĩ đến em, ý chí của chị liền trở nên kiên định hơn..."
Trần Thanh Thanh quyến rũ nhìn hắn, cả người toát ra phong tình khiến cho Phương Hạo Vân nhộn nhạo.
"Hạo Vân... yêu chị đi..." Trong con mắt của Trần Thanh Thanh đã đầy áp xuân tình rồi, dùng sức cọ xát bộ ngực lên trên người hắn.
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, cũng nhìn ra được khát vọng trên khuôn mặt của cô.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, ngăn chặn bầu không khí mờ ám ở đây, sau khi nhấn nút nghe, thì trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Đinh Tuyết Nhu : "Hạo Vân, anh đang ở đâu... em nghe nói anh đã trở về rồi, sao không liên hệ với em?"
Trần Thanh Thanh nghe thấy giọng nói làm nũng như chất vấn của Đinh Tuyết Nhu trong điện thoại, liền khẽ hừ một tiếng, còn Phương Hạo Vân thì cười khổ bất đắc dĩ, buông tay trên bộ ngực của cô ra, đi đến ban công nói chuyện : "Tuyết Nhu, anh đã về, nhưng gần đây hơi bận rộn, có chuyện lớn cần xử lý, ngày mai anh sẽ đến tìm em..."
Cảm giác của Đinh Tuyết Nhu rất nhạy, trước đó cô đã nghe ra được tiếng hừ nhẹ của đàn bà, liền dò hỏi : "Hạo Vân, bên cạnh anh có người à?"
Lúc này, Trần Thanh Thanh đã đi đến, dán người lên trên thân của hắn, đưa đôi môi đỏ mọng chậm rãi cắn nhẹ lên trên vành tai của hắn, nhỏ nhẹ nói : "Hạo Vân, chị muốn..."
Trần Thanh Thanh nhẹ nhàng thổi một hơi khí nóng vào lổ tai của Phương Hạo Vân, một hơi thở thơm tho nóng rực từ cái miệng nhỏ của cô lập tức lọt vào lổ tai của hắn, khiến cho hắn ngứa ngấy.
Trần Thanh Thanh dường như cảm thấy khiêu khích như vậy chưa đủ, dừng lại một chút, cô liền ôm chặt lấy hắn hơn, khóe miệng hiện ra một nụ cười gian xảo, chậm rãi nói : "Em dám để cho chị Tuyết Nhu biết em đang ở cùng với chị không?"
Phương Hạo Vân cười khổ, chị Thanh Thanh dường như cũng học mấy cái xấu rồi.
Lúc đầu không đi gặp Đinh Tuyết Nhu, đã cảm thấy bất công lắm rồi, nếu bây giờ còn để cho cô ta biết mình đang ở cùng với chị Thanh Thanh, trong lòng của cô ta sợ rằng sẽ rất khó chịu.
Nguyên tắc của Phương Hạo Vân về việc đối xử đàn bà là công bằng.
Đinh Tuyết Nhu bên kia điện thoại ngồi cả buổi mà không nghe được giọng nói của Phương Hạo Vân, vội hỏi :"Hạo Vân, có phải em đang bận cái gì không?"
Phương Hạo Vân nhìn thoáng qua Trần Thanh Thanh, sau đó bình tĩnh lại tâm tình, nói : "Tuyết Nhu, anh có một số việc cần phải xử ..."
"A..."Còn chưa nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên cảm thấy khó chịu, cúi đầu nhìn xuống, thì ra tay nhỏ của Trần Thanh Thanh đang nắm lấy thằng em của mình.
Phương Hạo Vân vội vàng trừng mắt nhìn cô một tiếng, ý bảo cô không được nghịch. Aii mà ngờ Trần Thanh Thanh lại cười đắc ý hơn, chu mỏ ra, và tốc độ ở tay càng tăng nhanh hơn.
Đồng thời, Trần Thanh Thanh cũng đem bộ ngực của mình dựa sát vào lưng của hắn hơn, dùng sức ma xát, lấy sự sung mãn để khiêu khích dục vọng của hắn.
Phương Hạo Vân cảm nhận được cơ thể nóng rực của cô, dục vọng trong lòng lập tức tăng mạnh.
"Hạo Vân, nếu anh bận thì thôi, cứ làm việc đi, ngày mai nhất định phải đến tìm em..." Đinh Tuyết Nhu dường như cảm nhận được cái gì đó, trong giọng nói có vẻ đầy sự cô đơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân cười gian nói : "Chị Thanh Thanh, chị thật là hư... Chị rõ ràng là muốn quậy em mà, xem bây giờ em trừng phạt chị thế nào..."
Nói xong, Phương Hạo Vân xoay người lại kéo cô vào lòng, bàn tay to đánh lên cặp mông căng tròn của cô, nói : "Chị Thanh Thanh, có phải là chị muốn để cho Tuyết Nhu nghe thấy âm thanh của chúng ta không? Bây giờ em mới biết được, thì ra chị cũng dâm đãng như vậy..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trần Thanh Thanh lập tức xấu hổ đỏ mặt không dám nhìn hắn.