Mà lúc này, bọn họ chỉ vừa mới cởi bỏ quần áo trên người, nhất là Phương Hạo Vân, chỉ vừa mới cởi xong cái quần, ở dưới hoàn toàn trống lỏng.
Dì Bạch đương nhiên không biết bọn họ đang làm cái trò quỷ này giữa ban ngày, đi nhanh về phía trước, chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
"A...."
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu mê hồn.
Dì Bạch lập tức chần chờ, thả tay xuống, đứng yên ở cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong, đại khái là khoảng mười giây sau trong phòng lại truyền ra một tiếng rên như vậy.
Dì Bạch âm thầm suy nghĩ, Nguyệt Nha Nhi rốt cục là đang làm gì vậy?
Đột nhiên, trong phòng truyền ra một giọng nam quen thuộc : "Chị gái xinh đẹp, không sao đâu, đừng lo, nhanh thôi, chúng ta làm một lần đi... Dì Tố không có khả năng đến nhanh như vậy..."
Đến lúc này, dì Bạch đã hiểu được trong phòng đang diễn ra trò gì.
Vốn định rời đi, nhưng hai chân lại không nghe lời, ở trong lòng thậm chí còn sinh ra một dục vọng nhìn trộm. Phải biết rằng, trong phòng chính là hai người thân nhất của cô.
Phương Hạo Vân hầu như đã xác định là dì Bạch không đi, trong lòng hắn cũng hơi hưng phấn. Quyết định làm cho tốt, đánh mất sự băn khoăn trong lòng dì Bạch. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Nguyệt Nha Nhi bình thường cũng không hư như vậy, nhưng hôm nay tưởng tượng đến cảnh chị gái nhìn trộm bên ngoài, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy khô nóng, giống như đang có kiến bò vậy, ngứa vô cùng.
Dì Bạch nhìn trộm hai người từ ngoài cửa phòng, cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra ngoài. Cô vừa tự nhắc nhở mình rằng "phi lễ chớ nhìn", cần phải đi nhanh. Nhưng lại không muốn rời đi, dần dần ánh mắt của cô đã dần lại trên người của Phương Hạo Vân, nhìn cái thứ hùng tráng kia, sắc mặt của cô trở nên đỏ ửng.
"Chị gái xinh đẹp... chúng ta cùng nhau diễn trò cho dì Tố coi..." Phương Hạo Vân nhỏ giọng nói một câu, sau đó vỗ lên mông của cô vài cái, nói : "Nằm úp xuống đi..."
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, trên mặt hiện ra sự thẹn thùng, mông hơi nhếch lên, thân mình thoáng cử động, khẽ vặn vẹo. Còn Phương Hạo Vân thì cười hắc hắc, đẩy một phát tiến vào trong cơ thể của cô.
Phương Hạo Vân cố ý để cho dì Bạch nhìn, cho nên đã chọn một góc đứng rất tốt, làm cho nơi riêng tư của hai người lộ ra trước mắt dì Bạch.
Thân thể của dì Bạch không khỏi run nhẹ lên, trong lòng thầm suy nghĩ, Nguyệt Nha Nhi trở nên dâm như vậy khi nào... đúng là không biết xấu hổ.
"A... Tiểu tình nhân, chị thật thoải mái..." Dưới ý bảo của Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi hoàn toàn không thèm để ý, kêu thật o lên.
Dì Bạch đứng ngoài cửa, chỉ cần lưu ý một chút là nghe được tiếng rên của em gái. Ngôn ngữ dâm đãng như vậy khiến cho cơ thể của cô nóng rực và mềm nhũn ra.
Tiếng kêu ấy, giống như chất xúc tác thôi thúc dục vọng trong lòng cô. Chỉ một lát sau, cô đã cảm thấy ở dưới nóng lên, thậm chí là đã ươn ướt.
"Sao lại có thể như thế..." Dì Bạch thầm mắng bản thân, cảm thấy thẹn thùng vì hành vi của mình. Đã mấy lần cô muốn rời đi, nhưng mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng dâm đãng bên trong, hai chân lại không nghe lời.
"Chị gái xinh đẹp, thoải mái không?"
"Ừ..."
Lời tán tỉnh của hai người truyền rõ ràng đến lổ tai của dì Bạch.
Dì Bạch mắc cở đến đỏ mặt, bộ ngực phập phồng không ngừng do hô hấp kịch liệt, tay nhỏ không tự chủ đưa lên ngọn núi trước ngực.
"Tiểu tình nhân, em làm chị lên trời rồi..." Nguyệt Nha Nhi cố ý kêu lớn một tiếng, làm cho dì Bạch cảm thấy ngứa vô cùng.
Phát ra một tiếng rên lớn, thân mình của Phương Hạo Vân đột nhiên run rẩy vài cái, đạt đến đỉnh dục vọng, cả người lập tức mềm nhũn ra. Mà lúc này, Phương Hạo Vân vẫn đang đứng thẳng như cũ.
Cảnh tượng dâm tà như vậy khiến cho dì Bạch không nhìn nổi nữa, hít sâu một hơi, thu hồi tạp niệm trong lòng, vội vàng rời đi.
Có điều cô không rời khỏi biệt thự Nguyệt thành, mà đi đến phòng khách chờ hai người xong việc.
Sau khi đến phòng khách, lòng của cô vẫn không thể bình tĩnh được. Trong đầu luôn hiện ra cảnh Phương Hạo Vân và Nguyệt Nha Nhi cùng ân ái, và ở dưới càng lúc càng ẩm ướt mãnh liệt hơn.
Nếu như là ở nhà mình, cô xác định là đã đổi quần lót rồi, nhưng bây giờ lại không tiện. Rơi vào đường cùng, cô đành phải chịu đựng sự ẩm ướt cho đến khi gặp hai người kia. Đại khái là sau nửa tiếng, Phương Hạo Vân mới đến phòng khách : "Dì Tố, sao dì lại ở đây.. sao không báo cho con biết một tiếng..."
Nhìn thấy dì Bạch đầy tâm sự, trong lòng Phương Hạo Vân cười thầm, hắn phỏng chừng chuyện trước đó đã làm cho lòng dì không bỏ được.
Theo phản ứng của dì Bạch, Phương Hạo Vân đoán rằng, cảnh trước đó đối với dì Bạch mà nói, đã mở được cánh cửa trong lòng dì rồi.
"Dì vừa đến..." Trong đôi mắt của dì Bạch hiện ra một sự bối rối rõ ràng, không biết vì sao, khi nhìn Phương Hạo Vân, trong đầu dì Bạch hiện lên cảnh hoan dâm của hắn và Nguyệt Nha Nhi.
Sự thay đổi của dì Bạch đương nhiên là không tránh khỏi ánh mắt của Phương Hạo Vân, hắn nhìn thấy vậy, trong lòng thầm vui, hắn biết suy nghĩ của mình đã chính xác.
Phương Hạo Vân chậm rãi đi đến gần, ôm lấy dì Bạch, nhẹ giọng nói : "Dì Tố, dì đã thấy à?"
Dì Bạch bị Phương Hạo Vân ôm vào người, tận sâu trong lòng giống như đang hưởng thụ vậy...
Thoáng bối rối một chút, dì Bạch nói : "Cái gì dì cũng không phát hiện..."
"He he..."
Phương Hạo Vân được một bước tiến thêm hai bước nữa, bàn tay đặt trực tiếp lên mông của dì Bạch, thân mình cũng nhích lại gần hơn.
Dì Bạch thở nhẹ một hơi, vội vàng đẩy tay của Phương Hạo Vân ra, giận dữ nói : "Không được động vào, cẩn thận, nếu không dì kêu Nguyệt Nha Nhi trừng phạt con đấy..."
"Haha, không sao" Phương Hạo Vân cười nói : "Con chỉ muốn giúp dì mát xa một chút, dì Tố... Dì đi tìm chị gái xinh đẹp à... lát nữa chị ấy mới ra được..."
Nói xong, tay của Phương Hạo Vân đặt lên vai của dì Bạch một cách thản nhiên, trong lòng dì Bạch vẫn bối rối như trước. Vì che dấu sự bất an trong lòng, cô vội vàng nói đến chuyện chính : "Nguyệt Nha Nhi hẹn dì đến gặp mặt.. Hạo Vân, chuyện mà dì đã nói với con đó, chúng ta nhanh chóng hoàn thành việc truyền thụ Tố Nữ Công đi..."
Phương Hạo Vân nao nao, lập tức gật đầu "ừ" một phát, sau đó thản nhiên đưa tay về hướng bộ ngực của dì Bạch.
Vuốt ve hai ngọn núi mà hắn từng tha thiết ước mơ, Phương Hạo Vân không khỏi hưng phấn : "Dì TỐ, nói cho con biết, dì đã nhìn thấy hết, đúng không?"
Dì Bạch đỏ mặt, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, đẩy tay của hắn ra, tim đập loạn cả lên, bộ ngực sung mãn không ngừng phập phồng, một mùi vị phong tình lập tức toát ra.
Phương Hạo Vân thấy thế, đột nhiên ngây cả người.
"Dì Tố, dì thật đẹp" Phương Hạo Vân khen ngợ một câu, lại đưa tay bóp nhẹ lên mông của cô vài cái.
"Biết miệng của con ngọt mà..." Đừng tưởng ngoài miệng dì Bạch không muốn, thật ra trong lòng lại rất vui, không có đàn bà nào không thích được đàn ông khen ngợi.
Dì Bạch không ngờ rằng Phương Hạo Vân lại to gan như vậy, sẵng giọng nói : "Không được đụng vào..." Dì Bạch vừa thẹn vừa tức nhìn Phương Hạo Vân, vẻ mặt giận dữ.
Mỹ nhân khi giận cũng rất mê người.
Phương Hạo Vân lại ngây người, mặt ngọc của dì Bạch đỏ bừng, vẻ mặt đang giận dữ, ngực thì phập phồng... Vẻ mặt ấy, thật là kiều mỵ.
"Chị, Hạo Vân... em đến rồi..." Nguyệt Nha Nhi đã tắm rửa một phát, thay một bộ đồ thoáng mát, chậm rãi đi đến. Trong con mắt hiện lên sự bỡn cợt.
Chuyện nãy giờ của Phương Hạo Vân và dì Bạch, cô đã nhìn thấy hết.
" Nguyệt Nha Nhi, em gọi chị lại đây, không nói rõ là chuyện gì cả... Chị đến rồi, em lại không ra... Em bận cái gì vậy?" Dì Bạch tức giận nói.
"Em bận cái gì?"
Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc, nói : "Không phải chị cũng thấy sao?"
Lời này vừa nói ra, mặt của dì Bạch lập tức đỏ rực lên, dì Bạch luôn cường thế mà lại ngượng ngùng.
"Chị... chị đừng ngượng... thật ra cũng chẳng có gì cả... không phải chị cũng quyết định như vậy rồi sao?" Nguyệt Nha Nhi cười nói.
Dì Bạch không còn biết nói gì hơn.
Vốn cô nghĩ rằng, chuyện như vậy Nguyệt Nha Nhi sẽ không nói thẳng ra, nhưng không ngờ rằng người ta lại nói trực tiếp như vậy.
Sắc mặt của dì Bạch trở nên khó xử, liếc nhìn Phương Hạo Vân và Nguyệt Nha Nhi một cái, nói : "Các người... các người càng ngày càng kỳ cục..."
"Haha!"
Phương Hạo Vân dày mặt, đi qua bóp lấy vai của dì Bạch vài cái, nói : "Dì Tố... hay là tối nay chúng ta bắt đầu đi...."
"Ừ..."
Dì Bạch ngượng ngùng gật đầu. Trên thực tế, trong lòng cô cũng đã có chút chờ mong, hơn nữa, chuyện dã đến nông nỗi này, cô buộc phải làm.
"Chị, Hạo Vâ, em giúp hai người thu xếp, để tối nay hai người động phòng..." Nguyệt Nha Nhi rất nhiệt tình, mặc dù trong lòng hơi ghen, nhưng dù sao người ta cũng là chị của mình.
"Chị gái xinh đẹp, làm phiền chị" Phương Hạo Vân cười vô sỉ, nói.
...............................................
Trung thu càng ngày càng gần, tâm tình của Nguyệt Như càng lúc càng không yên, có nhiều khi, bởi vì lo lắng mà cô ăn ngủ không yên.
So với trước kia, Nguyệt Như bây giờ càng tiều tụy hơn, cơ thể cũng ốm đi rất nhiều.
Đương nhiên, đây chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, Nguyệt Như đã có đột phá mới trong cảnh giới võ học. Nửa tháng trước, dưới sự giúp đỡ của ba, cô đã thành công đột phá Nhâm Đốc hai mạch.
Trừ Long Đầu và bốn người của Thất Tông Tội, thì cô chính là cao thủ thứ sáu đã đả thông được Nhâm Đốc.
Có điều Long Đầu vẫn không an bài nhiệm vụ cho cô, vẫn để cô an nhàn ở nhà như thế. Đối với việc này, Nguyệt Như cũng không phản đối, dù sao thì cô cũng không cần lập công cho Thiên Đạo.
Cô đang chờ người yêu của lòng cô đến mang cô đi.
Từ đó về sau, cô sẽ hoàn toàn thoát thân khỏi Thiên Đạo, biến thành người tự do.
"Tiểu thư, lại nhớ đến Hạo Vân à..." Bà Jones xuất hiện giống như một hồn ma, đứng ngay phía sau Nguyệt Như, bà nhìn Nguyệt Như một cách từ ái, cười nói : "Tiểu thư... theo tin tức gần đây cho thấy, nội loạn bên trong gia tộc Morgan đã chấm dứt... Edward đã thất bại trong cuộc tranh đấu... có điều..."