Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 688





Lần này thì Phương Hạo Vân không lùi, mà hét lên điên cuồng, cũng lao vọt đến, và sau một tiếng nổ mạnh, tôn giả cùng Phương Hạo Vân lại văng ngược ra.

Hai người cứ lao vào, ầm một cái và lại lao ra.

Cuối cùng cũng đã có cái mới. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

Khóe miệng của tôn giả đã tràn đầy máu, mà Phương Hạo Vân cũng đã phun ra một họng máu, làm cho cả ngực hắn ướt đẫm máu. Thân hình hắn lung lay như sắp ngã, sắc mặt tái nhợt, lùi vài ba bước mới ổn định lại thân hình được.

Một đòn này, lão bất tử hầu như đã thi triển toàn lực rồi, và xung kích phản chấn đã làm cho hắn ta cũng bị thương.

Cũng may đây là Phương Hạo Vân, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng đã nằm một đống dưới đất rồi.

"Hừ, cũng chẳng hơn gì!" Tôn giả lau đi vết máu trên khóe miệng, hừ lạnh : "Ta còn tưởng rằng lực lượng của Thiên Phạt có thể nghịch thiên, xem ra cũng chẳng hơn gì..."

Đang đắc ý, thì đột nhiên phát hiện ra sát khí từ sau lưng, không dám chậm trễ, vội vàng xoay người tránh né.

Né qua đao phách, tôn giả lập tức quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Phương Hạo Vân đang đứng đằng sau lưng hắn, tôn giả lập tức ngây ngẩn cả người : "Người làm thế nào..."

Tôn giả vội vàng thu hồi vẻ khinh thường, hứng thú nói : "Nói cho ta biết, ngươi rốt cục đã làm thế nào... Rõ ràng là ngươi đứng trước mặt ta, vì sao đột nhiên lại xuất hiện phía sau ta, hơn nữa bản thân ngươi rõ ràng đã trọng thương, sao có thể tung ra sát chiêu lợi hại như vậy..."

"Chờ lúc ông chết, tôi sẽ nói cho ông biết..." Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.

Tôn giả cũng cười lạnh, hai mắt đột nhiên thành màu đen, và há mồm phun ra một ngụm máu, tất cả máu đều được phun lên thân đao, một luồng khí đen từ trong thân đao mà ra, và khiến cho bầu trời lập tức tối lại.

Sắc mặt của Phương Hạo Vân cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

Duy Ngã Độc Tôn công quả nhiên là danh bất hư truyền, cho thế khiến cho trời đất thay đổi luôn.

Tôn giả giơ Độc Tôn đao lên lên, bổ một đao mạnh mẽ về hướng Phương Hạo Vân, bầu trời đen ẩn giấu sát thương vô hạn.

Phương Hạo Vân biến sắc, hắn biết rõ uy lực của đao này mang theo, hắn không dám chần chờ, cũng phun ra một ngụm máu, bôi lên trên Thiên Phạt.

Máu tươi nhanh chóng bị Thiên Phạt hấp thu, sau đó, thân đao rung mạnh, phát ra những tiếng kêu to, vang lên tận trời. Thiên Phạt và Phương Hạo Vân hợp nhất, hóa thành một luồng sáng lao thẳng đến hướng tôn giả.

Tôn giả thấy đao thế của Phương Hạo Vân, cũng không dám chậm trễ.

"Xem ra ta còn xem thường ngươi" Sắc mặt của tôn giả trở nên vô cùng khó coi.

Nói xong, hắn giơ Độc Tôn đao bổ lên đầu của Phương Hạo Vân, một đao này không đẹp, không hoa lệ, nhưng đao thế mang theo sát khí lớn đến nổi không gì sánh được.

Phương Hạo Vân gầm nhẹ một tiếng, âm thanh giống như tiếng rống, tốc độ lao đến càng lúc càng nhanh, từ một tia sáng liền hoá thành một quả cầu lửa lao đến.

"Hay lắm!"

Tôn giả kêu hay một tiếng, sau đó cũng hóa thành một luồng khí màu đen bắn ra.

"ầm ầm ầm!"

Hai lực lượng cường đại trộn vào nhau, phát ra một vụ nổ cực lớn, và đánh về hướng hai người. Tôn giả thấy thế thầm kêu không tốt, vội vàng lui về sau.

Phương Hạo Vân cũng thầm kêu không tốt, vội vàng lui về sau, nhưng hắn đã tốn lực quá sức, cho nên tốc độ không nhanh bằng tôn giả.

"Hự!"

Một tiếng, thân thể của Phương Hạo Vân bị sóng xung kích nhấc lên, đánh bay cả người hắn lên trên không trung, và đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu, và giây phút đó, hắn đã mất đi ý thức.

.................................................. .

Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, Phương Hạo Vân mới tỉnh lại, hắn phát hiện ra bản thân đang nằm trong một căn phòng đầy mùi thơm, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào sáng rọi, gió nhẹ thoảng qua bức màn, bốn phía trong phòng tràn ngập vẻ mờ ám, không cần đoán nữa, đây đúng là căn phòng của một cô gái đấy.

Phương Hạo Vân thử vận khí một chút, phát hiện ra kinh mạch bị tổn thương không nhiều, chỉ là chân khí bên trong bị tiêu hao quá độ thôi.

Ở ngực và đầu có cảm giác đau đớn, nhẹ nhàng nhấc tay một cái, Phương Hạo Vân phát hiện ra ngay cả sức để giơ tay cũng không đủ.

"Là ai đã cứu mình?"

Phương Hạo Vân từ từ ngồi dậy, tò mò đánh giá xung quanh, hy vọng có thể nhận ra chủ nhân căn phòng.

Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, một thân ảnh nhỏ xinh đi đến, cô lập tức bước đến trước mặt Phương Hạo Vân, sờ sờ lên trán của hắn.

"Em tỉnh rồi... hết sốt rồi..." Cô gái nói xong, xoay người ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, vẻ mặt đầy thân thiết : "Em thật khờ, vì sao lại một mình đi tìm lão bất tử... bây giờ em chưa phải là đối thủ của hắn, nếu không phải chị đến đúng lúc, bây giờ sợ rằng em đã chết rồi..."