Danh tiếng của Phương Hạo Vân ở Thiên Phạt thành lên như diều gặp gió, buổi trưa, Nguyệt Nha Nhi lại muốn gặp hắn. Hai người gặp mặt lần hai, tuy rằng không có tình cảm nóng bỏng mãnh liệt gì cả, nhưng cũng rất hòa hợp và hòa thuận.
Giống như lần trước, Phương Hạo Vân lại yêu cầu một bàn cơm trưa.
Làm vợ, Nguyệt Nha Nhi cũng không từ chối, tự mình xuống bếp thu xếp, làm vài món ăn, cuối cùng còn uống chút rượu.
Sau khi ăn cơm xong, sắc mặt của Nguyệt Nha Nhi đã đỏ ửng, làn da trắng ửng hồng lên, khuôn mặt xinh xắn bây giờ trông rất đáng yêu, làm cho Phương Hạo Vân thiếu chút nữa đã tiến lại âu yếm rồi.
"Tiểu tình nhân, chị cảm thấy rằng chị hẳn là nên thêm lửa... Chiều nay chị muốn mời em đi chơi, em muốn không?" Nguyệt Nha Nhi chờ mong hỏi.
Phương Hạo Vân cũng muốn giải quyết chuyện ở đây sớm để trở về, càng ngày càng đến gần Trung Thu rồi, hắn không thể qua loa được.
"Đương nhiên là muốn!" Phương Hạo Vân cười nói : "Nếu chị gái xinh đẹp đã mời, em làm sao mà từ chối được!"
Sau khi thương lượng xong, hai người liền lái xe đi về núi Phệ Đà ở phía đông Thiên Phạt thành.
Hôm nay Nguyệt Nha Nhi ăn mặc vô cùng xinh đẹp, trên người mặc một cái váy dài màu trắng, cổ áo hơi thấp, hầu như đã lộ một nửa bộ ngực ra, thậm chí là có thể nhìn thấy cả viền hoa của áo lót cùng khe rãnh phập phồng giữa hai núi, quả thật là mê hồn.
Dọc đường đi, ánh mắt của Phương Hạo Vân luôn cố ý dòm qua bên kia, và âm thầm nuốt nước miếng.
Nguyệt Nha Nhi đương nhiên là chú ý đến ánh mắt của Phương Hạo Vân rồi, nhưng mà cô không nói gì, ngược lại còn ngồi thẳng dậy, khiến cho hai ngọn núi nhô cao hơn.
Khóe miệng của Nguyệt Nha Nhi hiện ra một nụ cười như không cười, thản nhiên nói : "Cậu thích nhìn chằm chằm vào ngực của con gái vậy sao? Cậu thích ngực lớn?"
"Haha!"
Phương Hạo Vân hẽ cười một tiếng : "Chị gái xinh đẹp, thật ra trước kia em không phải như vậy, chủ yếu là do bộ ngực phập phồng của chị hấp dẫn ánh mắt của em, nên em mới như vậy..."
"Tiểu sắc lang!" Nguyệt Nha Nhi lẩm bẩm nhẹ giọng nói.
Phương Hạo Vân cười : "Thôi được rồi, chị gái xinh đẹp, thật ra trong lòng chị cũng thích được em nhìn thôi... Con gái mấy người đã sớm bị em nhìn thấu rồi, nếu em không nhìn ngực chị, chị nhất định sẽ tức giận nói em không có ánh mắt... Khi em nhìn, trong lòng chị tuy rằng tự hào, nhưng ngoài miệng lại mắng em là sắc lang... mắng thì cứ mắng đi, dù sao em cũng nhìn đã ghiền rồi, không sao cả..."
"Xì!"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Nguyệt Nha Nhi lập tức bật cười : "Cậu đó, xem ra cũng hiểu đàn bà nhĩ? Hèn chi cậu lại có nhiều người phụ nữ như vậy...." Lúc Nguyệt Nha Nhi nói chuyện, bộ ngực sung mãn không ngừng run lên, làm hại Phương Hạo Vân thiếu chút nữa đã nhào đến mà vuốt ve.
Phương Hạo Vân cố gắng dời ánh mắt khỏi người Nguyệt Nha Nhi, cười hỏi : "Chị nói đúng, chúng ta bây giờ là vợ chồng mà... khi nào thì chúng ta mới có thể động phòng?"
Nguyệt Nha Nhi cười thản nhiên với Phương Hạo Vân, nói : "Cậu đó, còn gấp hơn cả chị.... Như vậy đi, chừng nào cậu chính thức lên ngôi, chị sẽ xác định quan hệ vợ chồng với cậu. Đến lúc đó, mỗi ngày chị đều sẽ ngủ với cậu... Đúng rồi, quên hỏi cậu một câu, thân thể của như vậy, nhìn ốm yếu gầy thế, lỡ như không được lăn ra chết, thì cả đời chị không phải là phải sống quả đến già sao?"
Nghe Nguyệt Nha Nhi nói vậy, Phương Hạo Vân thiếu chút nữa đã bật ngửa.
Cô gái này không được, ít nhất là không hợp làm vợ, làm tình nhân thì thật ra lại không tồi.
"Haha!"
Nguyệt Nha Nhi nhìn Phương Hạo Vân, nói nhỏ vào lổ tai của hắn :"Chỉ cần cậu làm chị thỏa mãn, chị sẽ không phản bội lại cậu, vĩnh viễn, vĩnh viễn..."
"Một ngày ba lượt đủ không?" Phương Hạo Vân cắn răng hỏi.
"Cậu được không?" Nguyệt Nha Nhi hỏi ngược lại.
"Sao lại không được?" Phương Hạo Vân nhìn thoáng về bên dưới của Nguyệt Nha Nhi, nói :"Nếu không bây giờ chúng ta thử đi, xem ai không chịu được..."
Nguyệt Nha Nhi ưỡn ngực lên nói : "Sợ cậu à?"
"Chúng ta làm bây giờ à?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Nếu cậu có thể hiếp được chị, thì cứ việc thoải mái... tiểu tình nhân, chẳng lẽ cậu không biết rằng khi yêu càng thô bạo càng thích sao? Cảnh vật tại núi Phệ Đà cũng không tồi, không bằng chúng ta đi dạo trước đi" Nói xong, Nguyệt Nha Nhi liền nhảy lên một cây đại thụ, bước đi rất là nhẹ nhàng, giống như một cô tiên vậy.
"Tiểu yêu tinh!" Ngọn lửa trong bụng Phương Hạo Vân đã bị Nguyệt Nha Nhi khiêu khích, tim đập hơi nhanh rồi, đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói của Nguyệt Nha Nhi từ xa truyền đến : "Em trai, lên đây đi... thật ra ở trên cây cũng không tồi..."
"Tốt" Phương Hạo Vân trả lời một tiếng, học theo Nguyệt Nha Nhi, nhảy lên cây, chỉ vài bước là đã đuổi kịp.
Nguyệt Nha Nhi nổi tính trẻ con lên : "Em trai, đuổi theo chị đi, nếu em bắt được chị, chị sẽ cho em hôn chị..."
Lời này vừa nói ra, tốc độ của Phương Hạo Vân liền tăng nhanh lên.
Trong miệng của Nguyệt Nha Nhi cũng phát ra những tiếng cười khanh khách, vội vàng tránh né, hai người kẻ rượt người chạy, nhanh chóng chạy vào trong núi.
Lúc này dốc núi càng lúc càng cao, không khỏi khiến cho Nguyệt Nha Nhi hưng phấn, nhắc váy lên cao, đạp chân mà bay lên đỉnh núi.
Hoạt Bộ của Phương Hạo Vân tuy không tồi, nhưng đuổi theo nãy giờ cũng đã làm cho hắn thở hồng hộc như trâu, dần dần trở nên đuối sức, trên trán cũng đầy mồ hôi.
Lại nhìn Nguyệt Nha Nhi, thấy trên mũi cô cũng chảy vài giọt mồ hôi, kiều mỵ đến cực điểm.
"Mau lên, sắp đến đỉnh núi rồi, nếu em còn không đuổi kịp chị, thì ước định của chúng ta sẽ chấm dứt đó..." Nguyệt Nha Nhi luôn giữ khoảng cách với Phương Hạo Vân ba mét, nhưng ba mét này, dù Phương Hạo Vân có cố sức thế nào thì cũng không đuổi được.
"Không chơi, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao? Phiền quá..." Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia gian xảo, giả bộ nói không chơi nữa.
Nguyệt Nha Nhi nhướng mày nói : "Đồ đàn ông vô dụng..."
Nói xong, cô ta tiếp tục bay lên đỉnh núi.
Phương Hạo Vân bị châm chọc, tuy rằng biết rõ đây là phép khích tướng, nhưng trong lòng cũng nổi giận không thôi, thoáng do dự một chút, hắn liền thúc giục Thiên Phạt, mượn lực của Thiên Phạt để tăng sức bật, và đuổi theo Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi thấy tốc độ của Phương Hạo Vân tăng lên rất nhanh, không dám chậm trễ, vội vàng tăng tốc lên. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không chạy thoát khỏi tầm tay của Phương Hạo Vân, hơn nữa hắn còn bắt được tay nhỏ của cô.
Nguyệt Nha Nhi vội vàng rút tay về, quay đầu đi, mặt thì đỏ ửng.
Thì ra Nguyệt Nha Nhi cũng là một Diệp Công thích rồng*, đừng thấy cô ta nói chuyện mạnh miệng như vậy,nhưng một khi đề cập đến vấn đề cụ thể thì cô ta lại không dám đối mặt.
* Diệp Công thích rồng : là một ngụ ngôn, kể rằng Tích Diện Công rất thích rồng, cho nên đồ vật trong nhà thứ nào cũng điêu khắc hay vẽ hình rồng cả. Và rồng thật biết được, thò đầu vào cửa sổ để "hỏi thăm", Diệp Công nhìn thấy liền hoảng sợ đến nổi vắt giò lên cổ mà chạy, đại ý là thoạt nhìn tỏ vẻ yêu thích như trên thực tế lại không phải vậy.
Phương Hạo Vân nói : "Chị muốn chơi xấu?"
Nguyệt Nha Nhi do liều mạng tăng tốc, cho nên bây giờ cũng đã thở hồng hộc, bộ ngực đầy đặn cũng trở nên phập phồng theo nhịp thở. Cô thoáng chần chờ một chút, rồi vươn tay ra nắm lấy tay của Phương Hạo Vân.
"Mệt chết đi được, em phải cho chị nghỉ một hồi chứ!" Bộ ngực của Nguyệt Nha Nhi cứ lên xuống không ngừng, trong mắt hiện ra một sự xấu hổ. Chần chờ nửa ngày, cuối cùng cô cũng dựa đầu vào người của Phương Hạo Vân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Phương Hạo Vân nắm lấy tay của Nguyệt Nha Nhi, cảm thấy mềm mại trắng mịn, không khỏi rung động, lớn mật dùng sức kéo một cái, ôm cả người cô vào lòng.
Ôm mỹ nhân trong lòng, một mùi thơm ngát cũng xộc vào mũi của Phương Hạo Vân.
Nguyệt Nha Nhi dường như không nghĩ rằng mình sẽ nằm trong lòng hắn, nhưng cô thích cảm giác này, bởi vì cô cảm thấy rằng nằm trong lòng hắn vô cùng ấm áp và an toàn.
Cái cảm giác này trước kia cô chưa từng có.
Toàn thân của Phương Hạo Vân cũng ép sát người Nguyệt Nha Nhi, bộ ngực sữa của Nguyệt Nha Nhi hầu như bị dính chặt vào thân mình của Phương Hạo Vân.
Nguyệt Nha Nhi khẽ ưm một tiếng, không khỏi run lên, cả người mềm nhũn tựa vào lòng Phương Hạo Vân, đôi mắt xinh đẹp trở nên ngập nước.
Phương Hạo Vân cũng kích động vô cùng, nhìn thấy hai mắt của Nguyệt Nha Nhi như muốn nhắm lại, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át trông cực kỳ mê người, không khỏi xúc động, hé miệng ra hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô.
Mặt của Nguyệt Nha Nhi càng đỏ hơn, nhưng không kháng cự, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, có chơi có chịu, lần đánh cuộc này quả thật là cô thua.
Tuy rằng cô thẹn thùng, nhưng vẫn giữ được lời nói.
Phương Hạo Vân là một tay già đời trong chuyện hôn môi, nhưng Nguyệt Nha Nhi thì có vẻ gặp khó khăn, cô dường như rất sợ đầu lưỡi của Phương Hạo Vân, cho nên cắn chặt ra, không cho hắn đi vào.
Phương Hạo Vân một là không làm, hai là làm cho tới, bàn tay to lập tức phủ lên bộ ngực của cô, chỉ trong nháy mắt, tâm tình của Nguyệt Nha Nhi liền trở nên nhộn nhạo.
Ngay trong giây phút cô kích động, đầu lưỡi của Phương Hạo Vân đã thành công đột nhập vào trong miệng của cô, và bắt đầu mút cùng khiêu khích.
Hơi thở của Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng truyền ra những tiếng rên rỉ kiều mỵ.
Một hồi lâu sau, sau khi nụ hôn kết thúc, Nguyệt Nha Nhi mở mắt đẹp ra, nhìn Phương Hạo Vân một cái, trong mắt hiện lên một sự xấu hổ và giận dữ.
Cô đỏ mặt đứng dậy khỏi ngực của Phương Hạo Vân, khẽ cáu : "Em là đồ tồi, chỉ biết ăn hiếp người ta..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười nói : "Vừa rồi chị có vẻ hưởng thụ lắm mà"
"Đi chết đi... người ta không có chút cảm giác nào cả... chị chỉ thực hiện lời hứa của chị thôi...." Nguyệt Nha Nhi quả thật là có hưởng thụ, có vui vẻ. Nhưng xuất phát từ sự rụt rè của con gái làm cho cô không dám thừa nhận.
Một lát sau, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên thở dài nói : "Em trai,.... em chưa chắc đã là chân mệnh thiên tử của chị..."
Phương Hạo Vân vội vàng hỏi : "Có ý gì?"
"Không có gì!"
Nguyệt Nha Nhi nói : "Cuộc sống con người, luôn có nhiều chuyện phiền não phức tạp, việc mình muốn làm chưa chắc đã có thể đi làm..."
Phương Hạo Vân cảm thấy trong lời nói của cô có vấn đề, vội hỏi : "Chị gái xinh đẹp có gì phiền não?"
"Phiền não của chị chính là... chính là... chị không thể tùy tiện chọn người mình yêu..." Nguyệt Nha Nhi thở dài nói : "Có chuyện không biết nên nói sao, chị đã đồng ý với sư phụ của chị, chị chỉ có thể yêu người do bà ta chọn..."
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, sư phụ của Nguyệt Nha Nhi?
Trời ạ, Nguyệt Nha Nhi đã lợi hại vậy rồi, thì sư phụ của cô ta chẳng phải là càng lợi hại hơn sao, cũng không biết sư phụ của cô ta rốt cục là ai... Thiên Phạt thành quả thật là một nơi ngọa hổ tàng long.
Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân, trong mắt hiện lên một sự phức tạp, lại quay đầu nhìn ra xa, không nói gì nữa.
Phương Hạo Vân cũng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía chân trời, trong đầu hắn vẫn luôn suy nghĩ, sư phụ của cô ta rốt cục là người thế nào.
"Chị gái xinh đẹp, chị có thể giới thiệu sư phụ của chị cho em được không?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Không thể!"
Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân : "Hai mươi năm trước, bà đã biến mất, chị cũng không biết bà đang ở đâu, bà nói khi nào nhân duyên của chị xuất hiện, thì bà cũng sẽ xuất hiện..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Đừng lo, có lẽ chị sẽ nhanh chóng gặp sư phụ của chị, bởi vì em chính là nhân duyên của chị... không cần phủ nhân, chúng ta vừa mới hôn môi xong..."
"Đi chết đi, hôn môi thì tính cái gì... Nếu chị muốn, bây giờ chị có thể cởi hết quần áo mà làm với em.... làm xong chị sẽ phủi mông rồi đi, chẳng hề có trách nhiệm gì cả..."
Nguyệt Nha Nhi quả thật rất là mạnh miệng.