Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 286: Hai đương sự báo cảnh sát




Lễ tình nhân đã trôi qua khá lâu nhưng ánh mắt như ác ma của Phương Hạo Vân vẫn ám ảnh hắn, hễ nghĩ tới khung cảnh hôm ấy là Lăng Vân Giai rợn người lạnh toát cả sống lưng.



"Vương Thế Phi, kêu người của anh tránh ra mau, tôi phải đi bệnh viện băng bó vết thương…"



Chuồn khỏi đây trước mới là thượng sách, Lăng Vân Giai cảm thấy việc quan trọng cần làm ngay là trước khi Phương Hạo Vân đến phải tìm cách rời khỏi nơi thị phi này cái đã.



Nếu không thì, hắn chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi điều tàn khốc nào đang chờ đợi mình ở phía trước...



"Muốn chạy à, đâu có dễ vậy..." Vương Thế Phi cười lạnh lùng một tiếng nói: "Tôi cũng không giấu gì anh, Phương thiếu gia sắp tới đây rồi..."



"Vương Thế Phi, anh tha cho tôi đi, chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, sau này xem như nhà họ Lăng tôi nợ anh một món nợ ân tình, còn ngược lại, từ hôm nay trở đi, nhà họ Vương các người sẽ là kẻ thù của nhà họ Lăng tôi." Lăng Vân Giai đe dọa nói.



Vương Thế Phi cười khinh miệt, nói với A Tài: "Canh chặt hắn, Phương thiếu gia sắp đến rồi, tao phải ra ngoài cửa đón tiếp..."



"Đừng đi... bảo người của anh thả tôi ra..." Lăng Vân Giai nôn nóng, kêu la om xòm, Vương Thế Phi không thèm đếm xỉa hắn, đã đẩy cửa bước ra khỏi phòng.



A Tài cười gian xảo: "Lăng thiếu gia, tiết kiệm hơi đi, tôi khuyên cậu nên giữ lại chút hơi sức, đợi Phương thiếu gia đến thì có hơi mà xin tha..."



Sau khi Phương Hạo Vân đến Kim Bích Huy Hoàng, đã được Vương Thế Phi dẫn đến thẳng phòng làm việc, Tạ Mai Nhi được Tiểu Điệp an ủi nên không khóc nữa, cứ cúi đầu xuống, vẻ mặt ỉu xìu.



Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn do cô tự chuốc lấy, nếu không phải cô tốt số, thì không chừng bây giờ đã bị làm nhục rồi.



"Chị Mai, không sao chứ ?"



Phương Hạo Vân bước đến gần hỏi một câu quan tâm.



Tạ Mai Nhi thấy Phương Hạo Vân đến rồi, uất ức trong lòng bỗng nhiên lại dâng lên: "Hạo Vân, làm sao đây ? Chị đã đánh vỡ đầu tên súc sinh đó, hắn đã báo cảnh sát rồi... thế lực của nhà họ Lăng lớn như vậy, chị nhất định sẽ bị ngồi tù, chị không muốn ngồi tù đâu... đều tại hắn ép chị, nếu không phải hắn làm chuyện vô sỉ trước, chị cũng chẳng đánh hắn..."



Tạ Mai Nhi không ngừng giải thích, tâm trạng có vẻ kích động, có thể thấy, hôm nay cô quả thật đã rất sợ.



Trong sự ảnh hưởng của Phương Hạo Vân, loại đàn bà không cẩn thận như Tạ Mai Nhi, là loại đàn bà, không sợ trời, không sợ đất, nhưng xem ra hôm nay, cô cũng chẳng khác gì với những người đàn bà khác, đều yếu đuối như nhau cả.



Tạ Mai Nhi nói xong lại nói, rồi lại đau lòng bật khóc.



Phương Hạo Vân cũng không an ủi câu nào. Hắn vung tay, ra hiệu cho Vương Thế Phi và Tiểu Điệp đi ra trước, sau đó lặng lẽ ngồi bên cạnh cùng cô.



Khóc được vài phút, đại khái là đã khóc đến mệt rồi, cuối cùng Tạ Mai Nhi cũng đã ngừng khóc, cô ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, tức giận nói: "Loại người gì thế ? Thấy người ta khóc đến đau lòng như vậy, mà em chẳng biết an ủi chị lấy một câu..." Trên mặt Tạ Mai Nhi vẫn còn đẫm nước mắt, khóe môi khẽ giận. Nhìn cũng có một chút vẻ riêng biệt.



Phương Hạo Vân mỉm cười, nói: "Em không khuyên, chẳng phải bây giờ chị cũng hết khóc rồi sao ?"



Tạ Mai Nhi liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, nhẹ nhàng trách móc nói: "Đúng là đồ vô lương tâm... thiệt thòi cho chị cứ suốt ngày nấu đồ ngon cho em ăn... em thì lại đối xử với chị như vậy."





Phương Hạo Vân tiến đến gần hơn, ngồi sát cạnh Tạ Mai Nhi, gượng cười một tiếng, nói: "Chị Mai, sự việc như thế nào em đã nghe Vương Thế Phi nói rồi... chỉ cần chị không sao là em yên tâm."



"Sao em lại biết ?" Tạ Mai Nhi lau đi giọt nước trên khóe mắt. Ngẩng đầu lên hỏi, có chút kinh ngạc.



Phương Hạo Vân cười nói: "Nghe nói có người ngồi trên ghế vừa khóc vừa kể lể... nên đương nhiên họ đều biết hết cả..."



Tạ Mai Nhi hơi ngơ ngác. Hồi tưởng lại, còn không phải sao ? Lúc nãy hình như mình cứ vừa khóc lóc vừa kể lể. Nghĩ đến đấy, cô bỗng cảm thấy đỏ mặt xấu hổ.



Đôi mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân một lúc lâu, hỏi với vẻ dò xét: "Hạo Vân, chị hỏi em vài câu, mong là em có thể thành thật trả lời cho chị ?"



"Uhm, chị hỏi đi ?" Phương Hạo Vân gật đầu.



"Em và chị đã quen nhau bao lâu nay rồi. Em có cảm thấy chị là loại đàn bà thích hư vinh, và tham tiền không ?" Giọng điệu của Tạ Mai Nhi rất nghiêm túc.




"Không phải...!"



Phương Hạo Vân có sao nói vậy: "Chị Mai, công bằng mà nói. Nhìn ở biểu hiện bên ngoài, quả thật chị có chút tham tiền, nhưng trên thực tế chị là một người con gái rất có nguyên tắc. Em cảm thấy có câu nói này rất hợp với chị, quân tử thích tiền, nhưng là tiền do mình làm ra... đại loại là chị cũng thuộc dạng này."



"Thật không ?"



Nghe xong lời nhận xét của Phương Hạo Vân dành cho mình, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, đôi tay cô cứ quấn lấy chân váy của mình. Cứ quấn lấy như thế, nên lại xuất hiện thêm một vấn đề nho nhỏ. Vốn là hôm nay chiếc váy ngắn của cô có vẻ hơi ngắn, sau khi bị cô quấn lấy mạnh tay như thế, đã lộ cái hớ hênh ra... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



Phương Hạo Vân vốn cũng không định dòm ngó, nhưng hắn vẫn vô tình nhìn thấy chiếc đùi trắng nõn nà của Tạ Mai Nhi.



Phương Hạo Vân cảm thấy trong tình trạng như vậy mà dòm ngó người ta là không đạo đức, hắn vội vàng ho lên một tiếng, để mà nhắc nhở.



Tạ Mai Nhi rất mau chóng đã phát hiện ra cái sự hớ hênh của mình, trên khuôn mặt đã đánh một lớp phấn mỏng của cô liền ửng đỏ lên, đôi mắt trong veo có vẻ đang rất khó xử. Cô vội vàng buông tay ra, dùng tay kéo lại chiếc váy, đôi mắt cứ nhìn xuống đất, chỉ giận một nỗi là không tìm được cái lỗ để cô chui vào.



Phương Hạo Vân nhìn vẻ lúng túng của Tạ Mai Nhi, mỉm cười, nói: "Chị Mai, thật ra hôm nay chị trang điểm rất đẹp, chỉ là chị đã tìm sai người để thưởng thức thôi."



"Thật à ?" Tạ Mai Nhi nghe xong, liền quên mất chuyện khó xử của mình, đôi mắt như đang cười vậy.



Phương Hạo Vân gật đầu, nói: "Thật mà. Chị Mai, chị có muốn biết ấn tượng của đồng nghiệp trong công ty đối với chị là như thế nào không ?"



"Uhm...!"



Tạ Mai Nhi khẽ gật đầu, trên mặt đầy chờ đợi.



"Trong mắt các đồng nghiệp trong công ty, chị Mai là một cô gái thông minh, xinh đẹp và hoạt bát, là một người rất có nguyên tắc, hơn nữa còn thuộc loại phụ nữ ngực to, đầu cũng to..."




"Đáng ghét..." Lời của Phương Hạo Vân vẫn chưa nói hết, thì đã bị Tạ Mai Nhi cắt ngang, cô phát hiện ra khi Phương Hạo Vân đang nói chuyện, đồng thời ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào ngực mình. Thật là đáng ghét quá đi... bản thân hắn đã là một người đàn ông có hai người đàn bà rồi, mà cũng không biết bớt phóng túng một chút...



Cuối cùng đã nhìn thấy được nụ cười trên mặt của Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn vỗ vỗ vào vai của cô, nói: "Hết chuyện rồi, chúng ta về nhà thôi..."



Chính vào lúc hai người bước ra khỏi phòng làm việc của Vương Thế Phi, họ gặp phải Vương Thế Phi đang vội vàng bước đến: "Phương thiếu gia, phó đội trưởng Châu của phân cục cảnh sát Linh Giang đã đem người đến, nói là Tạ tiểu thư đây có liên quan đến việc cố ý gây thương tích cho người khác."



"Phân cục cảnh sát Linh Giang ?"



Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày: "Người nhà họ Lăng đã đến chưa..."



"Cũng đang trên đường đến đây. Theo tôi được biết, mối quan hệ giữa nhà họ Lăng với Châu Giang của đại đội trị an thuộc phân cục cảnh sát Linh Giang rất tốt. Tôi thấy sự việc ngày hôm nay, nhà họ Lăng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu." Vương Thế Phi kiến nghị: "Có cần báo cho ông chủ Trần biết không ?"



"Không cần...!"



Phương Hạo Vân cười khinh miệt: "Chuyện nhỏ như vậy, tôi có thể ứng phó nổi."



Nói xong, Phương Hạo Vân liền gọi điện cho đội trưởng đội cảnh sát thành phố Trương Bưu, đem sự việc ngày hôm nay nói sơ qua cho hắn biết, mong hắn có thể mau chóng đến đây xử lý vụ này.



"Cao chiêu...!"



Vương Thế Phi cười nói: "Phương thiếu gia, sao tôi lại nghĩ không ra nhỉ. Không cần chúng ta can dự vào, mới là cách giải quyết tốt nhất."



"Anh hãy đi ngăn cản tên Châu Giang đã, đợi đội trưởng Trương đến rồi hẵng nói..." Phương Hạo Vân không muốn có bất cứ xung đột gì với cảnh sát, nên hắn dẫn theo Tạ Mai Nhi trở lại phòng làm việc.



Tạ Mai Nhi có chút lo lắng hỏi: "Hạo Vân, sẽ không có chuyện gì chứ ? Chị không muốn ngồi tù đâu... thật sự không muốn đâu, em nhất định phải giúp chị..."



"Yên tâm đi, chị Mai, có em ở đây, hôm nay cho dù có là thiên vương lão tử cũng không đụng được đến chị. Chúng ta cứ ở đây yên lặng chờ đợi một chút, đợi chút nữa sẽ có người ra mặt dùm chúng ta." Phương Hạo Vân lạnh nhạt an ủi vài câu.




Sống mũi Tạ Mai Nhi cay cay, vừa uất ức vừa cảm động, cô rất muốn sà vào lòng người đàn ông này mà khóc một trận, nhưng cô biết rằng, người đàn ông này không thuộc về cô.



Lăng Vân Giai thấy Châu Giang xuất hiện, liền thở phào một cái, Phương Hạo Vân mày lợi hại lắm đúng không ? Nhưng mày cũng đâu dám đối đầu với cảnh sát ?



"Các người tránh ra..." Châu Giang bước vào, thấy trên mặt Lăng Vân Giai toàn là máu, còn bị người ta vây lại, gã liền nổi giận, hét lên vài tiếng, giải tán hết đám bảo an. Quan tâm hỏi han đến Lăng Vân Giai: "Lăng thiếu gia, không sao chứ ? Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện băng bó không ?"



"Băng cái gì mà băng... bắt cái con tiện nhân đánh tôi trước đi rồi hẵng tính tiếp..." Lăng Vân Giai đầy phẫn nộ, vậy là hắn đã có ý định sẽ trút giận vào Tạ Mai Nhi. Giờ chỗ dựa của hắn đã đến, nỗi sợ Phương Hạo Vân trong lòng hắn cũng đã không còn.



"Đúng rồi, bắt người trước đã...!"



Một tiếng ra lệnh của Châu Giang, tất cả các nhân viên bắt đầu lục soát mọi ngõ ngách để tìm kiếm tung tích của Tạ Mai Nhi.




Lăng Vân Giai nôn nóng đề nghị nói: "Đừng lục soát nữa, người đã được Vương Thế Phi giấu đi rồi, nhất định ở trong phòng làm việc của hắn, chúng ta cứ đến thẳng đó mà đòi người."



"Lăng thiếu gia, đừng có nói bậy..." Đúng lúc này Vương Thế Phi xuất hiện ngay trước cửa, phía sau lưng hắn, có khoảng 30 đến 40 tên bảo an đang đứng xếp hàng.



Châu Giang là một người thông minh, thấy tình thế này đã biết ngay Vương Thế Phi có chuẩn bị mà đến, gã hét to một tiếng nói: "Vương thiếu gia, bảo người của anh hãy tránh qua một bên, đừng có cản trở chúng tôi làm việc."



"Xem ông kìa..." Vương Thế Phi cũng không thèm chào hỏi gì với tên Châu Giang, hắn cười nói: "Nghe nói Châu đội trưởng đã đến đây, không phải tôi đây đã tập hợp hết đội ngũ bảo an, để giúp đỡ ông triển khai công việc sao ?"



"Vậy được... bây giờ anh hãy dẫn tôi đến phòng làm việc của anh..." Lăng Vân Giai nói một câu xen vào.



"Anh là cái thá gì chứ..." Ánh mắt Vương Thế Phi đanh lại, nhìn Châu Giang, hỏi: "Phó đội trưởng Châu, sao tôi lại chẳng biết, anh ta trở thành cấp trên của ông từ lúc nào vậy."



"Vương thiếu gia... tất cả đều là người thông minh, giở trò miệng lưỡi này cũng không có tác dụng gì, tôi khuyên cậu nên hợp tác một chút, dẫn chúng tôi đi tìm Tạ Mai Nhi, nếu không thì... cái tội danh chứa chấp tội phạm, cậu phải mang chắc rồi." Đối với Vương Thế Phi, Châu Giang cũng không dám làm quá, dù gì thì nhà họ Vương cũng không phải là chỗ dễ chọc vào. Hiện giờ điều gã có thể làm, chính là phân tích cho hắn biết cái lợi và hại, để hắn biết khó mà rút lui.



"Hứ...!"



Vương Thế Phi cười lạnh lùng, nói: "Phó đội trưởng Châu đang ức hiếp Vương Thế Phi tôi, vì không hiểu biết về pháp luật hay là đang thử tôi, trước khi chưa được định tội, phải gọi là nghi phạm, chứ không phải là tội phạm. Sự việc ngày hôm nay, ai là nghi phạm bây giờ còn chưa nói chắc được ?"



"Cậu..." Châu Giang nhiều lần do dự, quyết định vẫn cứ giữ mối quan hệ với nhà họ Lăng, dù sao thì những năm gần đây nhà họ Lăng cũng đã cho gã nhiều lợi ích.



"Mọi người nghe cho rõ đây, ông chủ của Kim Bích Huy Hoàng liên quan đến tội cản trở người thi hành công vụ, mọi người cứ cưỡng chế mà thi hành nhiệm vụ..." Nói xong Châu Giang đã rút súng ra, chuẩn bị bắn súng để cảnh cáo.



Trương Bưu, Tiểu Lý và cả pháp y Bạch Vân Kiệt đã đến kịp thời, sắc mặt gã đanh lại, giận dữ nói: "Châu Giang, ông muốn làm gì ?"



Châu Giang ngẩng đầu lên nhìn, thấy người vừa đến chính là đội trưởng cục cảnh sát thành phố, sắc mặt liền trở nên cung kính. Trong giới cảnh sát ở Hoa Hải, cái mọi người sợ không phải là cục trưởng, mà lại chính là cái tên đội trưởng cảnh sát được hưởng đãi ngộ như phó cục trưởng này. Kể từ ba năm trước, khi hắn chuyển từ bộ đội đặc chủng sang làm cảnh sát, hiệu suất phá án của thành phố Hoa Hải mỗi năm mỗi tăng. Tính cho đến cuối năm ngoái, theo số liệu mà bên cơ quan chính phủ công bố, dưới sự lãnh đạo của Trương Bưu, hiệu suất phá án của thành phố Hoa Hải đã cao hơn so với trước đây đến 95%. Là một người cảnh sát, Châu Giang hiểu rất rõ cái 95% này là đại diện cho điều gì.



Dường như mỗi một người cảnh sát ở Hoa Hải đều tự hào về Trương Bưu, vì hắn đã đem lại sự vinh quang và lòng tin cho đội cảnh sát.



Đương nhiên, Châu Giang cũng không ngoại lệ.



"Đội trưởng Trương, sao ông lại đến đây... chỉ là một việc nhỏ thôi, đại đội trị an của tôi có thể giải quyết được mà ?" Châu Giang nói: "Hay là anh đến đại sảnh uống café chờ một chút, tôi lo xong vụ án này rồi, sẽ lập tức báo cáo lại cho anh ?"



Trương Bưu lạnh lùng hứ một tiếng, không thèm đếm xỉa gì đến Châu Giang, mà chuyển cái nhìn sang Lăng Vân Giai: "Chắc cậu chính là Lăng Vân Giai ? Chúng tôi nhận được tin báo, cậu đã bỏ thuốc vào ly trà của một cô gái, có ý đồ muốn cưỡng đoạt cô ta... mời cậu đến cục cảnh sát của chúng tôi một chuyến..."



Tiểu Lý dẫn theo Bạch Vân Kiệt đi vòng qua, chỉ vào chiếc ly trà bị vỡ nằm trên mặt đất, nói: "Anh Bạch, chứng cứ ở trên mặt đất, anh có cách nào lấy được không ?"



Bạch Vân Kiệt cười nhạt: "Vết nước vẫn chưa khô, dĩ nhiên là không thành vấn đề."



Lăng Vân Giai thấy tình huống như vậy liền sốt ruột, hắn vội vàng nói với Châu Giang: "Châu đội trưởng, tôi bị oan mà... ông giải thích dùm tôi đi..."