Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 245: Là bạn hay thù?




Lần này đi núi Phượng Hoàng rèn luyện, hắn phát hiện ra võ học của mình cũng đã gặp bình cảnh (nút cổ chai), chỉ có quyết chiến với cao thủ, mới có cơ hội đột phá lên. Hắn không muốn bỏ qua cơ hội quyết chiến với cao thủ lần này.



" Nói như vậy, là ngươi sẽ đồng ý yêu cầu của ta?" Người áo đen cười nói.



" Nói đi, mặc kệ là ngươi yêu cầu cái gì, ta cũng sẽ đồng ý."



"Kỳ thật yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi đánh với ta một trận, nếu ngươi thua, ngươi phải đồng ý với ta, trong vòng nửa tháng không được tới ám sát Phương Hạo Vân, ngươi có đồng ý không?" Người áo đen nói ra yêu cầu của mình. Nguồn truyện: Truyện FULL



Lời này vừa nói ra, Roberts có vẻ như hơi ngoài ý muốn: "Ngươi biết ta muốn ám sát Phương Hạo Vân? Ngươi là gì của hắn?"



Roberts dường như đã hiểu ra cái gì, thảo nào mà Tần gia lại không làm gì được Phương Hạo Vân, đồng ý bỏ ra nhiều tiền đến vậy để thuê sát thủ, hóa ra là phía sau lưng tên tiểu tử Phương Hạo Vân này cao nhân chống đỡ.



" Đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có đồng ý hay không?" Người áo đen không kiên nhẫn nói.



Roberts không hề nghĩ ngợi đồng ý luôn: "Được rồi, ta đồng ý với ngươi, có điều ngươi cũng quá tự phụ, ta sẽ không thua đâu. Đồng thời, ta cũng có yêu cầu, nếu ngươi bị bại, ngươi phải cho ta biết ngươi là ai."



" Không thành vấn đề, ta đồng ý. Có điều ta nghiêm túc nói cho ngươi biết, kẻ thua chắc chắn là ngươi."



Người áo đen cười lạnh một tiếng, khí thế phấn chấn nói: "Tới đây đi."



Cảm thấy được sự tự tin của đối phương, trong lòng Roberts âm thầm kinh ngạc, không thể không nói, người mặc áo đen không rõ thân phận ở trước mặt này, tuyệt đối chính là kình địch lớn nhất mà hắn gặp được từ khi chào đời đến giờ. Lúc trước, cho dù là Thiên Đạo Quỷ Thủ, cũng không thể gây cho hắn áp lực lớn như vậy.



Hắn quyết định cứ đánh một trận cái đã, không cần tính tới thắng bại.



Nếu mà không được, thì hắn vẫn phải tìm cách để đột phá được bình cảnh, hôm nay nhất định phải đột phá.



Trong lúc nói chuyện, cũng không biết người áo đen kia làm như thế nào, trong tay hắn đã cầm một thanh đoản đao màu sáng bạc. Chỉ thấy hắn chậm rãi giơ đao, một cỗ khí thế long trời lở đất tỏa ra khắp toàn thân.



Roberts hét lên một tiếng, thân hình như chim ưng bay lên, lấy tốc độ như tia chớp tiếp cận người áo đen. Hắn có một thói quen, từ trước tới giờ không thích chơi trò khí thế với đối phương.



Hắn thích nhất là đao thật thương thật chém giết, hắn cảm thấy rằng có như vậy mới thỏa mãn, mới trọn vẹn.



Công phu khinh thân của Roberts đúng ra không phải rất mạnh, nhưng mà trong khi giao chiến ở cự ly ngắn, tốc độ di chuyển của hắn cũng là người thường không thể với tới được.



Giờ phút này, thân hình của hắn giống như một cái bóng, lưỡi đao bóng loáng trong tay dường như hóa thành một chùm sáng lạnh lẽo, mạnh mẽ đâm thẳng tới cổ họng người áo đen. Bốn phía thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng rít lên của lưỡi đao sắc bén ma sát với không khí.



Người áo đen âm thầm gật đầu, Roberts đích xác là có chút bổn sự. Ở vào vị trí của hắn, có thể cảm nhận thấy rõ ràng uy lực của một chiêu này.



Đương nhiên, tán thưởng cũng không có nghĩa là e ngại. Người áo đen khinh miệt cười lạnh một tiếng, đoản đao trong tay phá không xuất ra, đồng thời, thân mình cũng nhảy lên cao, từ trên xuống dưới, thổi quét toàn bộ, thanh thế khiến cho người ta phải sợ hãi.



"Keng keng...!" Theo một vài tiếng kim loại va chạm nhau nặng nề, đoản đao và lưỡi đao sắc bén của hai người đã tiếp nhau. Trong một khắc đó, Roberts chỉ cảm thấy một cỗ nội kình cường đại lạnh như băng từ phía đoản đao lan tới, lập tức khiến cho cổ họng hắn run lên, lưỡi đao sắc bén trong tay dường như không cầm nổi nữa.



Đồng thời, ngực của hắn giống như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè ép, không thể thở nổi.



Roberts vẫn nghĩ rằng, công phu khinh công của gã kia xuất sắc, là bởi vì gã có thân hình nhỏ nhắn hỗ trợ. Nhưng mà hiện giờ xem ra, hắn đã xem thường người áo đen kia rồi.



Chỉ một cái đánh bừa này, hắn đã lĩnh giáo rõ ràng nội gia chân khí của đối phương.



Hơi rùng mình, cổ tay của Roberts vung lên, cánh tay xoắn mấy vòng, mượn lực tách lưỡi đao sắc bén của mình ra khỏi đoản đao của đối phương.



Cùng lúc đó, thân hình của hắn dùng lực mạnh mẽ vội vàng lui về phía sau, ý đồ lại chuẩn bị bắt đầu một vòng công kích mới.



Không ngờ người áo đen kia lại như hình với bóng, phóng lên cao, đuổi theo sát hắn, đoản đao trong tay hung hăng bổ tới. Đao pháp rất giản đơn, không có chiêu thức hoa lệ rườm rà, nhìn qua thì vô cùng đơn giản, chỉ có điều chiêu thức đơn giản đó được gã kia thi triển ra, hiệu quả lại là kinh người. Roberts có thể cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của đao thế đó.



Dưới tình thế cấp bách, Roberts đành phải dừng bước, lưỡi đao sắc bén trong tay xoay ngược lại.



Tới lúc này, vũ khí của hai người lại va chạm vào nhau, Roberts kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình lập tức bị đánh bay ra ngoài. Hắn vội vàng dùng mũi đao cắm lên mặt đất, mới hóa giải được đà lui về phía sau của mình.



Mà lúc này người áo đen cũng đã thu hồi đoản đao, lẳng lặng đứng thẳng ở đó, cũng không nhúc nhích, hắn thản nhiên nói: "Ngươi bại rồi...!"




"Không có khả năng...!"



Roberts đâu phải là người dễ dàng nhận thất bại, tuy rằng hắn đã bị đánh lui, thiếu chút nữa đứng thẳng cũng không nổi, nhưng mà sức chiến đấu của hắn vẫn tồn tại như cũ, hắn vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu.



" Không, ngươi thật sự đã bại rồi...!"



Người áo đen cười lạnh một tiếng, nói: "Sớm biết ngươi là người như vậy, ta đã không động thủ với ngươi. Ta biết ngươi chưa dùng hết toàn lực, cho nên trong lòng không cam chịu, nhưng sự thật chính là sự thật, ngươi đã bại rồi. Ngươi nhìn tay trái của ngươi xem?"



Roberts nghe thấy thế, vội vàng cúi đầu nhìn tay trái của mình, phát hiện ra ống tay áo đã bị cắt thành một đường. Theo góc độ của vết cắt đó, nếu không phải là đối phương đã hạ thủ lưu tình, thì tay trái của hắn hẳn là đã bị thương rồi.



"Hiện giờ ngươi đã rõ ràng chưa?"



Người áo đen hừ lạnh một tiếng, nói: "Thân là một võ giả, lại không dám nhìn thẳng vào thất bại của mình. Trách không được, võ học của ngươi lại gặp bình cảnh, không thể tiến thêm được một bước nữa."



Trong lòng Roberts run lên mạnh mẽ, trong đầu chợt lóe linh quang, dường như đã hiểu ra điều gì. Trước kia, đúng là hắn đã quá xem nặng thắng bại. Nguyên nhân chính là bởi như vậy, cho nên khi võ học của hắn đạt tới cái mà hắn tự cho là đỉnh cao, mới không thể tịnh tiến thêm nữa.



Vốn đây là một đạo lý thô thiển mà người học võ nào cũng đều biết, nhưng mà hắn đã bị thắng bại làm u mê lý trí, mãi cho tới lúc này mới trở nên thông suốt.



"Cám ơn...!"



Roberts từ đáy lòng cảm tạ một tiếng.



Ngưng lại một chút, hắn lại hơi sợ kinh ngạc hỏi: "Đến tột cùng ngươi là bạn hay là thù?"



"Được rồi, ta phải đi, nhớ kỹ cuộc đánh cuộc giữa ngươi và ta, trong vòng nửa tháng, ngươi sẽ không được tới ám sát Phương Hạo Vân... Hết thời hạn nửa tháng đó, ta sẽ không quản việc này nữa." Người áo đen nghiêm túc dặn dò một tiếng.



Roberts không thích nói suông, hắn vội vàng hỏi: "Sau nửa tháng, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ ta giết chết Phương Hạo Vân sao? Hoặc là ngươi cho rằng, tới khi thương thế của hắn khỏi hẳn, ta sẽ không phải là đối thủ của hắn? Tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng cũng không có nghĩa là ở thành phố Hoa Hải này không còn cao thủ nào ngang tay với ngươi."




"Ngươi muốn dụ ta nói ra?"



Người áo đen khinh thường cười nói: "Không cần phải làm thế, ta cũng không giấu gì ngươi, lấy thân thủ của ngươi, chắc gì đã giết được Phương Hạo Vân. Được rồi, ta hết lời rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."



Vừa dứt lời, người áo đen liền tung người nhảy lên, tiến thân vào trong bóng đêm. Tốc độ này so với lúc trước còn nhanh hơn vài phần, Roberts tự cảm thấy không bằng được...



Hắn lẳng lặng đứng ở tại chỗ, cẩn thận suy nghĩ lại cuộc gặp mặt giữa hai người, cùng với quá trình giao thủ. Bảo hắn là kẻ thù, sao hắn lại cố tình thức tỉnh mình, khiến cho cảnh giới võ học của mình lại tiến thêm một bậc. Bảo hắn là bằng hữu, hắn rõ ràng là bảo vệ cho Phương Hạo Vân mà, thật sự là khó hiểu.



Có điều nói đi cũng phải nói lại, cho dù là nói như thế nào, hôm nay cũng coi như là trong họa có phúc, khiến cho sự chững lại đã lâu của hắn rốt cục có thể đột phá.



Nói một cách khác, cảnh giới võ học của hắn đã tiến nhập vào một lĩnh vực hoàn toàn mới. Sức chiến đấu cũng đã được tăng cường rất nhiều. Lần sau, cho dù có gặp lại người áo đen thần bí khó lường này, hắn cũng tuyệt đối tin tưởng có thể đánh một trận. Về phần Phương Hạo Vân, hắn lại không để ở trong lòng, cho dù nó có khỏe lại, thì cũng có thể khỏe đến mức nào chứ?



Hô to một tiếng, khóe miệng Roberts nở ra một nụ cười, theo đường cũ quay lại.



Hai gã thuộc hạ của hắn đã về phòng khách sạn trước hắn một bước.



Thấy tinh thần chủ nhân không tồi, Hắc Bạch Vô Thường nghĩ rằng hắn đã thuận lợi giết được Phương Hạo Vân, vội vàng chúc mừng.



Roberts khoát tay, thản nhiên nói: "Các ngươi đúng là nên chúc, có điều lại không có quan hệ gì tới Phương Hạo Vân... tu vi võ học của ta đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới."



Hắc Bạch Vô Thường nghe thấy thế, lại chúc tiếp.



Ngừng một chút, Hắc Vô Thường lớn gan hỏi: "Chủ nhân, vậy còn chuyện Phương Hạo Vân?"



"Ta sẽ không đi ám sát Phương Hạo Vân, hơn nữa, trong vòng nửa tháng tới, ta cũng sẽ không đi ám sát hắn. Hai người các ngươi cũng phải làm theo ta, trong vòng nửa tháng, không được tới giám thị Phương Hạo Vân."



Roberts tuy rằng không phải là người tốt, nhưng cũng có thể xem như là người biết giữ chữ tín. Hơn nữa trận chiến này hắn đã thua rõ sờ sờ, nên càng phải thêm coi trọng lời hứa.



" Chủ nhân, là vì sao vậy?" Bạch Vô Thường tò mò hỏi một câu.




" Lớn mật...!"



Roberts trầm giọng quát một tiếng, nổi giận nói: "Làm càn, việc này ngươi có thể hỏi hay sao?"



" Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, xin chủ nhân bớt giận..." Hắc Bạch Vô Thường bối rối hết sức, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.



" Đứng lên đi, hai kẻ các ngươi đúng là lũ đáng chết, cái gì cũng được, chỉ có điều không đủ thông minh, luôn nói linh tinh khiến ta tức giận. Có điều sự trung thành của các ngươi, ta cũng biết."



Roberts chuyển đề tài, lại hỏi: "Kẻ sát hại Hạo Thiên, có phát hiện gì mới không?"



"Hồi bẩm chủ nhân, tạm thời còn chưa có tiến triển gì. Ý của tôi và Bạch Vô Thường là, có phải nên âm thầm bắt tên Trương Bưu kia để thẩm vấn một chút không?" Hắc Vô Thường cẩn thận đề nghị.



" Không được...!"



Roberts phủ quyết đề nghị của thuộc hạ: "Trương Bưu đó là đội trưởng đội cảnh sát điều tra thành phố Hoa Hải, là quan viên trọng yếu của chính phủ. Các ngươi chớ quên, nguyên tắc của Thiên Đạo chúng ta là, không được phép đối nghịch với chính phủ."



" Thuộc hạ hiểu rồi, chúng tôi sẽ nghĩ phương pháp khác..."



"Khoan đã...!"



Roberts truy hỏi một câu: "Các ngươi cho rằng từ miệng của Trương Bưu có thể biết được bao nhiêu? Liệu thật sự có thể điều tra ra kẻ sát hại Hạo Thiên không?"



"Hẳn là tám chín phần mười..."



Hắc Vô Thường phân tích: "Theo tình báo hiện giờ mà xét, toàn bộ thành phố Hoa Hải, chỉ có hắn là đã từng tiếp xúc với Tu La."



" Một khi đã như vậy, vậy thì tìm một cơ hội thích hợp lén lút nhốt hắn lại mà thẩm vấn, nhớ kỹ, không được để cho hắn biết các ngươi là ai, cũng không được làm tổn thương tính mạng của hắn."



" Thuộc hạ đã rõ...!"



……..



Ở bệnh viện tới lúc này là đã hai ngày rồi, tinh thần của Hạo Vân đang càng ngày càng tốt lên, khí sắc cũng đã khôi phục được không tệ. Vết thương bởi đạn trên cánh tay trên cơ bản là đã khép lại, hiện giờ ngoại trừ thân thể vẫn còn hơi suy yếu, cũng không còn gì đáng ngại nữa.



Trương Bưu bởi vì phải xử lý một vài chuyện đại sự, cho nên không thể làm bạn với Phương Hạo Vân được. Vì thế, hắn liên hệ với Vương Hà, bí mật đưa cô tới, để cô chăm sóc cho Phương Hạo Vân vài ngày.



Vốn là Đinh Tuyết Nhu cũng làm ồn ào đòi tới, nhưng mà bị Trương Bưu và Đại Phi từ chối. Hành động điều tra những dư nghiệt của bọn Thái Dương giáo vẫn còn đang tiến hành, tạm thời, cô còn chưa thể rời khỏi khách sạn.



Đinh Tuyết Nhu rất bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi ở khách sạn. Nhưng mà trái tim cũng đã chắp cánh mà theo Vương Hà bay tới đây. Đối với ân nhân đã một ngày cứu cô ba lượt, cô há có thể không quan tâm, há có thể không nhung nhớ?



Mấy ngày này, Phương Hạo Vân nằm ở trên giường, phần lớn thời gian đều chỉ ngủ. Ngủ đối với hắn mà nói, chính là phương pháp tu dưỡng tốt nhất.



Sau khi hắn ngủ trưa dậy, lúc mở mắt ra liền phát hiện thấy người bên cạnh mình đã thay đổi, Trương Bưu không biết đã đi đâu, người chiếm chỗ lại là Vương Hà.



"Cậu tỉnh rồi?" Khóe miệng Vương Hà lộ ra một tia mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.



"Là cô à, cô đổi nghề làm hộ sĩ từ bao giờ vậy?"



Vương Hà mặc một bộ áo hộ sĩ màu trắng, nhìn qua có vẻ rất hợp, phối hợp với diện mạo quyến rũ đó, thật là có chút hương vị như một thiên sứ áo trắng.



"Cậu mới đổi nghề làm hộ sĩ ấy, tôi mặc như thế này, còn không phải vì chăm sóc cho cậu sao... Đúng rồi, đội trưởng Trương trong cục có việc, cho nên về trước rồi. Cậu ấy bảo tôi truyển lời cho cậu, vài ngày tới, cậu ta lại tới thăm cậu."



Nói tới đây, Vương Hà cười he he: "Mấy ngày tới, cậu tạm thời sẽ bị tôi tiếp quản, tất cả hành động đều phải nghe theo sự chỉ huy của tôi..."



Hết Quyển V