Đinh Tuyết Nhu vội vàng lấy khăn tay lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, mỉm cười với tiểu thư tiếp viên hàng không, yếu ớt nói: "Không có chuyện gì, mắt bị mờ thôi..."
"Cô có muốn báo cho bác sĩ của đội bay không?" Tiểu thư tiếp viên vẻ mặt hồi hộp.
"Không cần, cũng tốt rồi, không cần quan tâm đến tôi đâu, cô cứ làm việc của mình đi..." Đinh Tuyết Nhu hơi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, gắng gượng nở một nụ cười ngọt ngào.
Sau khi tiểu thư tiếp viên hàng không rời đi, Đinh Tuyết Nhu lại lâm vào trầm tư, cô nhớ tới lời hứa hẹn sảng khoái của mình với Hạo Vân, chờ sau khi cô tốt nghiệp đại học, sẽ cho anh ấy một mái ấm gia đình.
Đến nay, cô vẫn còn nhớ rõ ràng, lúc cô nói ra lời hứa đó, anh ấy vui vẻ và kích động đến cỡ nào. Có điều... cô lại không thể thực hiện được lời hứa hẹn của mình.
Đinh Tuyết Nhu có thể tưởng tượng được sự thất vọng và tuyệt vọng của Hạo Vân.
Kỳ thật, Đinh Tuyết Nhu hiện giờ cũng sợ hãi khi đối mặt với Hạo Vân, cho dù là chuyện năm đó bởi vì có nguyên nhân nên cô mới thất tín, nhưng sự thật tóm lại vẫn là sự thật.
Cô cảm thấy rằng mình thực có lỗi với Hạo Vân, từ giây phút năm đó cô rời khỏi Hạo Vân, cô đã cảm thấy có lỗi với anh ấy. Sáu năm trôi qua, sự áy náy và tự trách trong lòng càng ngày càng tăng.
" Đinh tiểu thư, máy bay chuẩn bị hạ cánh...!"
Tiểu thư tiếp viên cũng không rời xa khỏi Đinh Tuyết Nhu, mà luôn đứng ở bên cạnh cô. Cô tiếp viên cảm thấy rằng hôm nay Đinh tiểu thư có vẻ hơi thất thần, dường như tâm trạng đang không yên.
"Ồ, tôi biết rồi...!" Đinh Tuyết Nhu phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng trả lời.
Đội mật vụ thành phố, đặc công của cục an ninh thành phố Hoa Hải, cùng với những bảo an do Vương Hà mời tới trước hừng đông đều đã vào vị trí, tiến nhập vào trạng thái khẩn cấp sẵn sàng chiến đấu.
Dựa theo lẽ thường mà nói, đối với công tác bảo an cho ngôi sao, đặc công tuyệt đối sẽ không tham dự vào. Sở dĩ, trong công tác bảo an của Đinh Tuyết Nhu có sự xuất hiện của đặc công, nói trắng ra là do Đại Phi dùng quyền hành để làm việc tư. Đương nhiên, một chút quyền hạn ấy đối với hắn mà nói, vẫn phải có. Hơn nữa, các huynh đệ cũng để cho hắn mặt mũi, không có một câu oán thán.
Máy bay đúng mười một giờ sẽ hạ cánh, về phía sân bay để đảm báo cho công tác bảo vệ cho Đinh Tuyết Nhu có thể thuận lợi triển khai, thậm chí còn sắp xếp một lầu hạ cánh để máy bay của Đinh Tuyết Nhu sử dụng.
Giờ phút này, Phương Hạo Vân, Trương Bưu, Đại Phi cùng với Vương Hà bà chị kết nghĩa của Đinh Tuyết Nhu, đồng thời cũng là người đại diện , đang chờ ở lầu hạ cánh hiện đại đó. Phương Hạo Vân nhìn mặt ngoài như bình tĩnh, nhưng mà trong nội tâm lại cuồn cuộn nổi sóng. Sáu năm trước, hắn đã nghĩ rằng mình và cô ta sẽ không còn cơ hội gặp lại, không ngờ vận mệnh lại trêu ngươi như vậy, không hiểu thế nào, lại cho hắn và Đinh Tuyết Nhu có cơ hội gặp lại.
Trương Bưu phát hiện ra vẻ mặt của Phương Hạo Vân có hơi dị thường, nghĩ rằng trong lòng hắn hồi hộp, lo lắng bị tổ chức chủ nghĩa khủng bố tập kích, nên đi qua, vỗ vỗ lên bờ vai hắn, cười nói: "Hạo Vân, không cần hồi hộp, chỉ cần cậu có thể phát huy ra bổn sự bình thường của mình, thì sẽ không có việc gì đâu."
Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, mình có bao giờ thèm lo lắng tới cái gọi là chủ nghĩa khủng bố, chẳng qua hắn đang có chuyện trong lòng mà thôi. Đương nhiên, Trương Bưu nếu cho rằng là như vậy, thì cũng được.
"Ừm, tôi sẽ cố hết sức mình...!" Phương Hạo Vân gật gật đầu với Trương Bưu.
Vương Hà thì không ngừng nhìn đồng hồ, miệng liên tục lẩm bẩm: "Sắp tới, sắp tới..."
" Vương tiểu thư, cô có thể im lặng một chút được không, chúng tôi cũng biết là sắp đến mà..."
Nhìn Vương Hà có hành vi như trẻ con, Đại Phi cảm thấy dở khóc dở cười, thế này không hề tương xứng với tác phong nóng nảy bình thường của cô chút nào.
Vương Hà thở phì phì đáp lại một câu: "Tôi có thể im lặng được sao? Đêm qua giáo đồ của Thái Dương giáo còn lên trang web tuyên bố, nói rằng hôm nay sẽ huyết tẩy sân bay... Đúng rồi, công tác bảo an của các anh đã chuẩn bị thế nào rồi? Có thể cho tôi một lời chắc chắn được không, nếu không, tôi cho dù như thế nào cũng không thể im lặng nổi..."
Trương Bưu lập tức trả lời câu hỏi: "Vương tiểu thư, cô cứ yên tâm đi, Tuyết Nhu là bằng hữu của chúng tôi, cho dù về công hay tư, chúng tôi đều sẽ dùng hết mọi biện pháp để đảm bảo cho sự an toàn của cô ấy."
" Uhm...!" Vương Hà gật đầu không nhắc tới nữa.
Ngừng một chút, cô chuyển ánh mắt sang phía Phương Hạo Vân, nói: "Này, sao cậu còn có vẻ hồi hộp hơn cả tôi thế, có phải cậu là super fan của Tuyết Nhu không vậy?"
Ấn tượng của Vương Hà về Phương Hạo Vân cũng không tệ lắm, ít nhất võ công của hắn cũng khiến cho cô vui tai vui mắt.
" Không phải, tôi cho tới giờ chưa từng hâm mộ ngôi sao..." Phương Hạo Vân thản nhiên đáp lời.
Vương Hà nghe thấy thế, lập tức cảm thấy không vừa lòng, người kiểu gì vậy, đồ nhà quê, vô giáo dục, vô văn hóa...
Theo như Vương Hà thấy, trong số đàn ông không ai không thích, không say đắm Tuyết Nhu. Giọng ca ngọt ngào của cô đã thịnh hành mấy năm nay ở châu Á, đã tích cóp được số fan trung thành lên tới hàng triệu, chục triệu, riêng thế đã đủ để thuyết minh cho sức hút của cô.
"Tôi bảo cậu này, cậu có phải có vấn đề về tâm lý không vậy?" Vương Hà thở hồng hộc tiến lại gần, cẩn thận ngắm kĩ Hạo Vân, giống như là coi con tinh tinh vậy.
Lão tử có vấn đề về tâm lý đó, một người đã từng làm tổn thương ta, ta vì sao mà phải đi hâm mộ? Tâm tình của Phương Hạo Vân vốn đã không tốt, lại bị Vương Hà vô cớ chế nhạo, đương nhiên cũng tức điên lên: "Mời cô tránh ra, đừng quấy rầy tôi nữa...!"
Vương Hà còn muốn nói gì đó, lại bị Trương Bưu cản lại: "Vương tiểu thư, hiện giờ là thời điểm nhạy cảm, tôi hy vọng cô có thể im lặng một chút. Nếu không, cô sẽ làm ảnh hưởng đến công tác bảo an của chúng tôi."
Đại Phi cũng nói theo: "Vương tiểu thư, xin cô hãy lấy sự an toàn của Tuyết Nhu làm trọng."
Lời này vừa nói ra, Vương Hà lập tức đành ngậm miệng, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân vài lần.
Hạ cánh rồi, so với dự kiến thì chậm hơn mười phút, có điều cũng không quan trọng, quan trọng là... máy bay hiện giờ đã an toàn vào trong lầu hạ cánh.
" Các tiểu tổ chú ý, máy bay đã hạ cánh thành công, phải chú ý chặt chẽ tình huống ở hiện trường, luôn luôn bảo trì liên lạc..." Trương Bưu nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh.
Vương Hà cũng vội vàng liên hệ với thành viên của đội bay, sau khi xác định rằng không có việc gì, cô dẫn đầu đoàn tới đón máy bay. Trương Bưu, Đại Phi, Phương Hạo Vân cũng đi sát ngay sau.
Rất nhanh, máy bay đã hạ thang xuống dưới, đi ở đằng trước là một vài tên bảo tiêu đeo kính râm, sau đó là một vài tiểu thư tiếp viên hàng không, cuối cùng mới là Đinh Tuyết Nhu.
Phương Hạo Vân mang theo tâm tình phức tạp đưa mắt nhìn vào cô gái trước kia đã từng buộc tóc đuôi ngựa, sáu năm không gặp, bộ dáng của cô đã có biến hóa lớn. Ngoại trừ mơ hồ còn nhận ra một chút bóng dáng, Đinh Tuyết Nhu ở trước mặt này cùng với cô gái buộc tóc đuôi ngựa năm đó hoàn toàn giống như là hai người vậy.
Bây giờ cô cao gầy, mỹ lệ, mái tóc tự nhiên xõa xuống bờ vai, khuôn mặt hình trứng ngỗng, da thịt tuyết trắng, thực là có khí chất ngôi sao. Phía dưới đôi lông mày dài nhỏ là một đôi mắt to sâu thẳm mà xinh đẹp, từ trong con ngươi lộ ra sự trong vắt thanh thuần. Chiếc mũi thẳng cùng với đôi môi anh đào non mềm lại lộ ra vẻ gợi cảm, nhất là khi cô mỉm cười nhè nhẹ, đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt lại càng tăng thêm phong tình và quyến rũ vô hạn.
Cách ăn mặc của cô rất khéo, lộ ra vẻ thanh xuân đáng yêu, đôi gò bồng đảo ngạo nghễ đứng thẳng, cặp đùi thon dài càng làm tăng thêm mị lực vô cùng.
Phương Hạo Vân so sánh Đinh Tuyết Nhu ở trước mắt với cô gái buộc tóc đuôi ngựa trong ký ức của mình, nhưng mà rất khó để có thể tìm ra được điểm giống nhau giữa hai người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Sáu năm trôi qua, rất nhiều thứ đều đã thay đổi.
Phương Hạo Vân âm thầm điều chỉnh tâm tình của mình, tận lực dùng một vẻ bình tĩnh để nhìn Đinh Tuyết Nhu.
" Nhu Nhu, nhớ chết chị mất...!" Vương Hà chạy nhanh tới ôm chầm lấy Đinh Tuyết Nhu, vẻ mặt hưng phấn, trên thực tế, các cô mới chỉ xa nhau mới vài ngày thôi.
Sau khi tách ra, Vương Hà vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhu Nhu, lát nữa em nhất định phải nghe theo sự an bài của bọn họ, nếu không, chúng ta khó có thể thuận lợi mà tới khách sạn."
Đinh Tuyết Nhu khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Sự tình nghiêm trọng đến vậy sao?"
"Ừm...!"
Vương Hà nghiêm túc gật đầu: "Ngày hôm qua, bọn chị còn xem được tuyên bố ám sát của một vài tổ chức chủ nghĩa khủng bố... có điều em không cần quá lo lắng, dù sao lần này thành phố Hoa Hải cũng đã xuất động đặc công và cảnh sát đặc nhiệm, vấn đề sẽ không lớn đâu."
" Tuyết Nhu, đừng quá lo lắng, có bọn anh ở đây, em sẽ không việc gì." Phía sau, Trương Bưu, Đại Phi, Phương Hạo Vân cũng đã tới gần Đinh Tuyết Nhu.
"Hai vị đại ca, lần này em gái phải đa tạ các anh..."
Cho tới nay, Trương Bưu và Đại Phi mới chỉ liên hệ với Đinh Tuyết Nhu qua đường dây điện thoại, trực tiếp gặp mặt thì mới là lần đầu. Đinh Tuyết Nhu vô cùng cảm tạ sự trợ giúp của bọn họ, cùng với sự an bài công tác hộ vệ lần này.
Đại Phi chọc quê nói: "Tuyết Nhu, đừng có khách khí như vậy, tương lai nói không chừng, bọn anh còn phải gọi em là chị dâu đó."
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Đinh Tuyết Nhu lập tức trở nên đỏ bừng, có điều ai cũng có thể nhìn thấy, từ trong con ngươi của cô lóe lên thần sắc vui mừng.
Có điều Vương Hà lại không thích nghe lời này, cô vội vàng làm ồn ào: "Anh nói bậy bạ cái gì đó? Cái gì mà chị dâu? Tuyết Nhu nhà tôi sẽ không lập gia đình đâu... Lũ đàn ông thối trên thiên hạ, ai có thể xứng được với Nhu Nhu nhà tôi..."
Đinh Tuyết Nhu đang đi trên con đường tuyệt vời nhất, hẹn hò, kết hôn là việc cô kiêng kị nhất. Thân là người đại diện, Vương Hà đương nhiên lúc nào cũng phải chú ý tới những nhân tố gây bất lợi cho sự phát triển của Đinh Tuyết Nhu.
" Chị Hà..." Đinh Tuyết Nhu kéo cánh tay của Vương Hà, ý bảo cô đừng nói nữa, dù nói như thế nào, hai vị này cũng đều là bạn tốt của cô.
" Đúng rồi, vị này chính là Phương Hạo Vân...!" Trương Bưu hợp thời điểm đẩy Phương Hạo Vân lên, giới thiệu đơn giản với Đinh Tuyết Nhu.
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy vậy, thân thể lập tức hơi run lên, đôi con ngươi xinh đẹp lập tức như ngừng lại trên người cậu thiếu niên.
Mặc bộ đồ thoải mái màu vàng nhạt, dáng người có vẻ gầy yếu, nhưng mà vẫn làm cho người ta có cảm giác rắn chắc. Trên nét mặt cương nghị có lẫn sự thản nhiên bất cần đời, khóe miệng mỉm cười, lộ ra một khí tức rạng rỡ nồng đậm. Một cậu bé rất sáng sủa, rất dễ thương. Có điều... cậu ta không phải là Hạo Vân mà cô ngày nhớ đêm mong. Nhưng không hiểu sao... Đinh Tuyết Nhu cảm thấy rằng từ trong ánh mắt của cậu ta có điều gì đó mà mình quen thuộc, nhưng mà những điều mơ hồ như vậy không thể khẳng định được.
Sau phút ngắn ngủi ngây người, Đinh Tuyết Nhu chủ động đưa tay ra, nói: "Hạo Vân, chào anh...!"
Nhìn cánh tay ngọc chủ động đưa tới, Phương Hạo Vân hơi thoáng do dự, rồi nhẹ nhàng cầm lấy lắc lắc: "Chào cô...!"
Ngay trong cái bắt tay ngắn ngủi đó, trong lòng Đinh Tuyết Nhu đột nhiên trở nên rung động, không biết vì sao, khi cậu bé này nắm lấy tay cô, trong lòng cô lại cảm giác thấy một cảm giác quen thuộc đã lâu.
Trong lòng cô thấy hơi bối rối, cô không biết là chuyện gì đang xảy ra, là cảm ứng chân thật, hay chỉ là ảo giác? Cô rất muốn nắm lại bàn tay của cậu bé để cẩn thận cảm ứng lại, nhưng rồi lại ngượng ngùng không dám mở miệng.
Vương Hà ở một bên thấy Đinh Tuyết Nhu bắt tay với Phương Hạo Vân, trong lòng hơi bị tức giận, thầm nghĩ, phúc tổ ba đời nhà mày thằng nhóc ạ.
" Hạo Vân, tôi đã xem tư liệu của anh rồi, tuy rằng anh còn trẻ, nhưng đã dày công tu luyện võ thuật, tôi rất bội phục anh, hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè..." Đinh Tuyết Nhu tóm lại luôn cảm thấy rằng trên người Hạo Vân có một cỗ khí tức khiến cho cô muốn được lại gần.
" Có thể trở thành bằng hữu của Đinh tiểu thư, là sự vinh hạnh cho tôi...!" Phương Hạo Vân tận lực khiến cho biểu hiện của mình trở nên bình thường, nếu mà tỏ vẻ quá mức, nhất định sẽ khiến cho Đinh Tuyết Nhu nghi ngờ.
Vương Hà muốn ngăn cản Đinh Tuyết Nhu kết bằng hữu với Phương Hạo Vân, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, cô lại ngại không nói ra, đành phải tạm thời từ bỏ, chờ trở về khách sạn phân tích lợi hại với nó vậy.
" Đội trưởng, các tiểu tổ đều đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát hay chưa..." Đúng lúc này, cánh tay đắc lực của Trương Bưu là Tiểu Lý đi tới, thấp giọng xin chỉ thị.
" Đại Phi, hỏi người của cậu xem, đã chuẩn bị tốt chưa?" Trương Bưu tuy rằng là tổng chỉ huy, nhưng mà những thuộc hạ đặc công của Đại Phi hắn lại không có quyền chỉ huy. Đặc công có tôn nghiêm và giới hạn của đặc công, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho một cảnh sát chỉ huy bọn họ.
Đại Phi nghe thấy thế, vội vàng thông qua thiết bị vô tuyến liên hệ với thuộc hạ của mình, sau khi xác định rằng mọi người đã vào vị trí, hắn gật đầu với Trương Bưu: "Anh Bưu, mọi thứ chuẩn bị xong rồi, em nghĩ chúng ta có thể đi thôi."
" Hạo Vân, cậu đi theo bên cạnh Tuyết Nhu, tôi và Đại Phi phụ trách an toàn ở hai cánh... Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận."
Trương Bưu cố ý để cho Phương Hạo Vân tiếp xúc với Đinh Tuyết Nhu, cố tình giao cho hắn chức trách bảo hộ bên người.
" Tuyết Nhu, an bài như vậy, em không có ý kiến gì chứ?" Trương Bưu lễ phép hỏi một câu.