Ngày hôm nay đối với Trương Mỹ Kỳ mà nói là một ngày đáng để chúc mừng, tòa án cuối cùng đã dùng phương thức thẩm vấn vắng mặt, phán quyết mang tính cưỡng chế đã cho phép cô ly hôn với Tưởng Đại Phát.
Trong giây phút cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn, trong lòng cô đột nhiên thấy nhẹ nhõm đi nhiều.
Từ ngày hôm nay trở đi, cô sẽ trở thành người tự do. Sau này, cô có thể ở bên cạnh Hạo Vân, trong lòng cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Sau khi trở về phòng làm việc, cô gọi điện ngay cho Tạ Mai Nhi để thông báo cho cô bạn tốt của mình, hy vọng có thể chia sẻ niềm vui này với cô ấy.
Sau khi nhận điện thoại, Tạ Mai Nhi vội vã đến văn phòng của Mỹ Kỳ, Đóng cửa lại, cô vừa cười vừa nói : " Chị Mỹ Kỳ, em đang muốn tìm chị đây. Chúc mừng chị........!"
" Em đã biết rồi à?" Trương Mỹ Kỳ có chút kinh ngạc, chuyện tình cảm này dường như cô vẫn chưa dám nói với Tạ Mai Nhi. Tại sao cô lại biết được.
" Chị Mỹ Kỳ không những em biết mà rất nhiều người ở công ty đều biết, bọn họ đều rất vui mừng cho chị..." Tạ Mai Nhi vui mừng nói liến thoắng.
Trương Mỹ Kỳ bỗng chốc ngạc nhiên, vậy là sao? Tại sao chuyện mình ly hôn mà cả công ty đều biết? Đây không phải kết quả mà cô hy vọng.
Thấy sắc mặt Trương Mỹ Kỳ trầm xuống, Tạ Mai Nhi bước đến gần cười nói : " Chị Mỹ Kỳ, có vẻ chị không vui lắm, ngày hôm nay đáng lẽ phải là ngày vui nhất của chị chứ?"
Ly hôn với Tưởng Đại Phát, lẽ ra là rất vui. Nhưng bây giờ cả công ty đều biết rồi, vậy có thể vui nữa không?
Trương Mỹ Kỳ lạnh lùng thở dài một tiếng, nói : " Được rồi, Mai Nhi, em ra ngoài trước đi. Chị muốn yên tĩnh một mình..."
" Vậy được, nhưng tối nay chị phải chiêu đãi đấy, rất nhiều người đều nhờ em nói với chị thế, muốn ăn bữa cơm của chị..." Tạ Mai Nhi cười rồi dặn dò.
" Chờ một chút......!"
Trương Mỹ Kỳ cảm thấy sự việc có chút không hợp lý, cô gọi Tạ Mai Nhi lại. Hỏi : " Mai Nhi, em thấy chuyện này đáng để chiêu đãi sao?"
" Không phải chứ. Chị Mỹ Kỳ, bây giờ chị có mức lương đãi ngộ của phó giám đốc tập đoàn rồi. Ý của chị vẫn muốn từ chối sao?" Tạ mai Nhi có chút khó tin
" Cái gì mà phó giám đốc mới không phó giám đốc? Chị là phó giám đốc?" Trương Mỹ Kỳ nhấn mạnh.
" Còn giả bộ gì nữa? Chị Mỹ Kỳ, bây giờ trên công ty đều truyền ra, chị sẽ được thăng chức đảm nhiệm tổng giám sát bộ phận chăm sóc khách hàng, hưởng đãi ngộ của phó giám đốc. Chuyện vui như vậy nếu chị không chiêu đãi, vậy mọi người sẽ không bỏ qua đâu, dù sao em là người đầu tiên không đồng ý...." Tạ Mai Nhi nói năng hùng hồn.
"Chị làm tổng giám sát bộ phận khách hàng? Đây chính là chuyện vui mà em nói?" Trương Mỹ Kỳ nghe vậy lập tức thở dài, cảm giác mình sẽ hiểu sai ý. Nhưng lời nói ra không lấy lại được, chuyện lớn như vậy, tại sao mình lại không biết gì hết.
" Chị Mỹ Kỳ, chị đừng nói với em chị không biết chuyện này nhé?"
Thấy Trương Mỹ Kỳ có vẻ kinh ngạc, Tạ Mai Nhi hỏi : " Vậy chị định nói với em chuyện vui gì vậy?"
Trương Mỹ Kỳ cầm tờ giấy phán quyết ly hôn, cười nói : " Từ hôm nay, chị tự do rồi, sau này sẽ không có bất kì quan hệ gì với Tưởng Đại Phát."
Tạ Mai Nhi đột nhiên vỗ tay nói : " Chị Mỹ Kỳ, hôm nay chị đúng là song hỷ lâm môn."
……
Buổi chiều, Trương Bưu dẫn theo Đại Phi cùng đến, tại quảng trường nhỏ của tập đoàn Thịnh Hâm hẹn Phương Hạo Vân ra đó.
Sau khi tình cờ gặp được anh em tốt Đại Phi, Phương Hạo Vân rất xúc động, suýt chút nữa hắn đã không kiềm chế được, nhưng cuối cùng hắn vẫn không để lộ ra điều gì khác thường.
Nhưng, về việc Trương Bưu và Đại Phi cùng đến, Phương Hạo Vân có chút dự cảm không tốt, lẽ nào bọn họ đã nghi ngờ thân phận của mình.
Nhưng nghĩ lại, không có lý do gì, biết thân phận của mình cả thế giới chỉ có ba người.
" Hạo Vân, vị này là đồng chí của cục an ninh quốc gia ,chúng tôi có việc muốn nhờ cậu giúp."
Trương Bưu không dấu diếm thân phận của Đại Phi, tỏ ra rất thành thật : " Hy vọng chúng ta có thể tìm chỗ nào nói chuyện."
" Nói ở quảng trường này đi...! "
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói : " Tôi nghĩ ở đây sẽ không có ai chú ý đến."
" Vậy được, vậy nói ở đây đi."
Trương Bưu cẩn thận quan sát bên phía không có ai, nhẹ giọng nói : " Chúng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ. Đối với cậu, thực ra chỉ là phủi tay mà thôi."
" Các anh nhờ tôi giúp?"
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, hai tên này rốt cuộc gặp phải chuyện gì phiền phức. Với thân thủ và khả năng của bọn họ, có rất ít chuyện mà bọn họ không thể giải quyết được. Hơn nữa trước tiên nghe là chuyện gì, nếu có thể giúp, sẽ hết lòng giúp đỡ bọn họ. Tuy không thể quen biết nhau, nhưng bây giờ có thể lấy tư cách khác giúp đỡ họ, chắc cũng không có chuyện gì lớn lắm. Nguồn truyện: Truyện FULL
" Là như thế này, gần đây chúng tôi nhận được tin tức, có người muốn ám sát ủy viên chính trị hội nghị hiệp thương, nhà từ thiện nổi tiếng Hoa Thiên Minh..." Trương Bưu dùng những lời nói ngắn gọn, nói toàn bộ sự việc cho Phương hạo Vân nghe.
Nói xong, hắn thành khẩn nói : " Hạo Vân, tôi biết công phu của cậu rất tốt, vì thế muốn cậu giúp đỡ chúng tôi bảo vệ Hoa Thiên Minh."
Phương Hạo Vân âm thầm lắc đầu, chuyện này hắn cũng không thể nhận lời. theo miêu tả của Trương Bưu, sát thủ ám sát Hoa Thiên Minh hơn một nửa có thể là Nguyệt Như .
Không cần biết tên Hoa Thiên Minh này có đáng chết hay không. Chỉ xem ân tình mà Nguyệt Như giành cho hắn, hắn cũng không thể đi ngăn cản Nguyệt Như.
Kể cả, cứ cho tên Hoa Thiên Minh này tội không đáng chết, là một người tốt. Có hàng vạn lý do không đáng chết, Phương Hạo Vân không tiện nói ra. Lần trước hắn cũng đã nhìn thấy, Thiên Đạo Tu La cũng đang nghĩ cách bắt hắn hiện thân. Nếu mình nhận lời đi bảo vệ Hoa Thiên Minh, chỉ cần động thủ, chắc chắn sẽ làm lộ thân phận của mình. Vì tên Hoa Thiên Minh mà để lộ thân phận của mình, làm náo loạn cuộc sống mới của mình, vốn là không đáng chút nào.
Lòng thương người của Phương Hạo Vân vẫn chưa nhiều đến mức này.
" Xin lỗi, tôi nghĩ chuyện này tôi thật sự lực bất tòng tâm."
Phương Hạo Vân từ chối khéo : " Hai vị, tôi chỉ là một người dân bình thường. Tuy cũng có một chút công phu, nhưng so với những chuyên viên cảnh sát chuyên nghiệp khác, tôi vẫn kém xa hơn nhiều. Tôi sợ tôi đi chỉ thành gánh nặng của mọi người. Ngoài ra, tôi cũng không muốn mang tính mạng của mình đi mạo hiểm."