Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 172: Ông bố bất lương




Phương Hạo Vân cũng không cảm thấy có gì là không thỏa đáng với điều này của bà chị, cô ấy cũng là phụ nữ, cũng phải có nhu cầu đó. Bà chị lẽ ra phải kết hôn từ lâu rồi, cô ấy mua những thứ đồ quái dị đó, thực ra cũng rất bình thường như cân đường hộp sữa thôi. Đừng nói là cô ấy còn chưa kết hôn, phụ nữ trong cái xã hội thời nay cũng ngày càng có nhu cầu cao với cuộc sống phòng the. Cho dù là một số phụ nữ đã kết hôn, cũng sẽ có lúc tận dụng lúc không có người để dùng mấy thứ đồ kích dục đó thỏa mãn những đam mê dục vọng của mình.



Tâm tình của hắn hôm nay cũng không có hơi đâu mà để ý tới mấy thứ đồ đó, cũng không muốn nói nhiều thêm làm gì.



Nhưng còn Phương Tuyết Di thì lần này chỉ hận mỗi điều là không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, bí mật của mình đã bị người khác phát hiện, hơn nữa người đó lại còn là em trai của mình, cô không biết bây giờ cần phải xử lý tình huống này thế nào nữa.



"Nó nhất định sẽ nghĩ mình là một con đàn bà vô sỉ.." Phương Tuyết Di lén lút nhìn thăm dò cậu em, nhận ra thần sắc của hắn cũng không có gì dị thường.



"Chị... Cuộc sống riêng tư của chị, em không muốn gặng hỏi nhiều, em chỉ muốn hỏi chị rằng, chị rốt cuộc có biết Kỳ hiện giờ đang ở chỗ nào không thôi?" Phương Hạo Vân đi tới trước mặt cô chị, hỏi một câu chất chứa đầy hy vọng.



Có lẽ vì những thứ đồ phụ nữ kia khiến cho ngượng ngập lúng túng, Phương Tuyết Di quyết định đầu hàng, thoáng do dự trong chốc lát, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Hạo Vân, chị nói cho em sự thật vậy, trước đó quả thực là Kỳ ở trong phòng nghỉ của chị, nhưng bây giờ thì chị cũng không biết cô ấy đã đi đâu mất tiêu rồi?"



"Ý chị là, trước khi em bước vào phòng làm việc của chị, thì Kỳ vẫn còn ở đây?"



Phương Hạo Vân bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, theo như cách nói của bà chị, trước đó cô ấy vẫn gặp Kỳ, cũng chứng tỏ một điều rằng Kỳ vẫn bình an vô sự.



"Ừ..."



Phương Tuyết Di gật gật đầu, sau đó lại nói: "Nhưng giờ thì không thấy em ấy đâu cả, đúng rồi, chị biết rồi... Hạo Vân, chú đi theo chị..."



Phương Hạo Vân vội vàng đi sát theo bà chị, sau khi tới phòng nghỉ riêng, Phương Tuyết Di chỉ vào bức tường phía Đông nói: "Hạo Vân, trong này có một chiếc cửa bí mật, chị nghĩ Kỳ chắc là đi ra từ lối này rồi."



Nói rồi, cô bước tới, ấn vào một cái nút ẩn phía dưới của một bức tranh sơn dầu, lập tức, trên vách tường bỗng mở ra một chiếc cửa gỗ, dẫn tới một con đường đi ra bên ngoài.



"Đây là do chị thiết kế... Có đôi lúc chị trực tiếp đi thẳng từ phòng nghỉ ra ngoài... Kỳ là trợ lý đặc biệt của chị, lại là em dâu của chị, cho nên chị đã kể hết mọi bí mật của mình cho cô ấy nghe... Xin lỗi, là do sơ suất của chị..." Phương Tuyết Di nói giọng đầy hối lỗi.



"Chị, không phải lỗi của chị. Là lỗi của em, là em gây tổn thương quá lớn cho Kỳ, cô ấy nhất định đã nghe thấy tiếng nói của em nên mới bí mật đi ra ngoài."



Phương Hạo Vân trầm ngâm thở dài một tiếng, rồi sau đó nói: "Chị, chị cứ đi làm việc đi, Kỳ rời khỏi công ty nhất định sẽ có người nhìn thấy, em nghĩ em nhất định rồi sẽ tìm ra cô ấy thôi."



Sau một hồi dò sát, bảo vệ của công ty không hề nhìn thấy Bạch Lăng Kỳ rời khỏi công ty, nói một cách khác, Bạch Lăng Kỳ bây giờ vẫn đang ở trong công ty.



Sau khi nhận được thông tin này, Phương Hạo Vân lại một lần nữa bớt lo đi ít nhiều, chỉ cần cô ấy vẫn còn an toàn, những điều khác hắn không quan tâm.



"Hạo Vân, con lên phòng của bố, bố đợi con ở phòng làm việc nhé..."



Phương Tử Lân từ con gái đã biết được cậu con trai với cô con dâu tương lai đang có mâu thuẫn, ngay từ phút đầu tiên đã gọi điện thoại buộc hắn lên nói chuyện. Đương nhiên, Phương Tuyết Di không hề nói rõ ngọn nguồn mâu thuẫn của hai người cho ba nghe.



Phương Tử Lân nhìn khuôn mặt ủ ê buồn bã của Phương Hạo Vân, khẽ lắc đầu, thầm suy nghĩ, thằng nhóc này vẫn còn non quá, một chút trở ngại thôi mà đã vậy rồi.



"Hạo Vân, ba gọi con tới đây, là muốn nói chuyện tâm sự với con, từ trước tới giờ ba chưa bao giờ thấy tâm trạng con lại não nề rệu rã như thế này..."



Phương Tử Lân quyết định phải làm một khóa lên lớp về tư tưởng cho cậu con. Lấy thân phận là một người đã từng trải nhiều chuyện, để dạy cho cậu con vài chiêu.



"Ba, nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, thì con phải đi ngay đây, Kỳ không thấy đâu cả, con buộc phải mau chóng tìm cho ra cô ấy..." Phương Hạo Vân hôm nay không có tâm trạng để đi đàm đạo mấy chuyện nhân sinh này nọ với ông bô nữa.





Phương Tử Lân trừng mắt lườm cậu con, nói giọng tức giận: "Tiểu tử thối, có vợ rồi thì không cần ba nữa phỏng, nghe chị con nói Kỳ vẫn còn ở công ty. Ba đã thông báo cho tất cả các nhân viên bảo vệ của công ty đi tìm kiếm rồi, đợi lát nữa sẽ có kết quả ngay thôi. Nhân thời gian ít ỏi này, chúng ta cứ nói chuyện chút đã..."



Nghe ông bố đã nói như vậy, Phương Hạo Vân đã yên tâm hơn ít nhiều, điều chỉnh lại một chút tư thế vẻ mặt của mình, ngồi đĩnh đạc lại trên ghế sô pha. Đợi ông bố bắt đầu bài giảng tư tưởng.



"Hạo Vân, ba không muốn biết mâu thuẫn giữa con và Kỳ là như thế nào, ba chỉ muốn nói cho con biết một điều. Thời cơ chín muồi rồi thì nên nắm bắt nó thật sớm..." Phương Tử Lân mỉm cười đầy thâm ý nói.



"Nắm bắt....?"



Đầu óc của Phương Hạo Vân hôm nay có chút bấn loạn, ngẩn người ra một chút, thấp giọng lí nhí nói: "Ý ba là gì ạ?"



Phương Tử Lân lại lần nữa trừng mắt nhìn cậu con, hừ một tiếng rồi nói:" Thế con có còn là một chàng thanh niên không, có còn là huyễn khốc một thời không? Con thật sự không hiểu hay là đang giả bộ ngây thơ với ba thế hả?"



"Ba, ý của ba là muốn con phải chơi trò gạo nấu thành cơm?"




Phương Hạo Vân có chút bất ngờ, hắn không ngờ rằng một ông bố xưa nay luôn bảo thủ giữ nền nếp cũ lại có thể nói ra một câu nói như vậy. Hắn cứ nghĩ rằng, ông bố của mình là một người kịch liệt phản đối ngay cả việc môi kề môi trước hôn nhân.



"Thằng nhóc này cuối cùng cũng tỉnh đấy chứ..."



Phương Tử Lân giống như một chuyên gia tình trường lão luyện nói: "Hạo Vân, người con gái tốt như Kỳ bây giờ không còn gặp nhiều nữa đâu, con phải nắm chắc lấy cơ hội, rồi đến lúc nắm bắt được thì hãy nắm bắt tận dụng luôn, vạn nhất xảy ra sai sót gì, thì những thứ để lại chỉ còn là hối hận và tiếc nuối mà thôi..."



"Ba, bố không phản đối việc bọn con làm chuyện đó trước hôn nhân sao?" Phương Hạo Vân cẩn thận dò xét ý tứ của ba.



"Con là một thanh niên, hay là ba là thanh niên vậy, tại sao ba thấy tư tưởng của con còn không thông thoáng như ba vậy, những năm đèn sách học hành của cậu té ra trở thành một con mọt sách thế hả?"



Phương Tử Lân bước tới, vỗ vỗ vào bả vai cậu con trai nói: "Chuyện của chính mình thì mình cần phải nắm bắt lấy, dù sao thì, ba cũng đã công nhận Kỳ là con dâu của ba rồi."



"Ba, con có thể hỏi ba một câu này được không?" Phương Hạo Vân lần đầu tiên phát hiện ba của mình lại tiến bộ như vậy, ít nhất thì cũng không khô khốc như trong tưởng tượng của hắn.



"Hỏi đi? Hôm nay con cũng đừng coi ba là ba nữa, ba cũng không coi con là con, chúng ta hôm nay là bạn bè."



Phương Tử Lân nghiêm túc nói: "Chúng ta giao lưu kết tình bạn bè thêm lần nữa."



"Vậy được ạ, con sẽ không khách sáo nữa."



Phương Hạo Vân tỏ vẻ ranh mãnh: "Ba năm xưa có phải là tiến quân thần tốc, đánh nhanh thắng nhanh, lúc nắm bắt được thời cơ là tiến tới hạ gục nhanh tiêu diệt gọn mẹ luôn phải không ạ?"



"Hạ cái đầu con..."



Phương Tử Lân vẻ mặt không được vui vẻ lắm nhìn cậu con hừ giọng nói: "Thằng nhóc như con nghĩ ba là loại người gì, ba không cần phải dùng sức mạnh, mà ba dùng chân tình để làm rung động lòng của mẹ con."



"He he!" Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, còn tưởng rằng ông bô là thần tình yêu cơ, kết quả hóa ra cũng chỉ là lý luận suông.



"Cười cái gì mà cười, những khó khăn mà ta phải nếm trải qua nhiều hơn con rất nhiều, nghe ba thì chỉ có đúng trở lên thôi. Có thể nhận thấy là Kỳ cũng yêu con, nên con cũng không cần phải kiêng dè gì hết, đợi lát nữa khi hai đứa đã làm hòa rồi, thì hãy tiến tới đi. Một khi con gái mà bị tấn công như thế thì chỉ còn nước ngoan ngoãn nằm im thôi..." Phương Tử Lân lại một lần nữa dặn dò cậu con một lần nữa.




Ông bố bất lương, có điều Phương Hạo Vân ngược lại rất yêu thích tính cách của ông, lúc bình thường thì ông lại quá cứng nhắc.



"Ba, con của ba sẽ không để cho ba thất vọng đâu, ba đợi tin thắng lợi của con nhé..." Phương Hạo Vân giống như lập nên quân lệnh trạng, thề non hẹn biển nói.



"Ha ha...!"



Phương Tử Lân hào sảng cười nói: "Ba chờ tin chiến thắng và khúc khải hoàn của con..."



Đúng vào lúc này, điện thoại của Phương Tử Lân lại vang lên.



"Chắc là có tin tức gì của Kỳ rồi..." Nói rồi, Phương Tử Lân vội vàng nhấc máy điện thoại lên, thế nhưng bảo vệ ở đầu dây bên kia lại thông báo tin tức không đúng như mong đợi và kỳ vọng của ông.



Bạch Lăng Kỳ hình như đã rời khỏi đó thông qua cửa sau dành cho nhân viên rồi. Trên màn hình camera giám sát nửa giờ trước, đã chụp được một bức hình rất rõ về việc cô rời khỏi công ty. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



"Bọn ăn hại!" Phương Tử Lân hằm hằm dập máy điện thoại xuống.



"Ba, Kỳ rời khỏi công ty cũng chưa được bao lâu, để con đi ra ngoài tìm cô ấy..." Chào hỏi một câu, không đợi Phương Tử Lân kịp nói gì, Phương Hạo Vân đã lùi bước đi ra ngoài căn phòng.



Trời vừa gì mà đã tối sầm rồi, Kỳ nếu như hôm nay vẫn không trở về nhà, và không có bất cứ liên lạc nào với bạn bè cũng như gia đình, vậy thì phải biết tính sao đây? Trên đường đi, Phương Hạo Vân vội vã bấm máy gọi cho Trần Thanh Thanh, bảo cô nhờ những người ở nhà Trần gia xung quanh công ty Thịnh Hâm đi tìm giúp.



……..



Hạo Thiên tĩnh lặng ngồi bên cửa sổ, sắc mặt tái nhợt. Trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên vài nét của sự giận dữ, hắn vạn lần không thể ngờ, một đao kia của Nguyệt Như kia rõ ràng là rất dữ dội và tàn độc, đã đả thương kinh mạch của hắn ở vùng vai trái.



"Chủ nhân, rốt cuộc là ai đã đả thương ngài, Tu La Song Vệ muốn báo thù cho ngài..."



Đứng ngay trước mặt hắn, hai cô gái thân hình đầy đặn, đi tới đứng ngay ngắn trước mặt. Một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, tướng mạo trông cũng không tồi. Về cơ bản cũng coi là tiêu chí, có điều trên gò má có hơi gầy gò với nhiều đường nhăn, trong đôi mắt vẻ phẫn nộ không hề che dấu.




Bọn họ là song vệ trong Thiên Đạo của Hạo Thiên tu la, được gọi là Tu La Song Vệ, người mặc đồ trắng tên là Bạch Tu La, người mặc đồ đen tên là Hắc Tu La.



"Chuyện này không cần các ngươi phải xen vào, lần này ta triệu hai người tới, là có một chuyện quan trọng khác cần các ngươi đi làm..."



Hạo Thiên dặn dò: "Ta muốn hai người đi giết Hoa Thiên Minh. Tư liệu của hắn nằm trong máy tính, lát nữa hai người cứ từ từ nghiên cứu... Nhớ rõ, tuyệt đối không được thất bại."



"Thuộc hạ hiểu rồi!" Tu La Song Vệ cung kính nói.



"Đêm nay hai ngươi hộ pháp cho ta, mấy ngày nữa sẽ có một trận ác chiến. Ta buộc phải nhanh chóng điều trị cho khỏi vết thương."



Cho đến bây giờ, Hạo Thiên mới biết rằng mình đã đánh giá quá thấp sức mạnh của Nguyệt Như. Cho dù là dùng thuốc trị thương bí truyền của hắn, nhưng vết thương ở vai cũng không thấy khá khẩm hơn là bao. Hơn nữa, đạo nội kình ở bên vai trái của hắn do Nguyệt Như để lại vẫn không có dấu hiệu tan hết.



"Chủ nhân, trên đời này vẫn còn có người làm cho ngài bị thương được. Rốt cuộc là kẻ nào, nếu như để tôi biết được, nhất định tôi sẽ cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong." Bạch Tu La hơi ngước lên nhìn vào mặt Hạo Thiên, trong giọng nói đầy vẻ xót xa.



Hạo Thiên giống như không thèm màng tới lời nói của cô, nhẹ nhàng nhận lấy bát thuốc trong tay của Hắc Tu La đưa cho, cổ hơi nghểnh lên, uống cạn sạch không còn một giát bát thuốc.




Rất nhanh, sắc mặt tái nhợt của hắn lại khôi phục lại vẻ hồng hào, chỉ là những tia máu trên đầu vai vẫn không ngừng chảy ra.



Hiển nhiên, mấu chốt của vấn đề là làm thế nào để hóa giải đạo nội kình kia.



Nhẹ nhàng vuốt ve một chút bả vai, Hạo Thiên nhanh chóng xẹt qua một tia tức giận trên mặt, cắn răng hằn học nói: "Món nợ này, sớm muộn gì thì ta cũng phải đòi lại."



"Chủ nhân, hôm này là đêm trăng tròn, hay là bây giờ thuộc hạ bắt đầu đả tắc cho ngài, chúng tôi sẽ hộ pháp cho ngài..." Ngẩng đầu lên nhìn màn đêm với bầu trăng tròn vành vạnh, Bạch Tu La đề nghị nói.



Trên mặt Hạo Thiên hiện lên một nụ cười thản nhiên: "Tốt lắm, Bạch Tu La, cảm ơn đề nghị của ngươi, hôm nay quả thật là một đêm trăng rằm, kết hợp với khí tức của ta, đúng là một thời cơ tốt nhất để chữa trị vết thương của ta."



……..



Phản ứng của Bạch Lăng Kỳ khiến cho Trương Mỹ Kỳ có chút chân tay luống cuống, cô thậm chí không chỉ một lần có ý muốn từ bỏ Phương Hạo Vân, vứt bỏ cuộc sống mà mình mong đợi, dự định rời khỏi nơi này.



Thế nhưng lời của Phương Hạo Vân cứ hiện lên trước mắt, hắn nói rất đúng, chuyện đã xảy ra rồi, nếu như vào lúc này cô lại lựa chọn ra đi, thì tất cả những gì Phương Hạo Vân đã làm đều sẽ thành công cốc.



Nhưng vấn đề là, cô cảm giác mình không có cách nào để đối diện với Bạch Lăng Kỳ.



Tuy rằng lúc trước là do Phương Hạo Vân cưỡng bức cô, nhưng những ngày gần đây, quan hệ của cô với Phương Hạo Vân đã có những bước đột phá, muốn nói mình là người bị hại thì cũng không thể nào nói nổi.



Suốt một ngày một đêm, Bạch Lăng Kỳ cũng bặt vô âm tín, trong lòng của cô thật sự đang rất lo, rất lo lắng là đằng khác.



"Chị Mỹ Kỳ, xin lỗi chị, đều là do em đã làm mọi chuyện ra cơ sự này, nếu chị thấy bực bội trong lòng thì cứ mắng chửi thẳng vào mặt em đi được không?"



Tạ Mai Nhi hôm nay không hề đi làm, đại học Hoa Hải đã đi suốt mấy lần, đi về nhà cũng mấy lượt, trong lòng cắn rứt tự trách mình không thôi.



"Mai Nhi... Chuyện này không thể trách em... Nếu như hôm đó chị đi tìm Kỳ thì mới đúng, chị không nên trốn tránh tiêu cực..."



Trương Mỹ Kỳ sâu kín thở dài một tiếng, nói: "Mai Nhi, em ở lại trông nhà, trời sắp tối rồi, không thể để cho Kỳ qua đêm ở bên ngoài, chị phải đi tìm cô ấy. Nếu tìm không được Kỳ thì chị không thể nào ngủ nổi..."



"Chị Mỹ Kỳ, để em đi cùng với chị..."



Buổi sáng trong nội tâm Tạ Mai Nhi còn có mấy câu oán hận, nhưng bây giờ nhìn mọi người lòng dạ ai nấy như có lửa đốt, sự oán hận trong lòng đã không còn chút gì từ lâu. Đều là phụ nữ với nhau, cô có thể hiểu được Bạch Lăng Kỳ, cũng có thể hiểu được Trương Mỹ Kỳ. Hai người đó thật sự đều không dễ dàng gì trong việc này.



Tai hại lớn nhất vẫn chính là Phương Hạo Vân.



"Đều bảo là đàn bà đều là mầm họa, em thấy đám đàn ông mới là như vậy..."



Tạ Mai Nhi thầm lí nhí nói mấy câu như vậy, đi bám sát theo sau Trương Mỹ Kỳ. Tuy rằng trời đang rất lạnh, nhưng so với sự lo lắng tới an nguy của Kỳ, chút lạnh lẽo này chẳng được coi là gì cả.



"Chị Mai, chị Mỹ Kỳ, mọi người không cần ra ngoài nữa, bố em đã phái hơn một trăm người đi tìm Kỳ rồi, chắc hẳn sẽ mau chóng có tin tức của cô ấy thôi, chúng ta cứ ngồi nhà đợi là được rồi." Hai người còn chưa đi ra khỏi khu nhà, thì giọng nói của Trần Thanh Thanh đã vang lên.