Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 139: Con tiện nhân




"Học tỷ, chúng ta đi ăn cơm đi."



Phương Hạo Vân mỉm cười ý nhị: "Bụng của chị kêu réo kháng nghị rồi kìa."



Trần Thanh Thanh hơi bối rối, cảm thấy quê quê, bỉu môi oán trách: "Cái bụng đáng ghét này…"



Nhìn thấy bộ dạng phụng phịu của Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, có những lúc cô gái này chẳng khác gì một cô bé mấy tuổi nhỉ?



"Nói đi, chị muốn ăn gì?" Phương Hạo Vân buông tay Trần Thanh Thanh ra, dừng bước hỏi.



"Tùy em thôi, em đãi khách mà, em muốn đi đâu ăn thì đi…"



Trần Thanh Thanh cười vui vẻ nói: "Hôm nay chị rất vui, có ăn gì cũng cảm thấy ngon miệng."



Cuối cùng hai người đã chọn một nhà hàng phương Tây nhỏ có không khí ấm cúng ngay đầu đường cách đó không xa. Sau khi bước vào chọn một chiếc bàn gần cửa sổ ở lầu 2 ngồi xuống, bàn ăn rất nhỏ, hình như chỉ dành cho hai người, xung quanh có các loại đèn trang trí tỏa ánh sáng hồng dịu, giữa bàn là lọ hoa cắm một bông hồng đỏ thắm, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là chỗ ngồi dành cho các cặp tình nhân.



Trần Thanh Thanh sau khi ngồi xuống, nhìn thấy cành hoa hồng đặt giữa bàn cứ bối rối ra mặt. Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày đề nghị: "Học tỷ, nếu chị không thích nơi này hay là chúng ta đổi nhà hàng khác vậy?"



Trần Thanh Thanh bỉu môi, ấm ức gắt lên: "Đổi cái gì mà đổi, người ta đã đói cồn cào muốn xỉu luôn rồi nè, thôi cứ ăn đại ở đây đi."



"Vâng!"



Phương Hạo Vân liền đưa menu món ăn qua. Đón lấy menu, Trần Thanh Thanh xem qua một lượt, gọi hai phần bít tết bò và hai đĩa mì Ý, ngoài ra còn gọi một chai rượu vang đắt tiền.



Phương Hạo Vân vẫy tay gọi phục vụ tới đưa trả menu, sau đó tính nhẩm coi số tiền trong túi mình có đủ để trả bữa cơm này không, vấn đề là chai rượu vang ngoại nhập kia không hề rẻ đâu.



Kết quả tính toán là hắn không đủ tiền, trời ơi, phải làm sao đây?



Thật ra Phương Hạo Vân ngay từ đầu không nghĩ tới sẽ vào ăn cơm ở nhà hàng phương Tây, hắn chỉ định tìm một quán ăn bình thường thôi, hắn thích món ăn Trung Quốc hơn, cứ đi ăn món Tứ Xuyên, hay món Quảng Đông cũng được.



Trần Thanh Thanh không nhận ra vẻ âu lo của Phương Hạo Vân, thấy hắn ngồi nhấp nhỏm không yên, cứ tưởng là vì chiếc bàn tình nhân này khiến hắn không được tự nhiên, trong lòng cũng thấy áy náy khi không chọn nhà hàng khác.



Nhà hàng sang trọng có khác, nhân viên làm việc rất hiệu quả, tuy số thực khách rất đông nhưng chỉ chưa đầy nửa tiếng, nhân viên phục vụ đã bưng món ăn Trần Thanh Thanh gọi lên cho hai người thưởng thức.



Nhân viên phục vụ khui giùm hai người chai rượu vang xong liền lui xuống, Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân cắm cúi lùa thức ăn vào miệng như hai con ma đói.



Một lát sau, Phương Hạo Vân mới ngẩng đầu lên nâng ly nói: "Học tỷ, chúc mừng chị đánh thắng Tần Tử Hoa, chúng ta cạn ly nào."



"Ờ, cạn ly chúc mừng thắng lợi!"



Trần Thanh Thanh cũng nâng ly rượu lên, cụng cái cốp với Phương Hạo Vân, sau đó kề môi uống một hơi cạn sạch.



Phương Hạo Vân chỉ hớp một ngụm, Trần Thanh Thanh thấy thế oán trách: "Không được, em phải uống cạn, em là đàn ông chẳng lẽ còn thua cả chị về tửu lượng ư?"



Phương Hạo Vân nghe vậy, nói: "Học tỷ, uống rượu vang phải như thế mà."



"Chị mặc kệ, hôm nay chị rất vui, em phải nghe lời chị…"



Trần Thanh Thanh giở thói đại tiểu thư ngang bướng nói: "Nếu đã là chúc mừng chị thì em phải nghe lời chị chứ? Uống cạn hết đi, mau lên."



"Thôi được rồi."



Phương Hạo Vân không muốn làm bữa ăn mất vui, chiều ý Trần Thanh Thanh một lần vậy, liền uống cạn ly rượu. Thật ra có uống hết ly này đến ly khác đối với hắn cũng không sao, điều hắn lo lắng là Trần Thanh Thanh có thể uống hết chai này kêu tiếp chai khác, rượu vang tuy nồng độ cồn thấp nhưng uống nhiều vẫn say như thường, hơn nữa uống nhiều chai thì tiền đâu hắn trả đây trời?



Uống xong ly rượu, Phương Hạo Vân tiếp tục ăn món mì Ý, đột nhiên ánh mắt hắn lóe lên, nhìn xuyên qua tấm kiếng xuống đường thấy hai người quen thuộc, cô gái hình như là Lã Văn Văn, còn người nam tất nhiên là Vương Thế Phi, họ đang bước xuống chiếc xe hơi thể thao màu đỏ sang trọng, xem ra cũng đến nhà hàng này dùng bữa tối rồi.



Không bao lâu sau, Vương Thế Phi và Lã Văn Văn quả nhiên bước lên lầu 2.



Vương Thế Phi bỗng nhận được cuộc gọi đến, liền đi ra ngoài nghe điện thoại, còn Lã Văn Văn chọn đúng chiếc bàn gần Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh đang ngồi, hơn nữa cô đã phát hiện ra Phương Hạo Vân đang ngấu nghiến ăn mì Ý. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:



"Thằng ranh con, hôm nay để tao bắt gặp là không may rồi nhé…"



Lần trước trong đêm dạ hội, cô ả vốn định chơi xỏ Phương Hạo Vân nhưng cuối cùng vẫn chưa có cơ hội thực hiện, hôm nay thấy thằng mặt trắng này lại dính vào một cô gái khác, trong lòng Lã Văn Văn tức tối nhớ lại đêm đó hắn dám nói xỏ anh trai mình.



Thật là tội nghiệp, suốt ngày chỉ biết nghĩ cách làm quen với đại gia, ngay cả việc Trần Thanh Thanh đấu võ cũng không biết, nếu không cô ả đâu dám chọc giận Nữ bạo long đang dùng cơm tối chứ.



"Tại sao lại là cô ta?" Vừa đúng lúc Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tức giận của Lã Văn Văn.



Trần Thanh Thanh cũng nghiêng mình ngó sang hướng nhìn của Phương Hạo Vân, thấy một cô gái xinh đẹp đang đi về phía hai người, cô không quen biết Lã Văn Văn, cô đang nghĩ có khi nào cô gái kia có dây mơ rễ má gì với Phương Hạo Vân chăng?



"Không thể nào." Đợi khi Lã Văn Văn bước lại gần hơn, Trần Thanh Thanh liền xua tan nghi ngờ của mình, cô gái này ăn mặc diêm dúa, trang điểm lòe loẹt, chắc là một cô gái không đàng hoàng rồi, Hạo Vân sao có thể dính vào loại con gái này chứ?



"Phương Hạo Vân, khá đấy nhỉ. Lợi hại thiệt, lại đổi bạn gái rồi à?"



Lã Văn Văn ngúng nguẩy bước lại gần, nhìn khinh miệt vào Phương Hạo Vân, giễu cợt: "Thanh niên trai tráng mà suốt ngày cặp kè với các cô gái bảo người ta cho tiền tiêu vặt, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ à? Còn nói là bạn học cũ của anh mình nữa chứ, nói ra thật khiến người ta mất mặt."



Hiển nhiên, Lã Văn Văn vẫn cho rằng Phương Hạo Vân chỉ là tên sinh viên nghèo đói đi làm thêm mới có tiền đóng học phí.



"Xin hỏi cô một câu, cô là thứ gì ở đây vậy?"



Trần Thanh Thanh cuối cùng đã hiểu ra cô ả này muốn tới gây sự, cũng không cần biết Phương Hạo Vân đã đắc tội gì với người ta, bây giờ cô phải ra mặt giúp hắn mới được.



Lã Văn Văn thế mới nhìn rõ Trần Thanh Thanh, cảm thấy cô gái này hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, khí phách cao sang của cô khiến Lã Văn Văn ganh tị.




"Nghe tôi nói nè cô gái xinh đẹp kia ơi, cô đừng để tên Sở Khanh này lừa dối, với điều kiện của cô tìm người khác phong độ hơn đâu có khó, sao phải cặp với hạng thấp hèn này chứ?" Lã Văn Văn cay nghiệt nói.



Phương Hạo Vân đưa mắt chán ghét lườm Lã Văn Văn, nhưng hắn không lên tiếng cãi lại. Con chó điên này ta không thèm chấp, chó điên thích cắn người, người đâu thể cắn ngược lại nó một miếng.



"Cô…"



"Học tỷ, đừng so đo với lũ chó điên làm gì cho phí sức."



Thấy Trần Thanh Thanh định mở miệng mắng chửi, Phương Hạo Vân vội ngăn cô lại, ném cho Lã Văn Văn tia nhìn khinh miệt, nói: "Cút xa ra một chút, đây không phải là nơi dành cho chó điên đâu."



"Mày mới là…" Lã Văn Văn tức sôi gan, hai tay chống hông đang định chửi to tiếng.



Lúc này Vương Thế Phi đã nghe xong điện thoại bước vào, gặp ngay cảnh Lã Văn Văn tính gây hấn với Phương thiếu gia, hắn giật mình sợ hãi, không thèm nói gì thêm, vội chạy tới tát cho con điên này mấy bạt tay: "Tiện nhân, còn không mau câm cái miệng hôi thối lại, muốn chết hả? ..."



Mẹ kiếp, mày chán sống chứ tao còn yêu đời lắm.



Vương Thế Phi hiện nay muốn tìm cách tiếp cận Phương Hạo Vân, ai ngờ cái con tiện nhân Lã Văn Văn này còn dám chọc giận người ta. Tức quá, thế chẳng phải là gây khó cho hắn rồi không?



Lã Văn Văn không hề nghĩ tới Vương thiếu gia ngày thường đối xử với cô không tệ nay lại vì một tên mặt trắng ra tay tát mình. Cô ấm ức nói: "Anh… anh dựa vào gì mà đánh người ta, em chỉ không chịu nổi thứ đàn ông mặt dày nhờ vả con gái thôi mà…"



"Mẹ kiếp, mày cũng nhờ tao nuôi đấy thôi…"



Vương Thế Phi rít lên, tặng cho Lã Văn Văn thêm một bạt tay, cáu gắt chửi: "Tiện nhân, mau ngậm miệng lại cút cho khuất mắt tao."



Liền sau đó, Vương Thế Phi mang tâm trạng lo lắng quay sang Phương Hạo Vân, chuẩn bị xin lỗi hắn: "Phương…" Chữ "thiếu gia" chưa bật thành tiếng, Vương Thế Phi thấy Phương Hạo Vân nháy mắt ra hiệu.



Vương Thế Phi đương nhiên hiểu ý của Phương Hạo Vân, người ta không muốn tiết lộ thân phận đây mà.




Vương Thế Phi kể cũng khôn ngoan, hắn vội quay sang cúi chào Trần Thanh Thanh: "Trần đại tiểu thư, thành thật xin lỗi cô, là cô bạn của tôi không hiểu chuyện, làm mất nhã hứng của hai vị. Như vậy đi, tìm dịp khác tôi đãi tiệc tạ lỗi với hai vị, hy vọng đến lúc đó hai vị nể mặt đến dự."



"Vương công tử, chúng ta đều là chỗ quen biết, không cần khách sáo vậy đâu, chỉ là cô bạn của anh thật chẳng ra gì, không xứng với anh chút nào… có lẽ cô ấy thiếu sự dạy dỗ đó mà."



Trần Thanh Thanh biết nhà họ Vương nay đã hợp tác chiến lược với ba cô, nên cũng không muốn làm khó Vương Thế Phi. Hơn nữa cô biết Vương Thế Phi hình như muốn lấy lòng Phương Hạo Vân nên mới tỏ ra vô cùng cung kính trước mặt Phương Hạo Vân, vì thế cũng ít nhiều có cái nhìn thiện cảm về hắn.



"Trần đại tiểu thư nói đúng lắm, con tiện nhân này quả thật thiếu sự dạy dỗ!" Nói xong, Vương Thế Phi lại vung tay giáng cho Lã Văn Văn một cái tát đau điếng.



"Bốp!" một tiếng lanh lảnh vang lên, cú tát mạnh đến nỗi Lã Văn Văn loạng choạng lui lại mấy bước, nếu không phải đụng phải cái bàn, chắc cô ả đã ngã lăn ra đất rồi. Mấy nhân viên phục vụ đứng gần đó cũng thấy rõ có người bị đánh nhưng họ nhận ra khách quen Vương Thế Phi, biết hắn là công tử giàu có nên không ai dám qua can ngăn, càng không ai báo cảnh sát.



Lã Văn Văn bị dính mấy cái tát đã không dám lên tiếng nữa, hiển nhiên cô chính là con tiện nhân chính hiệu, hiếp yếu sợ mạnh. Hơn nữa cô ả dám kiêu căng chơi xỏ người ta chẳng qua ỷ mình quen biết Vương Thế Phi, nay ngay cả Vương Thế Phi cũng cúi mình trước Phương Hạo Vân, cô còn biết làm gì chứ?



"Đại tiểu thư nhà họ Trần ư?" Bị đánh đau mấy cú, Lã Văn Văn đột nhiên trở nên thông minh, cô nhớ ra thân phận của Trần Thanh Thanh.



Nghĩ đến đây Lã Văn Văn liền hiểu ra tất cả, cô gái này là thiên kim tiểu thư của Trần gia, lần trước mình đã gặp mặt một lần trong đêm dạ hội, hèn chi ngay cả Vương Thế Phi cũng phải nể mặt cô ta.



Lã Văn Văn cảm thấy mình bị đánh không hề oan ức, ai biểu không tự biết thân biết phận đắc tội với người giàu có, đáng lắm!



"Tôi không làm phiền hai vị dùng bữa nữa, để mai này tôi hẹn hai vị vậy…"



Vương Thế Phi tỏ ra khôn ngoan, không muốn dây dưa ở đây nhỡ làm Phương thiếu gia mất hứng thì nguy, sau khi lịch sự nói câu cáo từ, hắn vội kéo Lã Văn Văn ra khỏi nhà hàng. Trước khi ra cửa, Vương Thế Phi còn chi trả luôn cho hóa đơn của Phương Hạo Vân.



Phương Hạo Vân mừng thầm, cảm tạ trời đất, may mà có Vương Thế Phi xuất hiện, không thì mang không đủ tiền trả bữa cơm này phải vay mượn học tỷ, kể cũng quê quê, giờ thì tốt rồi, được ăn miễn phí.



Mọi rắc rối nho nhỏ qua đi, hai người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, tâm trạng của Trần Thanh Thanh rất vui, mấy cái bạt tay của Vương Thế Phi làm cô hả giận, rượu vang cứ rót đầy ra uống cạn như nước lã, hình như cô có ý uống say.



Phương Hạo Vân mấy lần can ngăn đều không thành công.



"Hạo Vân, hôm nay là ngày vui nhất của chị, em đừng cản chị, để chị uống cho thỏa thích. Nào, chúng ta tiếp tục cụng ly!"



Trần Thanh Thanh tự tay rót đầy cho Phương Hạo Vân, giơ ly rượu trên tay lên.



Phương Hạo Vân lắc đầu hết cách, thôi thì mặc kệ Trần Thanh Thanh uống vậy. Thật ra hắn có thể thông cảm tâm trạng của Trần Thanh Thanh, trải qua hai cảm giác trái ngược vừa buồn vừa vui, con người ta dễ điên loạn tâm tính, giống như năm xưa hắn lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ vậy, cảm giác chết đi sống lại đó thật khó miêu tả chính xác.



Uống rượu liên tục nên khuôn mặt Trần Thanh Thanh đỏ ửng cả lên càng thêm kiều diễm, trái tim Phương Hạo Vân đập thình thịch, cô ấy hình như đã sắp say rồi.



Trần Thanh Thanh hình như nhận ra ánh mắt của Phương Hạo Vân, cô hơi đỏ mặt e thẹn, đôi mắt say đắm nhìn hắn, lí nhí: "Hạo Vân, chị muốn đi chơi suốt đêm cho đã, em nhất định phải đi với chị, có lẽ ngày tháng vui vẻ chỉ có mỗi đêm nay thôi…"



Nói đến câu cuối, giọng điệu của Trần Thanh Thanh hiển nhiên pha chút oán trách và hụt hẫng.



Phương Hạo Vân thấy cô gái yếu đuối đáng thương trước mặt, trong lòng dao động, chịu không nổi nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.



Trần Thanh Thanh giật mình, nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý, sau đó mỉm cười quyến rũ, thổ lộ: "Hạo Vân, em là người đàn ông tốt nhất chị từng gặp."



Phương Hạo Vân ngây mặt ra giây lát, đáp lời: "Chị cũng là một cô gái tốt."



"Vậy em nói thử xem đàn ông tốt và cô gái tốt có phải nên ở cùng với nhau không nào?" Trần Thanh Thanh khiêu khích Phương Hạo Vân, đôi mắt tình tứ không hề rời khỏi người hắn.



"Học tỷ, em nghĩ chắc chị đã uống say rồi, chúng ta đi thôi!" Câu hỏi của Trần Thanh Thanh rất nhạy cảm, Phương Hạo Vân cứ quy nó làm câu nói bâng quơ của người say rượu, không thèm để ý đến.



"Ờ, chúng ta nên ra ngoài đi dạo rồi."



Rượu vào lời ra, Trần Thanh Thanh trong cơn mơ hồ nói ra một câu đáng xấu hổ kia xong, thấy Phương Hạo Vân có ý chuyển đề tài, cũng không ép hắn trả lời, e thẹn nắm lấy tay hắn bước ra khỏi nhà hàng.