Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 112: Cơn giận của rồng (1 +2)




"Báo cảnh sát ?"



Phương Hạo Vân khinh miệt nói:



"Bạn quá ngây thơ rồi, tuy xã hội bây giờ là theo pháp luật, nhưng có một số chuyện, không phải cứ báo cảnh sát là giải quyết được đâu. Đừng có để mấy phương tiện truyền thông chỉ biết báo tin vui chứ không báo tin buồn lừa gạt. Hiện tại, rất nhiều người đã sống ngoài vòng pháp luật. Thôi, không nói chuyện này nữa, tóm lại, bạn chỉ cần nhớ, nếu muốn không xảy ra chuyện gì nữa, thì hãy quên đi hết tất cả những chuyện thấy được và nghe được trong ngày hôm nay đi nhé."



Thấy ánh mắt của người đàn ông nhìn mình chằm chằm, Tiểu Lệ liền bất giác gật gật đầu, nói:



"Ừm, tôi sẽ nghe lời anh."



"Kỳ, anh đưa bọn em về ký túc xá nhé, thời gian gần đây, nếu đã trễ quá thì em không nên rời khỏi ký túc xá…"



Phương Hạo Vân dặn dò một câu, kéo cánh tay Bạch Lăng Kỳ, gọi theo Tiểu Lệ mau đi về hướng ký túc xá nữ sinh.



Lúc họ rời khỏi không lâu, nhận được phản ảnh của các sinh viên khác, đội bảo vệ của trường gồm có 5 người, trên tay cầm theo cây côn đã vội đến ngay hiện trường, chỉ là lúc đó hiện trường đã không còn một bóng người. Truyện Sắc Hiệp -



"Tiểu Lệ, bạn lên trước đi, mình có vài chuyện muốn nói riêng với Phương Hạo Vân một chút."



Khi đã về đến trước cổng ký túc xá nữ sinh, Bạch Lăng Kỳ ra hiệu cho Tiểu Lệ lên ký túc xá trước.



Tiểu Lệ rất muốn được ở bên cạnh người anh hùng thêm một lúc nữa, nhưng lại chẳng biết lấy cớ gì để ở lại, chỉ đành vừa bước đi vừa ngoái đầu lại nhìn, cứ như không nỡ lên lầu vậy.



Đêm hôm nay đối với cô ấy, chắc chắn sẽ là một đêm thức trắng.



Khi Tiểu lệ đã đi khỏi, Bạch Lăng Kỳ nhìn ngang nhìn dọc Phương Hạo Vân, cứ như là cô không quen biết hắn vậy, càng nhìn càng chăm chú. Phương Hạo Vân thấy cô nhìn mình như vậy bèn có chút khó chịu, thắc mắc hỏi:



"Sao thế ? Mặt anh dính gì à?"



"Hạo Vân, rốt cuộc là anh còn giấu em những bí mật gì nữa ? Sao lúc trước em không hề biết anh thân thủ cao cường như vậy ?"



Bạch Lăng Kỳ không hiểu võ nghệ, thế nhưng cô cũng biết hôm nay bạn trai mình ra tay rất cao siêu. Cô cảm thấy trước mặt cô, bạn trai cô trông như một bậc vương giả vậy, trông rất nhàn nhã, nhưng dường như mọi việc đều nắm hết trong tay hắn. Lúc đó, Bạch Lăng Kỳ cảm thấy bạn trai mình rất xa lạ, rất là xa lạ…



"Rốt cuộc anh là ai ?"



Bạch Lăng Kỳ đột nhiên hỏi một câu.



Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói:



"Anh chính là anh, là Hạo Vân của em đây mà, bây giờ thì anh là người yêu của em, nhưng sau này sẽ là chồng em…"



Bạch Lăng Kỳ nghe xong. Hai má bèn đỏ lên, nũng nịu nói:



"Em có nói là sẽ lấy anh đâu… Hi hi. Nhưng nếu biểu hiện của anh khiến em hài lòng, thì em sẽ suy nghĩ lại."



Nghe Bạch Lăng Kỳ nói thế, Phương Hạo Vân bèn thầm thở dài nhẹ nhõm, nghĩ là cô ấy chỉ tùy tiện hỏi thôi, có ý muốn đùa với hắn thôi. Hắn còn cho rằng Bạch Lăng Kỳ đã phát hiện ra có điểm nào đó không đúng nữa.



"Đúng rồi, Hạo Vân, sao anh biết là em bị bọn xấu ăn hiếp vậy ?"



Khi còn ở trong rừng, Bạch Lăng Kỳ đã muốn hỏi hắn câu này.



"Chẳng lẽ em không biết là mình tâm linh tương thông sao ?"



Phương Hạo Vân cười hỏi.



"Đáng ghét, anh chỉ biết nói bậy, em hỏi thật đấy, sao anh lại biết chứ ?"



Trong lòng Bạch Lăng Kỳ cảm thấy rất ngọt ngào, nếu không phải đang đứng ở trước cửa ký túc xá, thì cô đã sớm ôm chầm lấy cổ hắn mà hôn rồi.



"Là chị Thanh Thanh nói anh biết đó, thật trùng hợp là chị ấy phát hiện ra có bọn xấu đó trong trường, cảm thấy hành động của chúng có vẻ mờ ám, nên đã gọi điện báo cho anh."



Nói đến đây, giọng điệu Phương Hạo Vân như ra vẻ có lỗi:



"Kỳ à, thật ra là tại anh không tốt. Chuyện hôm nay là do anh đã liên lụy em, họ đến là để báo thù…"



Thật ra, chuyện hôm nay, là do tai mắt của Lã Nguyệt Hồng phát hiện được. Họ đã báo cho Lã Nguyệt Hồng biết, sau đó Lã Nguyệt Hồng liền báo cho Trần Thanh Thanh biết. Bà muốn nhường món nợ tình nghĩa này cho Thanh Thanh, hy vọng rằng sẽ giúp con gái mình giành được nhiều thiện cảm của Phương Hạo Vân hơn.



Đương nhiên, bà làm như vậy nhất định sẽ khiến Trần Thanh Thanh nghi ngờ những hành vi của mẹ mình. Từ lâu cô đã có cảm giác như mình đã bị theo dõi. Chuyện hôm nay, đã chứng minh cho suy đoán của cô. Tuy cô biết mẹ cũng chỉ vì sự an toàn của mình, chỉ vì muốn tốt cho mình. Nhưng đối với cách làm như vậy, cô vẫn có chút chán ghét.



"Đừng nói nữa…!"



Bạch Lăng Kỳ lấy tay đặt trên miệng Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói:



"Giữa anh và em còn có phân biệt nữa sao ? Cho dù anh làm gì, em cũng sẽ cùng gánh chịu với anh."



Phương Hạo Vân khẽ xúc động, cũng không màng đến người qua lại nữa, đột nhiên ôm lấy khuôn mặt người bạn gái. Hôn lên trán cô một cái. Lúc đó, trong mắt hắn không hề có chút dục vọng nào. Nụ hôn đó, chỉ mang ý nghĩa yêu thương thuần khiết.



"Đáng ghét quá, bị người ta nhìn thấy rồi kìa…"



Bạch Lăng Kỳ có chút thẹn thùng, bèn thoát ra khỏi tay người đàn ông, chạy ngay lên lầu. Nhưng trong lòng cô quả thật cảm thấy rất ngọt ngào.



Nhìn bóng của Bạch Lăng Kỳ khuất dần đi, trong lòng Phương Hạo Vân đột nhiên dâng lên một cơn giận, hắn thầm nghĩ:



"Kim Phi, con đàn bà này, chuyện hôm nay, tao sẽ bắt mày phải trả giá."



…….



Đợt lạnh lớn thứ hai đã theo mùa đông ập đến, mới sáng sớm tinh mơ mà nhiệt độ ở thành phố Hoa Hải đã xuống âm 8 độ. Hơn nữa kèm theo đó là từng đợt gió đông lạnh.



Sau khi dậy sớm, Tưởng Đại Phát đã chuẩn bị xong bữa sáng, sau đó mới gọi vợ dậy.



Sau khi xong bữa sáng của mình, Tưởng Đại Phát nói với Trương Mỹ Kỳ:



"Mình à, hôm nay em có thể xin nghỉ một ngày được không, anh đã hẹn một người khách đến bàn chuyện làm ăn, đã nói là sẽ đem gia quyến theo ?"



Trương Mỹ Kỳ khẽ chau mày:




"Nhưng dạo này em bận lắm, vả lại trước giờ anh đi bàn chuyện làm ăn cũng đâu cần em theo ? Sao hôm nay cứ nhất định phải có em đi mới được chứ ?"



Tưởng Đại Phát giải thích nói:



"Là vậy nè, lần này bàn chuyện làm ăn với anh là ông chủ Quan, là người rất chú trọng đến sinh hoạt gia đình, ông ấy đi bàn chuyện làm ăn lúc nào cũng dẫn vợ theo. Nên anh mới dẫn em theo chứ, để cho họ thấy vợ chồng mình hòa thuận với nhau, như vậy, mới có thể để lại ấn tượng tốt với ông chủ Quan chứ, chuyện làm ăn cũng sẽ dễ dàng hơn. Mình à, trước giờ anh không yêu cầu mình chuyện gì cả đúng không? Vụ làm ăn hôm nay khá lớn, rất quan trọng, anh mong mình có thể đồng ý ?"



Nghe chồng nói như vậy, Trương Mỹ Kỳ có chút do dự:



"Hay là, anh để em suy nghĩ chút nhé ?"



Tưởng Đại Phát gật gật đầu nói:



"Anh cũng không ép mình đâu, nếu mình không thích đi thì thôi, cùng lắm thì anh bị thiệt trong vụ này vậy. Tiền thôi mà, kiếm bao nhiêu cho đủ chứ…"



"Em đi…!"



Trương Mỹ Kỳ vốn cảm thấy có lỗi với Tưởng Đại Phát, nghe hắn nói thế, nếu cô cứ từ chối tiếp nữa, đúng là có chút quá đáng.



"Mình à, có thật là mình chịu theo anh đi bàn chuyện làm ăn không ? Tốt quá, đúng là tốt quá. Uhm, mình mau ăn đi, ăn xong để đó anh dọn, em đi trang điểm nhé. Trang điểm cho thật đẹp vào. Đến lúc đó vợ chồng mình tình cảm với nhau, nhất định có thể lấy được hợp đồng này…"



Tưởng Đại Phát thầm đắc ý. Vẻ ngoài như vui mừng hớn hở vậy.



Ăn xong bữa sáng, Trương Mỹ Kỳ đã gọi điện cho tổng giám đốc Trác Nhã, xin nghỉ một ngày. Sau đó bèn bắt đầu trang điểm.



Trương Mỹ Kỳ không thích trang điểm đậm. Cô ngồi trước bàn trang điểm, đánh một chút má hồng lên đôi má của mình. Sau đó chọn vài bộ quần áo trong tủ áo. Thử đi thử lại trước gương, sau cùng chọn một bộ công sở màu đen, như vậy, càng làm hiện rõ làn da trắng và thân hình đẹp của cô.



Thay quần áo xong, Trương Mỹ Kỳ bèn ưỡn ngực, đứng trước gương ngắm nghía thân hình gợi cảm của mình, trên miệng lộ ra nụ cười hài lòng.



Tưởng Đại Phát cũng chăm chút cho mình, vợ của người bạn chat lớn tuổi tên Vương Hồng Mai, trước đó, hắn đã được nhìn thấy trên mạng, thân hình, khuôn mặt cũng rất khá, cũng không thua kém gì vợ mình. Từ khi Tưởng Đại Phát nhìn thấy vùng kín của Vương Hồng Mai có hình bướm, trong lòng bèn nảy ra một ý. Nhất là khi hắn nghĩ đến chuyện đó là vợ của một người khác, trong lòng bỗng trở nên hưng phấn.



Hắn mang tâm trạng hoảng sợ và kích động. Mong là trong cuộc chơi đầy cảm giác mạnh này, có thể giúp hắn lấy lại phong độ đàn ông.




Sau khi Trương Mỹ Kỳ từ phòng ngủ bước ra, ánh mắt Tưởng Đại Phát bỗng dừng ngay khuôn ngực đầy đặn của cô, trong lòng nghĩ, nếu mình có thể lấy lại phong độ, nhất định sẽ chơi cái báu vật đó cả ngày.



Nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ hẹn rồi, đã nói rõ là bắt đầu lúc 10 h sáng mà. Bây giờ đã hơn 8 h rồi. Còn khoảng hơn 1 tiếng nữa.



"Mỹ Kỳ, em ra xe đợi anh trước, anh đi lấy tài liệu…"



Căn dặn một câu, Tưởng Đại Phát trở về phòng mình, trong ngăn tủ đầu giường lấy ra một bình thủy tinh, bỏ vào túi áo mình, trên môi lộ ra nụ cười dâm đãng. hắn đã tốn 2.000 đồng để mua được lọ thuốc này từ một quán đêm, nghe nói là hàng Mỹ chính gốc. Theo lời người bán giới thiệu thì, món này, chỉ cần 1 giọt thôi, cho dù có là cô gái sắt đã, cũng sẽ trở thành dâm phụ.



Sau đó, hắn nhắn tin cho người bạn chat lớn tuổi, thông báo tình hình chuẩn bị ở đây, nói là sẽ đến khách sạn lúc 9 h.



Bên đó cũng đã hồi âm lại rất mau, nói họ đã thuê phòng từ sớm rồi, chỉ đợi bên này đến thôi.



Tưởng Đại Phát hồi âm, bảo họ chờ thêm chút, đừng nóng vội, bên hắn sẽ cố gắng qua nhanh.



Đúng 9 h, xe của hắn đã dừng ngay quảng trưởng ở trước cửa khách sạn. Sau khi xuống xe, một Trương Mỹ Kỳ khí chất tao nhã và một Tưởng Đại Phát phong độ bước vào cửa lớn của khách sạn, đón thang máy, lên thẳng đến lầu 10, vào một căn phòng rất hào hoa.



Trương Mỹ Kỳ cảm thấy kỳ lạ, sao bàn chuyện làm ăn lại không đến nhà hàng, mà lại lên thẳng phòng khách sạn vậy.



Tưởng Đại Phát thấy vợ mình có chút nghi ngờ, liền cười nói:



"Ông chủ Quan không thích ồn ào, chỉ thích yên tịnh, nên chúng ta sẽ lên thẳng phòng khách."



"Mình à, em đợi ở phòng khách một lúc nhé, để anh đi liên lạc với ông chủ Quan, xem họ đã đến chưa, sau đó anh sẽ dẫn họ đến đây."



Tưởng Đại Phát đã viện ra một lý do để ra khỏi cửa, và gọi điện cho người bạn chat lớn tuổi, cũng chính là ông chủ Quan. Được biết là họ cũng đang ở phòng kế bên.



Gõ cửa vào phòng xong, một người đàn bà xinh đẹp tầm 30 tuổi nhường đường cho Tưởng Đại Phát đi vào, không cần hỏi cũng biết, người này chắc chắn là Vương Hồng Mai mà Tưởng Đại Phát đã từng nhắc trong lúc chat, cũng chính là vợ của ông chủ Quan.



Vương Hồng Mai ăn mặc cũng rất gợi cảm, ả mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân dài mang chiếc vớ da màu đen, cùng với đôi giày cao gót cùng màu, càng khiến cho thân hình gợi cảm của ả trở nên đẹp hơn. Chiếc mông căng tròn mỗi khi bước đi cứ đưa qua đưa lại, trông thật mê hoặc.



So với Trương Mỹ Kỳ, Vương Hồng Mai có vẻ vẫn kém hơn một chút, nhưng dù gì cũng là vợ người ta, trong lòng Tưởng Đại Phát có chút mong đợi. Thấy Tưởng Đại Phát cứ nhìn chằm chằm vào mông của vợ mình, ông chủ Quan đang ngồi trên sofa thầm cười, xem ra ông chủ Tưởng rất hài lòng với vợ của mình, xem ra trò chơi hôm nay không có vấn đề rồi.



"Ông chủ Tưởng, hôm nay Hồng Mai sẽ là của ông, nhưng vợ của ông ở phòng bên cạnh, chắc không có vấn đề gì chứ ?"



Ông chủ Quan chủ động nói trước.



Lúc này Tưởng Đại Phát mới rời mắt khỏi cái mông của Vương Hồng Mai, hắn liền nhìn qua ông chủ Quan, dường như ông chủ Quan nhìn già hơn trên webcam nhiều, hơn nữa thân người lại mập mạp, nhất là cái bụng, có thể so sánh với thai phụ được rồi. Giao một người vợ xinh đẹp như Mỹ Kỳ vào tay một người đàn ông như thế, Tưởng Đại Phát cảm thấy có chút đáng tiếc. Nhưng lại nhìn mặt của Vương Hồng Mai, hắn cảm thấy cũng đáng để đổi.



"Ha ha…!"



Tưởng Đại Phát cười một tiếng, bước đến ngồi cùng với ông chủ Quan, liền đó hắn bèn quay đầu lại cười nói:



"Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu, chúc cho cuộc vui hôm nay của chúng ta sẽ thành công mỹ mãn."



Vương Hồng Mai nhìn hắn cười yểu điệu, nói:



"Ông chủ Tưởng, trông ông còn đẹp trai hơn trên webcam nhiều, em đây rất vừa ý với ông…"



Nói xong, ả liền đặt chiếc mông to tướng của mình lên đùi của Tưởng Đại Phát, đôi tay ả ôm chầm lấy cổ hắn, nói với vẻ lẳng lơ:



"Chỉ là không biết ông đây, có mang hàng theo không…"



Sắc mặt của Tưởng Đại Phát bỗng bắt đầu trở nên không được tự nhiên, trước lúc hắn liên lạc với ông chủ Tưởng, hắn không hề nhắc đến tình trạng sức khỏe của mình.



"Ha ha, Hồng Mai, em thật là hư quá đi, chồng mình còn chưa đi khỏi, thì đã ngồi vào lòng của người đàn ông khác rồi, chẳng lẽ em không sợ anh ghen sao ?"



Ông chủ Quan nói một cách đầy hứng thú. Có thể thấy rằng, ông ấy chẳng hề để tâm chút nào.



Vương Hồng Mai khẽ lắc lư chiếc mông to lớn của mình trên đùi của Tưởng Đại Phát mấy cái, cười nói:



"Được rồi mà, ông là hạng người như thế nào chẳng lẽ em lại không rõ sao, chẳng phải ông chỉ tiếc là không thể ngồi ở đây để xem em và ông chủ Tưởng đây làm tình à ? Chẳng phải lần trước ông đã mở to mắt ra mà nhìn hai người đàn ông cùng tấn công em, cũng chưa đủ để ông hứng thú muốn chết sao…"