Hoán Hồn - Uất Doãn

Chương 7




"Mất trí nhớ không nên tin, vậy thì chuyện cậu đột nhiên biến thành anh tôi, nên tin sao?"

Thẩm Cơ Uy nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng chen lời: "Lúc trước tôi chọn nói dối là bởi vì biết nói ra anh cũng không tin. Tôi là người ngoài, anh có không tin tôi cũng chẳng sao, nhưng Giang Thuỵ thật sự chắc chắn sẽ không lừa anh."

Giang Diệp Khê nheo mắt lại: "Có gì để chứng minh?"

"Những gì anh muốn biết tôi không thể giải đáp được, nhưng anh có thể hỏi anh ta." Thẩm Cơ Uy chỉ vào Giang Thuỵ nói.

Không cần đợi Giang Diệp Khê đặt cậu hỏi, Giang Thuỵ đã tự động lên tiếng: "Nếu tôi đoán không lầm, vì để khống chế Giang Tử Đằng cậu đã trao đổi với Bách Lưỡng Ngôn vài thứ đúng không?"

Giang Diệp Khê không cử động chờ hắn nói tiếp.

"Dự án cải tạo khách sạn Hồ Điệp."

"Chuyện đó cũng không phải bí mật gì."

Sự thật, tuy rằng hai người bọn họ tiến hành trong âm thầm, nhưng đột nhiên Giang thị nhả cái bánh lớn này vào tay Bách Gia, chỉ trong vòng một ngày khi thay đổi bên phụ trách đã gây ra tiếng động không nhỏ trong giới kinh doanh. Phải biết dự án cải tạo khách sạn Hồ Điệp là một trong những dự án lớn nhất trong năm, một tháng trước đã được Giang Thuỵ nuốt trọn vào bụng, khiến Bách Lưỡng Ngôn tức giận đến nỗi mất ăn mất ngủ ba ngày.

Giang Thuỵ và Bách Lưỡng Ngôn là anh em họ, ngoài việc trong bóng tối hãm hại lẫn nhau không làm, nhưng cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán tuyệt đối không phải chuyện ngày một ngày hai.

Giang Tử Đằng quản lí chi nhánh Ân Sinh của tập đoàn Giang thị bên nước ngoài, địa bàn hoạt động vô cùng rộng lớn. Việc Giang Thuỵ không có mặt ở công ty nhiều ngày rất có thể sẽ thuận lợi cho gã thừa cơ hội động tay động chân với cổ phần hai bên, dẫn đến Giang Diệp Khê không thể không mở lời nhờ vả Bách Lưỡng Ngôn.

Hồ Điệp rất tốt, nhưng chưa phải là tốt nhất. Hai bên đều là người làm ăn lâu năm, đương nhiên cũng hiểu rõ điều này.


Mặt khác, nếu như không có vật trao đổi lợi ích là Hồ Điệp, Giang Diệp Khê tin chắc Bách Lưỡng Ngôn vẫn sẽ không từ chối mình, song y vẫn muốn làm vậy. Giữa anh em bọn họ luôn không thích dùng lời lẽ quá nhiều, Bách Lưỡng Ngôn có được thứ mình muốn, đương nhiên sẽ tận lực giúp y gây đủ phiền toái cho Giang Tử Đằng. Về sau hai bên không nợ nần nhau thứ gì, khi hợp tác sẽ trở nên thoải mái hơn.

Giang Thuỵ lại tiếp tục nói: "Ngày 15 tháng trước, cậu đến tìm Hoắc Tiểu Lạc."

Giang Diệp Khê mấp máy môi, không phản biện.

Giang Thuỵ dùng lời lẽ tấn công tới cùng: "Tôi đã từng nói với cậu không được tuỳ ý dính dáng tới nhà họ Hoắc nữa, cậu vẫn cứ cố chấp đi tìm cậu ta. Kết quả thế nào? Với cái tính cách nham hiểm đó của Hoắc Tiểu Lạc, cậu vẫn hi vọng cậu ta sẽ chịu ngồi yên ôn chuyện bốn năm qua với mình à?"

Vẻ mặt Giang Diệp Khê cứng đờ, cổ họng như mắc phải đá, hiếm khi bị chặn miệng đến không nói được lời nào.

Y nhìn Thẩm Cơ Uy, lạnh lùng hỏi: "Anh điều tra em, còn kể với cậu ta?"

Thẩm Cơ Uy lắc đầu nguầy nguậy: "Anh ta đã nói tới vậy mà anh vẫn nghĩ tôi là anh trai anh sao?"

Giang Diệp Khê siết chặt nắm đấm, đang muốn nói thêm điều gì đó thì bất chợt có một y tá gấp gáp chạy vào: "Không ổn rồi bác sĩ Giang, có bệnh nhân bị trúng đạn vừa được chuyển vào khoa cấp cứu, vị trí viên đạn rất gần tim, trưởng khoa kêu anh lập tức chuẩn bị phẫu thuật!"

Sắc mặt Giang Diệp Khê đại biến, động tác gấp gáp đi đến phòng phẫu thuật. Chẳng rõ có phải ảo giác hay không, giây phút Giang Diệp Khê lướt qua mình, Thẩm Cơ Uy thậm chí còn nhìn thấy hai tay y hơi run rẩy.

Cậu ngưng trọng hỏi: "Bây giờ vẫn có người dám sử dụng súng công khai như thế sao?"

Theo nghiêm luật mới nhất được cập nhật vào hai năm trước ở nước Q, ngoại trừ quân khu có thẩm quyền cất trữ súng thật, mọi cá nhân khác ngoài quân nhân, cảnh sát có hành vi sử dụng vũ khí lạnh để đả thương người khác, chắc chắn sẽ phải ngồi tù mọt gông.

Giang Thuỵ cũng chẳng rảnh rỗi giải đáp thắc mắc cho Thẩm Cơ Uy, chỉ âm trầm lên tiếng: "Mấy ngày tới cậu ngoan ngoãn ở phòng bệnh, không được chạy lung tung."


Thẩm Cơ Uy không đồng ý nói: "Anh có thể đến tìm bác sĩ Giang, tại sao tôi không thể đi tìm Tiểu Bạch?"

"Tìm cậu ta có ích gì? Chưa chắc cậu ta đã tin lời cậu."

"Anh thì biết gì mà nói vậy?" Thẩm Cơ Uy tức giận tới giậm chân, "Đó là do anh nói cậu ấy mới không tin, nhưng tôi thì khác!"

Giang Thuỵ nâng mắt nhìn cậu: "Tóm lại là cậu không được ra ngoài."

"Anh dựa vào cái gì mà cấm tôi?"

"Nếu sự ngoan cố của cậu khiến thân thể tôi gặp nguy hiểm lần nữa, tôi không ngại làm cho cái tay còn lại của cậu gãy nốt đâu."

Khí thế Thẩm Cơ Uy nhất thời như quả bóng xì hơi, vò đầu bứt tóc than thở: "Tại sao lại có thể xảy ra chuyện kì quái như vậy chứ? Cuộc sống của tôi vốn dĩ đang yên đang lành, vậy mà bây giờ chân thì đau, mặt mũi cũng biến thành người khác, nói chuyện thì chẳng có ai thèm tin..."

Than xong thấy người ta vẫn không phản ứng mình, cậu bĩu môi sáp lại gần sờ mó cánh tay bó bột của Giang Thuỵ, "Lúc nãy nói nhiều vậy chắc là bác sĩ Giang đã tin anh rồi nhỉ?"

"Không biết." Giang Thuỵ yên hơi lặng tiếng né tránh.

"Tôi nói với anh cái này, hai tay đối với nhà thiết kế chẳng khác gì mạng sống, chỉ cần một ngày hai chúng ta chưa trở về lại được bình thường thì anh phải cẩn thận bảo bọc nó thêm một ngày, nếu có mệnh hệ gì tôi chắn chắn không tha cho anh."

Ngồi lâu có hơi tê mông, Giang Thuỵ liền đứng dậy đi vài vòng, thuận miệng nói: "Chúng ta trao đổi sòng phẳng, trước khi đưa ra yêu cầu với tôi thì phải thực hiện đúng chức trách của cậu trước."


"Đó vốn là trách nhiệm của anh!" Thẩm Cơ Uy trố mặt nhìn hắn, nhảy dựng lên: "Tôi cảm thấy bản thân bây giờ sống tổn thọ hơn bình thường gấp trăm lần, chỉ cần nghĩ tới vụ tai nạn xe của anh là do người ta sắp đặt là tôi lại lo lắng không biết khi nào đầu mình lìa khỏi cổ đây! Đến lúc đó hồn tôi muốn trở lại xác cũng không chen nổi với anh."

"Tại nạn xe của tôi có người sắp đặt?" U tối nơi đáy mắt Giang Thuỵ chợt loé lên vài giây rồi dập tắt, "Ai nói với cậu?"

"Vợ của bố anh." Thẩm Cơ Uy kể lại cuộc đối thoại hôm đó trong phòng bệnh cho Giang Thuỵ nghe.

Người đàn ông tiến vào trạng thái trầm mặc trong chốc lát, tiếp đó thấp giọng nói: "Chuyện này cậu không cần lo lắng, có Giang Diệp Khê ở đó, nó sẽ không để cậu gặp nguy hiểm, điều kiện tiên quyết là cậu không được làm xằng làm bậy như hôm nay."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Nếu cậu muốn gặp Dung Bạch, tôi sẽ tìm cơ hội."

Thẩm Cơ Uy vẫn do dự: "Nếu bác sĩ Giang không tin tưởng chúng ta, tôi làm sao có thể thuận lợi gặp được Tiểu Bạch?"

"Đó là bởi vì cậu chưa thật sự trở thành tôi."

"Trở thành anh?" Thẩm Cơ Uy nghẹn một búng máu, "Chẳng lẽ anh bảo tôi lật lọng nói với y rằng tôi đã khôi phục trí nhớ, sau đóng giả cho giống anh à? Anh đánh giá quá cao tôi rồi đấy!"

Cậu học thiết kế đâu phải học diễn xuất.

"Việc cậu chân chính trở thành tôi không phải chỉ dùng để đối phó với Giang Diệp Khê." Giọng nói của Giang Thuỵ ẩn chứa sự đe doạ, "Nếu cậu muốn bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của mình, tốt nhất nên an phận làm theo những gì tôi dặn, đừng có cãi bướng."

Thẩm Cơ Uy bị dạy dỗ đến ngơ ngác, lát sau mới chậm chạp phản ứng lại: "Ai cãi bướng!"

Giang Thuỵ xoay người đã đi mất hút từ lúc nào.

...

Giang Diệp Khê cởi bỏ khẩu trang rời khỏi phòng phẫu thuật, hơi thở lúc này vẫn còn nồng nặc mùi máu, hai mắt đen sậm thấm nhuần mỏi mệt, theo bản năng lấy tay xoa nhẹ hòng giảm bớt căng thẳng.


Y ngước mặt lên, nhìn thấy Giang Thuỵ trên người chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng tanh đang đứng ngoài hành lang, bóng lưng ngược hướng với ánh sáng nhìn qua có chút cô độc.

Hắn nghiêng đầu nhìn Giang Diệp Khê không biết đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, điềm tĩnh hỏi: "Người của quân đội à?"

Giang Diệp Khê trầm lặng đánh giá hắn, Giang Thuỵ cũng để mặc cho y nhìn, tiếp tục nói: "Chuyện đã qua bốn năm, chưa kể tới việc Hoắc Tiểu Lạc có chịu nói thật hay không, anh không muốn em dính líu tới cậu ta là bởi vì nó không có ý nghĩa gì cả. Hoắc Nghiễn chết, MA212 giải tán, đây là kết cục không thể thay đổi được. Ngày hôm nay chỉ mới nghe tới súng đã kích động như vậy, sau này vì cậu ta em còn muốn điên rồ tới mức nào nữa?"

Mặc dù biết chỉ cần lúc nãy bản thân cứng rắn nói ra những lời này, Giang Diệp Khê chắc chắn sẽ tự đưa phán đoán một cách chính xác nhất, song hắn vẫn không làm vậy.

Hắn không muốn ở trước mặt người khác đào bới vết thương lòng của em mình chỉ để chứng minh điều gì đó.

Có đôi lúc Giang Thuỵ cảm thấy vô cùng bất lực.

Không muốn em ấy suy nghĩ về chuyện cũ, lại chỉ vì khoảnh khắc em ấy đau đớn nói mình không nhớ được gì cả, dùng phương thức cực đoan nhất chỉ để lôi lại vết máu dơ bẩn tồn đọng trong kí ức. Hắn không khỏi tự hỏi ngược bản thân, mình làm như thế có đúng hay không?

Giang Diệp Khê bỗng nhiên cảm thấy tâm trí mệt nhoài. Cũng không muốn hỏi tại sao anh lại biết những điều này. Có phải là anh tôi cố tình kể cho anh nghe không. Hoặc là anh đã điều tra được từ đâu. Mọi vấn đề tưởng chừng là thứ y để ý đó giờ phút này chợt hoá thành hư ảo, từng câu chất vấn của người kia tựa hồ mũi dao sắc nhọn vạch ra vết sẹo sâu hoắm trong lồng ngực y, ê ẩm đến khó thở.

Không cần bất kì lời giải đáp nào nữa.

Có một số chuyện, chỉ cần ta chấp nhập nhìn nhận sự thật, nhắm mắt lại liền có thể nhìn thấy đáp án hiện lên rõ ràng trước mắt.

Con ngươi Giang Diệp Khê không chút tiêu cự hướng ra cửa sổ, âm thanh vô cảm nói: "Người hôm nay bị thương nặng bởi loại đạn 357 Magnum, có lẽ không phải tác phong của quân đội."

Giang Diệp Khê khẳng định được điều đó là bởi vì tổ chức ưa thích dùng loại hàng có độ nguy hiểm cao này từng được y nghiên cứu qua. Tổ chức trực thuộc dưới chân "thiên tử", không thuộc phạm trù quản lí của quân đội thành phố S, thậm chí cả quân khu thủ đô.

"Anh, em cảm thấy rất bất an."

Không có chút ngoài dự liệu nào khi nghe thấy tiếng "anh" này, Giang Thuỵ vuốt nhẹ mái tóc Giang Diệp Khê, trấn an nói: "Chỉ là trùng hợp thôi, đừng nghĩ nhiều."