Đổng Niệm An ngồi trên xe mà tâm tình trở nên phức tạp. Bởi vì nếu không hy sinh cho cô thì người trở về bây giờ là chị. Càng nghĩ, bàn tay Đổng Niệm An càng nắm chặt đùi.
Cô dùng móng tay bấm vào da thịt nhưng vì sao không thấy đau?
Ngược lại người đàn ông bên cạnh lại lên tiếng:
“Hạc Anh Đào, cô còn tính lợi dụng tôi đến bao giờ?”
Niệm An nhìn xuống, bàn tay cô đang nắm chặt vào đùi của Nhiệm Dương. Gương mặt cô bỗng trở nên ửng đỏ ngại ngùng:
“Xin lỗi!”
Người đàn ông làm ra bộ dạng chán ghét phủi phủi.
‘Người như cô leo lên giường đàn ông khác mà còn ngại sao?”
Lời này chẳng khác nào mắng chửi chị của cô. Người chị dùng cả sinh mạng để đổi lấy sự sống của cô sao? Nếu được cô chỉ mong đánh một cái cho hắn bất tỉnh luôn.
Nhưng trước mắt chỉ có thể trêu chọc hắn một chút.
Đổng Niệm An chớm người qua, cố tình áp sát người Nhiệm Dương. Dùng một ngón trỏ đặt lên cần cổ hắn rồi di chuyển nhẹ nhàng. Làn hơi thở ấm nóng phả vào man tai hắn:
“Nhiệm thiếu, hình như trên cổ của ngài có con gì đó?”
Thoáng thấy yếu hầu của người đàn ông dao động khiến Đổng Niệm An phì cười.
“Hình như mặt của Nhiệm thiếu cũng đỏ rồi thì phải?”
Nhiệm Dương dùng một ngón tay đẩy cô ra:
“Ừ! Là vì ngại bẩn!”
Đổng Niệm An khẽ hừ lạnh một tiếng rồi trở về chỗ ngồi. Rốt cuộc sau này hắn có bị lời nói này bật ngược lại không? Niệm An chẳng thèm quan tâm đến người bên cạnh mà nhắm mắt ngủ.
Rốt cuộc là ai chọc vào ai?
Mặc kệ!
Nhiệm Dương tỏ thái độ bày xích, ngồi sát gần cửa. Nhưng còn một nguyên nhân chính là đột nhiên hắn cảm thấy nhiệt độ trong người tăng cao, nóng bức khó chịu. Hắn hạ kính xe xuống, lấy tay nới lỏng cà vạt.
Suy nghĩ dần trở nên phức tạp:
Trước đây dù cho Hạc Anh Đào có dùng cách nào tiếp xúc với hắn. Hắn cũng nhất quyết đẩy xa cô ra, còn không bao giờ nhìn cô lấy một cái.
Nhưng sau lần trở về này, bỗng chốc hắn lại có cảm giác vẫn là gương mặt đó nhưng hình như lại biến thành một con người hoàn toàn khác. Ở cô có một cảm giác gì đó rất khó gọi tên mà lại rất lôi cuốn.
Rốt cuộc là gì nhỉ?
Xe dần đi vào cổng của Nhiệm gia, người hầu đứng ở cửa đợi sẵn. Chỉ cần chiếc xe dừng lại là ngay lập tức có người mở cửa. Còn quỳ xuống để thay giày cho hắn.
Người hầu còn cúi xuống thay giày cho cô. Nhìn hành động này, Niệm An có chút chạnh lòng. Khoảng thời gian trước đây để được ăn cơm. Cô phải làm tất cả các công việc trong nhà. Thay giày, rửa chén, giặt đồ,.. Mà ít ra bọn họ bây giờ tốt hơn cô gấp 1000 lần. Lúc đó, cha mẹ nuôi vui thì cơm còn có thịt. Còn không vui chỉ có xương. Hoặc là chỉ có ăn đòn.
Bọn người tàn ác thường sống tốt cho đúng không?
Nghĩ đến đây, Niệm An chua xót. Cô lại nhìn Nhiệm Dương suy nghĩ làm thế nào để khiến hắn chịu tình nguyện giúp đỡ cô?
Nghĩ còn chưa ra đã bị hắn cắt ngang:
“Còn không mau thay giày?”
Niệm An thay giày theo sau Nhiệm Dương vào bên trong. Phía trước dãy hành lang dài là một người phụ nữ trung niên ra đón. Gương mặt cực kỳ nghiêm nghị cúi chào Nhiệm Dương:
“Thiếu gia, lão phu nhân vừa đến!”
“Mẹ tôi? Bà ấy đến đây làm gì?”
“Lão phu nhân nói là muốn thăm người và thiếu phu nhân.”
“Quản gia đã chuyển phòng?”
Người mà hắn gọi là quản gia gật đầu:
“Dạ rồi thưa thiếu gia!”
Nhiệm Dương nhìn sang Đổng Niệm An nói:
“Cô phải chiều ý của mẹ tôi. Mẹ mà không vui, tôi mang cô ném cho cá ăn!”
Nghe đến đây Đổng Niệm An còn tưởng tượng ra một bà mẹ đáng sợ tựa như Uyên Mễ. Không ngờ, mẹ của hắn chỉ vừa nhìn thấy cô đã đẩy hắn sang một bên chạy đến ôm cô:
“Con dâu của mẹ!”
Trái ngược với suy nghĩ trước đó, Đổng Niệm An chưa kịp thích ứng. Cô chỉ biết đứng yên, mở to mắt. Mà đây cũng có lẽ đã sau nhiều năm cô được cảm nhận hơi ấm của mẹ. Bỗng chốc cô không nhịn được, nhớ lại người mẹ quá cố của mình mà chảy nước mắt.
Từng giọt, từng giọt rơi xuống chạm vào vai của Hà Đường My.
“Hic… hic…”
Đổng Niệm An nghẹn ngào bật lên tiếng gọi: “Mẹ…”
Đường My vuốt tóc của cô: “Ngoan… Ngoan…”
“Con sao vậy?”
“Con nhớ mẹ!”
Đúng vậy! Cho dù có lớn thế nào khi đứng trước mặt mẹ, chúng ta bỗng chốc như bé lại.
“Ơ… Ngoan… Ngoan…”, Đường Vy vỗ về an ủi.
Hai người chứ như là mẹ con ruột thịt khiến Nhiệm Dương trở thành người ngoài cuộc. Hắn là đứa con bị vứt bỏ hay mẹ hắn nhặt hắn về nuôi?
Đã lâu như vậy, mẹ hắn rất thích đứa con dâu này. Cho dù vào chính ngày tân hôn, khi phát hiện cô ở chung giường với Giang Thành, bà chỉ nhào đến ôm chầm lấy cô. Tát vào mặt của tên Giang Thành kia. Nhất quyết nói hắn hãm hại con dâu của bà.
Lúc Nhiệm Dương đòi ly hôn, bà đã đòi sống, đòi chết giữ cô lại. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến hắn bắt buộc phải giữ cô ở lại bên mình. Mà đang nghĩ đến đây thì một bạt tai bay vào mặt hắn trước sự ngỡ ngàng của Niệm An.
“Chát”
Nhiệm Dương ôm mặt: “Mẹ lại làm sao nữa?”
“Sao con để con dâu của mẹ khóc?”
“Là cô ta nói nhớ mẹ, tự cô ta khóc? Liên quan gì đến con?”
Đường My còn định tát hắn nữa nhưng đã bị Đổng Niệm An ôm lấy.
“Đừng mà mẹ!”
“Thôi mẹ không đánh nó nữa được chưa?”
Nhiệm Dương tức giận, mặt hắn hầm hầm ném lại cho Đổng Niệm An hai chữ:
“Giả tạo!”
Đường My quát lớn:
“Nhiệm Dương, con muốn ăn đòn nữa phải không?”
“...”