Hoán Đổi Sinh Mệnh: Một Đời Yêu Anh

Chương 37: Tâm nguyện của Niệm An




"Sao rồi?"

Niệm An bước ra bên ngoài. Trước câu hỏi của Nhiệm Dương cô trả lời:

"Không sao! Chỉ là bác sĩ nói đừng ăn nhiều tim động vật quá!"

"Có thật bác sĩ nói với em vậy sao?"

"Anh không tin thì vào hỏi bác sĩ!"

Nhiệm Dương lập tức đi vào gặp bác sĩ hỏi cho ra lẽ. Niệm An chịu thua mà níu tay hắn lại:

"Em nói đùa đó! Bác sĩ bảo em bị loét dạ dày một chút."

"Ai bảo lúc ăn em nói buồn ngủ. Khi ngủ em lại kêu thèm ăn?"

"Vậy còn tim? Tim không có vấn đề gì chứ?"

Cô gật đầu: "Dĩ nhiên rồi!"

Sau đó hai người cùng nhau đi ăn. Cô thích ăn nhất là mì hoành thánh. Thể nên Nhiệm Dương chở cô đến một quán mì lâu đời.

Bước xuống xe, ngồi vào bàn. Niệm An vui vẻ:

"Ông chủ, hai tô mì hoành thánh!"

"Có ngay!"

Niệm An ăn một cách ngon lành. Vừa ăn, vừa nhìn sang bàn bên cạnh. Thấy một bà mẹ đang loay hoay với hai đứa con trai.

"Ăn nhanh nào mẹ thương.."

"Chẳng phải con bảo mẹ nấu ăn dở sao đói đi ăn mì mà?"

Bé con trề môi: "Mẹ nên học công thức nấu ăn ở trên mạng."

Người mẹ phản bác: "Rõ ràng là có!"

Cậu bé hào hứng nói: "Có sao vẫn dở như vậy? Lớn lên con làm đầu bếp, sẽ nấu cho mẹ ăn!"

Nghe đến đây, Niệm An bật cười. Điều hối tiếc nhất của cô chính là không thể sinh cho người đàn ông trước mặt một đứa con.

Cô đặt đũa xuống. Nghiêm túc nhìn hắn:

"Nhiệm Dương, em muốn tìm người mang thai hộ con của chúng ta!"

Người đàn ông đặt đũa xuống bàn:



"Chuyện này nói sau đi!"

Mà tính của cô rất thẳng thắn. Cô quyết tâm thì phải làm cho bằng được:

"Nhiệm Dương, anh biết rõ em muốn gì? Anh cũng biết rõ, em không còn nhiều thời gian mà?"

"Có con hay không đối với anh không quan trọng. Niệm An, nghe anh nói. Khoảng thời gian này chỉ cần chúng ta vui vẻ ở bên nhau có được không?"

"Nhiệm Dương! Ngay cả tâm nguyện cuối cùng của em anh cũng không cho sao?"

Niệm An tức giận bỏ đi. Mà Nhiệm Dương cũng tức giận không kém. Hắn không phải không muốn có con. Chẳng qua là không muốn cô phải nhọc lòng vì hắn.

"Niệm An, em đứng lại cho anh! Anh đời này không lấy ai ngoài em. Hơn nữa, có con hay không đối với anh không quan trọng!"

"Nhiệm Dương, anh cứ cho là em ích kỷ đi. Em muốn có con với anh. Em muốn anh không phải cô đơn một mình.

Bởi vì em đã từng rất cô đơn. Một thân một mình trên thế giới này. Có một đứa con chẳng phải tốt hơn sao?"

Thấy cô ôm lòng ngực khuyu xuống. Bất giác hắn chạy đến ôm cô:

"Anh xin lỗi! Đừng khóc! Em đừng khóc!"

Niệm An run lên. Người đàn ông ôm chặt lấy cô:

"Anh hứa! Chúng ta sẽ tìm người mang thai hộ có được không?"

Tối về, cô nằm tâm sự với Hạc Anh Đào. Niệm An nói:

"Điều hối tiếc nhất của em chính là không sinh con cho anh Nhiệm Dương..."

Câu nói này khiến Hạc Anh Đào ray rứt. Nhìn sắc mặt của cô ta, Niệm An liền giải thích:

"Em không phải có ý đó!"

"Ừ không sao. Chỉ là chị xin lỗi em..."

Hạc Anh Đào biết cho dù có xin lỗi vẫn không thể trả hết được cho Niệm An. Cô ra ôm em của mình:

"An An, chị có chuyện muốn thương lượng với em?"

"Hửm?"

"Chị muốn xin lên chùa ở trên núi ở!"

"Không được! Em phải ở cạnh chị!"



Hạc Anh Đào quỳ xuống rưng rưng nói:

"Chị xin lỗi! Xin lỗi em! Chị thật sự thất hổ thẹn lắm. Chị không có mặt mũi nào ở cạnh em! Chị chỉ muốn vào chùa sám hối lỗi lầm của mình."

"Chị xin em!"

Niệm An muốn giữ chị ở bên cạnh mình. Nhưng không ngờ đó lại là sợi dây trói buộc lương tâm của cô dành cho chị.

Niệm An gật đầu:

"Được! Chị đi đi! Nhớ là thương xuyên gọi về cho em!"

"Cảm ơn em!"

Tối đó, hai chị em ôm nhau ngủ. Đến sáng hôm sau khi thức dậy thì chị cô đã đi mất.

Ánh mặt trời của ngày mới lại bắt đầu, từng ánh nắng xuyên qua hàng cây xanh mướt tràn trề sự sống.

Niệm An vươn vai hít lấy bầu không khí trong lành này.

"Em suy nghĩ gì mà vui vậy?"

Nhiệm Dương ở phía sau ôm eo cô. Niệm An quay lại đặt nụ hôn lên môi hắn:

"Cuối cùng thì em cũng nghiệm ra một điều!"

"Hửm?"

"Khi mà ta yêu một ai đó, không nhất thiết phải ở cạnh người đó. Chỉ cần trái tim luôn có hình bóng của người ta thương là được!"

Nghe xong, mắt Nhiệm Dương đỏ hoe. Cuối cùng giọt nước mắt bất lực rơi xuống. Hắn siết chặt vòng tay cô cô gái nhỏ vào lòng. Đôi vai vững chải cuối cùng cũng run rẩy:

"Em đừng xa anh có được không? Huhu.... Niệm An... Thật sự ông trời lại tàn nhẫn đến thế sao? Không cho chúng ta một cơ hội nào nữa sao?"

Chẳng qua cô biết, một quả tim phù hợp không chắc sẽ đến vào thời điểm thích hợp.

Niệm An cũng chảy nước mắt. Cô dùng đôi tay gầy yếu của mình xoa lưng anh:

"Huhu... Hứa với em sau này không được khóc vì em. Bởi vì em luôn muốn nhìn thấy nụ cười của anh!"

Nhiệm Dương quẹt quẹt nước mắt như một đứa trẻ. Gương mặt tuấn tú cố rặn ra một nụ cười. Vừa khóc vừa cười khiến gương mặt của hắn trông rất dễ thương. Điều này đã thành công chọc cười Niệm An:

"Haha... Xấu hoắc!"

"Em dám chê anh xấu đã từng nghĩ qua hậu quả chưa?"

"Có ngon anh nhào vô! Haha!"