Ớ bệnh viện, Nhiệm Dương ở quỳ suốt đêm ở nơi linh thiêng để cầu xin cho Niệm An vượt qua cơn đại nạn này.
Cuối cùng trời không phụ lòng người, bác sĩ thông báo với hắn rằng cô đã vượt qua cơn nguy kịch. Nhưng thời gian tới phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhiệm Dương đứng ở bên ngoài, hắn đưa tay đặt lên lớp kính dày cộm như muốn chạm lên gương mặt của cô.
Thế giới của cô và hắn đã bị ngăn cách.
Giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má của hắn. Hắn đưa tay bóp lấy lòng ngực đang đau của mình.Cô với hắn là cả thế giới. Mà bọn họ lại muốn lấy đi?
Bởi vì cái gì? Vì lòng ganh ghét đố ky sao?
Hắn không mong giàu sang phú quý. Chỉ mong cuộc sống hạnh phúc bình an bên những người thân yêu. Ước mong này có quá đáng lắm sao?
Nhiệm Dương nắm chặt lòng bàn tay. Hắn xoay người, răng nghiến lại:
"Ông trời rất công bằng. Các người từ từ lãnh hậu quả đi!"
Thư ký ở bên cạnh hắn nhắc nhở:
"Thưa Nhiệm thiếu, xe đã chuẩn bị xong!"
"Đi thôi!"
Trước khi đi, hắn còn không quên căn dặn bác sĩ phải chăm sóc thật kỹ cho Niệm An. Sẽ có thuộc hạ túc trực 24/24 để bảo vệ cho cô.
Nhiệm Dương ngồi vào trong xe đi đến bệnh viện tâm thần. Sau khi xuống xe, hắn được y tá dẫn đến phòng quan sát. Người đàn ông ngồi xuống, thông qua màn hình, nhìn thấy Hạc Anh Đào.
Cô ta đã được đưa đến đây sau khi ra tay với Niệm An. Lúc này, Hạc Anh Đào dang tay ra xoay vòng tròn hệt đang vui vẻ hưởng thụ.
Bàn tay Nhiệm Dương siết chặt sau đó đập mạnh lên bàn:
"Khốn kiếp! Sao cô ta có thể vui đến như vậy?"
Bác sĩ điều trị chính cho cô ta giải thích:
"Bệnh nhân được chẩn đoán bị chứng hoang tưởng. Bệnh nhân sẽ không phân biệt đâu là thật và ảo. Lúc mới đưa vào bệnh nhân nói mình là trưởng công chúa. Đang chờ phò mã đến giải cứu. Rồi cái gì mà con bị hại chết."
"Vậy cho nên bây giờ có thể nói chuyện với cô ta?"
"Gần đây bệnh nhân được theo dõi sát cộng thêm uống thuốc đều độ. Nhiệm thiếu có thể gặp bình thường."
Nhiệm Dương nhếch mép đứng dậy:
"Hy vọng cô ta còn giá trị để dụ tên đứng sau."
Tiếp đó, Nhiệm Dương theo sau y tá dẫn đường vào bên trong phòng bệnh. Cửa vừa mở đã nhìn thấy người phụ
nนี do ngoi tren giudng.
Nhiệm Dương đi thẳng vào ngồi xuống ghế:
"Ta gọi cô là Hạc Anh Đào hay là công chúa?"
Hạc Anh Đào xoay một vòng rồi ngửa mặt lên cười:
"Haha. Hỗn xược! Gặp trưởng công chúa mà không quỳ?"
Nhiệm Dương tiến lên nắm lấy cổ tay cô ta:
"Công chúa? Ta dẫn người đi gặp phò mã có được không?"
Nghe đến gặp phò mã, Hạc Anh Đào đồng ý ngay. Thế là cô ta theo sau Nhiệm Dương đi ra ngoài.
Lúc nào trong xe, đầu ốc dần dà tỉnh táo:
"Nhiệm Dương?"
Cô ta hoảng loạn mở cửa chạy thế nhưng đã bị câu nói của Nhiệm Dương ngăn lại:
"Hạc Anh Đào, cô có muốn biết người đó- hắn ta thật lòng hay không?"
"Anh nói vậy là có ý gì?"
Nhiệm Dương chớp mắt. Thở ra một hơi, cố kìm nén cảm xúc nói:
"Tôi thật sự muốn giao cô cho cảnh sát bắt cô đền tội. Nhưng suy nghĩ lại, cô dù sao cũng là chị của Niệm An.
Vẫn muốn cô nhìn thấy, người thật sự quan tâm cô, yêu thương cô là ai. Chúng ta đi gặp người họ Định đi có được không?"
Hạc Anh Đào đẩy cửa muốn rời đi. Nhưng sau đó Nhiệm Dương nói tiếp:
"Nếu hắn ta thật sự yêu cô. Tôi sẽ không làm khó cô nữa. Càng không làm khó hắn."
Đã đến nước này, Hạc Anh Đào chỉ có thể nói:
"Đi thôi!"
Nhiệm Dương đưa điện thoại cho cô ta:
"Gọi cho hắn!"
Hạc Anh Đào cầm lấy điện thoại ấn các con số trên bàn phím. Sau đó đưa lại điện thoại cho hắn Dương.
Đầu dây bên kia vừa ấn nghe, Nhiệm Dương lên tiếng trước:
"Tôi là Nhiệm Dương. Đã đến lúc chúng ta nên chào hỏi một tiếng rồi!"
Đầu dây bên kia bình thản đáp:
"Được thôi!