Sau khi thấy Nhiệm Dương đi lên phòng, Niệm An quay sang nói được hai câu với chị mình thì lập tức ngã gục xuống bàn.
Không lẽ Hạc Anh Đào - cô ta cho thuốc quá tay? Chưa uống được mấy ly đã gục rồi?
Hạc Anh Đào giả vờ gọi em gái:
"Em sao vậy? Này... Tỉnh lại đi!"
Thấy Niệm An không có phản ứng, cô ta đỡ em gái mình vào phòng của cô ta.
Như đã chuẩn bị từ trước, Hạc Anh Đào mặc bộ đồ ngủ của Niệm An. Cô ta xoay một vòng trước gương ngắm bản thân.
Ở trong gương, vết sẹo từ những trận đòn roi của bọn buôn người hiện lên rất rõ. Cô ta đưa tay ma sát vào da thịt mong chúng mất đi. Nhưng chúng vẫn hiện diện ở đó, hằn lên da thịt của cô ta. Những dấu vết nhớ nhuốc đó không thể nào xóa bỏ
Cô ta nghiến răng, nước mắt trào ra:
"Tại sao?"
Sau đó lại ngẩng mặt lên trời cười lớn. Ánh mắt mang theo sự oán hận cực độ:
"Các người sao lại làm thế với tôi?"
Cô ta cười cợt, đi chầm chậm về hướng giường ngủ ngồi xuống. Lúc đó cô ta can đảm bao nhiêu, bây giờ lại hối hận bấy nhiêu.
Đáng lẽ những tổn thương này không phải do cô ta gánh. Người lẽ ra nên chịu phải là Niệm An.
Dựa vào đâu Niệm An được hạnh phúc còn cô ta thì không?
Ký ức Hạc Anh Đào quay về đêm mưa ngày hôm đó.
Đêm mưa đó phải chi cô ta trốn ở trong hang động cùng Niệm An nhưng vì sự áy náy ở quá khứ, Hạc Anh Đào xung phong dẫn dụ bọn buôn người.
Phát đạn đó đã vô tình bắn trúng chân Hạc Anh Đào. Cô ta té ngã. Nước ở trên trời cứ trút xuống cơ thể của cô ta, khiến cô ta lạnh buốt. Cô ta vậy mà không chết còn bị lôi về hang ổ của đám người đó.
Vết thương do đạn bắn ở đùi chỉ được xử lý qua loa. Đau đớn, Hạc Anh Đào chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cô ta làm gì sai chứ?
Bọn chúng vứt cô ở chuồng chó. Đợi khi vết thương lành rồi, chúng lại lần lượt thi nhau chà đạp cô.
Cô ta chỉ muốn cứu em mình thôi. Mà không ngờ làm người tối phải trả một cái giá rất đắt.
Tiếng cười của bọn chúng lại ám ảnh tâm trí của cô ta. Ngay lúc này đây, cô ta bịt tai lại. Sau đó lại ra sức lau chùi cơ thể. Cô ta chà đến đỏ cả da thịt rồi hét lên
"Á..."
Hạc Anh Đào nhớ đến cái vươn tay của người đàn ông đó. Chính hắn đã giúp cô trở về. Người đàn ông đó có thù với Nhiệm Dương. Cô ta yêu hắn, nên Nhiệm Dương cũng kết thù với cô ta.
Cô ta quy về mục đích chính là trả thù tất cả những người hảm hại cô, trong đó có cô em gái tên Niệm An này.
Còn hoàn thành việc mà người đàn ông bí ấn đó muốn làm.
Ánh mắt đỏ ngầu hoen lệ nhìn về phía Niệm An đang nằm ở trên giường
"Em có gì hơn chị? Dựa vào đầu mà em được cho đến một nhà tốt? Dựa vào đâu mà em sống tốt hơn chị? Dựa vào đâu mà em cướp luôn chồng chị?"
Lời oán hận mang theo tức giận, cô ta vung bạt tai xuống mặt Niệm An:
"Chát."
"Chát"
"Là em xứng đáng nhận nó. Kể từ ngày hôm nay, trả cho chị những gì đáng lẽ thuộc về chị."
Rõ ràng Hạc Anh Đào hoàn toàn không biết Niệm An những năm qua sống khổ sở thế nào.
Cứ thế liên tục đánh đến khi khoé miệng của Niệm Am sưng lên, bật máu đỏ
Đánh xong, cô ta đứng dậy cười cợt nhã đi như một kẻ điên tiến về phòng của Nhiệm Dương.
Hạc Anh Đào nhàn nhã bước vào căn phòng Nhiệm Dương đang nằm. Cô ta ngồi xuống hít lấy mùi hương nam tính trên người hắn. Người phụ nữ đó nhếch mép rồi đứng lên dang hai tay xoay một vòng.
Sau đó lại ngồi xuống đặt tay lên lòng ngực to lớn của Nhiệm Dương:
"So với lũ khốn đó, anh sạch sẽ hơn nhiều. Haha."
Từ trước đến nay mặc dù ở chung nhà nhiều năm nhưng đến cả một ánh nhìn hắn còn không cho cô ta. Vậy mà em gái của cô vừa đến lại trở thành người phụ nữ mà hắn yêu nhất.
Bọn họ giống nhau đến thế mà tại sao tình cảm yêu thương lại không dành cho cô ta. May mắn lúc nào cũng đứng về phía em gái của cô ta vậy?
Khốn kiếp mà!
Hạc Anh Đào gục lên người Nhiệm Dương. Vẫn tưởng người đàn ông bị kích thích sẽ đáp trả nhưng không ngờ hắn lại mở to mắt, bàn tay nắm chặt cổ tay của cô ta:
"Cuối cùng cô cũng chịu lột mặt nạ xuống rồi!"
Hạc Anh Đào giả vờ không hiểu, nhỏ giọng:
"Nhiệm Dương là em đây, Niệm An đây! Anh làm như vậy em đau..."
Nhiệm Dương lặp lại hai chữ:
"Niệm An?"
Hạc Anh Đào gật đầu:
"Đúng rồi, là em đây. Anh say rồi, để em chăm sóc cho anh!"
Hắn ngồi dậy, chậm rãi nói:
"Chăm sóc bằng cách nào?"
Cô ta rất nhanh đưa tay kéo dây áo ngủ của mình xuống. Dùng một ngón tay lướt dọc từ cằm xuống yếu hầu của người đàn ông:
"Thì là chuyện em nên làm!"
Nhiệm Dương hừ lạnh một tiếng mang dây áo kéo lên cao. Sẵn tiện lấy chiếc chăn ở bên cạnh quấn cô ta lại.
"Anh làm gì vậy? Thả em ra!"
Người đàn ông đứng dậy nhìn về phía cửa, hắn nói:
"Niệm An, bây giờ em tin anh rồi chứ?"
Cùng lúc, đèn trong phòng sáng lên. Niệm An từ phía cửa chính đi vào. Tiến gần đến chị mình, nước mắt cô tuôn
lien tuc roi xuong. Co chap hoi lai lan nนa:
"Hạc Anh Đào, chị thật sự là chị của em?