Niệm An ở tỉnh dậy thấy mình đang nằm ở phòng.
Bàn tay cô tê dại bởi người nằm gục bên cạnh đang nắm tay cô thật chặt.
Không muốn đánh thức hắn, cô nhẹ nhàng trở mình.
Chỉ một hành động nhỏ của cô một đã khiến cho người đàn ông bật tỉnh dậy:
"Em tỉnh rồi sao?"
Đôi mắt hắn thâm quầng, khóe mắt ửng đỏ. Cả người hốc hác. Lo lắng không thôi.
Cô gái phát hiện bụng dưới của mình truyền đến cảm giác đau nhíu mày một cái mả người đã ông đã gấp gáp gọi:
"Bác sĩ..."
"Đừng!"
"Sao vậy?"
Niệm An nén đau đứng dậy. Cô nắm chặt hai cánh tay của người đàn ông. Trong đôi mắt chứa sự hoang mang và hoảng loạn:
"Nhiệm Dương, nói cho em biết em bị làm sao?"
Nhiệm Dương do dự sợ khi nói ra sẽ làm cô buồn cho nên đã tìm một lý do khác:
"Bác sĩ nói em bị viêm ruột thừa. Phẫu thuật rồi sẽ không sao nữa!"
Niệm An nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn:
"Anh lặp lại lần nữa?"
Nhiệm Dương ôm cô vào lòng. Nỗi đau này chỉ một mình hắn gánh là được.
"Cắt bỏ ruột thừa sẽ không sao nữa! Em yên tâm. Chịu khó ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm vài hôm."
Niệm An đẩy hắn ra. Nước mắt cứ thế tuôn như mưa. Bởi vì vừa rồi ở phòng hồi sức tức cực. Cô đã nghe hai nữ y tá nói chuyện với nhau.
Nhiệm Dương phát hiện cô mang thai nên đã tàn nhẫn phá bỏ đứa con. Tệ hơn nữa là cắt bỏ một buồng trứng.
Sau này, cô chỉ còn nửa cơ hội. Thậm chí là không có khả năng mang thai.
Mà bây giờ người đàn ông trước mắt lại có thể nói dối không chớp mắt?
Tuyệt vọng xâm lấn trái tim cô.
Lúc bây giờ, cho dù người đàn ông trước mặt kia đang nói gì cô cũng không hề nghe lọt tai nữa rồi.
Cô nằm xuống giường lấy chăn trùm qua khỏi đầu:
"Nhiệm Dương, em mệt rồi muốn ngủ một chút!"
Hắn tinh ý nhận ra sự khác thường của cô cho nên đã bá đạo leo lên giường nằm bên cạnh. Còn ôm cô vào lòng.
Nhiệm Dương từ đầu đến cuối không nói chỉ là đột nhiên cảm thấy rất buồn nước mắt rơi thấm trên áo của Niệm
An.
Chính cô cũng cảm nhận được hắn đang khóc. Niệm An xoay người mặt đối mặt với hắn. Cô không phải là nữ nhân yếu đuối thay vì hiểu lầm chi bằng đối diện trực tiếp với nó.
Niệm An ngồi dậy sau đó kéo người đàn ông ngồi dậy theo.
Mặt đối mặt:
"Nhiệm Dương, nói thật cho em biết! Có phải anh không thích trẻ con? Hay anh chưa chuẩn bị xong tinh thần làm cha?"
"Em đã biết rồi sao?"
Niệm An đứng dậy cô trở nên kích động. Gào lên trong vô vọng:
"Anh nói đi! Con làm gì nên tội mà anh phải cho người bỏ nó? Anh làm vậy có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"
Hắn tiến lại ôm cô:
"Anh không có cơ hội để hỏi. Bác sĩ bảo là thai ngoài tử cung phải cứu em trước. Anh hoàn toàn không được lựa chọn!"
Niệm An ngửa mặt lên cười:
"Thai ngoài tử cung? Haha. Anh có biết bọn họ nói là thai phát triển bình thường không? Anh đừng tưởng tôi không biết. Tôi đã nghe y tá nói hết rồi. Là anh không muốn có con. Anh là kẻ giết người!"
Nghe trong lời nói của cô có gì đó không đúng. Hắn tiến lại gần:
"Niệm An, bọn họ nói với em thai bình thường? Nhưng bọn họ lại nói với tôi là thai ngoài tử cung..."
Nói đến đây, hai người bình tĩnh lại.
Niệm An nhìn chằm chằm vào người đàn ông:
"Nhiệm Dương, có phải anh cũng nghĩ như em?"
Người đàn ông gật đầu. Cô không chịu được đã kích dựa vào người hắn khóc.
"Huhu... Nhiệm Dương, rốt cuộc em đã chọc giận ai vậy? Đứa bé vô tội mà..."
Nhiệm Dương ôm cô, hắn ray rứt không thôi. Chính hắn đã không xác định kỹ càng mà ký tên. Hắn đưa tay đấm mạnh vào tường.
Đấm mạnh đến mức cả bàn tay bật máu tê dại.
"Anh xin lỗi...!"
"Xin lỗi con...!"
Phẫn nộ, hắn tự đưa tay đánh vào lòng ngực của mình.
"Là tại anh.... Tất cả là tại anh..."
Không ngờ chính lúc này, Niệm An lại bình tĩnh đến lạ. Cô tiến đến nắm lấy cổ áo của Nhiệm Dương:
"Nhiệm Dương, nghe em nói!"
"Anh sai rồi!"
"Nhiệm Dương!", Niệm An hét to. Cô nghiến răng mang uất ức nuốt ngược vào trong.
Người đàn ông ngẩng mặt đối diện với sự kiên cường của cô.
"Nhiệm Dương, anh nghe cho kỹ. Em không cho phép anh buồn. Chúng ta phải tìm ra kẻ đứng sau bắt chúng trả giá cho những gì đã gây ra."
Lời này thức tỉnh hắn. Đúng vậy bây giờ không phải là lúc để buồn. Cái bọn họ nên đối mặt chính là bọn người đứng sau. Nếu không, nói không chừng sẽ là mạng của hai người họ.
Đôi mắt Nhiệm Dương trở nên kiên định.
"Được! Anh hứa với em sẽ tìm ra người đứng sau!"
Niệm An ôm chặt hắn vào lòng:
"Nhiệm Dương bọn họ biết diễn kịch. Chúng ta cũng phải diễn. Diễn cho đến cùng!"
"Ý em là?"