Nhiệm Dương đang ở bên ngoài gọi điện thoại.
"Mau cho người đi điều tra chuyện xảy ra ở hồ bơi."
Hắn nói xong liền vào phòng thăm Tiểu Bảo. Bé con gặp chuyện hoảng sợ nên không hỏi được gì. Bác sĩ đã cho
Tiểu Bảo uống thuốc để ngủ ngon hơn một chút.
Nhiệm Dung và Đường My níu tay Nhiệm Dương lo lắng:
"Chuyện này mẹ tin chắc không phải là do con bé Anh Đào làm. Có người muốn hại con bé có đúng không?"
Nhiệm Dương gật đầu:
"Thời gian này, mẹ và em ra nước ngoài. Nhân tiện dẫn Tiểu Bảo đi gặp chuyên gia tâm lý. Chuyện ở đây con sẽ xử lý. Đến lúc đó chúng ta lại gặp nhau."
Bọn họ đều gật đầu đồng ý. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Bọn họ đi rồi Nhiệm Dương sẽ bớt đi một gánh lo.
Nhiệm Dương quay trở về phòng thấy Niệm An tắm xong gấp gáp đi ra. Hắn níu tay cô lại:
"Em tính đi đâu?"
"Còn phải hỏi? Tức nhiên là em đi thăm Tiểu Bảo?"
"Không cần! Thằng bé đã uống thuốc và đi ngủ rồi! Em đừng làm phiền nó."
"Như vậy sao được?"
Hắn kéo cô ngồi trên đùi hắn:
"Anh nói được là được!"
Nhiệm Dương vươn tay lấy máy sấy tóc ở tủ đầu giường. Hắn cứ thế kiên nhẫn sấy tóc cho cô.
Mùi hương dịu nhẹ ở trên tóc bay vào cánh mũi của hắn. Giọng hắn trầm nhỏ:
"Vừa rồi em có biết tôi rất sợ không?"
Niệm An thở ra:
"Em còn sợ hơn cả anh. Nói không chừng nếu Tiểu bảo không tìm được anh, chắc em đã đi gặp ông bà."
Hắn tắt máy sấy dịu dàng ôm cô vào lòng:
"Chẳng phải đã có người thay em đi gặp rồi sao?"
Mà lời hắn nói làm cô có chút giật mình. Muốn đứng dậy lại bị người đàn ông ôm chặt hơn:
"Nói cho tôi biết em tên gì?"
Lúc này Niệm An nhớ đến lời hắn nói ở hồ bơi:
"Em không thể xảy ra chuyện. Cho dù em là Hạc Anh Đào hay là Hạc Anh Nhi tôi không quan tâm nữa. Chỉ cần em còn sống là được..."
Sao hắn không vạch trần cô? Hắn muốn cô tự nói với hắn sao?
"Là ai có quan trọng không?"
Hắn phì cười sau đó gục đầu vào sau lưng cô. Tay vẫn ôm chặt cô vào lòng:
"Chỉ khi biết rõ mục đích của em là gì. Tôi mới có thể thôi đề phòng em!"
Lời của hắn không một chữ nào cô bỏ sót. Niệm An quay người lại. Cô ngồi vào lòng người đàn ông. Hai chân vòng qua sau quấn lấy eo hắn.
Cô đặt nụ hôn nhẹ lên bờ môi hắn. Nhiệm Dương bây giờ nhắm mắt. Hắn không những không phản kháng mà còn cuồng nhiệt ôm lấy cô. Bàn tay siết chặt cô vào lòng. Hôn đến khi không thở được nữa mới chịu buông ra.
Thông qua nụ nôn, Niệm An biết được người đàn ông này là thật lòng:
"Em muốn bọn họ phải trả giá."
Cuối cùng, trên gương mặt xinh đẹp ấy. Giọt nước mắt tủi thân rơi xuống:
"Bọn họ tàn nhẫn hại chết mẹ em. Còn hại chết chị em. Tính mạng của em là do chị đổi lấy."
Ngón tay thon dài của hắn chầm chậm đặt lên đôi gò má, chạm vào giọt nước mắt nóng hổi của cô
"Sau này anh có thể gọi em là gì?"
Cô nghẹn lại nói:
"Niệm An. Cái tên này giúp em nhớ về khoảng thời gian bị bọn họ bán đi. Sau này em mới biết bọn họ dùng số tiền đó để nuôi dưỡng Uyên Nhi."
Nhiệm Dương nhìn thẳng vào ánh mắt đỏ hoe của cô kiên quyết nói:
"Tôi sẽ giúp em đòi lại công bằng. Nhưng em hứa sau này dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được giấu tôi có biết không?"
Cô khẽ gật đầu. Người đàn ông nói xong khẽ đặt cô xuống giường. Sau đó, hắn tắt đèn ở trong phòng rồi nằm lên giường.
Niệm An vẫn ngồi ở đó ngay ngốc.
"Anh lại muốn làm gì?"
"Ngủ đi! Tôi không làm gì em cả?"
Lời này của hắn càng khiến cô ngạc nhiên hơn. Có phải vì cô vừa công khai thân phận nên hắn đã chán ghét? Hay hắn muốn sau đêm nay trực tiếp đuổi cổ cô ra khỏi Nhiệm gia?
Thấy cô vẫn ngồi, Nhiệm Dương lập tức kéo cô nằm xuống. Cả thân người to lớn đè lên người cô:
"Tôi muốn ngày mai chúng ta ly hôn!"
Người đàn ông rất nhanh như vậy đã lật mặt?
"Anh muốn đuổi tôi ra khỏi Nhiệm gia sao? "
Dù biết thái độ này của cô là không đúng. Nhưng trong lòng có chút tức giận. Ấm ức này nhất định phải nói ra:
"Bởi vì tôi không phải là Hạc Anh Đào?"
Hắn đưa tay búng lấy trán cô:
"Đồ ngốc. Đúng là em không phải là Hạc Anh Đào. Tôi càng không muốn kết hôn. Cho nên tôi mới ly hôn."
Lời hắn nói xong làm cô phát bực. Niệm An không nhịn được liền vung tay định tát hắn.
Hắn lại né.
Tát không được cô vùng vằng muốn đẩy hắn khỏi người mình:
"Ăn xong rồi vứt bỏ? Được lắm! Đồ đàn ông thúi!"
Hắn không nhịn được cười ngất.
"Haha. Rõ ràng em muốn làm bà Nhiệm đến phát điên rồi."
"Ai nói anh tôi muốn làm Nhiệm thiếu phu nhân?"
"Vừa rồi còn gì?"
Lần nữa, Nhiệm Dương bắt lấy hai cổ tay của cô sau đó giữa lại ở trước ngực hắn:
"Đã không biết thì thôi. Nếu biết rồi thì phải ly hôn. Người tôi muốn lấy là Đổng Niệm An."
Hoá ra là như vậy? Là cô hiểu lầm ý của hắn. Nước mắt cô lưng tròng. Chỉ vừa chọc cô một chút mà đã khóc vậy sao? Đây có phải là người hắn quen không? Có phải là người đã ăn xong rồi vứt hắn sang một bên không?
Cô quay mặt sang một bên giận giữ nói:
"Ai biểu anh không nói rõ ràng?"
"ปี la loi tai anh dudc chua?"
"Anh sẽ bù đắp..."
"Bù đắp thế nào?"
Nhiệm Dương cười cười lập tức lấy chăn quấn quanh hai người bọn họ. Sau đó, hắn lần lượt ném tất cả những gì không cần thiết ở trên người xuống.
..•
Mà ở bên này, Uyên Nhi theo chiếc xe thể thao đi vòng lên núi. Cô ta bước xuống, đi len qua đám cây um tùm vào trong ngôi nhà hoang.
"Người đâu?"
Đám người đang chơi đánh bạc ngẩng mặt lên nói:
"Đang ở trong!"
Cô ta bịt mũi tỏ thái độ chán ghét ném tiền vào đám người đó:
"Cô ta sao rồi?"
"Còn chưa chết!"
Uyên Nhi nhìn Giang Thành. Sau khi hắn gật đầu vào bên trong kiểm tra. Lúc quay trở ra, hắn gật đầu:
"Đi được rồi!"
Bọn họ nhận đủ tiền, rất nhanh đã rời khỏi căn nhà hoang.
Tiếp sau đó, Uyên Nhi bịt mũi tiến vào. Dưới đất toàn là mùi phân người. Còn có mùi khai tựa nước tiểu.
Cô ta đi đến người đàn nằm gục trên sàn nhà. Dùng chân đá đá:
"Chào Hạc Anh Đào!"
"Em gái?"
Anh Đào lờ mờ mở mắt, tay chân bị trói chặt không thể cử động. Nhìn cô gầy đến trơ xương. Giọng yếu ớt:
"Clu.."
Uyên Nhi quay lưng nhìn Giang Thành. Hắn tiến lên đỡ lấy Hạc Anh Đào rời đi.
Mà trước khi đi cô ta còn nói:
"Hạc Anh Đào, cái mạng của chị là tôi vất vả giữa lại. Còn người hại chị, cướp đi thân phận của chị, cướp đi chồng chị, dàn cảnh bắt cóc chính là Hạc Anh Nhi. Chị đúng là ngu ngốc! Đi tin sai người rồi!"