Trời đổ mưa…
Sấm chớp từng đợt liên hồi giáng xuống. Đám người trên tay cầm đèn pin thi nhau lục soát từng ngóc ngách trong rừng.
“Hai con khốn đứng lại cho ta!”
Trong cơn mưa dữ dội, hai cô gái với đôi chân trần ra sức chạy trốn.
“Đừng để bọn nó chạy thoát!”
Đám người đang đuổi theo là bọn buôn người. Không hiểu sau khi tỉnh dậy, hai người họ lại nằm trong tay bọn chúng.
Mà thay vì liên hệ với người nhà để đòi tiền chuộc. Bọn họ được ra lệnh phải giết chết cả hai. Hai cô gái xa lạ lại cùng chung một kẻ thù sao?
Người đó là ai?
“Rầm"
Sét đánh ngã cây, đúng lúc chặn được đám người phía sau. Đổng Niệm An nắm chặt tay Hạc Anh Đào. Lúc này cô mới phát hiện trên tay Hạc Anh Đào có vết sẹo giống hệt chị gái cô.
Trong thời khắc này, ký ức thuở nhỏ hiện về.
Có một lần, Đổng Niệm An nghịch lửa. Cô dùng thanh sắt đẩy củi vào cho lửa cháy lớn hơn. Bất cẩn trúng phải tay chị gái song sinh.
“Chị…”
Tiếng gọi này làm Hạc Anh Đào giật mình kéo tay Niệm An chạy nhanh hơn:
“Suỵt! Nhỏ thôi kẻo bọn chúng nghe thấy.”
Hai người chạy một lúc tìm được hang động nhỏ lẩn trốn vào bên trong.
Lúc này Đổng Niệm An ôm chầm lấy Anh Đào:
“Chị. Chị là chị gái của em… Vết thương trên tay chị, gương mặt của chị và em rất giống.”
Hạc Anh Đào vén tóc của Niệm An lên. Quả nhiên cô gái trước mặt rất giống mình. Cô run rẩy gọi:
“Hạc Anh Nhi?”
“Là em. Bây giờ em đổi tên thành Niệm An.”
Hai người ôm nhau bật khóc.
“Cuối cùng chị cũng tìm thấy em!”
“Chị, tại sao chị lại bị bọn chúng bắt cóc? Những năm qua, Uyên Mễ đối với chị thế nào?”
Hạc Anh Đào lắc đầu, cô ngẩng mặt lên ngăn nước mắt mình đang rơi.
“Chuyện rất dài. Chị đã được gả đến Nhiệm gia nhưng hết lần này đến lần khác Uyên Mễ… Hic… Bà ta tìm cách hãm hại chị.”
Rồi trong màn đêm tối, bao nhiêu vui buồn tủi nhục được chị cô kể hết. Niệm An im lặng lắng nghe. Thông qua lời kể, cô cũng cảm nhận được phần nào nỗi đau mà chị phải gánh chịu.
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang bởi giọng nói ở bên ngoài:
“Nhanh lên bọn chúng ở trong này. Tìm được giết không tha.”
Nghe đến đây, Hạc Anh Đào nắm chặt tay Đổng Niệm An. Cô ôm em gái của mình lần cuối:
‘Giúp chị trả hết oán hận của đời này. Chị bị Uyên Mễ hãm hại khiến Nhiệm Dương hận chị. Anh ấy còn chưa từng nhìn chị một cái nhưng vẫn niệm tình cũ của mẹ chúng ta mà chăm sóc tốt cho chị. Lần này, em thay chị làm Nhiệm phu nhân đúng nghĩa. Trả ơn cho anh Nhiệm Dương. Đời này, chị nợ anh ấy quá nhiều rồi!”
Đổng Niệm An không hiểu:
“Chị… Chị tính làm gì?”
“Em nhất định phải chờ người của anh Nhiệm Dương đến cứu.”
“Chị không được! Đừng!”
Cô cố níu tay chị mình nhưng Hạc Anh Đào kiên quyết đẩy em gái vào trong. Một mình cô chạy ra bên ngoài dẫn dụ đám buôn người chạy đi.
“Đoàng.”
Tiếng súng vang lên trong khu rừng tăm tối. Đàn quạ giật mình bay tán loạn trong đêm. Sau đó, khu rừng lại chìm vào màn đêm im lặng.
Ở trong hang động nhỏ, Đổng Niệm An dùng tay bịt miệng ngăn tiếng khóc đang bật ra.
“Chị…”
Đôi vai gầy run lên bần bật. Cô đau lòng đến ngất xỉu.
Không biết trải qua bao lâu, Đổng Niệm An tỉnh dậy nghe được bên ngoài có tiếng lục soát. Đổng Niệm An thề nhất định phải sống sót trở về tìm những kẻ ức hiếp chị mình lần lượt trả lại ân oán cho bọn họ.
Cô tìm cách chạy thoát khỏi đám người. Cô chạy thật nhanh với đôi chân trần băng qua đám gai nhọn. Mặc kệ đau đớn nhất định phải sống.
Vậy mà rất nhanh bọn chúng đã đuổi đến. Một tên trong số bọn họ chĩa súng về phía cô:
“Đứng yên! Mày phải chết!”
Cô run đến đứng không vững. Sau đó một tiếng đùng vang lên.
Đổng Niệm An bịt hai tai ngồi khuỵu xuống:
“Á…”
Trước khi ngất xỉu cô kịp nghe tiếng nói:
“Nhiệm thiếu đã tìm thấy thiếu phu nhân rồi!”
Trong cơn mê mang, Đổng Niệm An cảm nhận được ai đó đang bế mình lên…